Văn án

Anh: Cút! - Anh quát khi cậu vừa ngồi xuống.
Cậu: Trong lớp chỉ còn một chỗ này trống thôi, tôi không ngồi chỗ này thì ngồi ở đâu?
Anh: Cậu đang cãi lý với tôi?
Cậu: Đâu có đâu. Nhưng sao cậu vô lý thế? Ngồi bên cạnh cậu thì đã sao chứ?
- Muốn chết à? - Anh trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Suốt đời cậu cũng không quên ánh mắt này đâu.
------------------------------
Anh: Thế giới này thật bé nhỉ? - Anh cười nhẹ rồi tự nhiên ngồi cạnh cậu, khoác tay lên vai cậu khiến cậu lạnh hết cả sóng lưng. - Điều gì đã đưa cậu đến với tôi vậy? Mấy tiếng không gặp cậu đã nhớ tôi thế ư?
Cậu: Tôi... tôi... - Cậu sợ đến nỗi nói lấp, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra nhưng tay anh cứng như đá vậy, cậu cố thể nào cũng không gỡ ra được. Thôi đành chấp nhận số phận vậy. - Trùng hợp nhỉ?
Anh: Tôi sẽ làm bảo vệ cho cậu.
---------------------------
Cậu: Cậu quan tâm cho tôi sao?
Anh: Cậu ảo tưởng đây à? Tại vì nếu cậu lộ thông tin thì cũng ảnh hưởng tới tôi thôi.
Cậu: Ra là vậy. Làm tôi tưởng cậu có cảm xúc của con người rồi chứ.
Anh: Cái cậu này. - Anh ký đầu cậu một cách đau đớn. - Ngủ đi.
--------------------------
Anh: Đồ yếu sinh lý, bê có bó củi cũng không xong. - Anh nhíu mài khi thấy cậu phải chật vật lắm mới khiêng được khúc củi về nơi cắm trại.
Cậu: Thì từ trước tới giờ tôi có làm việc gì đâu. Nếu thấy tôi làm việc không được thì đừng kêu tôi làm nữa. Tôi làm việc gì cũng bị cậu chửi. Tôi cũng có cảm xúc chứ bộ.
Anh: Trả treo này. - Anh ký đầu cậu rồi đưa cho cậu một chai nước chuẩn bị sẵn. - Uống.
Cậu: Khi nào cậu mới nói được một câu tử tế đây. - Cậu bức xúc khi nhận chai nước từ anh nhưng cũng tu hết một hơi. - Người như cậu sau này con gái nào dám lấy.
Anh: Tôi cần đàn bà sao? Đàn bà cần tôi thì đúng hơn!
Cậu: Tự tin nhỉ? - Cậu khinh bỉ. - Để tôi chống mắt lên xem ai lấy cậu, đồ thô lỗ!
Anh: Thế cậu nghĩ đàn bà ai chịu lấy một người đàn ông yếu nhớt như cậu? Đồ con gái!
Cậu: Cậu lập lại thử xem! - Cậu thẹn quá hóa giận. Cái gì mà là con gái chứ. Cậu là con trai mà.
Anh: Con gái, con gái. Cậu nghe rõ chưa?
Cậu: Không thèm nói chuyện với cậu nữa.
---------------------------
Cậu: Tôi... tôi thấy ông ta định cướp cò nên... tôi bắn trước.
Anh: Sao cậu hành động mà không biết suy nghĩ thế hả? Có biết nó nguy hiểm đến thế nào không? Rồi cậu biết hậu quả nó thế nào không? Cậu có biết suy nghĩ?
Cậu: Tôi... tôi...
Anh: Chẳng phải tôi đã bảo cậu là gọi Ji Yeon sao? Sao cậu hành động hồ đồ thế?
Cậu: Thế sao cậu không đi nói với cô ấy mà đi nói với tôi làm gì? Tôi không biết thì tôi đâu có hành động như vậy.
Anh: Còn dám nói? Tôi sợ cậu hành động bừa bãi nên mới dặn cậu gọi Ji Yeon.
Cậu: Cậu nói thì cậu hiểu làm sao tôi hiểu được chứ? Mà thế thì đã sao? Tôi giết người tôi không sợ thì thôi cậu sợ làm cái gì?
Anh: Cậu nghĩ đơn giản nhỉ? Cậu có biết nước mình cấm sử dụng súng không? Cậu còn giết người nữa. Chuyện này cảnh sát mà biết thì sẽ thế nào? Còn nữa, mọi người đều đã chứng kiến tường tận sự việc. Chuyện này mà lộ ra ngoài thì sao? Không chỉ có cậu mà cả gia đình cậu cũng bị liên lụy. Hành tung của cậu sẽ bị lộ. Rồi cậu tính làm sao hả?
Cậu: Hôm nay cậu làm cái gì mà nói nhiều thế? Sao không câm như hến như mọi khi đi? Cậu nghĩ tôi muốn lắm sao? Nhưng nếu tôi không bắn phát súng đó thì cậu sẽ thế nào?
Anh: Tôi sẽ tự có cách né phát súng đó.
Cậu: Né? Cậu so sánh tốc độ của mình với khẩu súng sao? Cậu không mất mạng thì cũng bị thương thôi. Mà bị chắc gì hắn bắn một phát súng? Lỡ hắn bắn liên hoàn thì sao? Cậu còn mạng về không?
Anh: Cái tên ngốc này! Cậu nghĩ tôi là ai hả?
Cậu: Là ai? Là một người tự cao tự đại luôn cho mình đúng thì có. Cậu tưởng tôi là một thằng ngốc không biết gì về hắc đạo hết à? Xin lỗi nhé từ nhỏ tôi đã được huấn luyện rồi. Với khoảng cách đó dù có là thần thánh cậu cũng không né được đâu. Kế hoạch cậu đổ vỡ thì cậu nói đại đi, tôi đâu có nói gì cậu đâu. Bộ cậu định thà chết chứ không muốn phạm pháp sao? Cậu chỉ đang kiếm cớ để ức hiếp tôi thì đúng hơn? Cậu giỏi thì đi chửi người khác đi, tôi không phải loại người thích nhẫn nhục đâu.
-----------------------------
Cậu: Cái cậu này. Lúc nãy bị một cú vào bụng chưa thỏa mãn hả?
Anh: Thỏa mãn gì cơ?
Cậu: Còn dám nói? Chính cậu bày ra cái trò ban nãy còn dám tỏ vẻ ngu ngơ à?
Anh: Thế khác gì cậu chứ. Cậu cũng nguy hiểm thấy mồ, còn bày đặt giấu giấu nữa.

Cậu: Tôi giấu vì an toàn của gia đình tôi. Còn cậu, cậu giấu làm gì chứ? Rõ ràng là cậu có ý đồ xấu với tôi mà.
Anh: Tôi có ý đồ xấu với cậu khi nào? Tôi giúp cậu năm lần bảy lượt, còn bảo tôi hại cậu?
Cậu: Cậu cho nhiều người tới phá tôi như vậy còn bảo không có ý đồ xấu?
Anh: Xấu gì chứ? Chẳng phải cậu quan tâm tôi lắm sao? Cậu còn tức giận khi tôi ký đầu cậu nữa cười. Cậu thích tôi chứ gì?
Cậu: Cái đồ mặt dày. Tôi là con trai, ai lại đi thích con trai. Nhưng nếu như cậu chịu chuyển giới thì tôi sẽ suy nghĩ lại. Tôi sẽ hy sinh cống hiến đời trai của tôi cho cậu. Lúc đó cậu không cần cảm ơn tôi đâu.
Anh: Cậu ảo tưởng đấy à? Có chuyển giới thì người chuyển phải là cậu ấy. Cậu nhìn xem, cậu chỉ có một khúc mà đòi nằm trên à? Đúng là không biết người biết ta.
Cậu: Cậu...
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị anh nhấc bổng lên rồi đẩy xuống ghế salong. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt hết sức ngạc nhiên. Anh đang nắm lấy hai tay cậu khiến cậu không nhúc nhích được tí nào. Giờ mới biết là anh khỏe hơn cậu nhiều lắm a.
Cậu cảm nhận được anh đang ngày càng tiến gần đến cậu. Sao cậu cảm thấy lo sợ thế này? Cái tư thế này... thật nguy hiểm mà... Không. Chắc là cậu nghĩ bậy thôi. Anh sẽ không làm vậy đâu.
---------------------------
Cậu: Tại Hưởng, đây là trường học.
Anh: Thì đã sao? Anh đây đã làm thì đố ai mà biết được. Nếu em ngại thì nói ra đi.
Cậu: Nói gì?
Anh: Cậu chủ, em yêu anh.
Cậu: Ban nãy chỉ có cậu chủ.
Anh: Tại em không ngoan ngoãn trước. Mà em không muốn nói sao? Vậy thì...
Cậu: Không không. Em nói mà.
Anh: Vậy thì mau đi.
Cậu: Cậu chủ, em yêu anh
-----------------------------
Anh: Giá cậu bao nhiêu?
Cậu: Ý anh là sao? Tôi không phải món đồ.
Anh: Đó là do cậu quyết định sao? - Anh nhếch mép, quay sang hỏi bà chủ. - Nghe nói giá cậu ta là 20 triệu một đêm đúng không? Vậy nếu tôi muốn mua luôn cả cậu ta thì 100 triệu đủ không?
----------------------------
Cậu: Tôi không biết tình cảm giữa cậu chủ và bạn gái cậu chủ như thế nào. Nhưng mà nếu tôi không nói ra chuyện này thì tôi sẽ hối hận cả đời. Từ ngày đầu tiên gặp cậu chủ tôi đã cảm thấy có ấn tượng tốt với cậu chủ. Cậu chủ không giống như những người đàn ông khác. Cậu chủ mang lại cho tôi 1 cái cảm giác bình yên khác lạ - thứ mà tôi mong muốn mấy ngày qua. Ngày cậu chủ đuổi tôi đi tôi cảm thấy đau lòng lắm, tôi không biết nên ở đâu, nên về đâu, và tôi mất niềm tin trong cuộc sống. Ngày tôi gặp lại cậu chủ, tôi lại cảm thấy khác. Tôi cảm thấy rất vui vì thái độ của cậu chủ lúc đó. Tôi không biết lúc đó cậu chủ nghĩ thế nào về hành động của mình nhưng tôi nhận thấy được sự thay đổi và quan tâm của cậu chủ đối với tôi. Ngày qua ngày, tôi càng có cảm tình với cậu chủ hơn. Cái hôm mà tôi biết được trước khi mất trí nhớ tôi và cậu chủ đã từ quen nhau, tôi thấy lòng mình rất vui. Tôi không biết diễn tả như thế nào nhưng lúc đó tôi đã nắm chắc phần thắng có thể cướp được cậu chủ rồi. Nhưng tôi lại nghe nói anh có người khác, cho nên tôi vẫn chưa dám nói gì. Và hôm nay, tôi quyết định nói ra điều này. Tôi không biết liệu nó có khiến cậu chủ khó xử hay không, hay là tôi sẽ không dám gặp cậu chủ nữa, cũng có thể là tôi sẽ xấu hổ sau khi nói câu này nhưng mà... Cậu chủ! Em yêu anh!
-----------------------------
Cậu: Đó có phải là Tại Hưởng không vậy? Anh ấy... anh ấy sẽ không làm vậy đâu. Anh ấy sẽ không phản bội chúng ta đâu. Anh ấy sẽ không... sẽ không...
- Chung Quốc bình tĩnh. Không sao hết. Tại Hưởng chắc chắn có lý do của cậu ấy. Cậu phải tin tưởng cậu ấy chứ.
Cậu: Tôi... tôi... - Cậu không biết nên nói thế nào. Chuyện này quá rõ ràng. Tại Hưởng đã trộm mất tiên đơn trước mặt mọi người, cậu biết phải đối diện mọi người thế nào đây?
- Chuyện này không phải lỗi của cậu, đừng từ trách mình như thế. Mau tìm cậu ta đi. Nếu như không có tiên đơn thì ngày mai sẽ không thể thắng ả được đâu.
Cậu: Sẽ không tìm được đâu. - Cậu lắc đầu, bất lực nhìn thánh hộ mệnh đã thôi phát ra ánh sáng đặc biệt. - Anh ấy vào thánh hộ mệnh rồi, cũng đã khóa luôn cửa ra vào.
-----------------------------
Cậu: Ban nãy... khi ả đánh một chưởng... em đã hiểu rồi... em... em chỉ... cầu xin chị một điều... Chị... chị phải hứa...
- Em nói đi.
Cậu: Tại Hưởng... đã... làm gì... viên... tiên đơn đó...
- Chị hiểu rồi. Nhưng em phải bình tĩnh.
Cậu: Em... hiểu mà...
- Tại Hưởng không lừa em. Cũng không lừa mọi người.
Cậu: Anh ấy không lừa em ư? Thế... thế...
- Suốt mười năm qua, cậu ấy không ngừng truyền tiên khí để chị được tái sinh.
Cậu: Vậy... vậy anh ấy đâu?
- Cậu ấy...
Cậu: ANH ẤY ĐANG Ở ĐÂU? EM PHẢI TÌM ĐƯỢC ANH ẤY.
- Tử Du tiên tử đã giúp cậu ấy thực hiện tâm nguyện cuối đời của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vkook