Chap LII
[Chap LII] Cầu xin tôi, tôi sẽ tha (I)
Nhưng cổ tay đã đột ngột bị nắm chặt giữ lại. Cô giật thót người, cà phê trong tay thiếu chút nữa đã tràn ra bỏng cả tay. Tiếp theo sau đó, lại bị một bàn tay khác đoạt đi ly cà phê đặt mạnh sang một bên.
Lệ Dĩnh sửng sốt.
Anh lại muốn mang phiền đến cho mình?
Cô mím môi chẳng nói lời nào, chỉ xoay người bưng lên y cà phê muốn đi ra ngoài.
Nhưng tay còn chưa chạm được ly cà phê, thì đã bị Diệc Phàm nhanh chóng tách ra.
Anh áp sát tới gần cô thêm một bước, Lệ Dĩnh cảm thấy như có nguy hiểm đang đánh tới, trong hô hấp đều là hơi thở thuộc về anh.
Chỉ cần vươn tay, anh đã có thể chế trụ cằm của cô, ép Lệ Dĩnh phải ngẩng đầu lên, đối diện với đôi con ngươi đen thẳm của anh.
"Ngô tổng, mời anh buông tay." Lệ Dĩnh muốn giãy khỏi tay anh, nhưng đã bị nhanh tay giữ lại, như muốn bóp nát cằm cô ra mới chịu.
Diệc Phàm phát hiện ra mình cảm thấy rất ghét cách cô thể hiện dáng vẻ lạnh lùng như thế này!
Cho nên, chẳng những không thả, ngược lại còn vòng cánh tay dài qua phía sau cô, ôm trọn lấy bờ eo kéo sát cô vào lòng mình.
Lệ Dĩnh hoảng hồn hô nhỏ một tiếng, trố mắt kinh ngạc, vội vàng muốn rút khỏi ngực anh.
Nhưng anh lại cố chấp càng ôm chặt hơn.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Lệ Dĩnh sợ quá mức đến mặt cũng đỏ rần lên, "Ngô tổng, nơi này là công ty, xin anh hãy tự trọng!"
Rõ ràng là anh nói cả hai chỉ nên xem nhau như hai người người xa lạ. Vậy tại sao anh cứ hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc mình?
Cô không muốn loại quan hệ mờ ám này! Hơn nữa, cô hiểu rất rõ, kế tiếp chờ đợi cô rất có thể lại là một trận nhục nhã.
"Hóa ra, cô vẫn còn nhớ rõ đây là công ty!" Diệc Phàm ngoặc tay ngược ra phía sau, khóa luôn cửa phòng trà nước lại.
“Tôi không hiểu anh làm vậy là có ý gì?" Lệ Dĩnh rất muốn chạy trốn, nhưng không biết phải trốn thoát bằng cách nào.
Không gian vốn đã nhỏ, lúc này bởi vì có thêm anh mà càng trở nên chật hẹp. Cô thấy hơi thở mình như muốn ngừng lại không thở được nữa.
"Ve vãn Dịch Phong còn chưa đủ, bây giờ còn muốn quyến dụ luôn cả Thiệu Đàm? Triệu Lệ Dĩnh, cô thật muốn chen chân bước vào ‘cánh cửa giàu có’ đến thế sao?” Anh nheo mắt, chống tay khóa trụ cơ thể gầy nhỏ của cô giữa đôi tay dài và vách tường.
Nhìn chằm chằm cô từ cao xuống, khóe môi mỉa mai cười lạnh, "Lo sợ tôi sẽ đuổi cô đi bất cứ lúc nào, vì vậy mà không thể chờ đợi được nên chuẩn bị sẵn trước vỏ xe phòng hờ sao? Tôi cảnh cáo cô....Cô khôn hồn thì đừng cùng đàn ông khác dây dưa trước mặt của tôi, bằng không, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
"Anh thật khó hiểu! Tôi không có làm những chuyện xấu xa như anh nghĩ!" Lệ Dĩnh tức giận phản bác lại, mặt mũi bởi vì lời gán tội của anh mà sung huyết đỏ bừng.
Bởi vì mang thai nên vòng một của cô càng trở nên đẫy đà hơn, đang không ngừng phập phồng lên xuống. Áo sơ mi mặc trên người dường như đã chật hơn so với số đo. Khuy cài áo vốn đã căng cứng, hiện tại vì thở mạnh mà làm càng làm cho nó càng căng chặt hơn, khiến cho vòng một càng thêm nhấp nhô sinh động.
Ánh mắt Diệc Phàm nhất thời tối đi.
Shit! Hơi thở của cô, thân thể của cô, luôn có thể khiến anh dễ dàng nổi lên phản ứng.
Lệ Dĩnh hoàn toàn không biết giờ phút này tình cảnh nguy hiểm cỡ nào, cô ra sức vùng vẫy giãy giụa, "Anh tránh ra....Tôi không muốn nói chuyện với anh...."
Điên thật! Cô càng lộn xộn như vậy, cơ thể của anh càng có phản ứng mãnh liệt hơn.
Tay cô lần nữa chống đẩy lồng ngực anh ra.
Anh khàn tiếng mắng một câu, dùng một tay giữ lại tay cô giơ cao qua đỉnh đầu, dùng sức nhấn cô sát vào vách tường.
"Anh muốn làm gì?" Lệ Dĩnh đã quá quen thuộc với tư thế này. Chuông báo động trong đầu lập tức vang lên mãnh liệt.
Bởi vì hay tay bị anh dùng sức đè ép, cô không thể không ưỡn người lên, mà dáng vẻ này lại càng quyến rũ mê người không thôi, đã thành công kích thích nhân tố giống đực đang muốn bùng phát trong cơ thể anh.
Hàng mi dài run rẩy, trong đôi con ngươi trong suốt giăng mờ mịt từng lớp sương mù, lên án nhìn anh trân trối, "Anh không thể đối xử với tôi như vậy! Buông tay!"
“Tại sao tôi không thể?" Anh hỏi ngược lại, nhìn cô từ trên cao xuống bằng ánh mắt mông lung, "Nếu như cô không ngại muốn để cho cả công ty này đều biết cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi tôi mua về, vậy thì cứ tự nhiên mà la lớn lên đi, để tất cả mọi người nghe được tiếng kêu rên của cô."
Lệ Dĩnh vừa thẹn vừa tức.
Tại sao anh luôn muốn làm khó cô, ức hiếp cô? Cũng bởi vì cô không nên có đứa bé này ư?
Nhưng....Đứa bé này đến, lỗi không do cô, không phải sao?
Đang muốn mở miệng, trước ngực bỗng dưng thấy lành lạnh.
Nỗi kinh hãi lan tỏa khắp toàn thân. Hoang mang cúi đầu, thì thấy tay anh đang thuần thục bật ra hai nút áo sơ mi trước ngực cô.
Cô kêu lên: "Anh dừng tay!"
"Cô có thể kêu to hơn một chút nữa...." Anh cúi đầu cười không đứng đắn, sau đó hé môi ngậm lấy vành tai trắng nõn như ngọc của cô, hài lòng khi cảm nhận được sự run rẩy kiềm chế của cô.
Đúng là chẳng ta làm sao! Vốn chỉ muốn cảnh cáo cô gái nhỏ này, để cô biết điều nên tránh xa bạn của anh một chút, đừng giở mấy trò mưu mô toan tính bẩn thỉu kia, nhưng không ngờ bây giờ lại diễn biến thành ra thế này!
Thân thể của cô, hơi thở của cô, tựa như một loại thuốc độc hấp dẫn anh, để cho anh từng bước từng bước đắm chìm vào trong đó mà không có thuốc giải nào có thể cứu được....
Lệ Dĩnh lo lắng bên ngoài có đồng nghiệp nghe được, đành phải cắn chặt răng không lên tiếng.
Xấu hổ quay mặt qua chỗ khác để tránh né môi anh.
Anh cũng không đến nỗi đuổi cùng giết tận, cút áo sơ mi đã dễ dàng được cởi ra. Tay anh từ trên cao trượt xuống sau đó len lỏi vào luôn bên trong.
#James
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro