Chap 17
Đạo diễn nổi giận quát,
Cậu đó tốt nhất là nghỉ luôn đi, tôi đã tìm được diễn viên mới, không cần đến loại diễn viên tệ như cậu.
Trước đây cậu là người của Mean tổng,nên tôi chẳng thể làm được gì, giờ cậu chẳng còn là gì của anh ta, tôi nói cho cậu biết, cậu cút xa một chút.
Lời nói cay độc, tiếng chửi rủa, tiếng cười đùa, cậu hiểu hết mà, nếu không có Mean chống lưng thì cậu mãi mãi chỉ là một hạt cát trên sa mạc,
Sau đấy là hoàng loạt các dự án phim của cậu đều bị hủy,, mọi thứ bỗng chốc mất hết tất cả, mọi thứ đều đi theo Mean, mà người này lại chẳng xuất hiện nữa ,cũng đến lúc cậu nên từ bỏ, đây chẳng phải nghề cậu yêu thích, vừa đúng lúc muốn vứt bỏ, cũng như vưta bỏ cả người đàn ông kia.
Được hủy hết đi.. Ông đây chính là cũng chẳng muốn đóng nữa, anh bực mình ném di động sau đó nằm dài trên ghế nhắm mắt.
Hôm sau liền đi tìm một công việc mới, nhưng mà đi cả ngày trời cũng chẳng có kết quả gì ,ủ rũ lang thang đi trên đường ,thấy phía trước có bản tuyển người, liền mừng rỡ đi vào,
Một tiếng sau đi ra, mừng rỡ như đứa trẻ, haha có việc rồi, công việc tuy không nhẹ nhàng, lương thì không cao nhưng rất thoải mái,,
_________
Mike đã cùng cô bạn gái kết hôn.,Mean làm phù rễ, anh chứng kiến hai người trao nhẫn cho nhau, trao lời thề hẹn cho nhau,anh cũng đành lòng vưta bor đi một tình cảm đơn phương của mình,
Mean kể từ ngày đó trở lại như trước, gã vẫn là thiếu gia hào phóng khoáng không kiềm chế được.
Hẳn là như vậy, nên là như vậy mới đúng!
Nhưng hiện tại…
Dù là ban ngày cùng Mike đến bệnh viện hay cùng bạn bè chơi bi – a, hay là buổi tối một đám người rủ nhau đến KTV ca hát, đều không có tinh thần.
Mean không có tâm trạng đứng dậy đi toilet.
Khuôn mặt ướt nhẹp nước lạnh, gã nhìn gương mặt hơi có vẻ tiều tụy thất ý trong gương, lại cảm thấy có vài phần xa lạ.
Sống hai mươi sáu năm, gã chưa thấy bản thân như thế này bao giờ.
Gã biết mình không bình thường, rất không bình thường.
Vì thế gã như phát điên, chơi bóng rổ, tennis, tập thể hình, bơi lội, đến khi mệt đến mức một đầu ngón tay cũng không muốn nâng lên nữa mới thôi.
Về đến nhà, gối đầu liền ngủ.
Cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nghĩ.
Nhưng gã quên mất, gã có thể khống chế suy nghĩ lúc tỉnh táo, lại không điều khiển được mộng mị.
Đêm hôm đó, gã mơ thấy chuyện phát sinh hôm sinh nhật của người kia.
Trong xe chật chội, gã cùng người kia đổi vị trí một cách ngu xuẩn, anh một câu tôi một lời, tiếng ồn ào ngay trong lúc đôi môi không cẩn thận tiếp xúc ngắn ngủi ngừng bặt.
Trong lúc nhất thời, chỉ có hoảng hốt, trong hoảng hốt, thế giới này, chỉ có hai người.
Mean không tự giác hé môi, tiếng nói trầm thấp, “Plan ”.
Người kia vươn tay, đè gã xuống ghế, đem giây phút ngắn ngủi kia biến thành lâu dài.
Bọn họ ở trong xe điên cuồng hôn môi.
Người kia vươn tay, kéo khóa quần gã xuống, lớn mật vói tay vào, cầm lấy XX của gã trượt lên trượt xuống.
Bọn họ làm một chuyện không thể tin được.
Miệng Mean phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, không thể miêu tả nổi sự sung sướng đã đem gã lên thiên đường.
Trong nháy mắt mở mắt ra, gã biết mình đã ngã vào địa ngục.Gã thế mà lại nghĩ đến một người đàn ông, phát tiết.
Ngày hôm sau chạy bộ, chờ lúc gã phát hiện, đã đứng ở quán điểm tâm sáng ngoài đợi an .
Vừa quay đầu, liền thấy mấy kiến trúc quen thuộc kia.
Sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên Mean biết cái gì gọi là không biết làm sao.
Đối với sự không bình thường mấy ngày nay của mình, gã có một sự sợ hãi khó hiểu.
Mang theo hoài nghi và khẩn trương, gã lần đầu tiên đi chơi trai.
Bạn đồng hành Tae trước kia xuất phát từ tò mò cùng bạn bè tới một lần, thuần túy xuất phát từ tâm tình nhìn biểu diễn nên cũng không cảm thấy có gì. Lúc đó từng rủ Mean nhưng bị gã ghét bỏ từ chối.
Lần này Mean đột nhiên đề xuất muốn đi, Tae kinh ngạc đến rớt cằm.
Cửa phòng mở ra, bốn người đàn ông. Hoặc thanh tú hoặc hung hãn, hoặc yếu đuối hoặc cương nghị, bộ dạng khác nhau tùy người lựa chọn.
Chọn người thanh tú,Mean câu được câu không cùng hắn trò chuyện.
Đột nhiên tay người kia đặt lên hạ bộ của Mean gã cả kinh, lập tức nhảy dựng lên.
Tae cười đến mức nằm úp sấp trên ghế sô pha,
“Thẳng như cột cờ, còn học đòi người ta đi tìm trai bao, mày còn không phải là tự làm khổ mình sao.”
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, sự bất thường của Mean đã sắp tra tấn gã đến phát điên.
Gã lái xe đi làng du lịch, dừng lại ở nhà ăn bọn họ ăn cơm, đoạn đường bọn họ đổi vị trí, bãi cỏ bọn họ hôn môi.
Mỗi một chỗ, gã dường như đều thấy được người đàn ông kia, vẻ mặt không đứng đắn cười cười, lấy từ trong lồng ngực ra một điếu thuốc ném cho gã một điếu.
Cậu ta nói: “Mean , tôi yêu cậu.”
Mean buồn bực thét dài một tiếng, gã liều mạng mà nghĩ, điên cuồng mà nghĩ…
Quên người kia đi! Quên! Quên!!!
Plan , đủ rồi! Kết thúc! Cmn cậu nên cút! Cút xa một chút!!!
Trên đường trở về, bánh xe không tự chủ được mà rẽ đến Thời Gian, quen thuộc đi vào phòng 502.
Ngồi trên ghế sa lông, gã mệt mỏi đến mức không muốn đứng lên nữa.
Biết rõ người kia yêu gã, lại quyết tâm độc ác mà đùa bỡn tâm tư người ta như vậy.
Nhìn đi, đây là Mean ,một đời đắc ý phóng túng không kiềm chế được.
Gã từng yêu ai? Ai gã cũng không yêu.
Cho nên có thể không kiêng nể gì mà dẫm người khác dưới lòng bàn chân, cho nên có thể tùy ý mà trêu đùa mỗi người đắc tội gã.
Cho nên… Cho nên…
Gã đánh giá thấp Plan
Đánh giá thấp địa vị anh ta trong lòng mình, đánh giá thấp lực ảnh hưởng của anh ta với mình.
Cho nên, gã đem đá đập chân mình, đau, cả tim đều đau, đau đến mức cả lòng đều tràn đầy hối hận.
Gã đã thử, gã không chấp nhận được người đàn ông khác chạm vào mình một chút xíu, lại có thể ở trong mơ một lần cùng cậu ta làm chuyện thân thiết nhất.
Gã từng thử, lúc ân ái cùng người phụ nữ khác, hình ảnh người kia ở trong đầu vẫn vứt không đi.
Gã từng thử, dùng tất cả biện pháp kéo người kia ra khỏi óc, một phút đồng hồ, mười phút, một giờ sau, người kia, lại ngoan cố mà trở lại.
Gã buông tha, đầu hàng.
Hôm nay, lúc Mean lái xe trên đường lắc lư không mục đích, thấy một thân ảnh quen thuộc đi qua trước thảm cỏ trên lối đi bộ.
Mean tê dại, một đường đi theo cậu ta, cho đến khi cậu ta về nhà.
Đứng dưới nhà cậu ta, Mean ngẩng đầu nhìn căn phòng gã từng đi qua vô số lần, thậm chí chìa khóa cánh cửa kia vẫn còn trên người gã, chưa kịp vứt đi.
Thành phố S có lớn là bao, bọn họ, cuối cùng cũng sẽ gặp nhau.
Chỉ là, sau khi gặp nhau không cách nào xem như xa lạ.
Màn đêm buông xuống, trong phòng sáng đèn, thỉnh thoảng trên cửa sổ sẽ hiện lên bóng dáng người nọ,Mean tựa vào bên cạnh xe không ngừng hút thuốc.
Tâm tình buồn bực nửa tháng đột nhiên bình tĩnh.
Chỉ cần nhìn như vậy, giống như có thể quên hết mọi phiền não.
Ngày hôm sau, Mean đem xe dừng ở chỗ xa xa chờ ai đó.
Người đàn ông kia đến buổi chiều mới ra khỏi cửa, đi ăn một chén mì, sau đó đi siêu thị.Trước quầy hoa quả có người nói với cậu ta cái gì đó, cậu ta không để ý mà đẩy xe chứa đồ đi.
Mean tiến lên cùng người đó hàn huyên hai câu, mua hai trái sầu riêng, bảo người ta lột vỏ gói kỹ, thừa dịp cậu ta đang ở trong trung tâm trò chơi điện tử lái xe về nhà cậu ta, treo gói sầu riêng kia trên cửa.
Sau đó, trở về nhà.
Sau đó, gã dùng thời gian một đêm, thuyết phục bản thân.
Nếu không thể quên được, vậy đừng quên.
Nếu thật sự có cảm giác, vậy cứ để cảm giác này kéo dài là được.
Sau đó gã gọi điện thoại cho một người bạn , nói chuyện tào lao hơn nửa ngày mới đem đề tài dẫn tới trên người Plan .
Cuối cùng chiếm được một tin tức hữu dụng.
Ngày nghỉ của Plan đến hôm nay chấm dứt, nghe nói hiện tại đã ở phòng trọ , đang tìm công việc mới.
Sau bữa cơm chiều, Mean tắm rửa một cái, đứng trước gương nhìn bản thân có phần gầy yếu, khóe miệng nở một nụ cười tự tin.
Nếu đã hạ quyết tâm, không có chuyện Mean gã không làm được.
Đàn ông thì thế nào, sai thì thế nào, gã tin tưởng có thể trung hòa được tất cả.
Đổi một bộ quần áo thoải mái, đi xe đến chỗ Plan làm việc.
Xuống xe đi vào cửa phân xưởng, Mean hít sâu một hơi, kiên quyết nện bước vào phòng trực ban.
Gã có thể bước ra bước này rất không dễ dàng.
Chỉ là gã không nghĩ tới, bước ra một bước này, gã rốt cuộc không cách nào quay đầu lại.
Đúng giờ, cửa phòng trực ban lại mở ra, giọng nói mang theo kinh ngạc vang lên.
“Mean ?”
Bút trên tay Plan run lên, con số trên bản ghi chép bị vẽ ra một cái đuôi thật dài.
Theo phản xạ có điều kiện, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tiếng máy móc ầm vang không ngừng, ngoài cửa phòng trực ban có một người thanh niên đẹp trai như thần tượng trên TV đang đứng, nhưng trên mặt không có lấy một ý cười.
Không phải Mean thì còn có thể là ai?
Plan nhìn gã một cái liền gục đầu xuống, tiếp tục viết ghi chép của anh.
Mean cũng không nghĩ ngay từ đầu anh có thể cho mình sắc mặt hòa nhã, sau khi vào cửa lên tiếng chào hỏi mọi người xong, ngồi xuống đối diện Plan .
Mọi càng ngày càng không hiểu nổi tâm tư vị đại thiếu gia này, thấy gã cũng không định nói nhiều với mình, vì thế xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Mean dừng lại trên nửa khuôn mặt cúi thấp của Plan , nếu dùng một câu chua ê răng mà nói, thì chính là dời đi sợ đui mù.
Anh gầy, gầy đi rất nhiều, xương gò má hai bên lộ cả ra. Trước kia thường nghe người ta nói gầy đi một vòng, gã vẫn cho rằng đó là nói khoa trương. Hiện tại nhìn thấy Plan như vậy, gã mới thực sự hiểu được.Cũng thật sự đau lòng.
Gã biết việc mình làm rất khốn nạn, rất có lỗi với anh.
Nhưng…
Plan lấy thuốc từ trong túi tiền, ném một điếu đến trên bản ghi chép.
Plan nhìn điếu thuốc lăn đến bên tay, buông bút, đứng dậy đi đến bàn thí nghiệm cầm lấy cái cái bình mẫu đi về hướng phân xưởng.
Ban đêm đèn pha trong phân xưởng vẫn luôn bật, ánh sáng lại không tốt, NPlan vẫn đi mãi đến tận cùng phía trong phân xưởng, mở cửa thành một cái khe hẹp, lách mình đi ra ngồi trên bậc thang bên ngoài.
Lấy một điếu thuốc ra châm, bình phục những cảm xúc không nên có ở trong lòng.
Anh cho rằng, trải qua chuyện vừa rồi, Mean không nên xuất hiện.
Vậy gã làm điều thừa này mục đích là để làm cái gì?
Còn muốn ở trước mặt mọi người chế nhạo anh một phen?
Plan cười cười, hút một hơi thuốc, miệng đầy cay đắng.
Thật đúng là phong cách của đại thiếu gia kia.
Đoán két nước có lẽ đã đầy, Plan đứng dậy vỗ vỗ mông, làm việc đi!
Đèn phòng trực ban sáng đến chói mắt, Plan từ bóng tối trong phân xưởng nhìn lại,Mean vẫn nhàm chán ngồi ở đằng kia.
Anh rũ mắt, khóe miệng lộ một vệt cười khổ.
Vào vào ra ra, anh không liếc mắt tới Mean một cái.
Sau khi thiết bị ngừng, anh cũng mặc kệ có thể bị quản lý phạt trốn việc hay không, trốn đến gian giữa nằm đến bình minh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro