Chương 28: Kim Thái Hanh, tim cậu đập nhanh ghê
Kim Thái Hanh nghĩ, chắc chắn Điền Chính Quốc sinh ra để khắc hắn.
Thừa biết Điền Chính Quốc quá ỷ lại vào mình nên hắn không kiêng nể gì làm vài chuyện quá đáng với người kia, lại mong cậu không phát hiện ra, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Điền Chính Quốc vẫn có chút khôn ngoan, ngày nào cũng nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn nhưng vẫn luôn không vượt quá sợi tơ đỏ mập mờ, rõ ràng Kim Thái Hanh mới là người trêu chọc nhưng cuối cùng lại phải giận đến nghiến răng ken két.
Đã bao lần Kim Thái Hanh cũng muốn lơ đi rồi, bạn nhỏ cùng bàn sợ cũng được, trốn đi cũng được, hắn chỉ muốn mạnh bạo đè cậu ở dưới thân, nói những lời đường mật khiến người ta đỏ mặt tía tai ra.
Nhưng rồi hắn vẫn nhịn được rất xuất sắc.
Có một số thứ không nên đâm thủng, bởi vì con thỏ sẽ chạy đi.
Hắn ích kỷ hơn Điền Chính Quốc, cho nên hắn chạy trước.
"Kim Thái Hanh..." Điền Chính Quốc lại gọi một tiếng, giọng đã hơi nghẹn rồi.
Cuối cùng Kim Thái Hanh vẫn xuống xe, hắn luôn bó tay trước người đó.
Ngay khoảnh khắc cửa xe đóng lại, Điền Chính Quốc nắm chặt góc áo hắn, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, cứ như sợ hắn chạy mất vậy.
Mắt cậu vẫn còn hồng hồng, nom rất đáng thương, Kim Thái Hanh vừa tự chửi bản thân là đồ khốn vừa dắt tay Điền Chính Quốc, "Về thôi."
Điền Chính Quốc nấc hai cái, như là sắp khóc tới nơi nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
"Cậu có giận không?"
"Tôi không giận."
Điền Chính Quốc thầm mắng dóc tổ, Kim Thái Hanh liếc cậu một cái.
Điền Chính Quốc nắm ngón tay hắn, tựa như muốn trút hết những uất ức hai ngày nay mà nói đứt quãng không ngừng.
"Xấu xa", "Tồi tệ", "Ngu ngốc" đủ các loại tội đều có đủ, ngôn từ đa dạng không lặp nhau.
Kim Thái Hanh: "..."
Vào nhà, hai người đều không về phòng ngủ, Điền Chính Quốc mới ngủ dậy nên không định lên giường nghỉ tiếp, còn Kim Thái Hanh xuống bếp làm đồ ăn cho cậu.
Đứa nhóc này ăn bao nhiêu đều nôn cả rồi.
Từ giây phút bước chân vào cửa, tâm trạng Điền Chính Quốc tựa như nhảy nhót ở trên trời, cậu như một cái đuôi dính sau Kim Thái Hanh, người ta đi đâu, cậu cũng lẽo đẽo theo sau đó.
Kim Thái Hanh bất lực ôm người đến chỗ ghế sô pha, rót một ly nước ấm, nhẹ nhéo lên mặt bạn cùng bàn: "Đừng chắn chỗ."
Điền Chính Quốc nắm lấy cổ tay hắn, đỏ mặt dò hỏi: "Đó, vậy tối nay cậu có ngủ lại không?"
Bộ dạng chờ mong ấy ai có thể từ chối cho được.
"Ừ."
Bạn nhỏ cùng bàn sáng mắt lên, lại quay về chế độ chỉ trời chỉ đất của ngày trước.
"Thế thì cậu nhanh nấu cơm đi, tớ muốn ăn... Ăn gì cũng được."
Kim Thái Hanh khẽ cười: "Ăn lẩu?"
Điền Chính Quốc đạp hắn: "Muốn tớ chết sớm thì cứ nói."
Lực đạp rất nhẹ, Kim Thái Hanh chỉ cảm nhận được trên chân bị thứ gì quẹt một chút, tựa như một phiến lông quét qua.
Làm cho hắn nảy sinh ý định muốn ôm người vào lòng, bắt nạt cậu không còn chút sức lực nào nữa.
"Ăn cháo cà rốt."
Mày Điền Chính Quốc lập tức xoăn tít lại.
Kim Thái Hanh nhếch khóe môi trở về phòng bếp.
Đang làm giữa chừng thì cửa lớn mở ra, mẹ Điền lo cho con trai nên chạy từ ngoại ô về gấp.
Lúc đó Kim Thái Hanh đang dùng môi khuấy đều xoong cháo, cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, hắn quay lại, đúng lúc đối diện với vẻ mặt mệt mỏi của Lý Tuệ Vân.
Bà dường như khựng lại trong giây lát, không hiểu tại sao không nói gì.
Kim Thái Hanh giảm nhỏ lửa xuống: "Cô ạ."
Lý Tuệ Vân gần đây ngủ không ngon, khí sắc tiều tụy, dù là vậy vẫn mỉm cười chào hỏi Kim Thái Hanh: "Hôm nay phiền con rồi, cơm tối để cô làm cho, con lên chơi với tiểu Quốc đi."
"Dạ không phiền, cháu cũng tiện tay thôi." Kim Thái Hanh cười lễ phép, "Cô về đúng lúc, cháu làm nhiều lắm, cô cũng ăn chứ ạ?"
Lý Tuệ Vân cười ôn hòa, nói được. Cháo được nấu vừa sánh, có thêm chút rau xanh và táo đỏ, chuẩn healthy.
"Tiểu Quốc yếu lắm, may là thời gian này có con chăm sóc giúp, cô và chú ngoài cảm ơn ra cũng không biết nói gì cho phải."
"Không đâu ạ." Kim Thái Hanh nói: "Người chăm sóc cháu là Quốc Quốc, cháu nên cảm ơn mới đúng."
Vẻ mặt hắn rất chân thành, nhưng Lý Tuệ Vân chỉ xem đó như lời khiêm tốn của đứa nhỏ nên không để trong lòng lắm.
Lúc trước Điền Chính Quốc lên lầu thay quần áo, trông thấy mẹ về thì lập tức thân thiết chạy lại kéo tay, trò chuyện một hồi biết sức khỏe cậu không có gì đáng ngại, Lý Tuệ Vân mới thực sự an lòng.
Cháo vừa nấu xong còn rất nóng, Điền Chính Quốc ăn cực kỳ chậm, môi cậu sưng đỏ, chóp mũi rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Kim Thái Hanh ngồi bên nhìn một hồi lâu mới quay đầu.
Cơm nước xong, Lý Tuệ Vân kiên quyết không cho Kim Thái Hanh vào rửa chén, hắn đành phải lên sô pha ngồi cùng với Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc gác cằm lên vai hắn, cười hì hì: "Có một số người vẫn không nỡ cho tớ ăn cháo cà rốt ha."
Kim Thái Hanh nhéo nhéo mũi cậu, "Để mai làm."
"Không muốn." Điền Chính Quốc thực sự là rất ghét, hai ngày rồi không được chơi với Kim Thái Hanh, bây giờ dính chặt người ta, như sợ chưa đủ thân thiết còn chủ động vươn chân qua ngồi lên đùi bạn cùng bàn, ôm chặt cổ bắt đầu dụi qua dụi lại.
Cậu vừa cắt tóc gần đây nên tóc ngắn đâm vào cổ khiến Kim Thái Hanh ngứa không chịu nổi, bàn tay to đưa lên giữ chặt đầu cậu không cho dụi: "Đừng phá."
Điền Chính Quốc nghe lời không nghịch nữa, trong lòng mãn nguyện, mũi hít sâu hương vị trên người bạn cùng bàn.
Giống như đúc mùi hương trên bộ áo ngủ đầu giường kia.
Tròn hai đêm cậu ôm nó đi ngủ, rất quen thuộc.
Làn da ấm áp, Điền Chính Quốc vô thức ấn môi lên.
Kim Thái Hanh như bị sấm sét giáng xuống người, toàn thân căng chặt không nhúc nhích.
"Kim Thái Hanh, tim cậu đập nhanh ghê." Điền Chính Quốc áp tay lên lồng ngực hắn: "Sao thế nhỉ?"
Cậu không nhận ra nguy hiểm, càng không biết giờ phút này bạn cùng bàn đang nhìn xuống từ trên đỉnh đầu.
Điên cuồng và cố chấp.
Điền Chính Quốc ngồi trên người hắn không ngoan chút nào, Kim Thái Hanh sắp không nhịn được nữa, một tay giữ lấy eo cậu: "Điền Chính Quốc."
Hắn gằn giọng rất mạnh, Điền Chính Quốc thấy quái quái muốn ngẩng lên nhìn thử nhưng đầu bị giữ chặt.
Bàn tay bên hông to nóng mạnh mẽ, cách một lớp áo mỏng có thể cảm giác rõ sức nóng bàn tay ấy.
"Kim Thái Hanh, cậu mạnh quá, đau."
Kim Thái Hanh hoàn hồn nhận ra bản thân thế mà không kiểm soát được lực, áo ngủ Điền Chính Quốc đã bị bóp thành một cục luôn rồi.
Hắn im lặng hít sâu vài cái, thả tay ra: "Xin lỗi."
Lòng bàn tay vẫn còn lại cái cảm giác kia.
Có lẽ vì gần đây có thêm thịt, bàn tay đặt trên eo mềm nhịn không được muốn bóp một chút.
"Cậu điên rồi, bóp mạnh như vậy." Cằm Điền Chính Quốc dời lên dọc theo xương quai xanh của hắn, đầu nhỏ cuối cùng cũng thoát khỏi cái tay to, miệng càu nhàu: "Tớ đây làm từ thịt, không phải cái bao cát."
Kim Thái Hanh lại đặt tay lên: "Tôi xoa cho."
Nhưng eo cậu nhạy cảm, ngón tay hắn vừa chuyển là Điền Chính Quốc nhịn không được phụt cười ra tiếng, cậu đẩy tay hắn ra: "Cậu điên thật rồi."
Kim Thái Hanh bị mắng cũng không giận, tay vẫn nhẹ cào, Điền Chính Quốc muốn nhảy xuống trốn qua một bên thì bị bạn cùng bàn ôm vào trong ngực, bắt phải chịu màn tra tấn ấy.
Trong phòng khách ngập tràn vui vẻ.
Lý Tuệ Vân tò mò nhìn ra.
Điền Chính Quốc cuộn mình trong tay Kim Thái Hanh, vì tức giận nên há miệng chơi cắn, ngoạm một miếng lớn trên vai bạn cùng bàn thật mạnh, Kim Thái Hanh không ngăn cậu, chỉ nhíu mày rên khẽ một tiếng rồi gác mặt lên đầu của bạn nhỏ cùng bàn, như trừng phạt mà cụng cụng cho vài cái.
Hắn buông con ngươi, hạ mắt nhìn xuống lưng Điền Chính Quốc, sâu bên trong chất chứa sự điên cuồng và dục vọng thuộc về người trưởng thành.
Như cảm nhận được ánh nhìn từ phòng bếp, Kim Thái Hanh nhấc mắt, đối diện với tầm mắt của Lý Tuệ Vân.
Cảm xúc trong con ngươi chưa kịp tán đi, vừa đúng lúc nhìn vào trực diện.
Tinh thần Lý Tuệ Vân đột nhiên run lên, cái chén vừa rửa đang cầm trong tay xém thì rớt mất.
Bà không phải kiểu người thiếu hiểu biết, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, loại người nào bà cũng giao lưu rồi.
Ánh mắt kia phải có dã tâm rất lớn mới có được.
Thế nhưng mà nó lại ở trên người một thiếu niên chỉ mới mười chín tuổi.
Mà đối tượng là con trai bà.
Bị bắt tại trận, Kim Thái Hanh không tỏ ra bối rối chút nào, còn chậm rãi trở lại bộ dáng thường ngày trước.
Hắn cười lấy lòng Lý Tuệ Vân.
Cẩn thận lại ngại ngùng.
Không phải cố ý giả vô tội hay gian trá, mà là cảm xúc tự nhiên.
Hắn thực sự rất để ý Điền Chính Quốc.
Có thể hèn mọn trũng tận xuống bùn lầy.
Lý Tuệ Vân quay người ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cái bồn rửa chén, trong khoảnh khắc nào đó, bà cảm thấy bản thân như gặp ảo giác rồi.
Đây là chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nhưng bà không cảm nhận được chút nguy hiểm nào, đó là giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Có lẽ kết luận như này không quá thuyết phục, thế nhưng bà lại có cảm giác bạn cùng bàn của con trai có thể bảo vệ cậu.
Trong phòng khách, con trai bà còn đang thở dốc cằn nhằn: "Cậu phiền đó biết không, bắt nạt tớ thì vẫn cứ bắt nạt, không bắt tớ làm bài thì cũng bắt ngồi học từ mới, lại còn ép tớ ăn cà rốt, bây giờ chơi trò chọc léc nữa..."
Vốn từ cậu thiếu thốn, nghĩ mãi cũng không biết mắng sao cho hay, thế là giơ tay đánh bép bép lên vai bạn cùng bàn.
Toàn thân bạn cùng bàn đều là bắp cơ săn chắc, kết quả người đau lại là cậu, Kim Thái Hanh nhịn không được bật cười ra tiếng.
Điền Chính Quốc phẫn nộ giận bay màu.
Lý Tuệ Vân nhìn một hồi, cuối cùng vẫn không làm gì cả, yên lặng quay đầu lau khô nước đọng trên đống bát.
Điền Chính Quốc chơi chán chê, hôm nay không có bài tập nên cậu muốn về phòng chơi game tiếp, game này cậu mới tải chưa lâu, buồn là cậu quá cùi bắp, mấy ngày rồi cứ chết dí ở khu thăng cấp mãi.
Kim Thái Hanh theo sau, xách cặp hai đứa trên sô pha, đến chân cầu thang thì báo với Lý Tuệ Vân một tiếng: "Cô ơi, tụi con lên đây ạ."
Lý Tuệ Vân ừm một tiếng, hai người nhìn lại, cảm xúc trong mắt không giống nhau.
Lý Tuệ Vân hé miệng mấy lần, vẫn nói: "Tính Điền Chính Quốc bị cô chú nuôi cho nhõng nhẽo, nói dễ nghe chút là ngây thơ, mà nói trắng ra là không hiểu chuyện, càng thân với ai nó càng lấn tới. Lỡ nó có làm gì khiến con giận thì cứ nói cô, cô và chú sẽ dạy lại nó."
Kim Thái Hanh nghiêm túc đứng nghe, thân hắn cao, đứng đối mặt như vậy không hiểu sao lại tạo nên cảm giác từ trên nhìn xuống.
Lý Tuệ Vân đột nhiên hơi nóng nảy, bà khó khăn chốt lại vấn đề: "Con, con đừng ăn hiếp nó ha."
Kim Thái Hanh nghe xong, cong cong khóe miệng, nhìn có hơi sắc bén.
"Cô yên tâm ạ." Hắn nhìn lên, che đậy bên trong là bão tố, "Cháu không nỡ làm thế đâu."
-
Điền Chính Quốc không hay biết gì cuộc trò chuyện ở bên dưới kia, vừa vào phòng là cậu nằm bẹp trên giường bật điện thoại.
Kim Thái Hanh đi vào treo cặp lên, tầm nhìn dừng trên mu bàn tay của bạn nhỏ cùng bàn.
Băng keo cá nhân đã gỡ rồi, trên làn da trắng mịn chỉ còn lại một chấm máu đỏ.
Kim Thái Hanh cũng muốn để lại trên người cậu những vết đỏ như thế.
"Ít chơi điện thoại lại, nghỉ ngơi tốt đi."
"Biết rồi biết rồi, sao mà giống mẹ tớ thế không biết." Điền Chính Quốc vẫy rớt dép lê, hai chân lắc loạn trên không, ánh mắt không thèm dời khỏi màn hình điện thoại: "Tớ mua chút đồ xong tắt liền."
Kim Thái Hanh đến gần nhìn thử, là một tiệm trái cây theo mùa yêu thích của ai đó, "Muốn ăn tôi mua cho."
"Không cần." Điền Chính Quốc chat với bên chăm sóc khách hàng xong thì bấm chọn ngay đặt hàng Ma Lưu: "Vườn nhà này rộng, hoa quả loại nào cũng có hết, tớ chờ quýt nhà họ cho quả muốn già luôn, hái xong là giao đi liền, tớ mua cho ba mẹ hai hộp lận."
Ngón tay dừng lại trên ô đặt hàng, Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hắn: "Hôm nay tâm trạng tốt, muốn tớ ban thưởng gì không?"
Kim Thái Hanh ngồi xuống sát bên cậu, nói: "Muốn."
"Vậy để tớ mua riêng cho, quýt tớ mua nhiều lắm, cùng ăn là được. Ăn kiwi chứ?"
"Ăn."
Điền Chính Quốc với bên chăm sóc khách hàng đối chiếu lại đơn và địa chỉ giao tới, quay đầu lại định nói gì đó với Kim Thái Hanh thì thấy người đi đến tủ quần áo tìm đồ.
"Bộ kia của cậu tớ giặt rồi nhưng chưa có khô." Cậu trèo khỏi giường, lấy ra cho hắn một bộ khác: "Mặc cái này đi."
Kim Thái Hanh nhìn bộ đồ ngủ mới tinh, nhướng mày: "Không phải có tới hai bộ cũ sao?"
Vẻ mặt Điền Chính Quốc lập tức có chút sượng.
Cậu nói dối.
Hai bộ áo ngủ của Kim Thái Hanh đều được cậu ôm ngủ mỗi tối, giờ còn đang nằm một xó dưới ổ chăn kia, nhăn dúm dó, nhìn phát là hiểu ra sao rồi.
Da mặt Điền Chính Quốc còn mỏng lắm, nam sinh mười tám tuổi, mặt mũi luôn đứng đầu.
"...Giặt cả rồi."
Kim Thái Hanh không chọc cậu nữa, cầm áo ngủ đi đến phòng tắm, Điền Chính Quốc đi theo sau, cười hì hì hỏi: "Tớ tắm với cậu nhé?"
Âm mưu gì viết hết cả trên mặt luôn kia, suốt ngày cứ thích chọc người khác, Kim Thái Hanh lại muốn đánh mông cậu.
Điền Chính Quốc ôm eo hắn: "Được không?"
Hai mắt cậu long lanh lấp lánh, đuôi mắt còn đo đỏ.
Kim Thái Hanh: "..."
Khi đó phải nhịn xuống không dạy cậu cái này mới đúng.
"Việc này..." Cổ họng Kim Thái Hanh như bị tắc, hắn lạnh mặt dạy bảo bạn cùng bàn, "Đừng ham làm cố."
Mặc dù Điền Chính Quốc không có ý xấu nhưng cũng không phải ý tưởng tốt đẹp gì, mấy ngày rồi không được ở cùng Kim Thái Hanh nên giờ cậu chỉ muốn dán mắt vào luôn thôi.
Cậu đã mười tám tuổi, cũng có còn nhỏ nhắn gì đâu, đương nhiên biết bản thân đang làm gì.
Nhưng anh em tốt giúp đỡ lẫn nhau có phải chuyện đồi trụy đâu chứ.
"Kim Thái Hanh..." Giờ cậu cũng không biết làm gì hơn, chỉ rất thích gọi tên bạn cùng bàn.
Kim Thái Hanh nói: "Trên tay cậu có lỗ chích, hôm nay nhịn chút, ngày mai hẵng tắm sau."
Điền Chính Quốc vẫn không được bước vào phòng tắm, bạn cùng bàn lạnh lùng nhẫn tâm nhốt cậu bên ngoài cửa.
Cậu cũng không thất vọng lắm, chờ cho có tiếng nước từ trong phát ra thì vội vã chạy tới vơ mấy bộ đồ ngủ kia nhét đại vào tận sâu dưới cùng tủ quần áo.
Khi Kim Thái Hanh đi ra, Điền Chính Quốc đã uống thuốc xong nằm trên giường.
Tuy lúc mới về ồn ào thế nhưng vẫn rất tự giác nghe lời.
Không thương không được.
Cả trái tim Kim Thái Hanh đều nhũn cả ra.
Hắn cầm khăn xoa xoa tóc, nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường.
Điền Chính Quốc thấy có động tĩnh, dựa vào cảm giác dịch qua bên.
Kim Thái Hanh dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Đánh thức cậu rồi?"
"Tớ không ngủ." Điền Chính Quốc mở nửa con mắt, sờ sờ dưới cổ hắn, nhíu mày: "Cậu lại tắm nước lạnh."
Đầu ngón tay lại lướt qua tóc hắn: "Còn chưa sấy tóc luôn sao?"
"Sợ gây ồn." Kim Thái Hanh để tùy cậu bao bọc cổ mình, cơ thể lạnh lẽo được truyền cho hơi ấm, "Không ướt đâu, tôi lau qua rồi."
"Ò." Tay Điền Chính Quốc đổi chỗ áp lên, hai mắt thì nhắm tịt.
Hôm nay không ôm áo ngủ, có Kim Thái Hanh sống sờ sờ ở bên, được mùi hương quen thuộc bao lấy, không lâu sau cậu đã thở đều.
Không biết trong bóng tối Kim Thái Hanh nằm nghe bao lâu, không khống chế được mới ôm người vào lòng.
Một đêm ngon giấc.
-
Hôm sau mưa to, Điền Chính Quốc bị tỉnh giấc còn đang ngái ngủ: "Kim Thái Hanh, tối qua tớ mơ thấy trời mưa."
Kim Thái Hanh bưng cậu rời khỏi giường: "Không phải mơ."
Cửa sổ sát đất không đóng hết, một luồng gió lạnh lẽo ẩm ướt thổi vào trong, khiến Điền Chính Quốc giật mình tỉnh hẳn.
Cậu thay đồng phục xong chạy ra nhìn nhìn, sáu giờ rồi mà trời vẫn tối thui, mưa rơi không ngớt. Từng hạt mưa to đập xuống cây chuối bên dưới lầu, rào rào rào vô cùng ầm ĩ.
Trong không khí toàn là hơi đất, lạnh thấu xương.
"Lạnh quá."
Kim Thái Hanh đi tới, tay cầm áo khoác đồng phục: "Mặc vào đi, trễ rồi."
Lâu rồi Lan Thành mới có trận mưa lớn đến thế, năm nay nóng hơn năm ngoái, mùa hè còn chưa đến hai trận mưa rào có sấm chớp, cứ như là dồn lại hết cho lần này xả luôn một thể.
Đường đến trường bị ùn tắc nghiêm trọng, đến cả xe máy hay xe đạp điện còn không chen qua nổi, có ba chú cảnh sát giao thông đứng giữa cơn mưa lớn bình tĩnh điều khiển dòng xe chạy.
Tuần này con đường trước cổng Tam Trung đang sửa chữa, mấy cái hố ổ voi ổ gà chưa lấp xong trải qua một đêm mưa lớn đã hình thành mấy vũng nước mưa to tổ bố, học sinh đến trường khó lòng mà băng qua được.
Hơn mười học sinh nam cao to xắn ống quần lội qua mấy hố nước ngập đến bắp chân, thay nhau cõng các bạn học vượt qua ải này.
Trông tình cảnh cực kỳ hoành tráng.
Điền Chính Quốc trợn mắt há hốc mồm: "Đến mức này cơ á?"
Bạn học đứng cạnh nhanh nhảu nói: "Hết cách rồi mà, chỗ kia gập ghềnh bàn ghế không đứng vững, ban giám hiệu có liên hệ xin điều một chiếc xe múc nhưng lại vào không được, cá tiết đầu nghỉ cái chắc luôn."
Không phải học tiết đầu là chuyện sung sướng nhất cuộc đời.
Điền Chính Quốc nhiệt huyết dâng trào: "Để tớ phụ cho!"
Chân còn chưa bước khỏi đã bị ai túm lại, Kim Thái Hanh cởi áo khoác với giày ra: "Cậu lo tránh mưa đi, đừng có phá."
Điền Chính Quốc cầm lấy đồ, trông mong nhìn hắn: "Vậy cậu cẩn thận chút, coi trượt chân."
Kim Thái Hanh cong khóe miệng: "Ừ."
Đám người bắt đầu khởi động, người đầu tiên Kim Thái Hanh cõng là một bạn gái, đương nhiên cô rất ngưỡng mộ người đại diện cho Tam Trung này. Cây dù trong tay chỉ lo che cho người bên dưới, còn lưng cô thì bị ướt một mảng, an toàn đến đích xong lại níu kéo Kim Thái Hanh nói thêm mấy câu.
Cách một màn mưa tuy hơi mờ nhưng Điền Chính Quốc vẫn nhớ rõ ánh mắt đầy hâm mộ và khuôn mặt đỏ rực của cô gái ấy.
Có Kim Thái Hanh gia nhập khiến cho nhóm bạn gái đương tuổi dậy thì hăng hái hẳn, Điền Chính Quốc đứng dưới chân tường không có gì đáng ngại tận mắt thấy các cô chen lấn nhau lên, mặt mày hớn hở rực sáng.
Cậu hít mũi, đột nhiên thấy có hơi khó chịu.
Tới tới lui lui mấy vòng, số người không hề giảm đi, trên người các bạn nam ướt đẫm, dù cho ngày càng nhiều người cùng tham gia giúp sức nhưng chỗ này lớn như vậy, căn bản là lực bất tòng tâm.
Ánh mắt Điền Chính Quốc dán chặt vào Kim Thái Hanh, nhìn các bạn nữ từng người từng người được hắn cõng mà nghĩ thầm, nếu cậu là con gái thì tốt biết bao nhiêu.
Vậy thì có thể được Kim Thái Hanh cõng rồi.
Cảnh sát giao thông chỉ huy cho xe múc đi vào, các bạn trai cuối cùng được giải thoát.
Đám học sinh như bầy gà con chen chúc lên gầu đào, chiếc xe lớn đưa mọi người an toàn đến bãi sân rộng rãi. Cổng trường rôm rả tiếng cười lớn, nhiều người bất chấp mưa xối xả cũng phải quay video về up cho bạn bè xem, Điền Chính Quốc cũng nhịn không được mặc cho trong ngực ôm túi lớn túi nhỏ cũng vẫn quay được một đoạn clip.
Sau này ba mươi bốn mươi tuổi nhìn lại, có lẽ sẽ là kỷ niệm theo họ đến hết đời.
Màn hình đột nhiên lòi ra một ai đó.
Đồng phục ướt đẫm dính sát ôm trọn lấy vóc dáng thon dài, Điền Chính Quốc giương mắt trông thấy trên khuôn mặt đẹp trai của Kim Thái Hanh đầy là nước. Tóc sũng ướt rủ xuống hết cả, mắt vì mưa to mà mở không quá lớn, lông mi dài mảnh đỡ hạt mưa. Rõ ràng phải là kiểu vô cùng chật vật, thế nhưng làm sao đó trên người hắn lại mang đến cho cảm giác quyến rũ đến mê người.
Cậu giơ camera lên.
"Lên xe đi."
Điền Chính Quốc tắt điện thoại, bung dù đưa lên cao che cho Kim Thái Hanh.
"Đợi chút đã."
Thực ra cậu cũng không biết bản thân đang muốn chờ cái gì, chỉ biết chắc không phải là để nhường người khác.
Có vẻ như cố tình ngang ngược, nhưng cậu cảm thấy nếu xuống xe có lẽ sẽ gặp chuyện tốt gì đó.
Xe múc làm việc rất hiệu suất, mấy thầy cô cũng kê thật nhiều vật dụng xong rồi giúp mọi người từ từ đi qua.
Học sinh trước cổng đã ít dần.
Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua, một hồi lâu đột nhiên nói: "Kim Thái Hanh, cậu cõng tớ qua đi."
Kim Thái Hanh rủ mắt nhìn cậu.
"Tớ thích đôi này lắm, không muốn ướt đâu."
Quả đúng là nói ba láp ba xàm.
Lúc sáng ra cửa còn ngang bướng không chịu đi đôi giày thể thao, lý do là ở trong có độn thêm hai centimet, cậu đi thấy khó chịu.
Cuối cùng là Kim Thái Hanh phải mang giày cho cậu, đây là đôi chống thấm nước tốt nhất của Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh không vạch trần kỹ năng diễn tệ hại của bạn nhỏ, hắn ngồi xổm xuống trước mặt bạn cùng bàn.
Vốn dĩ vừa nói xong là Điền Chính Quốc đã lập tức hối hận, không đàn ông gì hết, các bạn sẽ chọc cậu cho mà coi.
Nhưng giờ phút này mấy cái âu lo đó đều bị ném xa tít đằng mây, hôm nay vui thế nhờ.
Cậu nhét áo khoác Kim Thái Hanh vào cặp mình, tay cầm chặt giày của Kim Thái Hanh rồi ghé lên lưng hắn.
Tuy là gần đây có chút thịt nhưng đối với Kim Thái Hanh mà nói thì như không có gì, còn rất nhẹ nhàng mà cõng người đứng lên.
Hai nam sinh thật sự rất hấp dẫn sự chú ý, xung quanh có tiếng xì xầm ầm ĩ lớn, thầy Trần đứng cách đó không xa cũng bị bất ngờ "Ồ" một tiếng, "Biết hưởng thụ quá nhỉ, Điền Chính Quốc."
Mặt Điền Chính Quốc ửng hồng, cũng biết xấu hổ mà che mặt đi nhưng vẫn không mở miệng bảo người kia là thả mình xuống.
Trên lưng Kim Thái Hanh có thoang thoảng mùi thơm, không biết là của bạn nữ nào ám lại.
Trong lòng có hơi chát chát, Điền Chính Quốc hờn dỗi cọ cọ, sau đó dán chặt hơn lên người bạn cùng bàn, tốt nhất là ám mùi của cậu lên hết luôn đi.
Không khác gì hành động đánh dấu địa bàn của chó nhỏ.
Rõ ràng là một vũng nước rất dài, thế mà đi không mấy bước đã tới nơi.
"Đến rồi."
Chân Điền Chính Quốc đứng trên mặt đất còn có hơi không quen, cậu ngơ ngác nhìn Kim Thái Hanh.
Bộ dạng này của cậu thực sự là ngốc đến đáng yêu, Kim Thái Hanh nhịn không được nhéo nhéo mặt cậu: "Mưa đến nỗi ngốc luôn rồi?"
Điền Chính Quốc lắc đầu.
Kể ra cũng lạ, trong lòng cậu nhen lên một loại cảm giác rất không quen.
Cậu rất muốn, rất muốn, rất muốn.
Độc chiếm Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh chỉ của riêng cậu thôi.
Điền Chính Quốc có chút mê man, lại có chút hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro