23 : Tình địch của ba tôi


“Ai lên!”

Jeon Taewon đập bàn một cái, trực tiếp hỏi Na Jinyoung

Na Jinyoung có mang theo mấy tên đồng bọn tới, nhưng hắn có ý muốn trò chuyện với Han Wangho thuận miệng hỏi “Lúc nãy giáo thảo của bọn mày muốn chơi game đúng không?”

Kim Kwanghee nhìn về phía Han Wangho “Cậu ấy không rành lắm đâu, sẽ bị kéo chân đó. Chúng ta dẫn cậu ấy chơi cho vui chút thì được….”

Đám anh em của Na Jinyoung lập tức tự ứng cử mình, đến trước mặt Han Wangho “Tôi mang, tôi mang, chân của tôi cho kéo cậu miễn phí! Kéo cỡ nào cũng được!”

“Hai cái đùi của tôi cho cậu kéo thoải mái luôn!”

“Còn ba cái chân của tôi…..”

“Câm miệng!”

Han Wangho: ……

Tay phải của Jung Suhwan gắt gao bóp con chuột, quay đầu hỏi Jung Jihoon “Anh ấy vẫn luôn được hoan nghênh như vậy sao?”

Chẳng những được Omega hoan nghênh mà còn được cả Alpha hoan nghênh?

Sắc mặt Jung Jihoon không thể nói là kém, nhưng cũng chẳng có chỗ nào tốt cả.

Hắn so với Jung Suhwan thì BKing hơn một chút, bất luận xảy ra chuyện lớn thế nào thì vẫn có cách khiến cho bản thân bình tĩnh lại, ngụy trang cực kỳ khéo léo.

(BKing: B (霸) Bá, King: vương. BKing: Bá vương)

“Không phải quá rõ ràng sao? Mày mới biết đến Han Wangho à?” Jeon Taewon liếc mắt nhìn Han Wangho nói với Jung Suhwan “Trước khi anh ta chưa phân hóa thành Alpha thì anh ta là người tình trong mộng của toàn bộ Alpha trong trường đấy”

Danh hiệu ‘người tình trong mộng của chín trăm triệu thiếu nữ’ của Jung Suhwan là tự phong, còn danh hiệu ‘người tình trong mộng’ của Han Wangho mới là hàng thật giá thật.

“……Móa, còn vụ này nữa hả?” Suhwan trợn mắt nhìn Jeon Taewon.

Jeon Taewon “Mày với Jihoon đều chuyển trường giữa chừng, không biết là phải rồi. Lúc tao lên cấp hai đã biết Han Wangho rồi, anh ấy học trường phụ thuộc, thành tích tốt, lại xinh đẹp, quanh năm suốt tháng đều chiếm top 1 chủ đề trên diễn đàn trường, đám Alpha đáng khinh mỗi ngày đều ý dâm anh ta”

Cô gái cao lớn chen vào nói “Hồi học cấp 2 ảnh nổi tiếng ghê lắm, đám Alpha còn mở cuộc bình chọn hoa khôi cho ảnh nữa, lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy Han Wangho chắc chắn sẽ phân hóa thành Omega, người muốn theo đuổi anh ấy đều chuẩn bị xếp hàng bốc thăm cả rồi. Kết quả không ngờ cuối cùng anh ấy lại phân hóa thành Alpha.”

Jeon Taewon “Đã nghe qua truyền thuyết đô thị này chưa, ở sông Hàn còn treo hẳn một biểu ngữ ‘Thế gian cỏ lạ nhiều vô kể, cớ sao nhớ mãi một nhành hoa’ để nhắc nhở mọi người đừng nghĩ quẩn mà đi nhảy xuống, không có một Omega là Han Wangho thì còn có ngàn ngàn vạn vạn Omega khác!”

“Alpha?” Jung Jihoon bỗng nhiên lên tiếng.

Không biết là hắn đang suy nghĩ chuyện gì, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.

Rõ ràng Han Wangho là một Omega nguyên chất không pha lẫn nước, hiện tại trên người anh còn mang theo tin tức tố của Jung Jihoon, vì sao trước đó mọi người lại đồn anh là Alpha?

Trước đây Jung Jihoon không biết Han Wangho, cũng không biết chuyện phân hóa lần hai là chuyện hiếm thấy.

Kỳ thật trước đó Han Wangho thật sự đã phân hóa thành Alpha, về sau không biết vì nguyên nhân gì mà lại xảy ra phân hóa lần hai trở thành Omega.

Hơn nữa kỳ động dục đến mãnh liệt như vậy, gần như là bị Jung Jihoon bức ra.

Jeon Taewon “Năm đó Han Wangho cực kỳ nổi tiếng, Omega yêu thầm anh ấy còn đỡ, không có lực công kích gì. Còn Alpha thì lại khác, mấy lần anh ấy tan học về nhà bị mấy tên Alpha lưu manh chặn đường, quấy rối anh ấy suốt một thời gian dài. Tao cũng nghe nói là sau đó Han Wangho đi học đều có người đưa đón, mãi cho đến khi lên lớp 10 phân hóa thành Alpha, đám người này mới dần chịu để yên.”

Cô nàng cao lớn “May mà phân hóa thành Alpha, chứ Han Wangho mà thực sự phân hóa thành Omega hả, chắc bị làm phiền chết luôn, nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng”

Jeon Taewon sờ sờ cằm “Cơ mà tao thực sự chả thấy có hứng thú gì với Han Wangho cả, mặc kệ anh ta là Alpha hay là Omega đều không phải khẩu vị của tao. Anh đây chỉ thích dạng mỹ nữ nóng bỏng trước nở sau vểnh thôi, kiểu như Han Wangho cả ngày chẳng nói được hai câu, bản mặt lúc nào cũng lạnh tanh như cỗ quan tài thì có cái gì mà thích được?”

Cô nàng cao lớn “Ông thì biết cái gì? Biết dạng con trai thích nhất là gì không? Thích nhất là chinh phục được đóa hoa cao lãnh có gai nhọn trên người lúc nào cũng mang theo hơi thở cấm dục này đó. Nếu được ngủ với anh ta một lần, nửa đời sau có thể đem ra để khoe khoang khoác lác, mang theo xuống quan tài luôn”

“Ngủ với anh ta? Rồi nửa đời sau nằm trên giường bệnh mà khoác loác hả? Không bị anh ta đánh cho từ chết tới lết mới là lạ đó”

Jeon Taewon vẫn không hiểu ra sao, quay đầu nhìn Jung Jihoon “Cái bọn KT kia cũng đi lên từ trường cấp 2 KT, trường cấp 2 KT ở bên cạnh trường phụ thuộc, tụi nó có chấp niệm không thể giải thích với Han Wangho thậm chí cứ canh cánh trong lòng chuyện Han Wangho không phân hóa thành Omega. Cho dù người ta đã phân hóa thành Alpha rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định, mày nhìn cái đám đàn ông thúi này đi, cạn lời! Thể hiện tình cảm với Alpha thì có khác gì bịt mắt xem phim đâu? Cái này gọi là hạ tiện từ trong xương tủy, nhìn thấy Han Wangho giống như con chó nhìn thấy khúc xương, nhất thời không thay đổi được.”‘

Suhwan nghe xong truyền thuyết phong vân của mẹ cậu hồi sơ trung, chậm rãi nuốt nước miếng.

Vốn dĩ cho rằng kịch bản xuyên không của cậu đã là game khó nhằn rồi….. hóa ra còn có thể tăng độ khó cho game hơn….

Bởi vì Jung Jihoon quá trêu hoa ghẹo nguyệt thế nên Suhwan đã dồn hết sự chú ý lên người Jung Jihoon, sợ hắn sơ xảy mang về cho cậu một người mẹ kế.

Vạn vạn không ngờ tới, người trải qua vạn bụi hoa, nam nữ đều giết, AO đều ăn, lại là Han Wangho!

Douma!

Nội tâm Suhwan hung hăng phát ra một câu chửi thề.

Sau giây phút căng thẳng thì lại đắc ý cảm khái một chút: Không hổ là mẹ của mình! Quả nhiên lớn lên cũng được hoan nghênh y như mình, haizzz, có trách thì đành phải trách gương mặt này của mình thôi!”

…….Cậu lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng.

Kỳ thật Jung Suhwan lớn lên càng giống Jung Jihoon.

Jung Jihoon ngũ quan minh diễm, sắc bén bức người, vẻ đẹp rất có tính xâm lược cùng lực sát thương. Hàng lông mày vẽ ra một tia sáng chói mắt, chỉ cần nhìn hắn lần đầu tiên là có thể nhớ kỹ được khuôn mặt hắn, dùng một câu đại nghịch bất đạo mà nói, có thể xứng với một câu: Tiện nhân yêu diễm.

Còn ngũ quan của Han Wangho lại càng thêm lãnh diễm, làn da trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh, mỹ lệ đóng băng người, cho dù là người anh em có quan hệ tốt nhất với anh cũng không thể dễ dàng cùng anh kề vai sát cánh. Con người anh khí chất lạnh như băng, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy sợ, không dám thân cận quá mức với anh, là một băng sơn mỹ nhân điển hình.

Anh cùng với Jung Jihoon, hoàn toàn không phải là người có thể đi chung một con đường, nếu không phải đột ngột xảy ra kỳ phát tình kia, có khi hai người học xong cao trung rồi cũng không đụng độ nhau.

Hiện tại trước mắt, thường xuyên tiếp xúc tay chân với Han Wangho và cũng khiến cho Han Wangho giận sôi lên có hai người: Jung Suhwan và Jung Jihoon.

Một người da mặt dày, tính tình tùy tiện, muốn ôm là ôm, muốn kéo là kéo, hoàn toàn không sợ khí chất ‘muốn sống thì đừng lại gần’ của Han Wangho….. Nhưng dù sao đây cũng là mẹ ruột của cậu, Suhwan đó giờ còn chưa từng thấy ai muốn ôm ấp mẹ mình mà còn phải xin phép cả!

Còn một người là Jung Jihoon, bởi vì mối liên hệ đánh dấu giữa Alpha và Omega mà tin tức tố trở thành sợi dây liên kết giữa hai người, Han Wangho theo bản năng phát sinh không có cách nào kháng cự cùng với hắn gần gũi, thậm chí nếu thời gian dài không tiếp xúc tứ chi với Jung Jihoon còn khiến anh sinh ra “dục cầu bất mãn”.

Na Jinyoung ở bên kia quát lên “Có đánh không hả!”

Jeon Taewon tiếp lời “Đánh, chưa thấy ai muốn chết sớm như mày, lát nữa đừng có mà khóc gọi ba.”

Hắn quay đầu nhìn Jung Suhwan, vừa nãy nhìn thấy Jung Suhwan ra tuyệt chiêu đạt Pentakill, hiện tại hình tượng của Jung Suhwan ở trong lòng hắn giống như hạt đậu thần từ mặt đất trồi lên cực kỳ vĩ đại, chỉ đứng sau mỗi Jung Jihoon.

“Suhwan, mày bình tĩnh, có mày sẽ không bị thua! Mày cho bọn nó xem Pentakill đi!”

Jung Suhwan mở miệng “Wangho hyung cũng đánh?”

Jeon Taewon ngó đầu sang, Han Wangho đang nghiêng đầu nghe lão Yang chỉ thao tác cơ bản của trò chơi.

Hai cái đầu dựa vào nhau hơi gần, Jung Jihoon nhìn thấy, có chút khó chịu.

Chỉ cách chơi thôi mà, dựa gần quá vậy?

Han Wangho bị điếc à?

Jung Suhwan nhìn thấy cũng nghiến răng nghiến lợi, Jung Jihoon bỗng nhiên đặt tay trên đầu cậu.

Jung Jihoon: ?

Jung Jihoon mặt không cảm xúc “Đi thôi Suhwan, chính là mày!”

Jung Suhwan: ???

Nà ní?

Jung Jihoon dùng sức đẩy một cái.

Suhwan không chút phòng bị, cả người bị đánh ngã trên bàn phím, thảm thiết kêu lên một tiếng khiến cho Han Wangho chú ý đến.

“Đau chết tôi rồi!” Suhwan nước mắt lưng tròng mắng “Mẹ nó ba là ba ruột của con sao, có nghe qua câu hổ dữ không ăn thịt con chưa?”

Jung Jihoon “Đàn ông con trai bị thương một chút đã làm sao, có nghe qua huy chương đàn ông chưa?”

“Đệt! Bị thương vì người con gái mình yêu mới là huy chương, còn bị ba đánh thì mọe nó chính là sỉ nhục!”

Kim Kwanghee đang muốn cười nhạo Jung Suhwan, Han Wangho lại đứng lên.

Kim Kwanghee: ?

Cười không nổi.

“Cậu làm gì thế?”

Han Wangho “Tôi đi xem”

Kim Kwanghee bị dọa tới mặt biến dạng “Cậu đi xem? Xem ai? Đừng nói là cậu đi qua đó xem Jung Suhwan nha?”

Han Wangho “Tiếng động rất lớn, không biết có bị trầy da không”

Kim Kwanghee: ……

Douma, đại ca, nó có trầy da hay không có liên quan qué gì tới cậu vậy?

Tôi mọe nó sống tới bây giờ cũng chưa từng thấy cậu quan tâm tới ai hết.

Biểu tình của Kim Kwanghee khiếp sợ quá mức khiến cho thân thể Han Wangho có chút cứng đờ.

Sau khi đứng lên, anh mới lấy lại tinh thần: Mình bị bệnh sao, cậu ta bị thương hay không bị thương liên quan gì đến mình chứ.

Han Wangho lại ngồi xuống.

Jung Jihoon bóp mặt Suhwan, ngó trái ngó phải, trong lòng suy tư: Đánh chưa đủ ác sao?….. Tiếng động lớn như vậy mà vẫn chưa thấy người đến?

Suhwan đau nhe răng trợn mắt, nước mắt lưng tròng quay về màn hình máy tính đen thui mà soi mặt mình “Mặt mình có bị thương không? Gương mặt anh đây trị giá trăm tỷ, là người tình trong mộng của chín trăm triệu thiếu nữ đó biết không? Đập một cái sẽ đập tan luôn giấc mơ của chín trăm triệu thiếu nữ đó!”

Jung Jihoon nhìn thấy ở phía đối diện, lão Yang và Han Wangho đã tách ra, chợt dâng lên một chút tình thương của người cha, từ trong túi quần lấy ra một cái băng dán “Tự dán đi”

Jung Suhwan yêu cái đẹp, không chịu dán cái băng keo lên mặt.

Khuôn mặt của cậu chính là sinh mệnh của cậu, phải dùng tới nó để phổ độ mỹ nữ khắp ngũ hồ tứ hải, trước khi chưa thành niên thì tuyệt đối không thể có mảy may tổn thương.

(Ngũ hồ tứ hải: Ngũ hồ tức Động Đình hồ, Bà Dương hồ, Thái Hồ, Hồng Trạch hồ, Sảo hồ. Còn tứ hải chỉ Bột hải, Hoàng hải, Đông hải, Nam hải. Ý chỉ các nơi trong nước, nghĩa rộng hơn phạm vi của Ngũ hồ tứ hải không chỉ giới hạn ở Trung Quốc, mà là chỉ toàn thiên hạ)

Han Wangho ngồi xuống, chọn xạ thủ đường dưới, phụ trách tấn công từ xa, nhìn chung ngoài bắn súng thì đường dưới cũng sẽ được trang bị phụ trợ để hỗ trợ xạ thủ nhanh chóng phát triển, sau đó mới có thể khống chế được toàn đấu trường.

Vừa thấy Han Wangho chọn ADC, bọn người KT tranh nhau chạy tới phụ trợ anh.

Kim Kwanghee nhắc nhở nói “Đối diện đường dưới là Jeon Taewon và Jung Suhwan, Jeon Taewon kỹ thuật cùi bắp không cần sợ, còn thằng Jung Suhwan kia thì có chút gió, nó vừa được Pentakill, nhớ theo dõi điểm của nó”

Cuối cùng lão Yang tranh được vị trí phụ trợ cho Han Wangho, cười hì hì nói “Giáo thảo, đừng sợ, tôi giúp cậu”

Han Wangho đã từng thấy người khác chơi trò này, thao tác cơ bản thì biết nhưng hôm nay là lần đầu tiên tự mình ra tay chơi.

Hơn nữa, đối diện đường dưới là Jung Suhwan, nghe Kim Kwanghee nói hình như cậu ta chơi game rất giỏi?

Jung Jihoon bỗng nhiên mở miệng “Anh muốn thắng hả?”

Han Wangho nhìn hắn một cái, sau khi xác định là hắn đang nói chuyện với mình mới trả lời “Bằng không?”

Bị bại bởi cậu à?

Không vui.

Sau khi hai bên xác định xong đội hình, Han Wangho và lão Yang xuất phát từ đường dưới, một đường thông suốt đi tới dưới tháp, oan gia ngõ hẹp đối diện với Jung Suhwan và Jeon Taewon.

Đấu pháp của Jeon Taewon là đánh nhanh thắng nhanh, vừa mới xông lên liền chém một đống máu của Han Wangho. Hơn nữa, còn có Jung Suhwan bên cạnh, hắn ở trong game căn bản là cứ nghênh ngang mà đi, hiện tại còn chơi bất cần hơn lúc trước. Han Wangho vững vàng nắm chặt lấy con chuột, tuy rằng là lần đầu tiên chơi game, nhưng cũng không đến nỗi quá phế.

Dưới sự phụ trợ của lão Yang, anh đã bắt đầu quen tay.

Hai mắt Han Wangho gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, chỉ thấy Jeon Taewon lao tới nhanh như chớp, lão Yang phụ trợ xông đến tấn công, Han Wangho theo sát phía sau đánh ra hai chiêu, ba người quần nhau một chỗ không tách ra được, Jeon Taewon nhìn chằm chằm vào cột máu của mình, không đến một phút, từ trong tai nghe của mọi người phát ra giọng nữ máy móc trong game.

“First Blood”

Jeon Taewon nhìn thi thể của mình ngã xuống đất, nằm mơ à, sao hắn lại toi mạng rồi?

Hắn quay đầu lại nhìn Jung Suhwan, đồng đội số một của hắn: Jung Suhwan…. đang mở bình sữa bò Vượng Tử thứ hai, hai tay của cậu không đặt ở trên bàn phím mà là ở trên bình sữa bò.

Đối mắt với ánh mắt dại ra của Jeon Taewon, Suhwan chả hiểu kiểu gì lại từ trong cặp sách lấy ra tập photo Vật Lý, thong thả ung dung giải câu trắc nghiệm.

“Jung Suhwan!!!!”

Jeon Taewon rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhìn Jung Suhwan vẫn ở bên ngoài game không nhúc nhích, lại nhìn người anh hùng trong game cũng không hề nhúc nhích.

“Mày con mẹ nó sao mày bỏ tao!!!”

Jung Suhwan nói “Có bỏ đâu. Tại mày chạy nhanh quá tao đuổi theo không kịp”

Jeon Taewon “Mày xạo chó cho ai nghe! Nãy giờ mày cứ đứng lì ở đấy không nhúc nhích!"

Jung Suhwan “Lại nói trên chiến trường đánh nhau kịch liệt như thế? Với cả tao làm gì có bỏ mày đâu? Mày có thấy mấy con lính kia không?

Đám lính nhỏ này đều là do hệ thống điều khiển, bình thường đều là bia đỡ đạn, dùng để thu hoạch vàng.

Jung Suhwan “Tao cũng muốn bảo vệ bọn họ mà, tục ngữ nói, quân dân tình như cá nước, cá không thể rời nước mà nước cũng không thể không có cá, nhân dân của tao gặp nạn, làm sao tao có thể ngồi yên không để ý đến? Mày cũng thật là, đừng có nghĩ tới mỗi chuyện tranh cướp, mày phải suy xét nhiều hơn vì dân chúng, phải chặt chẽ cắm rễ ở bên trong quần chúng, quần chúng là cơ sở thắng lợi của mọi cuộc cách mạng, biết chưa?”

“Với lại, chỉ là trò chơi thôi mà…. vui vẻ là được rồi, không cần quá quan tâm tới chuyện thắng thua, ha ha”

Bởi vì thua trận lúc nãy, suýt chút nữa đã mở ra Thiên linh cái (bùa ngải) của đối phương….. Jung Suhwan ta mười lăm tuổi, không hiểu nữ nhi tình trường, chỉ biết kẻ thắng làm vua…… cùng với hiệp sĩ thiếu niên dự định khiêu chiến trên ván quan tài của đối phương, nói như thế.

………….. Đây chính là lý do tại sao tất cả các chiêu thức lớn của hắn đều phá sản?

“Tao chiến đầu ở Ionia nhiều năm như vậy, mẹ nó đây là lần đầu tiên thấy có người đi bảo vệ đám lính lác đấy!”

Jeon Taewon tiếp tục rít gào nói “Mẹ nó mày muốn nhường cho Han Wangho thì nói mịa ra đi!”

Jung Jihoon khoát tay, nói thẳng “Tao phải nhường cho Wangho”

Jeon Taewon duy trì biểu cảm meme Mã Cảnh Đào gào thét, ngổn ngang trong gió nhìn Jung Jihoon: ?????

Han Wangho ở bên kia cũng nghe thấy những lời này, năm ngón tay ở trên bàn phím khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc dừng lại một chút.

Lão Yang cũng sửng sốt nhìn Han Wangho “Cậu quen biết Jung Jihoon lúc nào vậy?”

Han Wangho “…..Cách đây không lâu”

Jung Jihoon nói “Còn tưởng các người không quen nhau”

Jung Suhwan liếc mắt nhìn anh hùng của Jung Jihoon, vị trí của hắn cầm chốt ở đường giữa, nhường cho Han Wangho chẳng khác nào xả lũ.

Không tìm thấy Jung Jihoon ở đường giữa…. hắn đang ở rừng rậm đánh quái.

Ở trong rừng đánh quái một hồi khiến cho trong rừng không còn ai đánh quái.

Hóa ra người nam đang đánh quái trong rừng thấy thao tác này của Jung Jihoon và Jung Suhwan thì lập tức treo máy.

ADC thì giúp ADC của đối phương đánh đồng đội mình, đường giữa thì chạy tới đây đánh quái, còn đấu đá cái nỗi gì nữa….

Này không phải khi dễ người ta sao….

Thế nên chỉ còn lại mỗi mình Jeon Taewon đau khổ chống đỡ với phía đối diện, chưa tới năm phút đã bị Han Wangho đơn phương hành hạ tới chết.

…………Sao thắng rồi mà không thấy có thành tựu thế nhỉ?

Lão Yang mở miệng “Bỏ đi, dù sao cũng không phải tới để chơi game. Đi, tôi chọn quán ăn rồi, cùng nhau đi ăn nhé?”

Han Wangho nể mặt Kim Kwanghee, vốn dĩ anh đã ăn no cùng với bọn Jung Jihoon rồi, bây giờ không muốn ăn gì thêm nữa.

Không thể từ chối thịnh tình của lão Yang, Han Wangho ậm ừ, đành phải đồng ý.

Sau khi Han Wangho đi rồi, Suhwan không ngồi yên được nữa. Cậu nhắn tin hỏi Han Wangho đi ăn ở đâu, sau khi có được địa chỉ, cậu lại nói sẽ tới đón anh.

Han Wangho nhận được tin nhắn, cảm thấy Jung Jihoon này nhiệt tình hơi quá, bản thân Han Wangho cũng chưa chú ý đến ngữ khí mà anh trả lời cậu đã trở nên ôn nhu hơn: Cậu đến đón tôi làm gì? Tôi không có chân tự mình đi được sao?

Suhwan vội vàng nói: Em nguyện ý tới! Anh để cho em tới đi mà, em bảo đảm không phá rối!

Han Wangho có chút không lay chuyển được Jung Suhwan, không nói được vài câu liền đồng ý với cậu.

Suhwan ngồi ở quán net được hơn nửa tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa chạy đi.

Jung Jihoon lập tức đứng lên “Tôi ra ngoài một lúc”

Jeon Taewon vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi buồn và phẫn nộ sau trận xả lũ kinh thiên động địa vừa rồi của vị lão đại này, căn bản chẳng quan tâm đến ai đi ai ở.

Lúc này, Han Wangho cùng đám lão Yang và Kim Kwanghee vừa mới dùng cơm xong.

Jung Suhwan giống như mật vụ nội thám, lén lén lút lút ngồi xổm ở phía sau trạm xe buýt bên cạnh quán cơm, chỗ này vừa vặn có thể thấy rõ được động thái của Han Wangho.

Jung Jihoon không biết xuất phát từ nguyên nhân gì cũng đi theo cùng.

Han Wangho đi ra khỏi quán ăn, nhìn thấy biểu tình kỳ quái của Kim Kwanghee nên quay đầu lại đánh giá, trong lòng cũng dấy lên nghi hoặc: Không phải lão Yang muốn tỏ tình với một cô gái sao? Sao ăn cơm xong rồi vẫn chưa thấy cô ấy đâu?

Kim Kwanghee tìm cớ “Tôi đến cửa hàng tiện lợi mua ít kẹo cao su, uống rượu xong miệng hơi khó ngửi”

Mấy người còn lại cũng sôi nổi tìm lý do rời đi, bên ngoài quán ăn chỉ còn lại mỗi lão Yang và Han Wangho.

Chín giờ tối, bên ngoài thành phố H vẫn sáng đèn rực rỡ.

Han Wangho bước về phía trước vài bước, bỗng nhiên bị lão Yang gọi lại.

Anh vừa quay đầu lại, liền thấy lão Yang cười “Bất tri bất giác chúng ta đã quen nhau được 6 năm”

Lão Yang lần đầu gặp đã nhìn trúng Han Wangho, chỉ tiếc Han Wangho không hiểu phong tình “Một mình cậu thôi, năm ngoái tôi mới biết cậu”

Lão Yang bất đắc dĩ nói “Cần thiết phải tuyệt tình như vậy sao? Giáo thảo, hỏi cậu chuyện này nhé, người ta nói trước khi ra nước ngoài hãy tỏ tình với người mình thích, có thể thành công không?”

Han Wangho kỳ thật muốn mặc kệ anh ta, nhưng hiện trường chỉ có hai người, nếu anh không đáp lời thì không ai đáp lời “Hỏi tôi làm gì, tôi cũng đâu có quyết định được.”

Lão Yang dừng một chút, mở miệng nói “Nếu cậu có thể quyết định thì sao?”

Han Wangho quay đầu lại nhìn anh ta, rốt cuộc nhận ra được trước đó đã có rất nhiều chuyện không đúng, là vì sao, xâu chuỗi sự việc lại phát hiện ra Kim Kwanghee đã đặt bẫy anh.

Làm gì có cô gái nào, bữa cơm này của lão Yang là dành cho anh.

Anh kinh ngạc chỉ vào mình “Cậu đang tỏ tình với tôi?”

Lão Yang mở miệng “Tôi biết cậu là Alpha, nhưng tôi thích con người cậu. Từ hồi sơ trung cho đến bây giờ trong lòng tôi chưa từng có ai khác. Bây giờ phải ra nước ngoài nên tôi muốn nói ra, nếu không nói ra tôi sẽ hối hận suốt đời.”

Anh ta khẩn trương đến nỗi trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, nhịn không được lau lau trên mặt quần “Cậu nghĩ sao? Tôi cảm thấy tôi cũng tốt lắm, nếu không cậu…. hãy suy nghĩ đến tôi đi?”

Jung Jihoon và Jung Suhwan núp ở chỗ tối: …..

Jung Suhwan “Ba thấy sao?”

Jung Jihoon “Tao thấy không được”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chonut