Chap LIII
[Chap LIII] Cầu xin tôi, tôi sẽ tha (II)
Lòng bàn tay êm ái bao bọc ngọn đồi nhấp nhô mềm mại mê người. Nơi nào đó bên dưới lập tức có phản ứng.
Toàn thân rần rần tê dại như có dòng điện xẹt qua, Lệ Dĩnh gần như mất hết hơi sức muốn khụy xuống. Hai mắt mờ mịt dâng lên tầng lớp sương mù. Chỉ biết nhìn anh khẩn cầu, "Đừng như vậy....Tôi không muốn!"
Giọng nói run rẩy ấy đã kích thích giới hạn cuối cùng của Diệc Phàm.
Hầu kết cuộn lên cuộn xuống, anh cúi đầu vùi mặt vào một bên trắng nõn trước ngực cô, môi lưỡi lập tức thay thế bàn tay tấn công quả mềm xinh xắn.
"Ưmh...." Cô vốn muốn tránh né anh, vì vậy theo bản năng ưỡn người tránh đi, nhưng như vậy chỉ càng triệt để dâng mồi ngon vào miệng anh.
Anh dứt khoát buông tay cô ra, một tay vòng ra sau cuốn chặt eo cô, một tay mở rộng lớp áo sơ mi mỏng manh trên người cô ra.
Đầu lưỡi ấm nóng mềm mại liếm láp quanh khe rãnh hấp dẫn, mỗi lần đi qua đều lưu lại nhiều dấu vết ướt át mờ ám.
Lệ Dĩnh bất lực chụp vai anh 'ưm ưm' không ra tiếng, nhưng anh chẳng những không buông mà ngược lại còn hé miệng cắn mạnh lên áo ngực cô.
"Đừng vậy mà...." Cô thở hụt một tiếng, muốn bảo vệ phòng tuyến của mình. Nhưng lại lần bị anh hất tay ra.
Đầu lưỡi anh cứ nhẹ nhàng mơn trớn, sau đó ngậm lấy điểm hồng hồng xinh xắn đang run run kia. Lặp đi lặp lại động tác âu yếm liếp mút đó….
Đầu óc Lệ Dĩnh chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Đối với cơ thể cô anh đã không còn xa lạ gì nữa. Anh biết rất rõ nhưng nơi mẫn cảm nhất của cô, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể gọi lên niềm khao khát ẩn giấu sâu trong cơ thể cô...
Thân thể dưới sự trêu đùa của anh càng trở nên suy yếu vô lực, chỉ muốn tan chảy thành một vũng nước.
Chỉ có thể vô lực dựa vào vách tường, miễn cưỡng không để mình mất thể diện mà ngã ngụy trước anh.
Bàn tay ác liệt của anh dần dần trượt xuống, lần dò vào trong váy cô.
Cô theo bản năng kẹp chặt chân lại, nhưng anh vẫn chạm được đến nơi ẩm ướt yêu kiều kia.
Cảm nhận đó gần như đã bức anh phát điên, nhưng bác sĩ đã có dặn, tạm thời không thể đụng vào cô.
Anh chỉ có thể gạt quần nhỏ của cô sang một bên, căm tức chọc ngón tay vào một cách không thương tiếc, như thể muốn trừng phạt.
Cảm nhận được sự co thắt của cô, anh ngẩng đầu lên cắn mạnh lên môi cô một cái, hổn hển thở nói, "Yêu tinh này! Đợi cơ thể cô khỏe hơn một chút, tôi nhất định sẽ không tha cho cô..."
Cùng với sự uy hiếp cáu kỉnh của anh, động tác ra vào trên tay càng tăng nhanh.
"Ưmh...." Lệ Dĩnh ưm ưm ra tiếng, chỉ có thể bấu víu vào vai anh, mặc anh càn rỡ mà chỉ biết cúi đầu thở gấp.
Khóa cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài vặn mở.
Lý trí mê man của Lệ Dĩnh lập tức tan thành mây khói, cũng nhanh chóng ổn định lại tinh thần.
Cô vừa hoảng vừa lo trợn mắt nhìn anh, tay run run bắt lại tay anh, muốn gạt bỏ tay anh ra khỏi cơ thể mình.
Nhưng....
Chết thiệt thật! Tiểu yêu tinh này lại dùng sức kẹp chặt đến vậy.
Diệc Phàm làm sao có thể chịu dừng tay, quyết định lật trở người cô qua để mặt cô úp vào trên tường. Hai tay cô bị một tay anh bắt chéo ra phía sau. Tay còn lại tiếp tục lần nữa lách vào nơi mềm mại trong cô.
"Này, bên trong có ai không?" Người bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa.
Mặt Lệ Dĩnh đỏ bừng, chỉ biết cắn chặt môi ngăn không cho tiếng của mình bật ra.
Nhưng cô càng như thế, Diệc Phàm lại càng không nhịn được muốn trêu chọc cô tới cùng.
Tay cố ý tăng thêm sức, tốc độ cũng tăng nhanh theo.
Âm thanh nhèm nhẹp vang lên bên tai, nghĩ tới người ngoài cửa có thể sẽ nghe được, Lệ Dĩnh xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
Cô muốn há miệng cần xin anh tha cho, nhưng nào dám phát ra tiếng ngay lúc này?
"Lẽ nào cửa này đã bị hư rồi nhỉ? Này, bên trong có ai không hả?" Cửa bị gõ dồn dập hơn.
Động tác của anh cũng càng ráo riết kịch liệt. Lệ Dĩnh bị đè nén đến khó chịu, trên chóp mũi tuôn đầy mồ hôi lấm tấm.
Phần kích thích này quả thực là trước nay chưa có. Diệc Phàm không đành hoàng cắn cắn vành tai cô, "Cô cầu xin tôi đi...Có lẽ tôi sẽ nghĩ lại mà bỏ qua cho cô...."
Lệ Dĩnh rên "ưm" lên một tiếng, nhưng vẫn cố cắn môi, "Ngô tổng, dù sao anh cùng là tổng giám đốc...Nếu để nhân viên thấy hành động này của anh, sợ rằng anh còn bị ảnh hướng nhiều hơn cả tôi..."
"Giờ phút này mà cũng còn mạnh miệng!" Diệc Phàm vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ.
Ngón tay trong cơ thể Lệ Dĩnh mỗi lúc càng bị siết chặt.
Nét ửng hồng trên gương mặt xinh xắn của cô càng lan tỏa rộng hơn, đến cả cơ thể cũng dần hiện lên một sắc thái thật mê người.
Đúng là quá mất mặt! Cô lại có thể ở trên tay anh....
.... .... ....
Cuối cùng anh cũng chịu bỏ qua cho cô....
Lệ Dĩnh nhếch nhác từ từ ngồi xổm xuống đất. Thế nhưng anh chỉ hờ hừng liếc nhìn cô đang không còn chút hơi sức nào một cái, rồi tự nhiên bước tới mở vòi nước bên cạnh, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra rửa sạch ngón tay đính dầy dịch nhầy.
Sau đó đi thẳng đến mở cửa.
Lệ Dĩnh hoảng cả hồn, bất chấp hai chân đứng không vững vội vàng đứng lên quay lưng để sửa sang lại quần áo.
Vừa sửa sang xong, mặt còn chưa hết đỏ thì cửa đã bị anh mở ra.
"Hả? Tổng...Tổng giám đốc!" Người bên ngoài đang cầm một cay búa, dường như có ý định muốn phá cửa.
Hiển nhiên không ngờ người đi ra lại chính là Diệc Phàm, đối phương sững sờ một lúc lâu mới gật đầu chào hỏi.
"Ừ." Diệc Phàm chỉ lạnh nhạt hừ bằng giọng mũi một tiếng, sau đó ung dung bình thản nện bước bỏ đi.
Bên trong chỉ còn lại mỗi mình Lệ Dĩnh. Cô chột dạ không dám ngẩng mặt lên nhìn đối phương.
Vốn chỉ là nhân viên mới đến, cô còn chưa quen biết hết các đồng nghiệp, chứ đừng nói chi bây giờ còn bị người ta chứng kiến sự việc này. Không biết chuyện mới vừa rồi có bị nghe được cái gì hay không....
[Chap LIV] Trực giác của phụ nữ
#James
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro