Chương 77 : Tiệc nướng BBQ

Họ hẹn cuối tuần gặp Tống Hàm Thư liên hoan.

Điền Chính Quốc vẫn rất muốn gặp Tống Hàm Thư, cũng muốn giới thiệu Kim tiên sinh với y. Họ không tới nhà hàng mà hẹn nhau luôn ở Kim gia, dựng giá nướng BBQ trong sân. Như vậy có thể tự nướng BBQ, thoải mái hơn ở nhà hàng nhiều, cậu hy vọng có thể để Tống Hàm Thư đến chơi vui vẻ.

Đương nhiên, lần trước gặp, Điền Chính Quốc cũng đã sớm biết chuyện Tần Tử Hách rồi, cậu cũng hoan nghênh vị hôn phu của bạn tốt.

Cậu và Hàm Thư đều đã có người yêu thương rồi.

Thật tốt.

Làm chủ nhà mời khách, Điền Chính Quốc rất cẩn thận chu đáo, đồ ăn gì cũng lôi kéo Kim Thái Hanh cùng đi mua, mua xong lại sơ chế rồi ướp trước rồi cho vào lạnh, lúc ăn chỉ cần lấy ra là được. Trước đó Kim gia luôn có rất nhiều người làm, nhưng dù sao Điền Chính Quốc cũng là người thường, cho nên cậu càng thích tự tay làm hơn. Kim Thái Hanh cũng hiểu, một gia đình nhỏ không cần quá nhiều những người khác, cho nên trừ quét tước toàn bộ nhà cửa và làm vệ sinh bên ngoài, anh đã cho đám người hầu đi làm những việc khác hết rồi.

Còn Bánh Bao, bé đang chạy chậm trong xe tập đi, bánh xe lộc cộc lộc cộc chạy khắp hoa viên.

Từ một bạn nhỏ bình thường thăng cấp làm công chúa nhỏ duy nhất của Kim thị, nhưng sinh hoạt của Bánh Bao cũng không có gì thay đổi.

Bé rất thích hoạt động, ngày nào cũng có thể chơi tận vài tiếng đồng hồ. Nhưng bé lại là một em bé lùn như củ cải nhỏ, cho nên khi xe tập đi va vào người Tần Tử Hách suýt nữa đã lật nhào. Tần Tử Hách quá cao nên cũng không chú ý, đùi tê rần rồi hắn mới phát hiện em bé này. Bánh Bao ngơ ngác, cảm thấy hơi quen quen, nhưng lại không nhớ ra chú to lớn này là ai. Nhưng Tống Hàm Thư đã khom người đỡ bé lên.

"Anh đụng vào bé." Đại mỹ nhân thanh lãnh trừng mắt lườm Tần Tử Hách, nhưng khi vuốt ve Bánh Bao lại rất dịu dàng.

"A, anh không thấy mà, bé nhỏ quá...." Tần Tử Hách cũng hơi đỏ mặt ngượng ngùng, không tiện biện giải là do Bánh Bao va vào hắn.

Hai người đều ngồi xổm xuống.

Thực ra vì có xe tập đi nên Bánh Bao cũng không ngã, còn đang ngây ngô cười với Tống Hàm Thư nha. Bé há miệng một lúc lâu mới gọi một tiếng "anh" làm Tống Hàm Thư hơi giật mình, sau đó khẽ mỉm cười.

"Nha, hai người tới rồi à?" Điền Chính Quốc đeo tạp dề thò đầu ra.

Tống Hàm Thư ngước mắt, đối diện với Điền Chính Quốc.

Không giống lần gặp trước, giờ gò má Điền Chính Quốc đều hồng hào, tràn đầy vẻ vui sướng hạnh phúc.

"Ừ, tôi tới rồi." Thực ra Tống Hàm Thư đã an tâm hơn không ít, nhưng vẫn dò xét nhìn Alpha phía sau Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cũng đang đeo tạp dề.

Nhìn thấy Tần Tử Hách, anh cũng cười, chỉ thiếu mỗi nước tới đập mạnh vào bả vai đối phương. Ngay sau đó anh lại nhìn sang Tống Hàm Thư, mím môi lễ phép, bắt đầu tự giới thiệu. Anh biết vị Beta này là bạn tốt nhất của Điền Chính Quốc, cho nên anh cần phải được đối phương tán thành

Bánh Bao thấy ba, lại lộc cộc chạy trở về.

"Ba ơi!"

"Ơi." Kim Thái Hanh đáp lời, sau đó cúi người bế con gái ra khỏi xe tập đi.

"Tới đây uống trà đã, tôi và Điền Chính Quốc đã chuẩn bị xong đồ nướng BBQ rồi."

"Đệt, thật không nhận ra cái tên Kim Thái Hanh cậu cũng biết nướng BBQ?" Tần Tử Hách bước qua, đương nhiên không quên nắm tay vợ mình, "Giờ lại còn đeo tạp dề?"

"Cậu bây giờ không phải cũng nấu cơm mỗi ngày sao?" Kim Thái Hanh cười một tiếng, vì đang bế con gái nên mới không đập lên đầu Tần Tử Hách, "Hôm nay cùng nhau uống vài chén."

Đương nhiên Tần Tử Hách đáp ứng.

Điền Chính Quốc cũng ở bên cạnh mỉm cười nhìn Tống Hàm Thư rồi ghé sát lại, nhỏ giọng nói chuyện với y.

Người cậu yêu thương giờ đã có ba người rồi, một là Bánh Bao, một nữa là Kim Thái Hanh, còn lại chính là Tống Hàm Thư. Thời gian cậu ở cùng Kim Thái Hanh còn không dài bằng ở cùng Tống Hàm Thư, cho nên tình cảm với Tống Hàm Thư thậm chí còn sâu đậm hơn một chút.

Tống Hàm Thư cũng vậy, y gần như đã coi Điền Chính Quốc như người thân của mình, lúc nào cũng nghĩ phải bảo vệ đối phương - một Omega yếu ớt như vậy, y thân là Beta, cần thiết phải bảo vệ người này.

"Tôi đã chuẩn bị rất nhiều món chay cậu thích, có cả nước chấm nướng BBQ nữa....." Điền Chính Quốc bưng cho y một ly trà hoa, cười tủm tỉm nhìn đối phương, sau đó lại nhìn Tần Tử Hách cách đó không xa đã bắt đầu khui chai Whiskey, "Tần tiên sinh thế nào? Tôi thấy hai người tình cảm ghê...."

"Hắn? Một tên ngốc lớn xác thôi." Tống Hàm Thư mím môi, chẳng thèm nhìn tên Alpha bụng rỗng còn muốn uống rượu kia, "Chủ yếu là cậu, tên họ Kim kia rốt cuộc là sao? Trước đó đột nhiên đi lâu như thế mà giờ lại làm lành luôn rồi...."

"Thực ra trước đó là do tôi ấy mà... ừm, không sao đâu." Điền Chính Quốc hơi ngượng ngùng, "Do tôi gây sự với anh ấy, thực ra ở bên anh ấy cũng là ổn nhất mà, dù sao anh ấy cũng là cha ruột của Bánh Bao nha. Việc trước kia, anh ấy cũng vô tội, cho nên...... tôi bỏ qua."

Tống Hàm Thư nhíu mày.

"Nhưng......"

"Được rồi, giờ anh ấy đối xử với tôi và Bánh Bao tốt lắm." Điền Chính Quốc cười cong mắt, "Hơn nữa anh ấy đã cầu hôn với tôi, có lẽ chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ sớm thôi."

Tống Hàm Thư bỗng có cảm giác phẫn nộ như thể cải trắng mình nuôi bị nhổ rồi.

"Đến lúc đó cậu và Tần tiên sinh nhất định phải cùng nhau tới nha." Omega trắng nõn sạch sẽ dịu dàng mời.

Tống Hàm Thư lập tức hết giận một nửa.

Tuy y vẫn hơi không hài lòng, nhưng cũng biết mình có nói gì cũng không thể ngăn cản hạnh phúc của Điền Chính Quốc được, cho nên chỉ có thể uống một ngụm lớn nước đá, sau đó rũ mắt gật đầu.

"Ừm, tôi đã biết...... nhưng cậu ấy mà, nếu có gì không vui, nhất định phải nói với tôi."

"Tôi không cho phép cậu lại giấu diếm nữa."

"Biết rồi." Điền Chính Quốc cười cười, chỉ thiếu nước cọ cọ bả vai Tống Hàm Thư như trước kia hai người họ ở cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro