Chap IX [Giao Sữa Tươi Đến]
Anh chỉ châm điếu thuốc, ngồi nghiêng ở bên người cô. Mặc dù vẫn đang nhắm mắt, nhưng Lệ Dĩnh cảm nhận được rất rõ tầm mắt của anh đang chiếu lên người mình.
Nhịp tim đập dồn dập không kiểm soát được.
Anh đang nhìn gì?
Lệ Dĩnh đang cảm thấy nghi hoặc, chợt cảm thấy trên mặt nóng lên. Môi anh đáp lên khóe mắt cô, thâm tình âu yếm hôn cô.
Hóa ra là vậy....
Anh đang muốn thông qua cô để tưởng nhớ về người con gái khác....Mà người đó, cũng sắp trở về rồi.
Cơ thể Lệ Dĩnh hơi căng lên, động cũng không dám động. Nhưng trong lòng thì lạnh đến mức không sao diễn tả được.
Không lâu nữa thôi, Bạch Thiên Thiên sẽ quay về!
Lệ Dĩnh ngừng thở chờ đợi nụ hôn của anh kết thúc. Sau đó anh cũng không hôn tiếp nữa, chỉ lặng yên nằm xuống cạnh cô.
Cánh tay vắt qua eo ôm siết lấy cô, ghì chặt cô vào trong ngực.
"Thiên Thiên...."
Cô nghe được tiếng anh nỉ non khẽ gọi.
.... .... ....
Nằm hồi lâu mà vẫn không thể chợp mắt, mặc dù mệt mỏi kinh khủng, nhưng lại không thể nào ngủ được.
Lệ Dĩnh chỉ cảm thấy bên tai đều là câu ‘Thiên Thiên’ mà Diệc Phàm gọi. Lồng ngực anh rất ấm, bao chặt lấy cô, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy từ thể xác lẫn tinh thần mình đều lạnh lẽo cực độ.
Xác định anh đã ngủ say, Lệ Dĩnh mới lặng lẽ chùi người ra khỏi vòng tay anh.
Cô nghĩ, bản thân sẽ không thể nào chịu nổi, nếu như sáng sớm ngày mai đố mặt với tình thế khó xử bị anh đuổi đi....
Nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh ra, còn nghe được anh không vui ưm một tiếng, mi tâm thoáng nhíu lại.
Lệ Dĩnh không nghĩ thêm nhiều nữa, mặc lại quần áo của mình rồi bò xuống giường, vội vã rời đi.
....
Sáng hôm sau.
Khi Diệc Phàm tỉnh lại thì vị trí bên cạnh đã lạnh tanh, khiến mắt anh hơi chùng xuống.
Cô ta lại bỏ đi trước? Cô gái này, phải chăng đã quá thức thời rồi không?
Vuốt vuốt tóc, anh đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu. Dì giúp việc đang bưng bữa ăn sáng từ phòng bếp đi ra, thấy anh liền hỏi: "Cậu chủ gọi sữa tươi sao?"
Lúc này Diệc Phàm mới sực nhớ tới chuyện này. Thuận miệng ‘ừ’ một tiếng. Lại nhìn đến bữa ăn sáng trong tay dì giúp việc hỏi: "Đã đưa tới rồi à?"
"Dạ, là cô Triệu đưa tới. Nhưng đến sớm lắm, tôi vừa dậy thì thấy cô tới rồi."
Dì giúp việc vừa nói vừa dọn bữa ăn sáng lên bàn.
Dì giúp việc luôn dậy vào lúc sáu giờ, còn sớm như vậy mà cô ấy đã giao sữa tới? Vậy rốt cuộc mấy giờ cô ta đi chứ?
Diệc Phàm đang suy nghĩ thì nghe dì giúp việc cằn nhằn: "Con bé này đúng thật là một đứa bé chăm chỉ. Tôi thấy đó, cậu chủ cậu cũng đừng lăng nhăng nữa, đứa nhỏ này là người tốt. Làm việc thành thật, thoạt nhìn có vẻ là con nhà đàng hoàng. Bà chủ cũng rất thích con bé!"
"Con nhà đàng hoàng?" Đối với việc đánh giá của dì giúp việc về Lệ Dĩnh, Diệc Phàm có chút buồn cười.
"Dì à, dì cho rằng nếu một người là con gái nhà đàng hoàng lại vì năm mươi vạn mà chịu đi theo tôi?"
Diệc Phàm ngồi xuống trước bàn dùng bữa sáng, hớp một hớp sữa tươi. Mùi vị, cũng không tệ lắm.
Dì giúp việc liếc anh một cái, "Cậu chủ à, cậu nói gì vậy à? Nhìn cũng biết là hoàn cảnh gia đình cô Triệu đang gặp khó khăn rồi. Còn nữa, điều kiện mọi mặc của cậu ưu tú như vậy, có cô gái nào mà không thích cậu cho được? E rằng Lệ Dĩnh không ngoại lệ, có lẽ cũng là thích cậu rồi!"
Thích?
Diệc Phàm nhếch nhếch môi.
Anh tin chắc chuyện này hoàn toàn không có khả năng! Cô gái đó nhìn có thể cũng là người thông minh. Nếu đã bị anh cảnh cáo rồi, thì không lý do gì mà cô ta còn như thiêu thân lao đầu vào lửa.
***
Suốt một tuần lễ, Lệ Dĩnh đều phải rời giường lúc năm giờ sáng, đạp xe đưa sữa đến cửa biệt thự đúng sáu giờ, sau đó quay trở lại giao cho những khu vực khác, sau đó mang đồ ăn sáng đến cho chị, cuối cùng mới yên tâm mà đến trường đi học.
Có lúc lỡ dậy sớm hơn, đến cửa biệt thự vẫn chưa tới sáu giờ, dì giúp việc chưa dậy, Lệ Dĩnh không dám quấy rầy, chỉ đành lặng lẽ đứng bên ngoài cổng chờ.
Tư Noãn nói cô ngày càng hốc hác tiều tụy, bảo cô nghỉ công việc ở Miss đi nhưng cô không chịu, vẫn cương quyết sớm tối kham một lúc hai việc.
Tuy hiện giờ phí giải phẫu phải cho chị đã không còn khó khăn nữa, nhưng tiền thuốc điều trị sau này đều cần cô chuẩn bị, cho nên cô một giây phút cũng không dám lơ là.
Chủ nhật.
Cũng may trường học không có tiết, cô cũng thoải mái được đôi chút. Làm xong hết thảy, cuối cùng mới đến trước biệt thự của Diệc Phàm. Lúc này đã hơn tám giờ sáng!
Cổng lớn vẫn còn đóng kín bưng!
Cô nhấn chuông cửa rất lâu, vẫn không có ai ra mở cửa.
Bây giờ làm sao đây? Không có ai ở nhà sao?
Lệ Dĩnh lại không thể bỏ đi, chỉ có thể tiếp tục nhấn chuông cửa.
Vẫn không có ai ra mở cửa, đột nhiên một chiếc xe chầm chậm đỗ lại ngay chân Lệ Dĩnh.
Cô ngạc nhiên mở to mắt, sau đó thấy cửa bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn từ trên xe ung dung bước xuống. Sợ nhìn người ta chằm chằm quá mất lịch sự, Lệ Dĩnh vội vàng di chuyển tầm mắt, chỉ gật nhẹ đầu coi như lễ phép chào hỏi.
Đối phương thì cười cười, sau khi quan sát cô xong mới nói, "Giao sữa hả?"
"Dạ. Nhưng hình như trong nhà không có ai."
"Cô đợi một lát. Tôii giúp cô gọi điện thoại hỏi thử xem."
Lệ Dĩnh cảm ơn ý tốt của đối phương, sau đó khép nép đứng sang một bên.
.... .... ....
Chuông cửa không đánh thức được Diệc Phàm, ngược lại anh đã bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Vừa thấy được dãy số trên màn ảnh, sắc mặt anh liền khó coi, "Anh cả Lý à, người giúp việc nhà hôm nay nghỉ hết rồi, muốn ăn sáng thì cút về nhà cậu làm ăn đi!"
Quấy nhiễu giấc ngủ của người khác là điều mà anh tối kỵ nhất! Đặc biệt là sau hôm anh đi xã giao suốt cả đêm.
Lyd Thiệu Đàm ở đầu bên kia chỉ cười, "Mở cửa nhanh, có một em gái nhỏ đứng ở cửa chờ cậu có hơn nửa buổi sáng rồi đấy."
Lệ Dĩnh đứng ở cạnh nghe anh nói khoa trương như vậy liền xua xua tay lắc đầu lia lịa, dáng vẻ vô cùng dễ thương.
Cô đứng đây đợi Diệc Phàm? Cô chỉ chỉ tới giao sữa mà thôi.
Diệc Phàm quá hiểu tính nết của Thiệu Đàm, biết cậu ta mở miệng ra là không có câu nào nghiêm chỉnh, vì vậy chỉ nghĩ là cậu ta nói nhảm.
Cào cào tóc, xốc lên tấm chăn nằm vương vãi, khoác áo ngủ lên người rồi đi ra cửa.
Đi qua vườn hoa, lúc đi tới cửa từ xa đã thấy được xe của Thiệu Đàm đỗ ở đó, mà bên cạnh cậu ta....
Còn tưởng là thật có cô gái bé nhỏ nào kia chứ.
Mở cửa, Thiệu Đàm với bộ mặt cười tinh quái sải bước đi vào.
Diệc Phàm ngược lại nheo mắt nhìn Thiên Tình, "Còn sớm như vậy, sao em lại ở đây?"
Cách lần trước gặp cô dường như cũng có hơn một tuần rồi, sao có cảm giác tiểu yêu tinh này gầy đi không ít nhỉ?
"Ồ, thì ra hai người quen nhau à?" Tầm mắt Thiệu Đàm đảo qua đảo lại giữa hai người.
Diệc Phàm không trả lời.
Lệ Dĩnh nhíu mày, đưa sữa tươi trong tay tới, nhỏ giọng nói: “Tôi tới giao sữa tươi cho anh Ngô. Xin lỗi, hôm nay đã đến muộn!"
Nhìn sữa tươi, lúc này Diệc Phàm mới nhớ tới chuyện sữa tươi. Nhưng không nhận lấy, chỉ dẫn đầu xoay người đi vào trong, vừa nói: "Tự mình đưa vào."
Vậy cũng được sao? Rõ ràng tự mình có thể mang vào, sao còn phải bảo người khác chứ?
Lệ Dĩnh bất mãn lầm bầm, nhưng không thể không đi theo vào.
....
Trong biệt thự an tĩnh khác thường, không có quản gia cũng không có dì giúp việc.
Thiệu Đàm vẫn luôn lặng lẽ quan sát Lệ Dĩnh, phát hiện cô rất quen cửa quen nẻo với bên trong biệt thự, liền tiến tới hỏi: "Cô giống như rất thường tới nơi này?"
Nghĩ đến hiệp nghị giữa mình và Diệc Phàm, mặt Lệ Dĩnh ửng đỏ, "Tôi.... Tôi thường tới đây đưa sữa."
"Ồ?" Thiệu Đàm nửa tin nửa ngờ.
Vào cửa, Diệc Phàm ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sô pha, nhàn hạ ra lệnh, "Để sữa tươi xuống rồi đi đi."
Lệ Dĩnh y lời mang sữa tươi vào phòng bếp. Lúc đi ra thì nghe Thiệu Đàm hỏi mình: "Em gái nhỏ, em biết nấu bữa sáng không?"
Lệ Dĩnh không hiểu nhìn anh, nhưng vẫn gật đầu, "Biết một chút."
Thiệu Đàm cười lấy lòng, "Vậy có thể làm bữa sáng cho bọn anh hay không hả? Người làm nghỉ cả rồi, anh em bọn anh đáng thương đến ngay cả bữa ăn sáng cũng không có mà ăn."
Lệ Dĩnh không nhận lời ngay mà ngược lại quay sang nhìn Diệc Phàm. Đây là nhà của anh, muốn dùng nhà bếp tất nhiên phải được sự đồng ý của anh.
Diệc Phàm chỉ liếc xéo Thiệu Đàm, "Bên ngoài có bán đồ săn sáng rất nhiều, gọi điện thoại bảo người ta đưa tới là được."
"Hứ, tôi rất kén bữa sáng! Thế nào? Chẳng lẽ cậu không đành lòng để em gái nhỏ xuống bếp nấu ăn cho tôi hay sao?"
Diệc Phàm háy anh một cái, không nói thêm gì nữa.
Thiệu Đàm hướng Lệ Dĩnh nháy mắt, "Em gái nhỏ, cậu ta đồng ý cho dùng nhà bếp của cậu ta rồi kìa. Đi, để tôi vào phụ em một tay."
Lệ Dĩnh cười đồng ý, "Dạ được, anh muốn ăn gì? Để xem tôi có thể làm được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro