26 : Đoạt người

Không gian bên dưới bàn của thầy Park vốn dĩ chật hẹp.

Một mình Suhwan vừa đủ núp, hiện tại lại có thêm một Jung Jihoon, cả hai người đều là chân dài tay dài, căn bản không biết nên để chân tay ở đâu.

Suhwan hơi đẩy Jung Jihoon ra một chút, làm khẩu hình nói: Ba xích qua đi, con sắp bị chen chết rồi.

Tuy rằng Jung Jihoon là người tới sau, nhưng không hề biết đến cái gì gọi là thứ tự trước sau, dùng tám chữ “Đến sau vượt trước, mặt dày vô sỉ” để cãi cùn.

Suhwan chẳng những không chen được thêm một chút ở dưới cái bàn, mà còn bị Jung Jihoon tu hú chiếm tổ chim khách, không ngừng chèn ép Suhwan, khiến cho một cái chân của Suhwan bị ép ra ngoài.

Đột ngột chắn ngang trước mắt Han Wangho.

Cái tay đang cầm bảng đăng ký của Han Wangho cứng đờ, bất động thanh sắc di chuyển ánh mắt xuống cái chân bên dưới bàn.

……Cái chân này sao lại như vậy, hiện trường vụ án à?

Hơn nữa còn là cái chân đang mặc quần đồng phục GenG, vì để cho mô đen nên người này còn sửa cái quần cho rộng ra, biến thành một cái quần thường mặc ở nhà, ở mắc cá chân xếp lên vài vòng, nói người này đến trường đi học, chẳng bằng nói cậu ta tới trường để cấy mạ.

Han Wangho ngồi xổm xuống, cái chân kia “vèo” một cái chui lại vào trong dưới bàn.

Han Wangho:……

Rất mau, dưới bàn truyền đến thanh âm chân tay va đụng nhau. Kèm theo là tiếng đầu đụng vào thanh gỗ dưới bàn và tiếng cái ghế ma sát với mặt đất.

Ngay sau đó, Jung Suhwan không đấu lại Jung Jihoon, một cước xoay người, bị Jung Jihoon ở dưới bàn đạp ra làm cho tóc tai lộn xộn bù xù.

“Đau chết mất!”

Jung Suhwan đột nhiên thảm thiết kêu lên một tiếng.

Ngay sau đó, tiếng kêu của cậu bỗng im bặt.

Suhwan ngẩng đầu lên, vừa vặn giao nhau với ánh mắt của Han Wangho.

“Hello người đẹp, cơm nước gì chưa?”

“……”

“À, em tới phòng hành chính dọn vệ sinh ấy mà….”

Jung Jihoon thong thả ung dung chui ra từ phía dưới cái bàn.

Thái độ cực kỳ kiêu ngạo của hắn khiến cho hắn trông giống như vừa đi xuống từ sân khấu biểu diễn phía trên, chứ không phải là chui ra từ phía dưới cái bàn.

Jung Suhwan liếc nhìn Jung Jihoon, chậm rãi bổ sung “……Cùng nhau đến phòng hành chính dọn vệ sinh”

Han Wangho nhướng mày “Đi chà bàn cho người ta à?”

Suhwan giơ bản đăng ký trong tay lên “Chà cửa sổ!”

Han Wangho “Sang quá nhỉ, người ta thì dùng giấy báo để chà cửa sổ, cậu lại xài sang, lấy bản đăng ký của người ta để chà cửa sổ”

Suhwan lươn lẹo sờ sờ cái mũi “Nhà có điều kiện, biết sao được, trường mình giàu mà”

Jung Jihoon đặt bảng đăng ký trong tay lên bàn “Còn anh đến phòng hành chính làm gì?”

Han Wangho “Tới lấy bảng đăng ký hạng mục đại hội thể thao”

Lỗ tai cún của Jung Suhwan vểnh lên “Bảng đăng ký? Anh đã đăng ký rồi hả? Em tiện thể hỏi thôi nha, anh đăng ký hạng mục nào vậy?”

Han Wangho “Chạy cự li dài 1500 mét”

Suhwan ngưng một chút “Anh đăng ký cái này hả?”

Han Wangho gật đầu.

Jung Jihoon liếc mắt nhìn anh “Anh không phải bị hạ đường huyết sao?”

Han Wangho do dự nhìn hắn “Sao cậu biết tôi bị hạ đường huyết?”

Jung Jihoon: ……Thiệt vậy luôn.

Lần trước lúc hắn cùng Jung Suhwan trèo tường, đã nghe Jung Suhwan nói qua một lần.

Cái thằng Jung Suhwan này, thoạt nhìn thần kinh rung rinh, tính cách không được bình thường, nói năng lộn xộn, đầu óc rỗng tuếch, khiến cho người ta không phân rõ khi nào nói thật khi nào nói láo.

Chuyện Han Wangho bị hạ đường huyết, vậy mà cậu ta lại nói đúng.

Jung Jihoon “Đoán”

Han Wangho “……Cậu không cảm thấy lời giải thích này rất qua loa sao?”

Jung Jihoon nói sang chuyện khác “Anh đã đăng ký hạng mục rồi còn tìm bảng đăng ký làm gì nữa?”

Han Wangho châm biếm trả lời lại nói “Cậu hỏi tôi? Sao cậu không tự hỏi mình đi? Hai người tới đây làm gì? Đăng ký hạng mục xong còn đến đây trộm bảng đăng ký?”

Ánh mắt Han Wangho dừng lại trên tay Jung Jihoon và Jung Suhwan.

Trên tay hai người bọn họ đang cầm mấy bảng đăng ký, nhưng đều không phải là bảng đăng ký của lớp họ.

Jung Jihoon:…….

Jung Suhwan:……

Vậy tất nhiên không phải tới để sửa lại bảng đăng ký của lớp mình.

Tầm mắt hai ba con lẳng lặng ngó lơ sang hai bên, không nhìn Han Wangho.

Han Wangho: ……Sao tự nhiên thấy lạnh sống lưng thế này?

Jung Suhwan trong lòng hung hăng mắng Jung Jihoon một trận.

Rốt cuộc lúc ba cậu còn trẻ đã khẩu thị tâm phi cỡ nào chứ?

Vừa nãy cái người nói sẽ không tới phòng hành chính là Jung Jihoon đúng không? Vậy bây giờ cái tên đang đứng trong phòng hành chính này là quỷ à?

Đáng trách là lúc nãy Jung Jihoon không chịu đi cùng với cậu tới.

Nếu cả hai đi cùng nhau thì có thể cùng nhau tác chiến, sẽ không bị gặp phải Han Wangho.

Không những sẽ không gặp phải Han Wangho….. mà còn sẽ không phải gặp Han Wangho trong hoàn cảnh lúng túng như thế này.

Jung Jihoon “Có trộm đâu, chỉ giúp giáo viên dọn dẹp lại xíu thôi mà, anh muốn sửa bảng đăng ký hả?”

Han Wangho không làm khó Jung Suhwan, thuận miệng nói “Giúp bạn học sửa hạng mục đăng ký”

“Bạn học?” Jung Suhwan cảnh giác nói “Nam hay nữ? A hay O? Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người? Mấy phòng?”

Han Wangho bị cậu dồn dập hỏi mấy câu ngớ ngẩn, nhịn không được bật cười một tiếng “Cậu thật thú vị”

Jung Jihoon hiếm khi nhìn thấy Han Wangho cười, người này trước sau luôn là vẻ mặt băng sơn lạnh như tiền, nhìn ai cũng với thái độ giống như người ta thiếu nợ anh tám mươi vạn vậy. Đột nhiên lại cười như thế, khiến cho người ta có cảm giác thật mới lạ.

Xinh đẹp một cách lạ lùng.

Lúc này chủ nhiệm Kim đã ăn cơm xong quay trở lại.

Suhwan vội vàng thu dọn chiến trường, cố gắng khôi phục bàn làm việc trở lại hình dạng ban đầu.

Chủ nhiệm Kim liếc mắt nhìn Jung Jihoon và Jung Suhwan, vẻ mặt không vui lắm “Các em tới đây làm gì?”

Ông chỉ hỏi một câu như vậy, cũng không định nghe hai người trả lời, mà nhìn về phía Han Wangho đi thẳng vào chủ đề “Em đến đây vì chuyện ở trọ trong trường à.”

Suhwan nghĩ thầm: Ở trọ trong trường?

Han Wangho gật đầu, chủ nhiệm Kim lấy khóa mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một bản đăng ký ở trọ trong trường “Em điền xong bản đăng ký này rồi đưa cho thầy Choi ký tên rồi đến báo danh với phòng công tác học sinh, ngày mốt có thể dọn vào”

Chủ nhiệm nhìn Han Wangho…. ấn tượng của ông với Han Wangho rất tốt, dù sao cậu học sinh này cũng là đệ nhất học bá trong các kỳ thi hàng năm, chỉ dựa vào bản thân cũng đã kéo điểm trung bình của cả lớp lên. Trong các cuộc thi đấu Olympic Toán, Vật Lý lớn nhỏ cũng đoạt về không ít cup thưởng.

Ở trong mắt các giáo viên, quan tâm tới một học sinh giỏi là chuyện đương nhiên.

“Sao tự nhiên em lại muốn ở trọ trong trường? Trước đó có nghe thầy Choi nói, đã liên hệ với cha mẹ của em, cha mẹ của em đều không đồng ý cho em ở trọ trong trường.”

Han Wangho giải thích “Em muốn chuẩn bị nỗ lực thật tốt cho lớp 12, ở lại trong trường sẽ tiện hơn”

Chủ nhiệm Kim cảm thấy rất hài lòng đối với tư tưởng giác ngộ cao của Han Wangho.

Jung Suhwan đột nhiên nhảy vọt lên “Thầy Kim, em cũng muốn ở trọ trong trường!”

Chủ nhiệm Kim thấy Jung Suhwan thì giận sôi máu.

Trong mắt ông, học sinh chơi chung với Jung Jihoon đều không có gì tốt đẹp…..Jung Suhwan dạo này lại thường xuyên đi chung với Jung Jihoon, tự nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt chủ nhiệm Kim.

Ông không quan tâm đến Jung Suhwan nói cái gì, dù sao cậu ta nói cái gì cũng sai hết!

“Em ở trọ trong trường làm gì? Em cũng chuẩn bị cho lớp 12 à?”

Jung Suhwan ngay thẳng gật đầu nói “Thầy Kim nói đúng lắm, muốn thi đại học phải bắt đầu nỗ lực ngay từ đầu. Ví dụ như em, thầy nhìn em đi, em đang trong giai đoạn hối cải làm lại con người mới, muốn một lần nữa trở thành học sinh ngoan, thông qua những kỷ cương phép tắc của trường học khiến cho em phải ra sức nỗ lực học hành. Hơn nữa, buổi tối trong trường có bảo vệ tuần tra, em không thể chạy ra ngoài chơi được! Có phải em sẽ có kỷ luật hơn không?”

Chủ nhiệm Kim nghe cậu ngụy biện lươn lẹo, nghe có vẻ vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

Phòng trọ trong Khoa quốc tế ở trường vẫn còn nhiều, chủ nhiệm Kim cũng không làm khó Jung Suhwan nữa.

Chủ yếu là Jung Suhwan cách nói chuyện rất thảo mai, cười cũng thảo mai, tuy chủ nhiệm Kin là người tâm địa sắt đá, nhưng thấy cậu tươi cười ngoan ngoãn như thế cũng không nhịn được sinh ra cảm giác yêu thương của người cha.

“Có lòng muốn sửa đổi là tốt” Ông lấy từ trong ngăn kéo ra một bản đăng ký khác.

Suhwan nhanh chóng liếc mắt nhìn số phòng ký túc xá của Han Wangho: 1201

Sau đó cậu nhanh chóng điền vào: 1202

Ở cách vách phòng Han Wangho, gần quan được ban lộc, chẳng phải sẽ càng thuận tiện để canh chừng những gã đàn ông thúi dám để ý tới Han Wangho sao? Sau khi điền xong, Suhwan hài lòng cầm bản đăng ký lên xem một lượt rồi nhảy chân sáo chạy đi tìm cô Lee ký tên.

Chủ nhiệm Kim sau đó bị phó hiệu trường gọi sang văn phòng hiệu trưởng ở bên cạnh, bên trong phòng hành chính chỉ còn lại hai người Jung Jihoon và Han Wangho.

Han Wangho viết xong bản đăng ký, đứng lên nói “Chủ nhật này tôi sẽ không đến nhà cô Lee.”

Jung Jihoon theo bản năng hỏi “Vì sao?”

Han Wangho vì khoản tiền lớn 3000 tệ cần có để mua được mô hình khủng long bạo chúa mà mỗi tuần anh đều tận chức tận trách đến dạy thêm cho Jung Jihoon, trước nay vẫn luôn đều đặn không bỏ bữa. Tuy rằng Jung Jihoon vẫn không chịu nghiêm túc nghe giảng, hơn nữa lần nào cũng đối nghịch với Han Wangho, ấu trĩ muốn chết.

“Chủ nhật này tôi muốn đến bệnh viện”

“Bệnh viện?” Jung Jihoon hỏi “Anh sinh bệnh à?”

Han Wangho lắc đầu “Không liên quan tới cậu”

Nói như vậy xem như không có liên quan gì đến Jung Jihoon.

Thế nhưng lúc Han Wangho nói ra lời này đã khiến cho Jung Jihoon nghĩ tới thái độ tối hôm qua khi anh từ chối lão Yang.

Giống y hệt với hiện tại.

…………..Hóa ra hắn cũng không phải ngoại lệ.

Ở trong mắt Han Wangho, nói không chừng hắn cùng với lão Yang kia là cùng một loại người.

Cho dù hắn đã để lại đánh dấu tạm thời trên người Han Wangho.

Nghĩ đến đây, Jung Jihoon cảm thấy lồng ngực khó chịu, không khí trong văn phòng chưa bao giờ trở nên ngột ngạt đến như vậy.

…..Đáng ghét!

Jung Jihoon quay đầu bước đi ra khỏi văn phòng.

Han Wangho bị hắn làm cho khó hiểu “Cậu ta bị gì vậy? Mình còn chưa nói gì, cậu ta đã bắt đầu giở tính khí tiểu thư ra rồi?”

Bỏ đi lần đó, Jung Jihoon đã qua vài ngày cũng chưa gặp lại Han Wangho.

Hai ngày nay Jung Suhwan bận rộn chuyện “dọn nhà”, ở bàn trước cùng Choi Yumin nói thầm bàn bạc với nhau, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ dự định một lần chuyển hết toàn bộ đồ đạc dọn vào, cũng không để ý đến Jung Jihoon nữa.

Jung Hajun đã gửi nhiều tin nhắn hối thúc Jung Jihoon trở về nhà một chuyến. Vốn dĩ Jung Jihoon không muốn để ý đến ba hắn, kết quả buổi chiều thứ sáu lúc tan học, tài xế của Jung Hajun trực tiếp chạy tới cổng trường chặn hắn lại mang đi.

Ông Dae tài xế xuống xe, mở cửa xe ra “Tiểu thiếu gia, Jung tiên sinh bảo tôi đến đón cậu”

Jung Jihoon bị ông Dae chặn lại, trực tiếp mang về Jung gia.

Jung Hajub sở hữu ba bất động sản ở thành phố H.

Hai trong số đó là quảng trường thương nghiệp ở trung tâm thành phố, còn chỗ còn lại chính là một khu dân cư cao cấp nằm ở Gangnam. Jung Hajun làm chủ ở đấy, bên trong khu dân cư ông để lại một căn biệt thự có view đẹp nhất.

Từ sau khi Oh Chohee gả cho ba hắn, liền đón Oh Pensri từ nước ngoài trở về, bọn họ ba người một nhà ở trong căn biệt thự đấy.

Jung Jihoon ở trên xe nghĩ thầm: Bảo tôi đến xem náo nhiệt gì chứ?

Mẹ ruột của Jung Jihoon là người Anh, là cô con gái nhỏ của công tước, quan hệ họ hàng có có chút huyết thống của hoàng thất. Mẹ ruột hắn là tay đàn violin quốc tế nổi tiếng, sinh ra là thiên kim tiểu thư dòng dõi quý tộc, từ nhỏ mẹ hắn đã được nuôi dưỡng như hoa trong lồng kính, chưa từng nhìn thấy đàn ông, bởi vậy Jung Jihoon đoán rằng mẹ hắn bởi vì kiến thức nông cạn nên mới bị Jung Hajun nhúng chàm.

Tương truyền cuộc gặp gỡ giữa Jung Hajun cùng cô con gái nhỏ nhà công tước qua lời kể của giới truyền thông là một đoạn giai thoại, suốt một quãng thời gian rất dài, mối nhân duyên của cha mẹ hắn được xem là ông trời tác hợp, thần tiên quyến lữ, ưu nhã cao quý. Mãi cho đến khi mẹ hắn qua đời, Jung Hajun lại cưới con gái chủ tịch tập đoàn Eisen, giới truyền thông liền đổi hướng gió, bắt đầu chuyển sang công kích ba hắn bạc tình bạc nghĩa.

Một người như thế nào mới có thể mãi mãi yêu một người khác chứ?

Lúc Jung Hajun kết hôn với mẹ hắn, ở trong giáo đường thâm tình chân thành nói với mẹ hắn rằng, sẽ mãi mãi yêu bà. Kết quả mẹ hắn vừa mới chết chưa được bảy năm, Jung Hajun đã cưới người vợ khác.

Có thể thấy được “mãi mãi” của Jung Hajun là có thời hạn, “mãi mãi” của Jung Hajun chỉ được bảy năm.

Jung Jihoon nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất nực cười.

Cửa xe vừa mở ra, ông Dae đưa Jung Jihoon đến cửa nhà.

Jung Jihoon vừa về đến nhà, dì Min bảo mẫu liền đi đến “Tiểu thiếu gia đã về rồi”

Jung Hajun ngừng đọc báo, đặt tờ báo vào tay quản gia “Chovy, ở nhà cô Lee có tốt không?”

Chovy là tên tiếng Anh mà mẹ hắn đặt cho hắn.

Mẹ kế của Jung Jihoon, Oh Chohee nhìn hắn, cong mắt cười “Chovy lại cao lớn hơn rồi, lần trước nhìn thấy nó, nó mới tới vai của em, bây giờ đã cao hơn cả em”

Oh Pensri đang lướt điện thoại, nhìn thấy Jung Jihoon vào cửa, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chào cho có lệ một tiếng “Anh”

Oh Chohee thật sự rất quan tâm tới Jung Jihoon, hỏi “Lần trước Pensri có đưa hoa đến cho con chưa? Cả ba con với dì cùng nhau chọn cho con đó, con thích không?”

Jung Jihoon nhớ tới bó hoa lớn bị rơi trên mặt đất kia.

Động tác của Oh Pensri cũng cứng ngắc một lúc.

“Cảm ơn dì, con nhận được rồi”

Chứ không có nói thích.

Jung Hajun hỏi hắn “Nghe cô Lee nói thành tích của con chẳng ra gì, cô ấy đã tìm giáo viên dạy thêm cho con, các con ở chung có tốt không? Không có bắt nạt người ta đấy chứ?”

Jung Jihoon “Con lười bắt nạt anh ta”

Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng như băng đó của Han Wangho, Jung Jihoon chép miệng.

…………Tính tình vừa xấu xa vừa cứng đầu, có gì mà bắt nạt.

Dì Min nói “Cả nhà đều đang chờ cậu tới dùng cơm, tiên sinh, phu nhân, mau đến dùng cơm đi, đợi một lúc nữa đồ ăn sẽ nguội mất”

Jung Hajun vốn dĩ định trò chuyện với Jung Jihoon nhưng nghĩ đến hắn vẫn còn chưa ăn cơm nên thôi, bảo dì Min dọn thức ăn lên.

Một bữa cơm này cũng coi như là hòa thuận vui vẻ.

Tuy rằng Oh Chohee là mẹ kế, nhưng hiện thực khác với tiểu thuyết, không xuất hiện cốt truyện mẹ kế ác độc gì cả. Bà sinh ra trong hào môn thế gia, thuộc dòng dõi quý tộc nổi tiếng danh xứng với thực, từ nhỏ đã được dạy dỗ như một thiên kim tiểu thư, tính tình tự nhiên ôn nhu dịu dàng, tính cách cũng cực kỳ ngốc bạch ngọt. Sau khi gả cho Jung Hajun, càng ngoan ngoãn phục tùng trượng phu, đối với đứa con riêng của chồng Jung Jihoon cũng làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ kế.

Không âm mưu cướp đoạt gia sản, không ngược đãi con riêng của chồng, tổ hợp gia đình này giống như bao gồm bốn con người xa lạ tương kính như tân.

Tuy rằng Jung Jihoon không thích Jung Hajun cưới vợ, nhưng cũng không chán ghét Oh Chohee.

Nhưng không chán ghét cũng không có nghĩa là muốn sống chung một nhà lâu dài với bà.

Sau khi Jung Jihoon ăn cơm xong liền tìm cớ trở về phòng của mình, còn Oh Pensri sau khi hắn rời đi cũng lập tức buông đũa “Con ăn xong rồi”

Oh Chohee kinh ngạc nói “Sao ăn ít vậy?”

Oh Pensri “Con giảm béo, mẹ cứ mặc con. Mẹ, thủ tục chuyển trường cho con đã làm xong chưa?”

Oh Chohee gật đầu “Đã nói với hiệu trưởng rồi, tuần sau là con có thể tới trường đi học”

Jung Hajun nói “Sau khi con học chung trường với anh trai con rồi, nhớ phải theo sát việc học của nó. Nếu thành tích của nó được một nửa con thì ba cũng không cần phải nhọc lòng như vậy”

Oh Pensri gật đầu lấy lệ, căn bản không thèm quan tâm tới người anh trai trên trời của mình.

Oh Chohee nói “Đúng rồi, Chovy vẫn chưa biết chuyện con muốn học cùng lớp với nó đâu, nhớ nói cho nó biết một tiếng”

Oh Pensri đang có ý này, vội vàng đồng ý sau đó lên lầu tìm Jung Jihoon kiếm chuyện.

Jung Jihoon vừa vào phòng ngủ, Oh Pensri đứng dựa vào cửa phòng hắn.

Jung Jihoon xem cô như không khí, không thèm để ý đến cô.

Oh Pensri lườm một cái, bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng nói “Này, Jihoon. Tin tức tố Omega trên người anh nhạt đi nhiều rồi nhỉ, không phải là bị đá đấy chứ?”

Jung Jihoon lạnh lùng nói “Không có việc gì thì cút”

Oh Pensri nói “Đương nhiên có chuyện, em chỉ đến đây báo cho anh biết một tiếng, chúng ta sắp trở thành bạn học của nhau rồi”

Jung Jihoon nhìn cô “Mày giở trò gì đấy?”

Oh Pensri cười híp mắt nói “Giở trò gì đâu, Omega mà anh coi trọng kia, là Han Wangho lớp 11-1 đúng không?”

Jung Jihoon ngưng lại “Mày điều tra tao?”

Oh Pensri “Trên người anh ta có tin tức tố của anh, em còn cần phải điều tra sao? Em đâu phải không có mũi. Có điều, xem ra anh không thích dáng vẻ của anh ấy thì phải”

Jung Jihoon nói “Mắc mớ gì tới mày”

Oh Pensri liếm môi, hì hì cười nói “Anh không thích anh ấy, vậy để em lấy nhé?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chonut