17 : Sự lãng mạn của đàn ông


Suhwan lẳng lặng thu hồi lại tầm mắt, không dám trêu chọc Han Wangho vào lúc anh đang nổi cơn giận.

Cậu nghĩ ngợi một lúc, bây giờ mẹ của cậu vẫn đang kiên quyết giả làm Alpha ở trong trường, nếu bây giờ mà cậu không biết điều, vô tình để lộ ra thân phận thật sự của mẹ cậu, không phải sẽ bị mẹ cậu ghi hận hay sao?

Suhwan vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác "Em biết chỗ có thể trèo tường."

Han Wangho đứng tại chỗ không nhúc nhích, Suhwan dẫn đường nói "Em từng trèo rồi, chỗ đó không có người của hội học sinh đi tuần, không dễ bị bắt được đâu."

Cậu nói lời này là suy nghĩ thay cho Han Wangho.

Jung Jihoon với Jung Suhwan, hai cái người này, ai cũng đều đáng ghét như nhau, một người là đồ đáng ghét lớn, một người là đồ đáng ghét nhỏ, ở trong trường học coi trời bằng vung, ngay cả chủ nhiệm Park của phòng hành chính tự mình đi tuần cũng không sợ, huống gì là mấy người của hội học sinh.

Jung Jihoon muốn ra ngoài, người của hội học sinh còn phải mắt nhắm mắt mở, có ai dám tiến lên ngăn cản hắn sao?

Đương nhiên là không dám rồi.

Ba con hai người kia đều là kẻ tái phạm, trong ba người chỉ có mỗi một tân binh mới vào nghề là Han Wangho.

Anh chẳng những chưa từng trèo tường mà thậm chí ngay cả cửa sổ phòng học anh cũng chưa từng trèo qua bao giờ.... cửa sau của lớp 10-12 hay bị hư, mọi người không vào được phòng học sẽ đẩy cửa sổ hé ra một chút, mở khóa cửa sau đó mở cửa sổ rồi nhảy vào bên trong.

Chuyện này bọn họ làm rất thành thạo, còn Han Wangho thì từ trước tới giờ chưa từng làm qua.

Nói tóm lại, chuyện trèo tường đối với Han Wangho mà nói, có thể xem là một sự kiện trọng đại xứng đáng được ghi vào trong sử sách.

Nếu như không phải trong tay Jung Jihoon còn đang nắm nhược điểm của mình, anh tuyệt đối sẽ không trốn học đâu.

Nhưng lúc đi theo phía sau Jung Jihoon, trong lòng Han Wangho cũng hơi hơi có chút hưng phấn. Từ nhỏ tới lớn anh luôn rất biết nghe lời, chưa từng làm ra chuyện gì khác người, thế nên việc trèo tường khiến anh cảm thấy rất kích thích, còn có chút cảm giác sung sướng trả thù Han Beomhyun.

Để tránh được giáo viên trong trường, Suhwan đi ngang qua sân bóng rổ, ở phía sau nhà ăn của giáo viên tìm được một chỗ để trèo tường cực kỳ lý tưởng. Bức tường ở chỗ này thấp, hơn nữa phía dưới chân tường còn có một tảng đá dùng làm bàn đạp, trên vách tường có vô số dấu chân loang lổ, từ dấu chân này mà phán đoán thì nơi này hẳn là địa điểm trèo tường trốn học quen thuộc của đám học sinh.

Suhwan vô cùng thuần thục nhảy lên trên tảng đá, hai tay chống ở trên vách tường, nhẹ nhàng nhảy một cái lên trên tường. Vách tường cao hai mét đối với sự thuần thục của cậu mà nói chỉ giống như đồ trang trí.

Lần đầu tiên Han Wangho nhìn thấy người khác trèo tường, không khỏi có chút kinh ngạc.

Không phải kinh ngạc với chuyện trèo tường, mà là kinh ngạc với người trèo tường.

Trước đó anh cũng đã từng lưu ý đến tên Jung Suhwan này, tuy rằng chưa từng nhìn thấy cậu ta, nhưng cũng có nghe nói Jung Suhwan là cái bao cỏ có tiếng của lớp 10-12, mặc cho mọi người bắt nạt.

Từ khi nào mà cậu ta lại có công phu trèo tường thuần thục như vậy?

Bản thân đang nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên trước mặt bị một bóng hình ngăn trở.

Han Wangho vừa ngẩng đầu nhìn lên, là Jung Jihoon. Không biết có phải đối phương cố ý ngăn trở anh hay không mà vừa vặn lại chặn mất tầm mắt nhìn Jung Suhwan của anh.

Anh không rõ Jung Jihoon có ý gì, đơn giản là nhìn không ra.... đồ chó chết bầm này sau khi cắn anh một cái thì thái độ của hắn đối với anh cứ kỳ kỳ quái quái, khiến cho Han Wangho chẳng biết phải nói gì với hắn luôn.

Động tác của Jung Jihoon còn nhanh nhẹn hơn Jung Suhwan, nháy mắt đã nhảy ra ngoài.

Han Wangho nhìn tảng đá trước mắt, rơi vào trầm tư.

Suhwan ở ngoài tường phủi phủi quần, phủi sạch vết vôi tường màu trắng lúc trèo qua bị sượt vào.

Vừa quay đầu lại thì đã thấy Jung Jihoon từ phía bên kia tường nhảy lại đây.

Jung Suhwan: !!!

Jung Jihoon bị vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm của cậu làm cho khó hiểu.

Suhwan chỉ vào hắn, giống như Jung Jihoon vừa làm rớt mất một trăm triệu vậy, cậu run run rẩy rẩy nói "Anh nhảy qua một mình hả?"

Jung Jihoon lạnh nhạt nói "Thì sao? Không lẽ còn phải diễn xiếc nữa à?"

Suhwan mấp máy môi "Không phải, Wangho đâu rồi?"

Jung Jihoon thản nhiên nói "Tới lượt anh ta"

Trời đất ơi!!!

Suhwan sửng sốt khoảng ba giây, cuối cùng ở trong lòng gào thét.

Cậu thực sự không thể tin được, Jung Jihoon cứ thế quẳng Han Wangho ở lại phía bên kia bức tường? Suhwan cậu bất chấp mọi người ngăn cản để trở thành người đầu tiên trèo qua bức tường này, cậu có mục đích gì? Không phải là để tạo ra cơ hội quý giá này cho Jung Jihoon sao?

Tiếp xúc thân thể là cơ hội tuyệt vời để thúc đẩy tình cảm, thế mà lại bị Jung Jihoon lãng phí mất!

Suhwan oán giận mà nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến mức hai mắt cũng sắp đỏ lên.

Trên mặt cậu đều viết kín mít hai câu "Không biết tốt xấu" với "Tra nam". Jung Jihoon vô cớ bị cậu oán trách, đang định xông tới túm lấy cổ áo Jung Suhwan dạy dỗ cho cậu một trận, bỗng nhiên trên tường phát ra tiếng động.

Jung Jihoon và Jung Suhwan trèo tường giống như đa số các nam sinh khác, chống tay một cái rồi nhảy qua, dĩ nhiên đây là kỹ thuật có được sau khi đã thành thạo.

Nhưng Han Wangho lần đầu tiên trèo tường, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người bên dưới, anh chầm chậm dùng cánh tay chống đỡ thân thể từ từ bò lên trên.

Phía trên tường bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu tóc bù xù.... Bởi vì Han Wangho chật vật mãi mới bò lên được khiến cho tóc dựng lên một nhúm nhỏ, đang biểu tình trong im lặng.

.... Sao lại thấy đáng yêu như này.

Đóa hoa băng sương cao lãnh ngày thường bây giờ lại đang tay chân vụng về để trèo tường, lại còn vì Jung Jihoon hắn mới đi vào con đường "phạm tội", ở trong lòng Jung Jihoon sinh ra một cảm giác đắc ý không tên.

Hắn nhìn cái đầu của Han Wangho nhô ra, trên mặt không có biểu cảm gì mà đi tới phía trước một bước.

Han Wangho dùng cả hai tay hai chân, cực nhọc một hồi lâu cuối cùng anh mới đặt mình lên được mép tường chiều dài chưa tới 20cm. Anh cẩn thận từng chút một đặt mình ở trên tường, sau đó liếc nhìn ra bên ngoài tường....

Hoa mắt chóng mặt.

Han Wangho bẩm sinh đã bị hạ đường huyết, căn bệnh này theo anh từ khi còn trong bụng mẹ, đi đâu cũng phải mang theo mấy viên kẹo phòng hờ.

Bình thường chuyện bị hạ đường huyết không xảy ra thường xuyên lắm, nhưng trưa nay anh chỉ mới ăn có chút cơm, bây giờ bản thân lại vừa hao tốn sức lực một trận, tới khi ngồi được lên tường thì thể lực của anh đã không còn chống đỡ nổi, thậm chí ngay cả môi cũng có chút tái nhợt.

Jung Jihoon đã nhận ra điều này, lại tiến lên phía trước một bước, nói "Mau xuống dưới đi"

Suhwan dừng bước, bỗng nhiên mở miệng nói "Han Wangho bị hạ đường huyết"

Phản ứng này của cậu giống như là đột nhiên nhớ ra.

Mà thật ra đúng là như vậy.

Suhwan biết được chuyện Han Wangho bị hạ đường huyết là trong một lần tình cờ ngẫu nhiên.

Mười sáu năm sau, Han Wangho không dành nhiều thời gian ở bên cậu. Anh là người của công chúng, lịch trình hằng ngày gần như là kín mít, một ngày 24 giờ không có thời gian nghỉ ngơi.

Duy nhất có một lần anh chợt nhớ tới bản thân mình còn đang là một người mẹ, tâm huyết dâng trào dẫn Suhwan đi ăn cơm. Ngày đó, Han Wangho vừa mới kết thúc việc quay bộ phim điện ảnh hợp tác giữa Hàn Quốc Quốc và nước ngoài, bởi liên tục suốt một tháng liền thời gian ngủ không quá ba tiếng đồng hồ, thế nên sau khi đi cùng Suhwan ra ngoài chưa được bao lâu, liền không hề báo trước mà ngã gục trên mặt đất.

Chuyện này khiến Suhwan lúc này vẫn đang còn nhỏ vô cùng sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cho Jung Jihoon, Jung Jihoon lập tức từ công ty trở về đưa Han Wangho đến bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện bị không ít người qua đường chụp lại, ngày hôm đó hot search trên các công cụ tìm kiếm đều là chuyện anh bị té ngã ngất xỉu, đồng thời cũng vì chuyện này mà suýt nữa đã làm bại lộ quan hệ của anh và Jung Jihoon.

Thế nên sau đó có một khoảng thời gian thật dài, Han Wangho không thoát khỏi lời đồn đại gièm pha rằng "Được kim chủ bao dưỡng"

Suhwan nhớ rõ ngày đó cậu với Jung Jihoon ở trước cửa phòng cấp cứu chờ Han Wangho, lúc xe cấp cứu được đẩy mạnh đi thì từ trong túi của Han Wangho rơi ra rất nhiều kẹo ngọt, có những viên cho bản thân ăn, cũng có những viên mua cho Suhwan ăn.

Thứ cậu ngậm vào trong miệng, rõ ràng là kẹo ngọt, nhưng khi ăn lại cảm thấy rất đắng.

Về sau, cậu không bao giờ yêu cầu Han Wangho dẫn cậu ra ngoài chơi nữa.

Suhwan cường điệu nói "Anh ấy bị hạ đường huyết rất nghiêm trọng, anh nhớ canh chừng anh ấy nếu không anh ấy sẽ bị té ngã đấy."

Cũng không đến mức bị té ngã, tuy rằng Suhwan cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng chưa đến nỗi không thấy rõ đường đi ở bên dưới.

Anh thử thả một chân xuống, lại thu về.

Han Wangho nheo mắt xem xét thử độ cao của bức tường, khẽ cắn môi quyết định trực tiếp nhảy xuống.

Jung Jihoon đứng ở bên dưới, bỗng nhiên mở miệng nói "Tôi đỡ anh"

Han Wangho cứ tưởng là mình nghe nhầm, cúi đầu xuống thì nhìn thấy, Jung Jihoon đang đứng cách anh không xa, hai tay đưa ra chuẩn bị đỡ.

.....Bệnh thần kinh.

Han Wangho nghĩ thầm.

Nhảy xuống sau đó bị Jung Jihoon đỡ lấy? Chẳng thà anh tự mình nhảy xuống cho xong.

Vốn dĩ đã bị lép vế hơn một chút ở trước mặt tên Jung Jihoon này rồi, bây giờ còn bảo anh phải chịu cho hắn đứng ở dưới đỡ lấy mình, mặt mũi của anh còn để ở chỗ nào được hả?

Có phải đang đóng phim thần tượng đâu, Han Wangho chửi thầm trong bụng.

Anh chẳng thèm để ý đến Jung Jihoon nữa, định đi tìm một vị trí thích hợp rồi nhảy xuống.

Chẳng ngờ Jung Jihoon nhất quyết phải so găng với anh, Han Wangho vừa mới cử động, tin tức tố Alpha trong người anh đột nhiên dâng trào mãnh liệt như sóng ngầm, đó là tin tức tố của Jung Jihoon để lại trong thân thể anh, nháy mắt đã lan truyền đi khắp toàn thân, Han Wangho bị tin tức tố Alpha áp bức khiến hai chân trở nên mềm nhũn, không còn lực để chống đỡ, ngay lập tức từ trên tường té ngã xuống.

Chỗ của Jung Jihoon đứng ở bên dưới bức tường vừa khớp, Han Wangho vừa vặn té ngã vào trong lồng ngực của hắn, không nghiêng không lệch, đột ngột ngã xuống đè lên như vậy khiến cho tin tức tố lành lạnh giống như băng sương kia bao phủ vây kín khắp người hắn không chừa ra một kẽ hở.

Từ trước đến nay hắn chưa từng ôm ai chặt đến mức kín không kẽ hở như vậy, vị ngọt trên cơ thể Han Wangho liên tục xuyên qua người hắn, Jung Jihoon suy nghĩ lung tung miên man, không bắt lấy trọng điểm mà nghĩ thầm: Sao eo của anh ta lại nhỏ như vậy? Eo của con trai mà mềm thế sao?

Han Wangho cực kỳ 囧, sau khi giãy giụa một hồi đứng vững được, đột nhiên đẩy Jung Jihoon ra.

Nghĩ tới Suhwan cũng đang có mặt ở đây, anh hạ thấp giọng nghiến răng nói "Cậu dùng tin tức tố ép tôi? Cậu bị bệnh à?"

Jung Jihoon lạnh nhạt châm chọc nói "Đã bị hạ đường huyết mà còn muốn tự nhảy xuống, người có bệnh không phải là anh à? Định sau khi té ngã tàn tật rồi tới ăn vạ tôi hả? Tôi không có muốn phải chăm sóc anh nửa đời sau đâu."

Han Wangho bị lời nói của hắn làm cho mặt đỏ bừng lên, nhưng không thể không thừa nhận, lời Jung Jihoon nói chính là sự thật.

Lúc nãy hai mắt anh cứ hoa cả lên, phía trước tối sầm, trong trạng thái này mà anh tự nhảy xuống, hên không nói lỡ mà xui thì hậu quả sẽ không lường trước được.

Có điều, Han Wangho chết vì sĩ diện, tuyệt đối không chịu thừa nhận là mình đang lo sợ cần giúp đỡ, anh lớn tuổi hơn Jung Jihoon, sao có thể để cho hắn nhìn thấy anh lo sợ cần được giúp đỡ chứ?

Vì thế nghiêm túc giả bộ lạnh nhạt nói "Ai cần cậu giúp đâu"

Ba người đều nhảy ra khỏi tường mà không bị nhà trường bắt lại, hiện tại chỉ còn phải tới nhà trẻ nữa thôi.

Jung Jihoon lấy ra xe motor của mình ở trong bãi đậu xe gần trường học, Han Wangho câm nín nhìn nó chằm chằm ".... Cậu lái cái này đi học?"

Jung Jihoon đội mũ bảo hiểm vào "Có vấn đề gì à?"

Là một người xưa nay chưa từng chạy phương tiện giao thông hai bánh, Han Wangho nào dám bình luận gì.

Hình như Jung Jihoon không chỉ có một chiếc xe, Han Wangho đối với phương diện này không có nghiên cứu, chỉ dựa vào màu sắc của chiếc xe, chiếc xe này màu đen, nhìn khác với chiếc xe màu trắng hôm nọ ở gara nhà cô Lee.

Han Wangho ngó trái ngó phải, ngoài trừ xe máy ra cũng không có phương tiện nào khác ngoài đi bộ.

Jung Jihoon bảo anh cùng trốn tiết để đi tới nhà trẻ, chắc không tới mức để anh phải tự gọi taxi đi chứ.

.......Không lẽ là ngồi xe với hắn?

Han Wangho chưa từng ngồi xe của người khác, cũng không quen tiếp xúc gần gũi với người khác, thế nhưng vào lúc này anh lại có suy nghĩ rất là trai thẳng: Đều là đàn ông con trai với nhau cả, ngồi chung cái xe thì đã làm sao?

Nhưng anh lại không hề nghĩ tới, một Omega ngồi phía sau một Alpha, là ám chỉ điều gì.

Han Wangho đi đến định ngồi lên phía sau xe, Jung Jihoon nhìn bộ dạng không có ý định từ chối của anh... liền nghĩ đến chỉ có một khả năng: Anh vốn đã định như thế rồi.

Suhwan từ phía sau đi tới, nhìn thấy chiếc motor của Jung Jihoon, hai mắt sáng rực lên, nhìn thấy mà thèm nhỏ dãi, không nhịn được sờ sờ hai cái, nước miếng cũng sắp chảy rớt xuống xe luôn rồi, xem ra cũng thuộc hội những người đam mê.

"Ngầu vãi, là BMW S1000RR" Suhwan sờ sờ tay lái của chiếc motor ngưỡng mộ nói "Mẫu ra năm 2009, hồi trước em muốn mua con xe mẫu ra năm 2019, ba em nói em là trẻ vị thành niên, sống chết không cho. Em thấy có mà ổng muốn mua nhưng mẹ em không chịu nên ổng quay sang bắt nạt em."

Han Wangho nghe những lời cậu nói cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhất là về vấn đề thời gian, giống như là đang hồi tưởng lại năm 2019 vậy, thế nhưng bây giờ cách năm 2019 còn tới tận 6, 7 năm, làm sao cậu ta có thể hồi tưởng lại.

Anh vừa lên xe vừa thuận miệng hỏi "Cái này có gì hay ho?"

Suhwan không hề suy nghĩ liền trả lời "Có nói anh cũng không hiểu, đây là sự lãng mạn của đàn ông! Bộ anh không biết chỗ ngồi ở phía sau xe máy của đàn ông chỉ dành riêng cho vợ hoặc bạn gái hay sao?"

Han Wangho đúng lúc vừa mới trèo lên phía sau xe:.........

Chân phải của anh vừa bước lên lập tức đạp xuống mặt đất, từ phía bên kia trượt xuống dưới, rời khỏi phía sau xe của Jung Jihoon cách một mét, mặt không biểu cảm, đứng xa chiếc motot kia một khoảng cách như rãnh biển Mariana. (Rãnh Mariana là rãnh đại dương sâu nhất Trái Đất)

Jung Jihoon nhìn chuỗi động tác liên tục lưu loát của anh vừa mới lên xe xong 0,5 giây sau lập tức xuống xe, chỉ trong vòng ba động tác, nhíu mày nói "Anh chơi nhảy cừu đấy à?"

Han Wangho:.... Nhảy em gái cậu chứ nhảy.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chonut