Chap XIX
[Chap XVIII] Hẹn Hò Và Nổi Giận
Cụp mắt không nói gì nữa, thay giầy rồi đẩy xe đạp xa, Lệ Dĩnh lẳng lặng đạp xe ra khỏi biệt thự.
Thời điểm chạy tới giữa sườn núi, sau lưng truyền đến tiếng xe gầm rú.
Không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Cô vô thức tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn, nhưng vẫn là bị người đằng sau vượt qua mặt, chiếc xe sang trọng ấy vẫn lao tới vùn vụt không hề giảm tốc độ mà còn vô tình kéo theo cơn gió lạnh khiến Lệ Dĩnh phát rùng mình.
***
Khi đã dễ dàng bỏ rơi lại tiểu yêu tinh kia 100 mét, Diệc Phàm đột nhiên không cầm lòng được cho xe giảm tốc độ. Tầm mắt không tự chủ được lại một lần nữa rơi vào kính chiếu hậu.
Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, nhất là vào những buổi sáng sớm, nhóc con kia bị lạnh đến mặt và mũi đều ửng đỏ cả lên nhưng vẫn cố chấp ra sức đạp xe.
Cô gái này, có đôi khi nhìn vào thì có vẻ hiền lành ngoan ngoãn, nhưng có lúc cũng bướng bỉnh khỏi chê được!
Rõ ràng chỉ cần hạ mình chủ động tìm anh nói đôi lời dễ nghe, hoặc mở miệng xin lỗi vì chuyện tối qua, nói không chừng anh sẽ tốt bụng đưa cô một đoạn đường, nhưng cô lại không biết tốt xấu còn tính mở miệng cự tuyệt. Như vậy sao có thể tha thứ?
"A Phàm? Diệc Phàm?"
"Hả?" Lúc này anh mới hoàn hồn choàng tỉnh, tầm mắt rời khỏi mặt kính chiếu hậu liếc nhìn sang Bạch Thiên Thiên.
"Em gọi anh ba lần rồi." Bạch Thiên Thiên cũng liếc nhìn lên kính chiếu hậu, vừa thoáng thấy bóng dáng đơn bạc ở phía sau đáy mắt lập tức tối đi.
"Cô vừa nói gì?" Diệc Phàm nghiêng mắt hỏi cô.
Thiên Thiên mím mím môi, sâu kín nhìn anh nói, "A Phàm, anh hãy nói thật đi.....Anh thật sự yêu cô gái nhỏ kia rồi sao?"
Câu hỏi của cô khiến Diệc Phàm sửng sốt. Mình yêu Lệ Dĩnh?
Hơ...! Chuyện này đáng buồn cười biết bao. Sao mình có thể yêu một người chỉ mới lần đầu gặp mặt đã muốn 'giăng bẫy' mình, có ý đồ muốn có con với mình nữa chứ? Bạch Thiên Thiên trước mắt này mới chân chính là người con gái mà anh đã yêu nhiều năm qua kia mà!
"Rốt cuộc đã nhìn ra? Nếu tôi đã tặng 'Thiên Sứ Chi Dực', hẳn cô cũng nên nhận ra từ sớm mới phải." Diệc Phàm lạnh lùng nhìn Bạch Thiên Thiên.
Đáy mắt Bạch Thiên Thiên ngưng tụ đau thương, "A Phàm, em không sợ anh gạt em, chỉ sợ những lời anh vừa mới nói chính là sự thật."
Mắt Diệc Phàm tối đi, cười lạnh nói, "Không phải cô hay nói mình luôn rất tự tin ư, sao bây giờ lại suy đoán lung tung như thế?"
Biểu hiện của anh rõ ràng như vậy, cô có thể không nghĩ ngợi lung tung được sao?
E là, người trong cuộc như hai người họ còn chưa chắc đã nhận ra dấu hiệu bất thường kia nữa là khác.
Bạch Thiên Thiên nghĩ xong rồi ngẩng đầu lên, cười nhìn Diệc Phàm nói, "A Phàm, em cho phép trái tim anh có khoảnh khắc ngã lòng. Nhưng, em tin chắc một điều, đến cuối cùng, anh nhất định vẫn là của em! Ai cũng không thể giành được!"
***
"Lệ Dĩnh, cái này cho cậu!"
Lệ Dĩnh vừa bước vào lớp học, Tư Noãn vội nhét gì đó vào tay cô.
"Cái gì vậy?" Lệ Dĩnh khó hiểu hỏi.
"Đàn anh Ngũ nhờ mình đưa cho cậu....Là vé xem phim 'RMS Titanic'. Anh ta hẹn gặp cậu tối nay, mình đã thay cậu đồng ý rồi."
Hẹn gặp?
"Cậu biết buổi tối mình đâu có thời gian. Hôm nay còn tới ''Miss'' làm nữa."
"Không sao, tối nay mình đã xin làm thay cậu rồi." Tư Noãn gạt phăng điều lo lắng của cô.
Nhưng Lệ Dĩnh vẫn đặt tấm vé xem phim lên bàn, "Noãn Noãn, mình và đàn anh Ngũ thật sự không có khả năng, mình không muốn tạo hy vọng cho anh ấy."
"Cậu và đàn anh Ngũ không có khả năng, vậy chẳng lẽ với Ngô tổng thì có sao?" Tư Noãn cảm thấy xót thương cho số phận của bạn mình, trợn mắt nhìn Lệ Dĩnh nói,"Lệ Dĩnh, hiện tại chị của Bạch Miểu Miểu đã về rồi, cậu và Thi tổng cũng nên chấm dứt đi thôi. Cậu biết rõ anh ta lợi dụng mình, vậy cậu cần gì phải một lòng một dạ với người ta? Nếu anh ta không muốn cho cậu rời đi, nhưng cũng không thể quy định cậu không được có bạn trai, đúng chứ? Tuy đàn anh Ngũ thua kém Ngô tổng rất xa, nhưng xét về nhiều phương diện khác thì cũng đâu có tệ, tại sao cậu không chịu cho anh ấy một cơ hội, cứ coi như thử một lần cũng được mà."
Lệ Dĩnh buồn bã nhìn tấm vé xem phim, lại nhìn sang Tư Noãn. Cô không muốn phụ tấm lòng của Tư Noãn.
"Noãn Noãn, mình đồng ý với cậu tối nay sẽ đi xem phim. Nhưng mà, mình không thể tiếp nhận đàn anh Ngũ nguyên nhân không phải vì Ngô tổng, mà bởi vì mình không có tình cảm với anh ấy. Nếu như rõ ràng trái tim mình đã thuộc về một người, mà mình còn cố tình đến với anh ấy, làm vậy rất bất công với đàn anh Ngũ."
Tư Noãn thở dài, "Mình chỉ sợ là cậu sẽ bị tổn thương. Cậu và Ngô tổng cứ dây dưa mãi như thế cũng không phải là cách!"
"Mình biết rồi." Lệ Dĩnh gật đầu, cất tấm vé xem phim vào túi.
***
Khi Diệc Phàm bước ra khỏi công ty thì đã hơn bảy giờ tối. Đột nhiên anh rất muốn kiếm ai đó cùng đi ăn tối với mình!
Thời điểm xe lái đến 'Miss', chính anh cũng sửng sốt không thôi.
Muốn tới tìm tiểu yêu tinh kia sao?
Đúng vậy! Nếu không thể mất mặt đi tìm Bạch Thiên Thiên, vậy tất nhiên chỉ có tìm tiểu yêu tinh kia rồi!
Diệc Phàm nghĩ vậy cho nên cũng tự nhiên hơn.
Cho xe đỗ lại rồi ung dung bước xuống xe.
Tiện thể đến xem xem tiểu yêu tinh kia làm việc ra sao cũng tốt.....
'Miss' là quán bar kinh doanh đàng hoàng, nhưng hoàn cảnh thì có vẻ âm u. Đây cũng là lần đầu tiên anh tới nơi này, nhìn chung quanh đều là mấy cô chiêu cậu ấm choai choai.
Anh đứng một lát nhìn quanh bốn phía, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
Giờ này hẳn là cô đang làm việc mới đúng chứ?
" Ngô tổng?" Một cô gái cũng trạc tuổi cỡ Lệ Dĩnh ngạc nhiên gọi anh.
Anh nhìn lại cô gái hỏi, "Chúng ta có quen sao?"
"Tôi là bạn Lệ Dĩnh. Anh đến tìm cậu ấy à?" Người nói chuyện là Tư Noãn.
"Cô ấy có ở đây không?"
"Cậu ấy không có có ở đây." Tư Noãn không cần nghĩ ngợi nói luôn, "Hôm nay cậu ấy đi hẹn hò rồi, cho nên ca tối nay của cậu ấy tôi làm thay."
"Hẹn hò?" Lời Tư Noãn nói khiến Diệc Phàm tối tăm mặt mày, nhưng vẫn cố trấn định lặp lại hai chữ này.
"Vâng. Có lẽ đã đi xem phim với đàn anh khóa trên rồi." Tư Noãn vừa dứt lời liền có cảm giác chung quanh như lạnh lẽo hẳn, mà dường như cơn gió lạnh đó được xuất phát từ Diệc Phàm.
"Tôi biết rồi. Cám ơn." Diệc Phàm chỉ trả lời một câu, sau đó xoay người bước lớn đi ra khỏi 'Miss' với sắc mặt khó coi chẳng khác gì cái bánh bao bị thiêu.
Tư Noãn nhìn theo bóng lưng lạnh lùng kia mà không khỏi lau vuốt mồ hôi lạnh thay cho Lệ Quân. Gã đàn ông này, dường như rất để ý chuyện Lệ Dĩnh hẹn với người khác nhỉ? Chẳng lẽ, giữa bọn họ thật sẽ có hy vọng?
***
Đàn anh Ngũ là một thanh niên ôn tồn lễ độ, nếu không phải vì trong lòng đã có Diệc Phàm, có lẽ Lệ Dĩnh cũng sẽ thử cùng anh tìm hiểu.
Anh chàng ôm hộp bắp rang to đùng cùng Lệ Quân ngồi đợi trên ghế sa lon ở đại sảnh rạp chiếu phim.
Cả hai đến hơi sớm, còn hơn mười phút nữa mới tới giờ mở màn, vì vậy hai người ngồi bên ngoài đợi.
Thời tiết hôm nay hơi lạnh. Anh chàng họ Ngũ cởi áo khoác xuống lẳng lặng đắp lên người Lệ Dĩnh. Lệ Dĩnh vừa định lễ phép từ chối khéo thì điện thoại trong túi chợt vang lên.
Thấy dãy số hiển thị trên màn ảnh mà trong lòng cô không khỏi giật mình.
Sao tự nhiên anh ấy lại điện thoại mình? Xưa nay cả hai luôn rất ít nói chuyện riêng, hơn nữa đêm qua mới còn cãi nhau.
"Lệ Dĩnh, sao đờ người ra đó vậy?" Đàn anh Ngũ hỏi.
Lệ Dĩnh giật mình hoàn hồn cười cười, "Em xin phép nghe điện thoại trước ạ."
Cô lịch sự nghiêng người sang hướng khác để nghe điện thoại, chưa kip lên tiếng thì giọng điệu hằn học lạnh lùng ở đầu bên kia đã vang lênr tước, "Triệu Lệ Dĩnh , em đang ở đâu?"
"Tối nay tôi sẽ không về biệt thự." Tối nay cô muốn đến bệnh viện với chị. Vì hai ngày sau là ngày Lệ Tình làm giải phẩu rồi.
"Không về nhà á, chẳng lẽ muốn cùng cái tên khốn đàn anh gì đó đi thuê phòng với nhau sao?" Nghe Lệ Dĩnh nói vậy, Diệc Phàm quả thực đã phát điên, "Triệu Lệ Dĩnh, tôi cảnh cáo em....Nếu em dám làm xằng làm bậy với thằng nào khác thì em liệu hồn với tôi!"
Giọng anh nói rất lớn, Lệ Dĩnh sợ đàn anh Ngũ bên cạnh nghe được, vội quay lại nhìn anh chàng một cái. Nhưng thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, dường như cái gì cũng không nghe được, lúc này Lệ Dĩnh mới nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ không làm bậy."
Cô không hiểu tại sao anh lại tức giận đến vậy, mình chỉ không về đó có một đêm thôi mà. Ơ, khoan đã...!
"Sao anh biết tôi đi với bạn cùng trường?" Cô ngạc nhiên hỏi.
Với tính khí kiêu ngạo như Diệc Phàm, tất nhiên sẽ không khai ra chuyện mình cố tình tới 'Miss' tìm cô. Chỉ hừ lạnh: "Lập tức nói cho tôi biết, bây giờ em ở đâu? Triệu Lệ Dĩnh, đừng để cho tôi hỏi lần thứ ba đấy!"
Lệ Dĩnh thở dài, đành nói thật địa chỉ rạp chiếu phim.
Diệc Phàm đang mở miệng tính nói nữa thì lúc này lại nghe được trong radio vang lên lời nhắc nhở phim sắp mở màn. Thấy đàn anh Ngũ cũng chuẩn bị đứng dậy, Lệ Dĩnh không có thời gian nói với Diệc Phàm nữa, bèn nói: "Ngô tiên sinh, tôi cúp máy trước. Có chuyện gì gấp thì trễ chút chúng ta nói sau nha. Tạm biệt!"
Trong điện thoại di động vang lên từng tiếng 'tút tút tút....' lạnh lẽo. Diệc Phàm điên tiết thiếu điều muốn bóp nát chiếc điện thoại. Tiểu yêu tinh này, lá gan càng lúc càng lớn rồi ha! Còn dám cúp điện thoại mình trước nữa. Xem ra, mình cần phải răn dạy cho cô một bài học mới được!
Ngồi trong rạp chiếu phim xem đoạn phim tình cảm cảm động lòng người, thế nhưng Thiên Tình vẫn cảm thấy lo lắng không yên lòng.
Khi nãy trong điện thoại rõ ràng là anh rất giận! Anh cho rằng mình không về nhà là muốn đi thuê phòng với người khác? Trong mắt anh, mình chính là người có lối sống tùy tiện như vậy sao?
Lệ Dĩnh cảm thấy lòng mình từng hồi lạnh lẽo.
Phần lạnh lẽo đó từ lồng ngực lan tràn ra, kể cả đầu ngón tay cũng rét run.
***
Đang lúc thần trí đi hoang, điện thoại di động Lệ Quân lại lần nữa vang lên. Tiếng chuông phá tan sự yên tĩnh của rạp chiếu phim.
Cô không dám để tiếng chuông kéo dài, vội vã lấy điện thoại ra nghiêng người bắt máy, dùng tay che miệng khẽ hỏi, "A lô, ai vậy ạ?"
"Lệ Dĩnh, tôi là Thiên Thiên."
Là Bạch Thiên Thiên? Thiên Tình ngạc nhiên tột độ. Sửng sỡ một lúc mới hỏi: "Cô Bạch, có chuyện gì không?"
"Gọi tôi Thiên Thiên được rồi. Lệ Dĩnh, bây giờ cô ở đâu?"
Lệ Dĩnh không biết cô ấy hỏi để làm gì, nhưng do không tiện nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Cô Bạch, tôi đang xem phim ở rạp Mango."
"Rạp chiếu phim Mango? Oh, tôi biết rồi, vậy cô xem tiếp đi nhé, tôi cúp máy đây!" Bạch Thiên Thiên nói xong cũng không đợi Lệ Dĩnh nói thêm được gì đã vội ngắt điện thoại, để lại Lệ Dĩnh vẻ mặt không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
***
Bạch Thiên Thiên cúp điện thoại, đi ra khỏi hội trường diễn, mang kính mát lên rồi nói với trợ lý: "Đưa tôi đến rạp chiếu phim Mango một chuyến rồi hãy về nhà."
"Chị muốn đến rạp chiếu phim Mango? Không được. Chỗ ấy rất xô bồ hỗn loạn, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ không có an toàn. Nếu chị May biết em đưa chị tới những nơi đó, chị ấy sẽ lột da em mất!" Trợ lý Liên Trúc liên tục lắc đầu không đồng ý.
"Đồ nhát gan! Cô không đưa tôi đi, vậy tôi tự lái xe đi."
"Chị Thiên, tại sao cứ nhất định phải tới chỗ đó vậy? Rạp chiếu phim gia đình đó không phải chỉ tàm tạm thôi sao?" Liên Trúc cố gắng thuyết phục cô.
"Bởi vì...." Bạch Thiên Thiên đẩy gọng kính trên sống mũi lên, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp nheo lại nói, "Nơi đó có người đàn ông mà tôi yêu, dù cho nó có nguy hiểm cỡ nào tôi cũng phải đi. Nếu không, anh ấy sẽ rất có khả năng thuộc về người khác!"
Ban nãy cô vừa gọi điện cho Diệc Phàm nhờ anh tới đón mình về, nhưng bị anh lạnh lùng từ chối. Mà lý do chính là anh phải đi tìm Lệ Dĩnh! Chuyện đó khiến cô không thể nào chấp nhận được!
"Xì, chị Thiên của em là đối tượng tha thiết ước mơ của biết bao đàn ông, chỉ cần chị nhìn trúng thì sao có thể thuộc về người khác được chứ?" Trợ lý cười không tin.
Trước đây nếu nghe ai nói những lời này, Bạch Thiên Thiên sẽ rất tự tin mà gật đầu đáp lại. Nhưng hôm nay....
Người người đàn ông ấy, cô sợ mình thật sự không nắm giữ được....
***
Lệ Dĩnh cố gắng tập trung tinh thần xem phim, nhưng không lâu sau thì nghe tiếng xôn xao khắp rạp chiếu phim. Mọi người chung quanh nhao nhao nhìn ra hướng giữa lối đi.
Thậm chí còn có cô gái xuýt xoa thốt lên: "Oa, dáng người cực chuẩn luôn!"
"Hình như anh ta là người mẫu!"
Đèn mờ như thế mà vẫn có thể nhìn rõ được dáng người đi tới? Lệ Dĩnh cũng tò mò nhìn sang, nhìn xong cũng cứng đờ hóa đá.
Sao anh ấy lại tới đây?
Mặc dù đèn trong rạp chiếu phim không rõ lắm, nhưng chỉ liếc mắt thôi Lệ Dĩnh đã nhận ra anh.
Bóng dáng ấy tựa như đã khắc sâu trong đầu cô. Cô tin chắc rằng, cho dù giữa biển người mênh mông có nhiều đến đâu đi nữa, cô cũng không phải mất nhiều công sức để nhận ra anh.
Mà giờ khắc này....
Tầm mắt của anh thế nhưng cũng đang bắn tới chỗ Lệ Dĩnh ngồi. Ánh mắt giao nhau ngăn cách bởi không trung dưới ánh sáng lờ mờ....
Lệ Dĩnh giật mình, khoảnh khắc đó cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình anh tồn tại....Cô không còn nhìn thấy bất kỳ ai nữa....
Anh lướt qua từng người đi thẳng tới trước mặt Lệ Dĩnh.
Tâm trạng hoảng hốt rối loạn, tim đập thình thịch ngước nhìn anh. Đến khi hoảng hồn lại thì tay đã bị anh kéo đứng dậy. Sau đó không nói không rằng lôi Lệ Dĩnh rời khỏi rạp chiếu phim.
"Ngô tiên sinh!" Lệ Dĩnh sợ hãi thốt lên, đàn anh Ngũ cũng đứng lên đứng ngán trước mặt Lệ Dĩnh, "Vị tiên sinh này, anh làm gì thế?"
"Cậu tránh ra! Ở đây không có chuyện của cậu!" Trong lòng Diệc Phàm như đang bốc hỏa, cũng bất chấp là đang ở đâu, giọng quát lên cũng không hề kiềm chế.
Ánh mắt kỳ quái của mọi người đều đổ dồn về phái bọn họ, làm Lệ Dĩnh xấu hổ muốn độn thổ.
Lệ Dĩnh theo phản xạ giãy tay ra khỏi tay anh, nhưng Lệ Dĩnh càng siết chặt hơn, như muốn dùng hết sức để bóp nát cổ tay cô vậy.
"Ngô tiên sinh, mời anh buông tay. Bây giờ chúng tôi đang xem phim." Cô hạ giọng nhắc nhở anh.
"Em câm miệng!" Diệc Phàm lớn tiếng quát lại Thiên Tình, mặc kệ nhiều tiếng xầm xì khó chịu của người đang xem phim trong rạp, anh nghông nghênh lôi kéo Lệ Dĩnh bước ra ngoài.
"Lệ Dĩnh!" Bạn học Ngũ lúc này cũng không còn tâm tình để xem phim nữa, anh chàng cũng vội vã chạy theo hai người ra ngoài.
"Anh buông tay! Tôi không thể bỏ bạn tôi lại ở đây một mình được!" Lệ Dĩnh cảm thấy xấu hổ không thôi, giọng nói cũng cương quyết hơn.
Nhưng vậy càng khiến cho cơn giận của Diệc Phàm bốc lên ngùn ngụt.
Anh lập tức dừng chân lại, ngay sau đó thô bạo tấn Lệ Dĩnh lại sát vách tường.
Anh cúi đầu nhìn cô từ trên cao xuống, trong mắt chỉ có sự mỉa mai dè bỉu, "Lệ Dĩnh, dường như em đã quên em chỉ là 'tình nhân' mà tôi dùng tiền mua về rồi nhỉ?"
Lệ Dĩnh đau lòng xót xa nói, "Chuyện này tôi nhớ rất rõ, Ngô tiên sinh không cần cứ mở miệng ra là nhắc nhở tôi như thế. Tôi và bạn tôi chỉ xem phim với nhau, mà đó cũng là không giang riêng tư của tôi, Ngô tiên sinh anh không có quyền can thiệp!"
Giỏi lắm! Tiểu yêu tinh này hôm nay còn dám khua môi múa mép với mình nữa đấy!
"Hắn ta thích cô đúng không? Vậy tôi sẽ để cho hắn thấy rõ con người cô lẳng lơ phóng đãng tới cỡ nào!"
Dứt lời anh bất ngờ cúi đầu ngậm lấy đôi môi Lệ Dĩnh. Lệ Dĩnh có thể cảm nhận được tầm mắt của đàn anh Ngũ đang nhìn về hướng bên này, cô xấu hổ quá bèn dùng sức đẩy Diệc Phàm ra.
Nhưng dáng người cao lớn của Diệc Phàm lại vững như bàn thạch, có đẩy sao cũng không nhúc nhích.
Ngược lại anh chỉ dùng một tay đã có thể nhốt lại hai tay của Lệ Dĩnh. Anh đứng cao hơn cô cả cái đầu, môi anh cũng từ từ rời khỏi môi cô sau đó men dần lên há miệng ngậm lấy vành tai trắng muốt như trân châu của cô.
Lệ Dĩnh hoảng hốt há to miệng.
"Sao hả? Mới đó đã chịu không nổi rồi sao? Triệu Lệ Dĩnh, đây chính là hình phạt cho sự không chung thủy của cô!" Lời lẽ nhục nhã tàn nhẫn, dứt lời còn dùng tay bao trọn bầu ngực đẫy đà của Lệ Dĩnh, thô bạo đè ép nhào nặn ra đủ loại hình dạng khiến người nhìn không khỏi đỏ mặt.
Chung quanh bấy giờ không đơn giản chỉ còn ánh mắt thất vọng của đàn anh Ngũ nữa, mà còn có người qua kẻ lại hoảng hồn thét lên và xỉa xói chỉ chỏ.
Việc này đối với người có lòng tự trọng như Lệ Dĩnh mà nói, đã không còn là sự nhục nhã bình thường nữa, mà lòng tự ái của cô đã bị anh chà đạp giẫm nát dưới chân một cách đáng thương....
Trái tim cũng hoàn toàn bị giẫm đạp rã rời tan nát....
Nước mắt bất lực lẫn thê thương từ từ tuôn ra từ hốc mắt.
Nhìn bóng dáng đàn anh Ngũ biến mất, Lệ Dĩnh càng kịch liệt giằng ra khỏi người anh.
"Phản ứng mãnh liệt như vậy, hẳn là em đang rất nóng lòng muốn tôi làm em ngay tại chỗ này sao?" Diệc Phàm nói chiện mà nghiến răng nghiến lợi, thật sự đã bị cô chọc cho phát điên rồi.
Đặc biệt là những giọt nước mắt kia của cô, càng làm cho ngọn lửa đang kiềm nén trong lòng anh bùng cháy dữ dội.
Cô còn dám rơi lệ vì tên khốn bạn học gì đó của mình!
Lệ Dĩnh bị lời anh nói dọa ất hồn vía, liều mạng đấm đá anh, "Anh buông tay! Buông tay!"
"Em càng muốn buông tôi càng không buông!" Diệc Phàm mạnh bạo lôi kéo Lệ Dĩnh đi ra phía ngoài, dõng dạc tuyên bố: "Hôm nay, tôi nhất định sẽ không tha cho em!"
Tối hôm qua bị cô thẳng thừng từ chối, đã là nhẫn nại cuối cùng của anh rồi!
Sau khi ra khỏi phòng ngủ anh không có đi tìm Bạch Thiên Thiên mà sang phòng làm việc ngủ lại ở đó.
Nhưng hơi thở thuộc về tiểu yêu tinh này tựa như lời nguyền cứ quanh quẩn mãi ở chung quanh anh, khiến anh cả đêm cứ mường tượng nhớ đến bóng hình của cô, cơ thể không kiềm được nổi lên phản ứng. Cảm giác rung động đó giống như một thanh niên mới lớn lần đầu tiên được tiếp xúc với con gái vậy!
Suốt đêm không biết phải tắm nước lạnh bao nhiêu lần, mới có thể dằn xuống được lòng ham muốn có được cô.
Nhưng cô gái không biết tốt xấu này, hôm nay còn dám chạy đi hẹn hò với tên đàn ông khác. Mà vậy cũng thôi đi, còn dám yêu cầu buổi tối không về nhà! Riêng điều này thì quả thực không thể tha thứ!
Diệc Phàm càng nghĩ càng giận, bước nhanh tới bên cạnh xe, kéo ra cửa sau rồi nhét Lệ Dĩnh vào bên trong.
"Buông tôi ra!" Lệ Dĩnh giùng giằng muốn xuống xe nhưng đã bị Diệc Phàm chặn lại ở cửa, anh bực dọc giựt phăng chiếc cà vạt trên cổ.
Hơi thở nguy hiểm đó khiến Lệ Dĩnh không rét mà run. Đừng nói anh muốn ở chỗ này....Nhưng đây là nơi công cộng! Mà chung quanh cũng có không ít người đứng vây xem!
Vote đê:)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro