20 : Hôn một cái

Lee Sanghyeok cảm thấy vị bạn học nhỏ này của Han Wangho hình như có thù địch với anh, nhưng anh bảo đảm đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, thế nên thực sự không biết được sự thù địch này của Jung Suhwan từ đâu mà đến.

Cơm nước xong, Jung Jihoon nhận điện thoại rồi đi ra khỏi quán ăn trước.

Suhwan vì để bảo vệ mẹ ruột của mình không bị những tên Alpha khác “nhúng chàm” nên nhất định ở lại trong quán ăn.

Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, cậu có muốn ở lại thêm một chút nữa cũng không được.

Mới vừa đi ra khỏi quán ăn liền nhìn thấy Kim Yoonha đang ở trên đường ăn vặt. Kim Yoonha nhìn xung quanh giống như đang tìm người, cô nhìn thấy Jung Jihoon đang ở phía trước cách đấy không xa, lập tức đuổi theo.

Jung Suhwan:…. Mợ nó!

Gánh nặng của cả gia đình cứ như vậy không báo trước mà đè nặng ở trên đôi vai nhỏ bé của cậu.

Trước mặt là tên Alpha thanh mai trúc mã đang ái muội không rõ với mẹ cậu, phía sau là Omega nữ thần vườn trường đang theo đuổi ba cậu không buông.

Suhwan cậu sao lại tội nghiệp như vậy, xui xẻo như vậy chứ? Chẳng lẽ để cậu xuyên không đến đây, chính là do Thượng Đế đóng lại cánh cửa lớn cho cậu, sẵn tiện đóng luôn cái cửa sổ hay sao?

Suhwan bi phẫn muốn chết, căm hận bản thân mình không có anh chị em nào hết.

Mẹ cậu nghĩ sao mà chỉ sinh có mỗi một người con?

Nếu như có thêm một người! Cậu có anh trai hay em gái gì cũng được, thế thì đã không đến nỗi bây giờ chỉ có một mình cậu ở đây đơn độc chiến đấu!

Cũng may quan hệ của Lee Sanghyeok và Han Wangho tuy rằng không tồi, thế nhưng Han Wangho vốn dĩ mang thể chất không thích tiếp xúc với người lạ. Bề ngoài trông có vẻ là người hòa đồng, quan hệ tốt, nhưng thực ra loại người này rất khó giao tiếp, bộc lộ tình cảm thực sự. Nếu muốn làm bạn bè bình thường với anh ta thì không phải là chuyện quá khó khăn, thế nhưng muốn ở bên cạnh anh ta, chiếm được một vị trí nhỏ trong lòng anh ta thì quả thực đó là chuyện còn khó hơn cả lên trời.

Hiểu biết của Suhwan đối với Han Wangho kỳ thực rất ít, đa số đều là nghe lại được từ miệng cô nhỏ kể lại.

Chỉ có tính cách bên ngoài lạnh lùng bên trong lãnh đạm này là cậu có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cậu thân là con trai ruột của Han Wangho mà sức nặng của cậu trong lòng anh còn “bấp bênh”, huống gì là người ngoài.

Bởi vậy, nếu thật sự Lee Sanghyeok có ý đối với Han Wangho, đi đúng kịch bản sắp xếp thì phỏng chừng đã sớm cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt. Chỉ là chẳng ai ngờ tới vị mỹ nhân này lại là một cây củi mục đốt mãi cũng không cháy được, 17 năm sống trên đời căn bản không ai có thể xông vào trong thế giới riêng của anh.

(Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: gần quan được ban lộc, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, gần gũi người có thế lực nên được lợi trước, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật)

Còn Jung Jihoon thì lại có vẻ nguy hiểm hơn.

Suhwan nheo mắt lại, quyết định vẫn là đi phá hoại chỗ Jung Jihoon trước, kiên quyết không thể để cho nữ nhân khác có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Sau khi chào Han Wangho một câu thì Suhwan nhanh chóng rời đi.

Lee Sanghyeok nhìn thấy Jung Suhwan đã chạy đi xa được một lúc lâu sau mà ánh mắt Han Wangho vẫn chưa dời đi, trêu đùa nói “Hình như em rất để ý tới cậu ta”

Han Wangho quay đầu lại “Không có”

Suy nghĩ một chút, anh lại nói “Trước đây không quen cậu ta, gần đây mới quen”

Lee Sanghyeok nói “Đó chính là nhất kiến như cố”

(Nhất kiến như cố: Gặp nhau lần đầu cứ như đã quen biết từ lâu)

Han Wangho lắc đầu.

Lee Sanghyeok cười nói “Thật hiếm thấy, anh còn tưởng rằng cả đời này của em ngoại trừ anh sẽ không quen biết người bạn nào nữa chứ. Không ngờ cũng có một ngày em chịu mở rộng lòng mình, địa vị của anh đúng là đang có nguy cơ bị lung lay”

Han Wangho lạnh lùng nhìn anh ta một cái “Ăn no rửng mỡ?”

Nói thì nói thế, nhưng nhìn thấy Han Wangho thân thiết tự nhiên như thế đối với một người, Lee Sanghyeok vẫn cảm thấy có nguy cơ.

Anh không thấy ở Han Wangho có gì đặc biệt, nếu có điểm đặc biệt duy nhất thì đó chính là khá ngang bướng.

Anh thật sự không nghĩ ra được người này có chỗ nào có thể khiến cho Han Wangho chú ý đến.

Lee Sanghyeok nhấc tay đầu hàng “Chỉ đùa chút thôi”

Han Wangho nhìn đồng hồ “Tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu rồi, em đi trước”

Lee Sanghyeok bỗng nhiên bắt lấy cánh tay anh, chỉ tiếc vừa mới đụng vào tay áo Han Wangho, vẫn còn chưa bắt được cánh tay thì Han Wangho đã khéo léo né tránh.

Tay Lee Sanghyeok bị hụt hẫng, cuối cùng đành buông xuống.

“Còn chuyện gì sao?”

“Trên người của em có khí tức của Alpha, là của nam sinh vừa rồi sao?”

Han Wangho quay đầu lại, cảnh giác nhìn Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok “Đừng nhìn anh như vậy, anh cũng là Alpha, dĩ nhiên có thể đoán ra được. Chỉ là lúc trước anh còn chưa xác định, bây giờ mới xác định.” Anh ta do dự một chút rồi tiếp tục nói “Wangho, anh không biết thân thể của em đã xảy ra biến hóa gì, nhưng nếu em cần sự giúp đỡ của anh thì có thể đến tìm anh, anh sẽ giúp em vô điều kiện”

Han Wangho không nói gì cả.

Lee Sanghyeok thở dài “Em….”

Han Wangho ngắt lời anh ta “Sanghyeok hyung, cảm ơn anh. Em tự biết chừng mực”

Anh sờ sờ sau cổ mình, nơi đó có tồn tại tuyến thể Omega.

Đánh dấu tạm thời của Jung Jihoon dành cho anh cũng bá đạo giống như con người hắn vậy, cảm giác của nó tồn tại trong thân thể anh vô cùng mạnh mẽ. Han Wangho sợ xảy ra những hiểu lầm không cần thiết, nên sau buổi trưa hôm ấy hoàn thành đánh dấu tạm thời, anh lập tức dùng thuốc ngăn mùi, nhưng dĩ nhiên, Alpha nhạy bén vẫn có thể nhận ra được.

Hiện tại đã qua mấy ngày, Han Wangho rõ ràng cảm thấy tin tức tố của Jung Jihoon hiện diện không rõ ràng lắm, thế nhưng anh vẫn bị Lee Sanghyeok phát hiện ra.

Han Wangho “Em đi trước”

Lee Sanghyeok thở dài, xua tay “Đi đi”

Sau khi Han Wangho rời khỏi Lee Sanghyeok thì đi đến tiệm thuốc mua thuốc ngăn mùi mới, phun lên người mình một ít.

Gần đây anh đều ở bên cạnh Jung Jihoon, có tin tức tố Alpha trấn an, trạng thái kỳ phát tình đã ổn định rất nhiều.

Không thể không nói, quả nhiên không có thuốc ức chế nào có hiệu quả tốt bằng tin tức của Alpha cả.

Han Wangho vừa mới rời khỏi Jung Jihoon được một lúc, trong thân thể lại nổi lên phản ứng.

Đánh dấu tạm thời mà Jung Jihoon lưu lại trong thân thể anh sẽ theo thời gian từ từ nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Han Wangho vốn dễ ngượng ngùng không thể mặt dày đòi hỏi thêm một lần nữa, thế nên buổi tối hôm đó, anh ở nhà tiêm vào thuốc ức chế thêm một lần nữa.

Thế nhưng, lần đầu tiên phát tình mà chỉ dựa vào một lần đánh dấu tạm thời để trấn an thì tuyệt đối không thể chịu đựng được tiếp về sau.

Hơn nữa, loại tin tức tố này, một khi đã ỷ lại rồi, sẽ bị nghiện.

Đối với chuyện bị nghiện thứ tin tức tố của Jung Jihoon so với thi đại học chỉ được 200 điểm còn khủng khiếp hơn.

Han Wangho không dám vượt quá giới hạn, cố ý tránh né Jung Jihoon, chiều hôm đó sau khi ăn cơm xong thì không gặp lại hắn thêm lần nào nữa. Thậm chí vào cuối tuần, anh còn giả vờ bị bệnh xin cô Lee cho nghỉ, không đến dạy thêm cho Jung Jihoon.

Điều này khiến Jung Jihoon cảm thấy rất kỳ lạ.

Bình thường hắn có thể gặp được Han Wangho ở rất nhiều nơi, bây giờ một thời gian dài như vậy lại không gặp được anh ta, rõ ràng là Han Wangho đang cố tình trốn hắn.

Sau khi suy luận ra vấn đề, tâm trạng hắn lập tức rơi xuống đáy vực.

Mập mờ như vậy cực kỳ khó chịu.

Sáng thứ hai, lịch học của lớp 10-12 tương đối kín, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến giấc ngủ ngày của Jung Jihoon ở phía cuối lớp học.

Suhwan ngồi phía trước hắn cũng ngủ trong lớp, nhưng người ngồi trước thì ngủ thật, còn người ngồi sau chỉ đang giả bộ ngủ.

Điện thoại di động của Jung Jihoon trong hộc bàn rung lên một cái, hắn mở ra xem, là thông báo đến từ group chat “Văn phòng đại sứ quán của Wangho”. Group này là do mấy nữ sinh GenG rảnh rỗi không có việc gì làm lập ra cho nhóm fan của Han Wangho, bên trong cả ngày không làm cái gì cả ngoài việc buôn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi về Han Wangho.

Cũng không biết mấy cô nàng này có tình báo ở đâu, tin tức bên trong nửa thật nửa giả.

Những người này hẳn không biết Han Wangho là Omega.

Từ sau khi hắn với Han Wangho liên quan đến nhau qua việc đánh dấu tạm thời, dưới sự dẫn dắt của bản năng tin tức tố, Jung Jihoon nhịn không được cứ chú ý đến Han Wangho mãi.

Hắn dùng tay lướt lướt màn hình, vội vàng nhìn vài cái. Tin tức quá nhiều, hắn xem rất chăm chú, chờ đến khi Jung Jihoon chợt nhận ra mình đã quá nghiêm túc mà lướt xem một hồi lâu những tin tức về Han Wangho, cuối cùng cảm thấy có chút xấu hổ, chột dạ về bản thân.

…….Mình xem tin tức về anh ta làm gì?

Jung Jihoon trong lòng bực bội, tắt điện thoại, thay đổi tư thế cúi xuống bàn tiếp tục ngủ.

Đến khi hết tiết, ở bên ngoài cửa có rất nhiều nữ sinh đến.

Ở cuối hành lang lớp 10-12 có một cái máy bán nước tự động, đây là cái máy được yêu thích nhất trường học. Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là vì mỗi lần đi mua đồ uống, trong lúc chờ đợi có thể đứng ở hành lang một lúc.

Ở đây nhìn qua cửa sổ lớp 10-12 là có thể nhìn thấy Jung Jihoon ở bên trong lớp.

Học sinh lớp 10-12 đã quá quen với cảnh tượng này, dù sao lần nào vào giờ nghỉ giải lao cũng đều có nữ sinh các lớp bên cạnh, thậm chí là nữ sinh tầng trên, tầng dưới cũng đến để nhìn Jung Jihoon.

Líu ra líu ríu, mặt đỏ bừng bừng, to gan nhất là ghé vào bên trong cửa sổ hỏi mấy bạn học trong lớp số điện thoại của Jung Jihoon.

Chỉ là Jung Jihoon là tên hoàn toàn không hiểu phong tình, lần nào cũng chỉ nằm dài ở trên bàn học ngủ say không biết trời đất, chưa lần nào ngẩng đầu lên nhìn.

Cô Lee từ cửa đi vào, nữ sinh ở bên ngoài hành lang lập tức giải tán.

“Buổi chiều nay có tổ chức lễ tuyên thệ, lúc đó các em sẽ nghe theo chỉ huy từ phát thanh trường, cũng giống như chào cờ buổi sáng thôi, chỉ cần đứng đúng theo vị trí là được rồi. Không ai được trốn, lúc đó tôi sẽ điểm danh đấy, đã nghe chưa?”

Thanh âm thưa thớt trong lớp 10-12 vang lên “Nghe rồi”

Jung Jihoon lại lấy điện thoại ra để ở trên tay xoay vòng nhiều lần, có điều cho dù có xoay ra một cái lỗ trên điện thoại thì mãi cũng chẳng thấy Han Wangho gửi cho hắn một cái tin nhắn.

Hắn nhìn chằm chằm thật lâu, bỗng nhiên duỗi tay về phía trước, cổ áo của Park Jaehyuk bị hắn túm lấy.

“Đại ca, có chuyện gì từ từ nói, tao còn đang phải làm bài tập, mày đừng có đột ngột không báo trước như thế chứ.”

Jung Jihoon nói “Hỏi mày một chuyện”

Park Jaehyuk nói “Không thành vấn đề, mày muốn hỏi cái gì, tao dám không trả lời sao?”

Jung Jihoon do dự một lúc, mở miệng nói “Kỳ động dục của Omega chỉ cần Alpha đánh dấu tạm thời là có thể chịu đựng qua sao?”

Park Jaehyuk: ……

Jung Jihoon lạnh nhạt nói “Sao không nói gì?”

Park Jaehyuk “Tao đang nghĩ, mày đang định quấy rối tình dục tao đấy hả?”

Jung Jihoon “Mày là Omega?”

Park Jaehyuk “Dĩ nhiên không phải. Nếu tao mà là Omega, bây giờ tao có thể tới hiệp hội để kiện mày rồi. Mày hỏi cái này làm gì?”

Jung Jihoon kỳ quái ngồi lại vị trí của mình.

“Nếu như.” Hắn mở miệng.

Park Jaehyuk cảm thấy vị lão đại ngồi phía sau cậu hôm nay cứ kỳ kỳ quái quái, nói chuyện thì ấp a ấp úng, giống như thiếu nữ đang vào xuân, không khỏi dừng bút ngưng làm bài tập, quyết định ngồi lắng nghe chuyện cười tự nhiên tới này.

“Tao có một người bạn đã đánh dấu tạm thời một Omega, có phải vì chuyện này mà bỗng nhiên bắt đầu để ý đến Omega kia không?”

Park Jaehyuk sau khi nghe xong liền kinh ngạc.

Trong lòng cậu ta phỉ nhổ nói: Người bạn mà mày nói đến chính là mày chứ gì!

Jung Jihoon không chờ cậu ta trả lời, uy hiếp nói “Nói mau đi!”

Park Jaehyuk vội vàng sắp xếp từ ngữ, lựa lời mà nói “….. Chắc là thế. Đánh dấu của Alpha và Omega tạo ra liên kết rất mạnh, cho dù có là đánh dấu tạm thời cũng sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến sự phán đoán bình thường. Có điều nếu người bạn kia của mày chịu đánh dấu tạm thời cho Omega kia, thì rất có thể cậu ta đã có ý đối với Omega đó rồi.”

Jung Jihoon quyết đoán nói “Không thể.”

Park Jaehyuk:…..

Jung Jihoon chém đinh chặt sắt nói xong, lại mở miệng “Mày vẫn còn chưa trả lời câu hỏi trên của tao”

Park Jaehyuk “Kỳ phát tình đương nhiên không thể có chuyện chỉ dựa vào một cái đánh dấu tạm thời mà chịu đựng qua được”

Jung Jihoon “Vậy tại sao anh ta lại không muốn có lần thứ hai?”

Park Jaehyuk: ….. Bây giờ giả bộ cũng lười giả bộ luôn rồi hả?

“Vì tin tức tố sẽ gây nghiện, nếu liên tục đánh dấu hai lần, người đó sẽ có sự bài xích đối với tin tức tố của Alpha khác. Hơn nữa đối phương là Omega, tìm đến Alpha nhờ đánh dấu tạm thời, như này chẳng phải chính là….. chính là có ám chỉ chuyện đó sao. Mà cho dù một Omega vì bất đắc dĩ mà phát sinh đánh dấu tạm thời lần đầu tiên thì cũng tuyệt đối sẽ không muốn có lần thứ hai đâu.”

Jung Jihoon “Anh ta sẽ không tìm Alpha khác nhờ đánh dấu chứ?”

Park Jaehyuk lắc đầu “Không đâu”

Jung Jihoon ngưng lại một chút “Nếu như đó là một Alpha có quan hệ khá tốt với anh ta, kiểu như thanh mai trúc mã ấy.”

Park Jaehyuk “…. Thế thì nói không chừng”

Jung Jihoon giận tím mặt “Rút lại”

Park Jaehyuk vội vàng thay đổi vẻ mặt kiên định “Vẫn khẳng định là không thể!”

Jung Jihoon từ trên chỗ ngồi đứng lên, Park Jaehyuk nói “Mày đi đâu thế, lễ tuyên thệ chuẩn bị bắt đầu rồi, cô Lee bảo sẽ điểm danh đó”

Trong người Jung Jihoon đang bực bội, đi ra từ cửa sau, đụng phải đám nữ sinh đang muốn kiếm cớ để gặp hắn.

Đám nữ sinh vừa thấy Jung Jihoon đi ra thì sôi nổi kéo nhau giả vờ đi ngang qua trước mặt Jung Jihoon.

Hắn rời khỏi tòa nhà D đi về phía tòa nhà thí nghiệm.

Đi ngang qua sân bóng rổ, có thể nhìn thấy được khinh khí cầu bay lên trên sân thể thao, phía dưới hai hàng kinh khí cầu là dải biểu ngữ của lễ tuyên thệ cùng với nhiều người đang đi tới đi lui, là giáo viên và thành viên hội học sinh đang bố trí hiện trường.

Han Wangho là đại biểu học sinh lớp 11, trong lễ tuyên thế, anh sẽ phát biểu một đoạn.

Lúc này anh đang cầm bản thảo im lặng ghi nhớ. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, anh đã chích một ống thuốc ức chế, nhưng hiệu quả không được tốt cho lắm. Thuốc ức chế ở trong thân thể anh bắt đầu mất dần đi tác dụng, trong chốc lát Han Wangho không chịu đựng nổi, bắt đầu thấy đầu óc choáng váng mất tập trung, ở sau lưng đổ ra đầy mồ hôi lạnh.

Trong phòng học có không ít Alpha, trong hoàn cảnh này, tin tức tố của Jung Jihoon trong người Han Wangho theo bản năng bài xích tin tức tố của các Alpha này khiến cho lồng ngực anh vô cùng khó chịu, anh đứng lên đi ra khỏi phòng học, định đến phòng y tế ngồi nghỉ một lát.

Tiện thể ở trong phòng y tế tiêm thêm thuốc ức chế.

Kết quả đoạn đường đi đến phòng y tế của Han Wangho cực kỳ khó khăn, kỳ phát tình đến khiến cho nhiệt độ thân thể đột ngột tăng cao, cũng may Han Wangho đã chọn một con đường nhỏ ít người qua lại mà đi. Thuốc ngăn mùi trên người anh vẫn còn chút tác dụng, không đến mức hấp dẫn sự chú ý của các Alpha khác.

Chỉ có điều, tin tức tố của Alpha trong trường bủa vây lấy anh khiến dạ dày anh trào lên cuồn cuộn muốn nôn ra, vừa mới đi được hai bước, Han Wangho liền bịt kín miệng lại.

Khó ngửi, ghê tởm, muốn nôn, hoảng loạn.

Han Wangho không ngờ tới việc bài xích tin tức tố Alpha lại mãnh liệt như vậy. Anh không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến cho Jung Jihoon. Khi Jung Jihoon nhận được tin nhắn thì đúng lúc đi ngang qua tòa nhà thí nghiệm. Thế nên cũng không tốn nhiều thời gian đã tìm thấy được Han Wangho ở con đường nhỏ phía sau tòa nhà thí nghiệm.

Hắn vừa tới đã thấy Han Wangho đang ngồi trên một tảng đá, tình trạng có vẻ không được tốt cho lắm.

“Anh bị sao vậy?” Jung Jihoon đến gần, ngửi thấy giữa thuốc ngăn mùi lộ ra một tia mùi hương ngọt ngào của Omega.

Hai hàm răng Han Wangho va lập cập, ngẩng đầu lên nhìn Jung Jihoon “Tôi….”

Không cần anh phải nói thì Jung Jihoon cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng cảnh tượng đang khá tồi tệ nhưng trong lòng Jung Jihoon vẫn không nhịn được cảm giác đắc ý: Nhìn xem, không phải anh ta còn phải cần tới mình sao.

Tin tức tố của Jung Jihoon lành lạnh sạch sẽ, ầm thầm lại ăn ý mà bao vây lấy Han Wangho, đẩy lùi đi hết tin tức tố của các Alpha khác trong không khí, cơn buồn nôn của Han Wangho cuối cùng không còn dữ dội nữa, đồng thời tay chân cũng khôi phục lại tri giác, không còn run rẩy nữa.

Han Wangho mất một lúc lâu để bình ổn lại, ngẩng đầu lên nhìn Jung Jihoon.

Muốn hỏi hắn có thể đánh dấu tạm thời anh thêm một lần nữa không, nhưng Han Wangho lại không mặt dày được như vậy. Thế nhưng bây giờ anh thực sự có nhu cầu cấp bách cần đến tin tức tố của Jung Jihoon, lát nữa là đến lễ tuyên thệ, ngàn cân treo sợi tóc, Han Wangho chỉ có thể đành mở miệng nói “Tôi có thể….”

Jung Jihoon nhìn anh chằm chằm.

Việc đánh dấu tạm thời ngoại trừ cắn vào tuyến thể sau gáy, còn có nhiều cách khác.

Ôm ấp, nắm tay, hôn môi, mức độ tiếp xúc khác nhau dẫn đến hiệu quả cũng sẽ khác nhau.

Trước đó Han Wangho đã uống thuốc ức chế nên thân thể không bị hỗn loạn như kỳ phát tình trước, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, trên lý thuyết thì không cần đánh dấu ở tuyến thể.

Anh cắn răng, tiếp tục nói cho hết lời “…..Có thể để tôi hôn cậu một cái không?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chonut