25 : Nói một đằng làm một nẻo

Son Siwoo ngồi tại chỗ nhìn sắc mặt Han Wangho chuyển từ xanh sang tím, từ tím sang đỏ, cuối cùng là một màu đen thui.

Hai con ngươi Han Wangho run mạnh, tam quan chịu đựng lực công kích rất lớn đánh sâu vào.

Nhìn bố cục các con chữ xiên xẹo trồi lên hụt xuống cao thấp không đều ngang dọc tứ tung.

Nhìn nét chữ viết nguệch ngoạc thiếu nét xấu như gà bới quỷ khóc thần sầu này….. móa, nói như gà bới là sỉ nhục con gà, chữ viết xấu như này không nhìn rõ là do con gì bới ra nữa!

Han Wangho bị dọa sợ đến mức tinh thần hoảng hốt: Con mẹ nó sao mình lại nhận được bức thư tình thế này, đây không phải là một bức thư bị nguyền rủa đấy chứ?

………Gặp quỷ à? Son Siwoo nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng phỉ nhổ nói.

Cậu tò mò liếc mắt nhìn qua xem thử xem, rốt cuộc là bức thư tình kinh hãi thế tục cỡ nào mới có thể khiến cho Han Wangho mặt đơ có biểu cảm sợ hãi kinh khiếp đến mức đấy.

Kết quả vừa mới thò đầu qua, Han Wangho đã thu hồi lại bức thư tình trong tay nhét vào cặp.

Son Siwoo: ?

“Mày nhìn cái gì?” Han Wangho lạnh lùng mở miệng.

Son Siwoo bị khí chất lạnh lẽo của anh áp bức, lập tức câm miệng “Có nhìn gì đâu.”

Han Wangho nghiến răng kèn kẹt, bức thư tình trong cặp kia nếu nói đó là thư tình, chi bằng nói nó là một trò đùa dai thì đúng hơn.

Hơn nữa là một trò đùa dai cực kỳ hèn hạ, vô duyên, ngu ngốc hết cỡ.

Anh suy nghĩ nát óc, không nghĩ ra vì sao Jung Jihoon lại làm cái trò này….chọc anh vui lắm sao?

Jung Jihoon không biết chuyện gì, đang ngồi ở phía sau lớp học bỗng nhiên hắt hơi một cái.

Từ sáng Jung Suhwan luôn canh chừng mọi động thái của Jung Jihoon, vừa thấy hắn hắt hơi một cái, giống như chuông cảnh báo đang reo lên, cậu thò đầu qua.

Jung Jihoon đẩy đầu cậu ra “Cách xa tao một chút”

Suhwan “Ba, chúng ta bàn trước bàn sau, cách xa không được”

Hóa ra chỗ ngồi của Jung Suhwan trước đây ở gần ngay bục giảng, là vị trí VIP dành riêng cho học sinh yếu, nằm trong tầm quan sát của giáo viên, còn trong tầm tay của giáo viên nữa, học sinh ngồi đấy có động tĩnh gì là biết ngay, là một vị trí cực kỳ xui xẻo.

Từ sau khi Jung Suhwan đánh nhau một trận với Do Saejun, cậu đã tự ý đổi chỗ của mình, hiện tại cậu đang ngồi ở trước Jung Jihoon.

“Ong ong” một tiếng, điện thoại trong túi Jung Jihoon rung lên.

Suhwan trong lòng căng thẳng, lại thò đầu qua xem.

Jung Jihoon lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện ra thông báo tin nhắn của Han Wangho gửi qua cho hắn.

Tin nhắn của Han Wangho?

Jung Jihoon hơi nhíu mày.

Thật hiếm thấy.

Thậm chí hắn còn tỏ ra thích thú quay đầu mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: Bữa nay mặt trời mọc từ hướng Tây à?

Suhwan còn hưng phấn hơn hắn, hai mắt sáng lên nhìn Jung Jihoon “Xem đi, Wangho nhắn cái gì cho ba vậy?”

Jung Jihoon “Liên quan gì tới mày?”

Jung Suhwan “Con quan tâm mà, quan tâm hình hình kết giao bạn bè gần đây của ba, đề phòng bên cạnh ba xuất hiện những mối quan hệ nam nữ không đứng đắn. Mau mở ra xem đi”

Han Wangho có thể nhắn qua cái gì?

Suhwan bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Bức thư tình kia của cậu có thể nói là sự kết hợp chỉ số thông minh của hai người, cậu với Choi Yumin: Jung Suhwan 0, Choi Yumin 99.

Thế nên, cho dù có kết hợp với cả đệ nhất học bá đồng chí Choi Yumin có chỉ số thông minh cao gần 100 cũng không gánh được quả trứng vịt này của Jung Suhwan.

Cuối cùng đem nhân lại, kết quả vẫn là bằng 0.

Bức thư tình này có thể nói là di sản văn hóa phi vật thể vĩ đại của nhân loại, Han Wangho có phải đã cảm động rơi lệ rồi không?

Suhwan thở dài nghĩ thầm.

Đương nhiên rồi.

…………….Nói theo một nghĩa nào đó, tức giận tới rơi lệ thì cũng được coi là rơi lệ.

Có thể nhắn tin cho Jung Jihoon cái gì chứ?

Suhwan ở trong lòng liệt kê một hai ba bốn năm sáu những lời âu yếm đầy buồn nôn.

Như là, một: Thân ái, anh cũng rất thích em, mình kết giao đi, bây giờ kết hôn luôn!

Hai: Ông xã, anh vô cùng cảm động, bây giờ chúng ta kết hôn luôn!

Ba: Huhu ông xã anh yêu em quá đi, chúng ta kết hôn luôn đi!

Quanh đi quẩn lại thì ở trong thế giới quan nho nhỏ của Suhwan, chuyện đại sự nhất vẫn là chuyện ba mẹ cậu kết hôn hay không kết hôn, chuyện này có liên quan đến giấc mộng của chín trăm triệu thiếu nữ, không thể chậm trễ.

Cậu nuốt nước miếng, thấy Jung Jihoon lướt mở màn hình, vội vàng dính sát tròng mắt vào màn hình.

Rốt cuộc thấy được tin nhắn của Han Wangho

Han Wangho – Cậu bị ngu à?

Jung Suhwan: = 口 =!

Như nào lại thành ra thế này!

Jung Jihoon nhìn tin nhắn của Han Wangho, lại liếc nhìn sang biểu tình của Jung Suhwan, liền liên kết sự việc lại với nhau, lập tức túm chặt lấy sau cổ Jung Suhwan…. ba cậu mười sáu năm sau vẫn luôn thích túm cậu như vậy, xách tới xách lui cậu giống như xách con mèo nhỏ, không ngờ tới mười sáu năm trước Jung Jihoon đã có cái thói quen xấu này rồi.

Vốn dĩ là Jung Jihoon không hề nghi ngờ Jung Suhwan giở trò.

Chỉ tiếc cái mặt Jung Suhwan không giấu được biểu cảm, có suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt.

“Ranh con, thành thật khai báo đi, mày đã làm gì?”

Suhwan: Lắc đầu nguầy nguậy.

“Giả ngu?” Jung Jihoon thầm trầm phun ra hai chữ.

Suhwan càng chối bai bải “Không có! Hiểu lầm thôi, ba, con có thể làm được gì chứ. A! Cô Lee tới kìa!”

Nhân lúc Jung Jihoon hướng mắt nhìn ra cửa sổ thì cậu lập tức quay trở về chỗ ngồi của mình.

Cô Lee bước vào cửa, cầm trên tay bản danh sách đăng ký đại hội thể thao, gọi ủy viên phụ trách thể thao Do Saejun triển khai các hạng mục trong đại hội thể thao.

“Mỗi người đều phải tham gia một hạng mục, đặc biệt là nam sinh, đừng để bị tôi bắt được có em nào trốn không đăng ký” Cô Lee khoanh tay trước ngực, ở bên bục giảng nhìn xuống chằm chằm.

Đại hội thể thao GenG diễn ra sau khi thi giữa kỳ, cũng chính là vào thứ tư tuần sau.

Vào thứ hai và thứ ba tuần sau sẽ thi chín môn, vào tiết tự học buổi tối chủ nhật, lớp học sẽ tổng vệ sinh, sắp xếp lại chỗ ngồi.

Nữ sinh không có hứng thú đối với đại hội thể thao, hơn nữa bọn họ mới học lớp 10 nên vẫn chưa quen với hoạt động này, cô Lee cũng không biết học sinh trong lớp mỗi người phù hợp với hạng mục nào, nên bảo Do Saejun đi điều tra xem.

Đi một vòng xuống dưới, Do Saejun đi tới trước mặt Jung Jihoon.

“Jung Jihoon, cậu đăng ký cái nào?”

Jung Jihoon nhìn bảng đăng ký “Còn thừa cái nào?”

Do Saejun “Còn lại chạy cự li dài 1500 mét”

Jung Jihoon không có ý kiến, Do Saejun điền tên của hắn lên bảng đăng ký.

Jung Suhwan thò đầu lên “Sao mày không hỏi tao?”

Phía sau lưng Do Saejun cứng đờ, cảm thấy khó chịu.

Suhwan giống như kẻ nhớ ăn không nhớ đánh, không phải là người thù dai. Rõ ràng ở trong lớp đã ầm ĩ với hắn một trận lớn như vậy, nhưng mới qua được mấy ngày đã quên sạch, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện.

Mà Do Saejun hắn lại một mình nhớ đến chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh này, khiến cho bản thân hắn có vẻ hẹp hòi.

Hơn nữa, từ sau khi Jung Suhwan đánh nhau, giống như đã biến thành một người khác, tính cách cũng trở nên khiến cho người ta đặc biệt yêu thích.

Tuy rằng cậu hung dữ, ở trong lớp cũng làm xằng làm bậy ngó lơ nội quy trường học, nhưng cực kỳ biết chừng mực. Chưa bao giờ làm chuyện xấu xa, đùa cợt ác ý, nói năng bậy bạ khiến cho người khác căm ghét không thoải mái.

Thỉnh thoảng hung dữ một, hai lần, ngược lại khiến cho cậu đặc biệt mang vẻ cool guy.

Mọi người trong lớp đều bị cậu hấp dẫn…. mục đích của nữ sinh chủ yếu là thông qua Jung Suhwan để tiếp cận Jung Jihoon.

Hiện tại, quan hệ của mọi người với Jung Suhwan đều tốt hơn quan hệ giữa cậu với Do Saejun.

“Mày đăng ký cái gì?” Do Saejun sau khi cứng đờ người, thuận thế hỏi.

Suhwan ra vẻ quan lớn, cầm lấy bảng đăng ký từ trong tay hắn, lướt từ trên xuống dưới một lượt “Vậy thì…. đăng ký bóng chuyền đi”

Do Saejun phì cười một tiếng “Bóng chuyền? Mày có lộn không? Sao lại đi tranh hạng mục này với nữ sinh, đây là hạng mục nhẹ nhất đấy.”

Suhwan ỷ vào thân thể hiện tại là Omega, không biết xấu hổ nói “Tao không phải là Omega à? Thân thể yếu ớt nhỏ bé này chỉ có thể đánh bóng chuyền không được sao?”

Omega thân thể nhỏ bé yếu ớt một cước đá bay luôn đại hán tử 1m78?

Do Saejun rùng mình ớn lạnh, không dám gật bừa.

Suhwan ‘túy ông chi ý bất tại tửu’, hỏi xong chuyện này, lập tức bổ sung “Bản đăng ký này sau khi chốt xong thì nộp về phòng hành chính hả?”

(Túy ông chi ý bất tại tửu: Ý của người say không ở rượu, ý không ở lời nói, có dụng ý khác)

Do Saejun “Ừ, hỏi làm gì?”

Jung Suhwan “À, không có gì, tiện thể hỏi một chút thôi. Đúng rồi, chừng nào thì mày tới phòng hành chính, tao nhớ hình như tao phải tới đó gặp thầy Kim”

Thầy Kim, chủ nhiệm phòng hành chính trường GenG.

Người nhỏ tâm không nhỏ, thân cao một mét sáu, trong thân thể nhỏ bé chứa năng lượng to lớn….. đặc biệt là năng lượng khi nổi giận đánh người.

Đám học sinh bất lương như Jung Suhwan, Jung Jihoon, Do Saejun, cơ bản ít nhất một tuần một lần phải đến phòng hành chính, Do Saejun cũng không nghi ngờ động cơ không trong sáng của Jung Suhwan.

Hắn vừa đi, Jung Suhwan liền kéo cánh tay Jung Jihoon một cái “Đi, ba, chúng ta tới phòng hành chính đi!”

Mí mắt Jung Jihoon cũng không thèm nâng lên, hai tay đều đặt ở trên bàn chơi điện thoại, lạnh nhạt nói “Mày có thấy nghi phạm chủ động đến cục cảnh sát tự thú bao giờ chưa?”

Jung Suhwan “Thì chứng minh con có tư tưởng giác ngộ cao chứ sao, có đi không?”

Jung Jihoon giương mắt “Mày đi làm gì?”

Jung Suhwan ngưng lại, tỏ ra bí hiểm “Đi trộm bảng đăng ký lớp 11-1. Bộ ba không muốn biết Wangho đăng ký hạng mục nào sao?”

Jung Jihoon “…..Tao biết anh ta đăng ký hạng mục nào để làm gì?”

Suhwan “Thì đương nhiên là…..”

Đương nhiên là nếu biết trước thì có thể làm tốt công tác chuẩn bị cho người ta chứ sao!

Nếu Han Wangho đăng ký chạy cự li dài, thì chuẩn bị nước suối.

Nếu Han Wangho đăng ký nhảy xa, thì chuẩn bị khăn mặt.

Nếu Han Wangho…..

Tóm lại, ở trong đại hội thể thao sẽ có rất nhiều tên xấu xa tâm cơ tìm cách tiếp cận bà xã của ba đó!

Cả trai lẫn gái, trăm hoa đua nở, ba canh chừng được hết sao, ông ba già ngu ngốc! Tất nhiên là chỉ có thể phòng cháy hơn chữa cháy rồi!

Ai ngờ, Jung Jihoon thẳng thừng từ chối cậu “Tao không có hứng thú”

Jung Suhwan: ????

Con mẹ nó không phải là ba không có hứng thú, mà ba con mẹ nó là người không có đạo lý!

Làm gì có ai không có hứng thú với bà xã của mình chứ hả?

Bỏ đi, Suhwan cắn răng nói, ba cậu không đi thì cậu tự đi, dù sao chỉ cần lấy được bảng đăng ký của Han Wangho, xem xong thì nói cho Jung Jihoon biết là được.

Trưa hôm đó, lúc giáo viên với học sinh đều đi ăn cơm, Suhwan mò tới phòng hành chính.

Trong phòng hành chính còn mấy giáo viên không đi ăn cơm ngồi soạn giáo án, nhìn thấy Jung Suhwan đi vào, hỏi một câu “Em tìm ai?”

Suhwan mặt không biến sắc “Chủ nhiệm Kim bảo em tới”

Mỗi ngày chủ nhiệm Kim đều bắt rất nhiều học sinh lên phòng hành chính, thế nên mấy giáo viên không cảm thấy bộ dáng lén la lén lút của Jung Suhwan trông rất kỳ lạ.

Cậu giả vờ đứng chờ ở bàn làm việc của thầy Kim, rốt cuộc cũng chờ được mấy giáo viên đi ra ngoài ăn cơm.

Ở bên trong phòng hành chính, trong phút chốc cũng chỉ còn lại mỗi mình Jung Suhwan.

Suhwan nhanh chóng bay vọt tới bàn làm việc của thầy Park phụ trách thống kê bảng đăng ký của học sinh nộp lên, lục tìm loạn xạ.

“Vô lý, trước đó mình thấy Do Saejun để bản đăng ký ở đây mà?”

Cậu lục quá mạnh khiến cho cả cái bàn đều trở nên lộn xộn. Nghĩ tới mấy giáo viên còn đang ăn cơm sẽ chưa về ngay nên Suhwan có nhiều thời gian để giải quyết tốt hậu quả, vì vậy càng thêm hăng say tìm kiếm.

Lúc trang giấy đang bay tán loạn, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Jung Suhwan bị tóm ngay tại hiện trường, đầu óc nóng lên, trước tiên cậu vội vàng chui xuống bàn thầy Park để trốn.

……….Trên tay cậu vẫn còn cầm mấy tờ đăng ký, không biết là của lớp nào.

Người đi vào bước chân vô cùng ổn trọng, nghênh ngang không chút câu nệ, Suhwan đoán đó là giáo viên ăn cơm xong trở lại.

Trong lòng cậu thầm cầu nguyện: Hy vọng chỉ trở lại lấy đồ sau đó sẽ lập tức đi ngay!

Nhưng có vẻ như “giáo viên” này không nghe thấy được lời cầu nguyện của Suhwan, chẳng những đứng ở trong phòng thật lâu, mà còn càng lúc càng đến gần cậu, cuối cùng đứng ở trước bàn thầy Park, lật lật xem xem đống danh sách đăng ký trên bàn.

……….Không phải chứ.

Nội tâm Suhwan kêu gào.

Sao mình xui dữ vậy trời!

Hai cái chân cậu ngồi xổm đến tê rần mà “giáo viên” kia hình như vẫn chưa tìm được thứ cần tìm.

Mãi đến khi cửa văn phòng lần thứ hai bị mở ra.

Suhwan cảm nhận rõ ràng được động tác lật tìm trang giấy của vị “giáo viên” kia đã dừng lại.

Giây tiếp theo, trước mắt Suhwan lướt thoáng qua một bóng đen.

Giây tiếp theo nữa, cậu với Jung Jihoon cùng nhau chui xuống bàn làm việc của thầy Park, mặt ngơ ngáo nhìn nhau.

Trong tay Jung Suhwan cầm mấy tờ đăng ký.

Trong tay Jung Jihoon cũng cầm mấy tờ đăng ký.

…………

…………

Cánh cửa lần thứ hai được mở ra, người đi vào kia cũng đi đến dừng lại trước bàn làm việc của thầy Park.

Hai người nấp ở dưới bàn, hết sức cẩn thận, thở cũng không dám thở ra tiếng…..Suhwan thậm chí cũng không buồn mắng chửi ông ba nói một đằng làm một nẻo nhà mình.

Một phút sau, hai người bọn họ nghe được tiếng của Han Wangho “Kỳ quái, bản đăng ký đại hội thể thao đâu mất rồi?”

…………

…………

Móa!

Suhwan đen mặt, lẳng lặng đưa mắt nhìn Jung Jihoon, làm khẩu hình nói: Con kêu lên được không?

Jung Jihoon dùng tay cắt cái cổ một cái, ý là: Mày dám kêu lên là chết với tao!

Suhwan yên lặng trong lòng chắp tay trước ngực, hát thầm trong đầu: Phải có duyên phận đặc biệt thế nào mới có thể cùng nhau trở thành người một nhà ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chonut