10 : Đưa anh về nhà

Sau tiếng sấm đầu tiên, giọt mưa đầu tiên tí tách rơi xuống mặt đất.

Suhwan sợ nhất khi trời mưa, quần áo cậu vừa mới thay xong, còn chưa ăn diện được nửa tiếng, sao có thể để bị dầm mưa được?

Cậu là kẻ cực kỳ sĩ diện, cái tính này là được di truyền từ Han Wangho, lúc này nhìn thấy trời đang mưa, cậu quýnh quáng phi nhanh hơn cả thỏ chạy bay vào trong nhà.

Jung Jihoon chậm rãi bước vào nhà, Suhwan vẫn còn đang tiếp tục hăng say tẩy não hắn "Ba, con thề là con không có lừa ba đâu, con mà lừa ba cho sét đánh con chết luôn được không?!"

Cậu vừa dứt lời, Lee Yujin hỏi "Suhwan, em gọi ai đó?"

Cô nghi ngờ nhìn Jung Suhwan, Lee Yujin rõ ràng đã nghe thấy tiếng "ba".

"Em có gọi ai đâu" Suhwan ngay lập tức chối bay chối biến.

Jung Jihoon đi về phía ghế sopha, ngồi xuống sopha định mở TV ra xem.

Suhwan thấy vậy, chân chó nịnh nọt ngồi bên cạnh hắn "Ba à, con biết sự thật này rất khó để "tiêu hóa", nhưng mà ba cứ thử nghĩ kỹ lại xem, một thằng đàn ông con trai mười lăm tuổi đỉnh thiên lập địa, có ai lại đi nhận một người cùng tuổi làm ba của mình chứ? Có phải đang thi kể chuyện cười đâu! Cho nên, lời của con nói cực kỳ đáng tin, ba nói có đúng không?"

Ánh mắt cún con của Suhwan vô cùng tha thiết chăm chú nhìn vào Jung Jihoon, chỉ thiếu nước lè lưỡi cún ra moe moe làm nũng nữa thôi. Cậu thề, mười sáu năm sau lúc thực sự làm con trai của Jung Jihoon cậu cũng chưa từng dính người đến như thế!

Jung Jihoon "rộp" một cái cắn một miếng táo, mắt nhìn thẳng vào TV, không thèm quan tâm đến người bên cạnh.

Suhwan hết sức thành thật, chân thành tha thiết nói tiếp "Tạm thời nếu ba chưa muốn tin con cũng được, con chỉ xin ba một chuyện thôi, ba đừng qua lại với Kim Yoonha nữa được không?"

Hừ, nói lòng vòng cả ngày vẫn là quay lại chuyện Kim Yoonha.

Trước mắt, cô gái này là một tâm bệnh trong lòng Jung Suhwan, ngày nào vẫn chưa diệt trừ được nó thì ngày đó vẫn ăn không ngon ngủ không yên.

Jung Jihoon tuy rằng không quan tâm đến mấy lời luyên thuyên nhảm nhí của Jung Suhwan, nhưng cũng không đuổi cậu đi.

Chuyện này, Jung Suhwan nói đúng.

Một đứa con trai 17, 18 tuổi, ở cái tuổi này, ai mà chả có một lý tưởng vĩ đại muốn được làm bố của đứa bạn cùng tuổi khác chứ?

Jung Suhwan bị não nhúng nước cũng được, não rỗng cũng được, cứ để cậu ta gọi hắn hai tiếng "ba" thì hắn cũng không thiệt thòi gì.

Jung Suhwan gọi hắn là "ba" tới trơn miệng luôn, mắt thấy Jung Jihoon vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc, sau khi nhận người thân thất bại, cậu dứt khoát đi tìm đường vòng cứu nước, không gấp gáp bắt người ta nhận con trai nữa mà bắt đầu lôi dẫn chứng những thói hư tật xấu của Kim Yoonha kể ra hết một lượt.

Nói xong, cậu kết luận "Nói tóm lại, cô gái này không phải là một lựa chọn tốt để làm vợ, tướng mạo cô ta không tốt, cô ta khắc phu!"

Jung Jihoon thuận miệng đáp trở lại một câu "Vậy mặt của ai thì tốt? Thì vượng phu?

Jung Suhwan thầm nghĩ: Mợ nó làm sao cậu biết được!

Cậu vừa quay đầu lại, đúng lúc này Han Wangho từ tầng hai đi xuống.

Jung Suhwan vừa nhìn thấy liền nói "Người này mặt được nè! Vừa nhìn đã thấy có tướng vượng phu!"

Quan trọng là chỗ nào cần tốt thì tốt.... có chút giống giống với Han Wangho.

Suhwan đang nóng nảy, đầu óc không được tỉnh táo, đột ngột nhìn thấy nên vẫn còn chưa nhận ra người kia là mẹ cậu.

Jung Jihoon quay đầu lại, cùng Han Wangho bốn mắt nhìn nhau.

Cái tay Jung Suhwan chỉ chỉ vào Han Wangho còn chưa thả xuống, cậu nhìn Jung Jihoon, lại nhìn Han Wangho, lắp bắp nói "Anh ấy, anh ấy nhìn rất giống Han Wangho...."

Jung Jihoon gật đầu, nhìn Han Wangho nói "Nói anh đấy, nhìn trông giống Han Wangho, anh có cảm thấy bản thân mình giống không?"

Han Wangho:.....

Jung Jihoon quay đầu lại, nói với Jung Suhwan "Còn vượng phu nữa không?"

Có vượng phu hay không thì không biết, Jung Suhwan cảm thấy sắp phải "đoạn tử tuyệt tôn" rồi.

Bây giờ cậu mới có phản ứng, ngay lập tức từ trên ghế sopha đứng thẳng lên, tư thế tiêu chuẩn, không khác gì so với đang huấn luyện quân sự.

Cậu có gan dám không biết trên dưới với ba của cậu, nhưng mà không dám đùa giỡn quấy phá với Han Wangho.

Han Wangho thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng, Suhwan sợ nhất việc phải giao tiếp với đóa hoa cao lãnh này, đối với lĩnh vực này hiểu biết của cậu bằng không.

Lee Yujin vừa ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy ba người ở trong phòng khách, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hỏi "Vừa nãy còn nói chuyện náo nhiệt lắm mà, sao cô vừa vào đã im lặng hết vậy? Đang nói chuyện gì đấy?"

Jung Jihoon mặt dày vô sỉ, chỉ vào Han Wangho nói "Nói anh ta vượng phu"

Han Wangho nghiến răng, phát ra cả thanh âm kẽo kẹt: Đồ chó con thích chơi xấu đúng không....

Lee Yujin trừng mắt nhìn Jung Jihoon một cái, quay đầu lại nhìn Han Wangho "Nó hay nói chuyện như thế đấy, em đừng chấp nhặt với nó."

Han Wangho cười gượng một cái "Không sao ạ. Mấy người khắc thê cũng hay nói thế."

Lee Yujin:......

Ba chữ "không sao ạ" của người này là được nhặt từ bãi hỏa táng về để góp cho đủ số lượng từ à.

Jung Suhwan nói "Tuy là hiện tại nói những lời này không được hợp cảnh cho lắm."

Cậu tiến đến bên cạnh Jung Jihoon, cho dù thân đang ở nơi hiểm cảnh cũng không quên sứ mệnh của mình, từng giây từng phút luôn tranh thủ cho xác suất ra đời của bản thân mình "Anh ta vượng phu, còn ba khắc thê, ba không thấy hai người rất xứng đôi sao?"

Jung Jihoon "Hai Alpha mà hợp? Hợp cái gì? Hợp đấu địa chủ à?"

Hắn nhướng mày "Mày có cảm thấy bàn tay tao hợp với cái mặt của mày lắm không?"

Suhwan chậm rãi đứng thẳng người dậy "Chúng ta đều là người có học, hà tất động dao động súng, mất thể diện chết được. Có chuyện gì cứ từ từ mà nói, không nên động tay."

Jung Jihoon "Động chân thì sao?"

Suhwan thành khẩn hơn bao giờ hết "Kiến nghị ngài cũng không nên."

Han Wangho nhìn thoáng qua đồng hồ "Cô Lee, cũng sắp hết giờ rồi, em về trước."

Lee Yujin đang lo không có chủ đề nói chuyện, Han Wangho lại đại nhân không chấp tiểu nhân mà tha thứ cho Jung Jihoon, cô thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ "Trời mưa lớn như vậy làm sao em đi được? Có mang dù theo không?"

Lúc Han Wangho đến trời không có mưa, anh cũng không có thói quen xem dự báo thời tiết, đương nhiên là không mang dù theo rồi.

Ở trong tình cảnh lúng túng này, ngay lập tức được Suhwan nhạy bén bắt được.

Mắt thấy ông ba ruột Jung Jihoon bản mặt vô tâm dửng dưng không làm được chuyện gì nên cơm nên cháo, cậu lập tức chuyển kế hoạch sang phía Han Wangho. Không khuyên được Jung Jihoon theo đuổi Han Wangho à? Chẳng lẽ cậu không biết dụ cho Han Wangho đi thả thính Jung Jihoon sao?

Suhwan đã nhiều năm nghiên cứu mớ tạp chí tình cảm như "Tri âm", "Tuyển tập truyện xưa", có kinh nghiệm lý luận yêu đương phong phú, có sự hiểu biết sâu sắc về chuyện làm thế nào để thả thính kẻ ngốc, hơn nữa, đối với việc làm thế nào trợ giúp Han Wangho thả thính kẻ ngốc như Jung Jihoon cũng đã có nghiên cứu tâm đắc.

Cái đó nó gọi là đạp trời đạp đất không bằng đạp ba mình.

Huống gì Han Wangho vốn dĩ là vợ của hắn, Suhwan chỉ là cảm thấy thời gian Han Wangho có được danh phận chính thức quá lâu, hiện tại cậu phải để cho Han Wangho lấy được danh phận "Vợ của Jung Jihoon" sớm hơn dự tính, cho nên đây cũng không thể gọi là đạp ba mình được.

Cái này nó gọi là chiến lược giằng co với ba mình!

Suhwan tiến lên một bước, đang chuẩn bị tự đề cử bản thân đưa mẹ ruột của mình về nhà.

Thuận tiện ở trên đường đi tiết lộ thân phận thật sự của mình luôn, hy vọng rằng tình mẫu tử thiêng liêng có thể chiến thắng được sự phát triển của khoa học, làm cho đầu óc của Han Wangho bị nội tiết tố nữ mãnh liệt chi phối, tin tưởng vô điều kiện rằng cậu chính là con trai của Han Wangho.

"Em có dù!" Suhwan lấy từ trong cặp sách ra một cái dù, vẫy vẫy đuôi cún với Han Wangho "Để em đưa anh về nhà!"

"Nếu vậy thì để Jihoon đưa em về nhà đi"

Lee Yujin cũng đồng thời mở miệng.

Jung Suhwan:......

Lee Yujin khựng lại một lát, nhìn Jung Suhwan, kinh ngạc nói "Em có dù à? Vậy cũng được, em đi cùng với Wangho cũng tiện...."

Nhanh như chớp, Suhwan đột nhiên co đầu gối dùng sức đá vào cây dù, cây dù nhỏ không thể chịu nổi tác động mạnh như vậy, "răng rắc" một tiếng, gãy thành hai đoạn.

Cậu vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc "Cô à, thật không khéo, dù của em bị hư rồi. Cô vẫn là bảo Jihoon đưa Wangho về nhà đi."

"Dù của em bị hư rồi làm sao mà về, để cô bảo Jihoon đưa cả hai về...."

Tần Thập Ngũ làm ra tư thế "Không cần đâu": "Không cần đâu cô Lee. Trời mưa cũng ít, chẳng lẽ em không thể tự mình đi bộ về được sao? Các liệt sĩ cách mạng đi bộ hành trình dài hai vạn dặm cũng không kêu khổ một câu, em dầm mưa có một chút thì đã là gì. Em không muốn làm thất vọng với thân phận đoàn viên đoàn thanh niên cộng sản của em!"

Lee Yujin cười nói một tiếng "Đoàn viên, chân của em có đau không?"

Suhwan nói "Không thể nói được, em là người đàn ông đích thực"

Chân cậu đau kinh khủng luôn, nếu như không phải đang có quá nhiều người ở đây, Suhwan sớm đã ôm chân lăn lộn khắp sàn luôn rồi.

Nhưng mà vừa nghĩ đến việc Jung Jihoon có thể đưa Han Wangho về nhà, ở trong thế giới riêng của hai người sau cơn mưa vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ như vậy, đây đúng là cơ hội trời ban có thể cọ sát ra vô số tia lửa tình yêu, tất cả mọi đau khổ cậu đều có thể vứt ra sau đầu.

Suhwan cảm thấy rất đáng giá.

Ai ngờ, ông trời không chiều lòng người, Jung Jihoon nói "Tôi không đi"

Lee Yujin mở miệng "Cô có hỏi ý kiến của em đâu? Người ta đi dạy thêm cho em, em đưa người ta về nhà là chuyện đương nhiên."

Jung Jihoon nói "Không phải cô đã đưa tiền rồi sao?"

"Đưa tiền là chuyện của cô, đưa người về là chuyện của em, trời mưa lớn như vậy, làm sao Wangho trở về được?"

Jung Jihoon nói "Không phải trong gara có xe đạp sao, cô bảo anh ta lấy chạy về đi."

Han Wangho "Cô Lee, cô cho em mượn dù đi"

"Không được!"

Lee Yujin vẫn còn chưa từ chối thì Suhwan đã lên tiếng trước.

Mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn cậu, Suhwan nói "Anh Wangho không biết chạy xe đạp."

Han Wangho kinh ngạc nhìn cậu khiến cho Suhwan trong lòng chột dạ, lập tức dời tầm mắt đi.

Han Wangho quả thật là không biết chạy xe đạp, đừng nói là xe đạp, chỉ cần là thứ có bánh xe anh đều không biết chạy.

Không phải là do anh không muốn học, mà là anh không có thời gian học.

Ở trong mắt Han Beomhyun, học chạy xe chính là lãng phí thời gian, từ nhỏ Han Wangho đã khó quản giáo, có hai cái chân không thôi là đã đủ chạy không thấy tăm hơi rồi, cứ như Thổ Hành Tôn vậy, ôm anh ra ngoài chơi vừa thả xuống đã không thấy người đâu rồi. Nếu để anh học được cách dùng xe hai bánh thay thế đi bộ, hai cha con anh chắc xa cách tận chân trời không nhìn thấy mặt nhau luôn!

Dưới sự phản đối của Han Beomhyun, Han Wangho chưa từng tiếp xúc với "món đồ chơi cỡ lớn" mang tính giải trí như thế này.

Người ta từ nhỏ đã học chạy xe đạp chạy khắp thế giới, còn Han Wangho lại chỉ có thể học đàn dương cầm ở Nhà thiếu nhi.

Chuyện không biết đi xe đạp này anh chưa từng nói với bất kỳ ai.

Thứ nhất là có chút mất mặt, nói cho cùng thì biết chạy xe đạp là một kỹ năng mà mỗi thanh thiếu niên ưu tú đều có, nếu mà có thể chạy thả cả hai tay thì có thể được xưng một tiếng "anh hùng hào kiệt" rồi.

Thứ hai, không cần phải nói, ai mà rảnh tới nỗi đi hỏi anh chuyện này cơ chứ? Hơn nữa Han Wangho bình thường đi học toàn là ngồi tàu điện ngầm, không cần thiết phải chạy xe đạp.

Hiện tại Suhwan lại buột miệng nói ra sự thật này chứng tỏ bản thân cậu biết rất rõ. Còn về việc làm sao cậu biết được, đó là chuyện đáng để suy ngẫm.

Han Wangho tâm cơ hơn người, đã lưu ý lại chuyện này.

Suhwan chột dạ tới nỗi sau lưng ướt đẫm mồ hôi, không dám liếc mắt nhìn Han Wangho một cái, vội vàng nói với Jung Jihoon "Ba, ba đưa anh ấy về nhà đi. Ba nhìn xem một mỹ thiếu niên yếu ớt mong manh dễ vỡ như anh ta, lẽ nào ba lại không biết thương hoa tiếc ngọc?"

Jung Jihoon lạnh lùng nói "Không"

Có điều, Han Wangho cũng không phản bác lại Suhwan, điều này chứng tỏ thực sự là anh không biết chạy xe đạp.

Chuyện này khá buồn cười, Jung Jihoon muốn thấy anh bị xấu mặt, lập tức thay đổi chủ ý, đồng ý luôn.

"Đổi ý rồi, để tôi đưa anh về." Hắn nói.

Han Wangho vốn định nói không cần hắn đưa về, nhưng đang đứng trước mặt Lee Yujin, anh hiểu chuyện hơn Jung Jihoon nhiều, nhẫn nhịn lại lần này, đi theo Jung Jihoon vào bãi đậu xe.

Bãi đậu xe là nơi công cộng, Suhwan đi theo phía sau hai người, nhất định phải nhìn thấy bọn họ lên xe rồi mới chịu về.

Jung Jihoon mở khóa bãi đậu xe ngầm phía trước.

Han Wangho mở dù ra, đứng phía sau che mưa cho Jung Suhwan.

Anh đứng rất gần Suhwan, trong ấn tượng thì Suhwan chưa từng gần gũi Han Wangho đến như vậy.

Lúc đối phương sát gần lại, mùi sữa tắm thơm ngát trên người cũng bay vào trong mũi của Suhwan.

Suhwan quay lại nhìn Han Wangho, ngây ngốc ngắm một lúc.

Han Wangho của mười sáu năm sau lúc nào cũng rất bận rộn, có những bộ phim điện ảnh quay mãi không hết, có những công việc làm mãi không xong, không khi nào có thời gian ở nhà chơi với Suhwan.

Sự hiểu biết của Suhwan đối với anh còn ít hơn cả Jung Jihoon, tất cả mọi tin tức về anh đều là thấy được ở trên mạng, không thì là nghe từ cô nhỏ ở trong nhà kể cho.

Lúc đó cậu chỉ cảm thấy Han Wangho là đồ khốn khiếp, chỉ biết sinh con ra mà không muốn nuôi lớn con, nếu như đã không thích mình đến như vậy, thì sao lại không được sự cho phép của mình mà đã tự tiện mang mình đến thế giới này?

Sau này cậu phát hiện ra, đồ khốn khiếp không chỉ có mỗi Han Wangho, mà còn phải tính luôn cả phần của Jung Jihoon vào nữa, bởi thế nên cậu oán hận luôn cả hai người.

Thế nên về sau, cậu ở trong trường không biết phép tắc, gây hết chuyện này cho đến chuyện kia, tới mức đánh nhau đánh gãy cả cánh tay của bạn học. Cũng bởi vì gây ra chuyện lớn như vậy mà cuối cùng mới gây được sự chú ý của Jung Jihoon và Han Wangho.

Hai người không xứng là ba mẹ.

Suhwan thầm đánh giá ở trong lòng.

Tình mẫu tử của Han Wangho giống như là có hạn sử dụng, dùng hết là hết luôn, chỉ yêu thương cậu được vài năm ngắn ngủi.

Nhưng cho dù là thế thì thời gian mấy năm đó đã khiến cho Suhwan mỗi lần nhớ tới, vẫn cảm cảm thấy quý trọng như cũ.

"Cậu cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi làm gì?" Han Wangho mở miệng nói.

Thanh âm của anh kéo Suhwan đang ở trong trạng thái bay bổng trên mây trở về lại, cùng lúc đó, Jung Jihoon cũng mở khóa xong xe đạp.

Suhwan không trả lời Han Wangho, trong lòng không được tự nhiên mà quay mặt đi, tầm mắt dừng lại trên chiếc xe đạp kiểu nữ phong cách retro này.

Chiếc xe đạp này, đằng trước có rổ xe, đằng sau không có chỗ ngồi, ngồi lên xe chạy lập tức có thể trở thành nữ thanh niên tri thức ở vùng nông thôn thập niên 60.

Suhwan chỉ vào xe đạp nói "Sao cái xe này không có ghế sau vậy? Ba định chở anh Wangho kiểu gì?"

Jung Jihoon dựa người vào chiếc xe motor sau lưng "Ai bảo tao chạy xe chở anh ta? Anh tự đi mà chạy."

Hắn vỗ vỗ chiếc xe motor màu đen mình đang dựa vào "Tôi lái cái này, đi ở phía sau hộ tống mấy người về nhà."

Jung Jihoon hất mặt lên, khiêu khích nhìn Han Wangho.

Han Wangho mặt than nhìn không ra có cảm xúc gì, nhưng trong lòng đang mắng không ngừng mắng chửi đồ chó con nhà hắn.

Trong lúc nhất thời, cả ba người đều im lặng.

Suhwan bước lên hai bước, đè thấp thanh âm, hận sắt không thành thép nói "Ba, ba có sao không vậy?! Lãnh đạo cấp trên giao nhiệm vụ cho lại không hoàn thành! Ba đừng có chủ nghĩa cá nhân như vậy chứ. Ba phải biết rằng, ba chính là cái đai ốc xã hội chủ nghĩa, Wangho hyung chính là đinh ốc xã hội chủ nghĩa, ba và anh ấy phải thắt chặt lấy nhau, quan hệ phải sâu sắc, phải chặt chẽ! Bây giờ ba lại đang làm cái gì đấy hả?!"

Cậu vừa dứt lời, trước mặt ba người bỗng nhiên có một chiếc xe Audi màu đen dừng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông, hình như là người quen của Han Wangho.

Han Wangho kinh ngạc nói "Sanghyeok hyung"

Lee Sanghyeok đương nhiên là không ngờ tới có thể tình cờ gặp được Han Wangho ở đây, kinh ngạc nói "Wangho, sao em lại ở đây? Trời mưa to như vậy đứng đây làm gì? Để anh đưa em về nhà, lên xe đi."

Han Wangho nhìn chiếc xe đạp có rổ kiểu cổ ở đối diện Jung Jihoon, không hề do dự gì mà ngồi lên xe của Lee Sanghyeok.

Jung Jihoon nhìn biểu tình sụp đổ trong mắt Jung Suhwan, xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn nói "Cái đinh ốc xã hội chủ nghĩa của mày bị người ta cạy ra rồi kìa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chonut