【20】 Thích anh
Lưu Chí Hoành xuất viện trong buổi chiều ngày hôm đó, lúc hắn đi trả tiền lại được báo là hoá đơn đã thanh toán.
Người trả tiền, chắc chắn là Dịch Dương Thiên Tỉ.
Lưu Chí Hoành đứng ở cửa bệnh viện, híp lại hai mắt ngắm lên lá cây mùa thu từng đợt rơi xuống.
Hắn rối rắm một hồi, lúc này mới lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Dịch Dương Thiên Tỉ.
Trong lúc chờ đợi đường dây kết nối, lồng ngực hắn đột nhiên nổi lên một tia dị thường, lòng bàn tay thậm chí còn toát mồ hôi.
Đợi một lúc lâu, ống nghe lại truyền đến giọng nữ lạnh như băng, "Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không có người nghe..."
Lưu Chí Hoành đồng tử co rụt lại, không thể tin lại gọi lại.
Mà lần này, trực tiếp bị cúp.
Lưu Chí Hoành trái tim đột nhiên căng thẳng, chậm rãi tựa vào trên tường bệnh viện.
Đây là... Bị ghét sao...
Hắn hạ xuống mí mắt, lông mi thật dài che lại ảm đạm trong mắt, khóe môi lại cong lên, có cỗ tuyệt vọng chua xót tràn ra.
Lưu Chí Hoành hai mắt vô thần về tới nhà.
Vẹt vẻ mặt hoảng loạn bay tới, đôi mắt nhỏ híp từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Chí Hoành vài vòng sau mới thô to gọi, "Hoàng thượng "
Lưu Chí Hoành nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi hướng phòng ngủ.
Vẹt vội vàng che mắt,
"Ai gia sẽ không bỏ qua hắn!"
Lưu Chí Hoành chậm chạp ngẩng đầu,
"Ân?"
Vẹt tức giận bất bình,
" Điêu dân lớn mật!"
Lưu Chí Hoành a một tiếng, tiếp tục không để ý đến hắn, đi vào phòng ngủ nhắm mắt mệt mỏi.
Vẹt sửng sốt, thiếu chút nữa quên phẩy cánh.
Hoàng thượng, đây là mất hứng?
Vẹt nghi hoặc mải miết sửa lại lông mao, càng thêm kiên định quyết tâm sẽ không bỏ qua tên điêu dân lớn mật kia.
====
Ngày hôm sau, tổng tài không có gọi điện thoại, cũng không có lái xe tới đón hắn.
Lưu Chí Hoành đến công ty, tổ trưởng thần tình áy náy giải thích cho hắn nói là chính mình sơ sẩy chưa giải thích rõ ràng cho Lý tiểu thư, còn nói cho hắn biết cô ta đã bị khai trừ rồi.
Lưu Chí Hoành chính là thản nhiên gật gật đầu, tựa hồ căn bản là chưa đem việc này để ở trong lòng.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Kế tiếp một tuần, Lưu Chí Hoành cũng không thấy tổng tài.
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, người kia, có phải hay không luôn luôn chính là một giấc mộng ảo.
Lễ quốc khánh.
Công ty nghỉ bảy ngày.
Lưu Chí Hoành ngồi xe về với ông bà tại thành phố Z.
Ở trên xe nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ không ngừng biến hóa hắn bỗng nhiên cũng nhớ tới phụ thân.
Lưu Chí Hoành lúc nhỏ gia đình mỹ mãn hạnh phúc, từ nhỏ hắn cũng luôn đạt thành tích xuất sắc nhất, nhu thuận nghe lời, chính là cái loại người khác luôn lấy ra để răn dạy con mình "Con nhà người ta" .
Nhưng là năm ấy mười lăm tuổi bất ngờ có tai vạ trời giáng.
Ba ba Lưu Chí Hoành xảy ra tai nạn xe cộ, rốt cuộc không thể về nhà.
Trong nhà một mảnh tang thương, mẫu thân một đêm già nua, mà Lưu Chí Hoành chỉ biết càng nỗ lực đọc sách, còn thật sự nghe lời, yêu thương mẫu thân còn hơn cả phụ thân.
Nhưng là cũng may Lưu Chí Hoành cùng Lưu mẫu đều là người lạc quan, hơn nữa Lưu mẫu có thu nhập ổn định, cho nên không có chịu nghèo đói, bọn hắn quả thật cũng coi như hạnh phúc.
Thẳng đến khi xe taxi dừng ở cửa nhà, Lưu Chí Hoành mơ hồ suy nghĩ lúc này mới quay trở về.
Vừa vào cửa nhà Lưu mẫu liền phá lệ kích động lao lên hung hăng thơm Lưu Chí Hoành hai cái.
Lưu Chí Hoành nhanh chóng ôm lấy mẹ, hốc mắt hơi hơi ướt.
"Hoành Hoành, mẹ nhớ ngươi muốn chết." Lưu mẫu vừa cầm túi hành lý của Lưu Chí Hoành vừa nói.
"Mẹ, con cũng nhớ mẹ lắm" . Lưu Chí Hoành ôm mẹ, khi nói lời này trong lòng phá lệ áy náy, bởi vì nguyên nhân công tác, hắn cơ hồ cũng lâu lắm rồi chưa về nhà chăm sóc mẹ, cũng không biết nàng lâu như vậy một mình trải qua thế nào.
Lưu mẫu vẻ mặt hạnh phúc kéo Lưu Chí Hoành vào cửa chính.
Đợi cho đồ vật này nọ thu thập xong, Lưu Chí Hoành lấy ra túi xách đưa mẹ, "Mẹ, đây là con lần trước đi nước Pháp mua cho mẹ."
Lưu mẫu vừa nghe kích động vô cùng, vội vàng tiếp nhận.
"Hoành Hoành không cần tiêu pha như vậy a, bất quá mẹ thực thích!"
Lưu mẫu ôm thật chặt túi xách như bảo bối.
Lưu Chí Hoành vẻ mặt tươi cười ở một bên nhìn, rồi lại lại xuất thần nghĩ tới bút máy, tiếp tục nghĩ, nghĩ tới tổng tài.
Hắn lắc lắc đầu, thầm mắng mình không tiền đồ, nỗ lực thu hồi nỗi lòng.
Lưu mẫu đang định tiến phòng bếp nấu cơm, Lưu Chí Hoành luyến tiếc mẹ khổ cực như vậy, kéo tay mẹ nói, "Chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
====
Lưu Chí Hoành cùng mẹ tới một nhà hàng Nhật nổi danh.
Trong cửa hàng sinh ý khá tốt, người cơ hồ chật ních.
Hắn mang theo mẹ tìm một vị trí ngồi xong liền đi toilet.
Đi ra toilet, ánh mắt của hắn tìm chỗ mẹ ngồi, lại ở một gian phòng khác thoáng nhìn thấy thân ảnh quen mắt.
Lưu Chí Hoành trong lòng bị kiềm hãm, ánh mắt nhất thời dính vào không lối thoát.
Đó là Dịch Dương Thiên Tỉ.
Hắn đang chuyên chú cùng ngồi nói chuyện với một nữ nhân.
Tuy rằng vẻ mặt như trước trong trẻo lạnh lùng, có thể người ngoài nhìn không nhận ra nhưng Lưu Chí Hoành vừa nhìn liền thấy vẻ dịu dàng trong mắt hắn.
Ngực lại là một trận đau đớn, Lưu Chí Hoành ảm đạm hạ xuống mi mắt, không muốn lại tiếp tục nhìn.
Tâm trí lơ đãng quay về chỗ ngồi, Lưu Chí Hoành tươi cười, "Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì?"
Lưu mẫu nháy mắt mấy cái, cầm qua thực đơn, hào khí gọi một chút đồ ăn, vỗ vỗ bộ ngực, "Ngày hôm nay mẹ mời khách."
Lưu Chí Hoành hì hì cười ra tiếng,
"Tốt, ngày hôm nay nhất định ăn sạch túi mẹ luôn."
Lưu Chí Hoành luôn luôn mỉm cười, nỗ lực xua tan vẻ lo lắng trong lòng, cùng mẹ vừa nói chuyện phiếm, tán gẫu chuyện làm ăn, tán gẫu vẹt thối không biết xấu hổ nhà hắn...
"Hoành Hoành, có thích ai hay chưa?" Mẹ đột nhiên để đũa xuống vẻ mặt mong đợi hỏi Lưu Chí Hoành.
Lưu Chí Hoành tay đang gắp rau dừng lại một chút, lại tự nhiên kẹp lên một miếng cá cho vào bát mẹ, nghiêng đầu nói, "Có a."
Mẹ đặc biệt kích động, một ngụm ăn miếng cá Lưu Chí Hoành vừa gắp, thật cẩn thận hỏi.
"Vậy. . . Người đó có thích ngươi hay không?"
Lưu Chí Hoành nghĩ nghĩ, thần sắc có vài phần khó xử, thấy Lưu mẫu một trận khẩn trương, nhưng hắn vẫn cố gắng không có việc gì cười cười, "Hình như là không có."
"A... Hoành Hoành, ngươi cần cố lên a, Hoành Hoành ưu tú như vậy, nhất định có thể khiến cho nữ sinh kia động tâm !"
Mẹ nắm tay an ủi hắn.
Lưu Chí Hoành cười nhạt cúi đầu.
Trong lòng mơ hồ có vài phần chua xót.
Vấn đề là.
Hắn không phải nữ sinh a.
Về đến trong nhà thì trời đã tối rồi, mẹ bởi vì có uống chút rượu, rửa mặt liền đi ngủ.
Lưu Chí Hoành ngồi ở trong phòng, xuất thần nghĩ.
Tổng tài vì sao lại ở Z thị?
Người đàn bà kia là ai?
Đột nhiên tỉnh ngộ lại Lưu Chí Hoành hung hăng vỗ mặt, thầm mắng mình.
Fuck, ngươi thật không tiền đồ, không cho phép suy nghĩ!
Đang muốn tìm chuyện để làm, di động lại đúng lúc này vang lên.
Lưu Chí Hoành lấy ra, thấy tên hiển thị liền run lên thiếu chút nữa quăng đi điện thoại di động.
"Alo." Lưu Chí Hoành lấy lại bình tĩnh, cố gắng lấy lại thanh âm bình thường của mình.
"Ngươi ở đâu?" Thanh âm của Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc.
Lưu Chí Hoành sửng sốt, có chút lắp bắp.
"Ta. . . Ta ở nhà a."
"Nhà ngươi ở đâu?"
Lưu Chí Hoành hoảng hốt, không thể tin hỏi một câu,
"Ngươi hỏi nhà ta ở đâu?"
"Đúng"
"Ta. . . Nhà của ta ở tiểu khu XX. . ."
"Tút. . . Tút. . ."
Lưu Chí Hoành cúp điện thoại, lại ngây người.
Vừa mới là tổng tài đi?
Hắn vội vàng kiểm tra lại, vừa hung hăng cấu, véo lên mặt mình, lúc này mới tin vào sự thật.
Tiếp tục ngu ngơ.
Di động lại vang lên. Lưu Chí Hoành vội vàng bắt máy.
"Ta ở cửa nhà tiểu khu của ngươi." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
Lưu Chí Hoành cả kinh, vội vàng cúp điện thoại chạy vội ra ngoài.
Tới cửa tiểu khu, quả nhiên thấy chiếc xe quen thuộc.
Tim của hắn nhất thời nhảy tới cổ họng, bước nhanh đi tới.
Dịch Dương Thiên Tỉ đang ở trên xe hút thuốc, sương khói lượn lờ, bao phủ sắc thái trong mắt hắn.
Lưu Chí Hoành lại sửng sốt.
"Lên xe" Dịch Dương Thiên Tỉ thấy Lưu Chí Hoành, dụi thuốc rồi thản nhiên nói với Lưu Chí Hoành.
Lưu Chí Hoành tiếng lòng luôn luôn không thể ức chế run lên, chậm rãi lên xe.
Dịch Dương Thiên Tỉ khởi động xe,
"Đi bờ biển được chứ."
Lưu Chí Hoành kinh ngạc,
"Bờ biển?"
Dịch Dương Thiên Tỉ ừ một tiếng, đột nhiên xoay đầu lại, thân mình kéo sát vào Lưu Chí Hoành.
Lưu Chí Hoành trái tim thiếu chút nữa bởi vì một cử động kia muốn nhảy lên.
Dịch Dương Thiên Tỉ lại chỉ là thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu nhẹ nhàng buộc lại dây an toàn cho hắn.
Lưu Chí Hoành mặt bỗng nhiên hồng, toàn thân tế bào đều không hiểu ra sao cả kích động, đành phải đông cứng nhắm mắt lại.
Đi bờ biển làm gì? Buổi tối tìm hắn chỉ vì đi bờ biển?
Lưu Chí Hoành trầm mặc chơi ngón tay, ánh mắt nhưng vẫn phiêu a phiêu.
Trong xe không khí phá lệ quỷ dị, cảm giác áp bách cuốn vào trái tim Lưu Chí Hoành, khiến cho hắn cơ hồ mau ngạt thở.
Xe đúng lúc này ngừng lại.
Dịch Dương Thiên Tỉ nới lỏng dây an toàn xuống xe, Lưu Chí Hoành cũng vội vàng đi theo xuống xe.
Dưới màn đêm biển phá lệ xinh đẹp mê người, từng con sóng xanh biếc nối nhau chạy ra tận đường chân trời, toả ra hơi thở bàng bạc hoa lệ.
Dịch Dương Thiên Tỉ tựa vào thân xe, đốt thuốc lên yên lặng hút.
Trước sau như một quạnh quẽ nhưng lại có một cỗ tang thương dày đặc.
Loại khí chất phức tạp này lại cùng gương mặt tuấn lãng dung hoà quỷ dị phù hợp, khiến cho Lưu Chí Hoành lại thấy có chút tâm tình nhộn nhạo.
Lưu Chí Hoành đột nhiên tiến lên một bước, đoạt lấy thuốc của hắn, hung hăng hút một hơi.
Dịch Dương Thiên Tỉ mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Hắn Lưu Chí Hoành dù sao không phải là thiên phú dị bẩm gì, cũng chưa bao giờ hút thuốc, cho nên một ngụm hung hăng này nhất thời khiến hắn bị nghẹn nửa chết nửa sống.
Dịch Dương Thiên Tỉ: "..."
Lưu Chí Hoành ho nửa ngày, bất mãn đem thuốc nhét lại về trong tay Dịch Dương Thiên Tỉ, oán hận nói, "Không hiểu ra sao cả, có cái gì hay mà thích hút như vậy chứ."
Ý cười nhợt nhạt ở trong mắt Dịch Dương Thiên Tỉ lan tràn ra trên khuôn mặt.
Môi của hắn bất giác giương lên độ cong nho nhỏ, rất lãnh đạm, lại phá lệ xinh đẹp.
Lưu Chí Hoành nhất thời xem ngây người.
Mỹ nhân như ngọc.
Đây là trong đầu Lưu Chí Hoành đột nhiên nhảy ra bốn chữ.
Dịch Dương Thiên Tỉ tự nhiên che kín ý cười, thản nhiên nói,
"Ngu ngốc"
Lưu Chí Hoành lại ngu ngơ.
Ngu ngốc ngu ngốc? Tổng tài sẽ mắng chửi người? A a a a, làm sao có thể? Loại thân mật mắng chửi người này thật là trong miệng tổng tài thốt ra sao?
Tim của hắn cuồng loạn.
Rõ ràng là hai chữ, lại làm cho hắn đã nhiều ngày khó chịu thống khổ nhất thời tan thành mây khói, ý nghĩ cũng thanh tỉnh rất nhiều.
Dịch Dương Thiên Tỉ liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên kéo cánh tay hắn đi tới bờ biển.
Gió biển tươi mát, như mèo cào nhẹ gãi vào tâm Lưu Chí Hoành.
Lưu Chí Hoành đột nhiên dừng bước.
"Tổng tài."
Hắn bình tĩnh nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, trong mắt lưu quang uyển chuyển.
Dịch Dương Thiên Tỉ cũng dừng lại, cúi đầu ừ một tiếng.
"Tổng tài biết ta thích ngươi đi."
Lưu Chí Hoành nói từng chữ, hờ hững không giống bình thường.
Dịch Dương Thiên Tỉ sửng sốt, buông xuống cánh tay hắn,
"Ân."
"Vậy tổng tài có thích ta không?" Lưu Chí Hoành tiếp tục hỏi.
Dịch Dương Thiên Tỉ lại là sửng sốt, đã không biết trả lời cái gì cho thỏa đáng.
Lưu Chí Hoành cười lạnh,
"Nếu không thích ta, vì sao lặp đi lặp lại trêu chọc nhiều lần đến ta."
Dịch Dương Thiên Tỉ không nói, nhìn thấy mắt của hắn tinh quang chợt tắt.
Lưu Chí Hoành đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, thỏa hiệp nói,
"Quên đi."
Cũng không để ý phản ứng của Dịch Dương Thiên Tỉ, đến gần bờ biển.
Hắn không biết tổng tài đối với hắn là cảm tình như thế nào, hắn cũng không phải ngốc, tự nhiên có thể phát hiện được quan hệ mờ ám của bọn hắn, chính là, hắn một chút cũng không rõ tâm người nọ mà thôi.
Tựa như nụ hôn lần đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro