Chương 44

London, Anh...

Emma Krisen im lặng ngồi nhìn vườn Mạn Châu Sa Hoa trước mặt, tim bà ta nhói lên. Màu đỏ kia khiến cho bà chói mắt, khiến cho bà căm hờn :" Có đỏ nhưng không xanh, có xanh thì mất đỏ..." Trên đời này tại sao có loài hoa như vậy chứ. Bà càng nhìn, trong đầu lại càng hiện lên bóng hình của một người : cao ngạo, lạnh lùng, vô tình, dịu dàng, ôn nhu... Bà ta khẽ nhìn xuống chiếc vòng trong tay mình, đau lòng cười.

- Park Jisung, tại sao đã 10 năm rồi, anh vẫn chẳng chịu rời đi. Tại sao vẫn còn đứng nơi vườn hoa này nhìn tôi hả ? Tại sao lại là đôi mắt hổ phách dịu dàng kia ? Tại sao không phải là oán hận ? Tại sao vào cái ngày ấy lại nói bản thân hạnh phúc ?

Từng giọt nước mắt rơi xuống, lăn trên khuôn mặt diễm lệ của bà ta. Bây giờ khóc có ích gì đâu nữa, Park Jisung đã sớm xuống nơi cầu Nại Hà rồi.

- Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cậy.- Miệng Emma lẩm bẩm, lời nguyền mà Thiên đế dành cho Thần Hoa và Thần Lá đã ứng nghiệm lên bà ta. Bà ta có tất cả rồi, có được gia tộc Krisen, có được mọi thứ mà bà ta muốn rồi, thế nhưng cái giá để có được tất cả lại chính là mất đi người đàn ông mà bà ta yêu và sự xa cách của đứa con ruột thịt. Bà ta nở rộ thì bọn họ biến mất.

Quản gia dường như đã quen với việc gia chủ của mình u buồn ngắm hoa.

- Phu nhân, toàn bộ quyền thừa kế đã được chuyển cho thiếu gia rồi ạ !- Anh ta lịch sự nho nhã nói.

- Ken, anh nói xem, nơi cầu Nại Hà, có còn ai đứng đấy không nhỉ ?- Emma không đoái hoài tới câu nói của Ken, bà lản sang vấn đề khác.

Ken hơi bối rối. Đối với người phương Tây chủ yếu theo Thiên Chúa Giáo thì cầu Nại Hà rất xa lạ.

Emma nhìn thấy sự bối rối ấy, bà chỉ cười nhẹ.

- Cầu Nại Hà là cây cầu ở dưói Địa Ngục thứ 10 là ranh giới cuối cùng của Địa Ngục, đi qua cây cầu này, linh hồn sẽ được chuyển đến Phong Đô, là nơi đầu thai chuyển kiếp. Ở đấy có vườn Mạn Châu Sa Hoa. Anh có biết tại sao lại có không ?

-...

- Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi, cho nên cuối cùng Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà, suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian. Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưói cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lên vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những linh hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định.

- Phu nhân

- Anh nói xem, Park Jisung có đứng đấy chờ ta hay đi rồi. Liệu hắn có uống canh Mạnh bà để quên ta không ?

-...- Phu nhân hỏi Ken toàn những kiến thức phương Đông thế này thì hắn làm sao mà trả lời được.

- Nhất định rồi, Hắn sẽ uống thôi ! Hắn không đợi ta đâu.

Emma đứng dậy. Lấy tài liệu từ trong tay Ken. Quyền thừa kế, sự nghiệp, tiền tài tất cả đều trở thành của Erik Krisen.

- Thông báo với cả thế giới đi ! Krisen

- Vâng ạ !-Ken nhận lệnh

Lần này cả bạch đạo và hắc đạo sẽ xảy ra biến lớn: Park gia và gia tộc Krisen cùng chung một chủ.

Emma đi vào biệt thự, mắt nhìn căn phòng đã lâu không được mở. Thở dài. Cánh tay run run mở. Phòng thí nghiệm 20 năm bụi bặm hiện ra trước mặt. Kể từ ngày Erik rời đi, căn phòng này đã bị đóng kín lại, đây là lần đầu tiên được mở ra sau bao nhiêu năm quên lãng.

Emma nhìn những ống thủy tinh bụi kín, bảng điều chế độc dược trên tường nhà. Bà nhớ lại những mảnh kí ức sâu thẳm trong tim: Những giọt nước mắt, sự cảm thù, tức giận của Park Jimin.

--------------------------------------

- Mẹ, chỉ cần con điều chế được loại độc này thì con có thể gặp ba phải không ?- Jimin lo ngại hỏi mẹ.

Emma dùng ánh mắt lạnh lẽo để đáp trả lời câu hỏi của Jimin.

Jimin dường như đã biết được câu trả lời, cúi đầu im lặng, tiếp tục làm thí nghiệm.

- Erik, nhớ cho kĩ một điều: Tình cảm dù là loại gì đi chăng nữa thì tất cả đều là độc dược. Con cho dù có tạo ra loại độc mạnh, sức hủy diệt kinh khủng thì cũng chẳng thể bì được nó. Cho nên hãy QUÊN ĐI THỨ GỌI LÀ TÌNH CẢM ẤY ĐI.- Emma bước ra khỏi phòng thí nghiệm, để lại cho Jimin một lời khuyên.

-...- Jimin nước mắt chảy xuống.

Chúc mừng sinh nhật, Jimin tròn 5 tuổi. Sinh nhật đầu tiên không có ba bên cạnh.

----------------------------------

- Ai cho phép con lén lút chạy trốn ra khỏi biệt thự hả ?- Emma tức giận. Cô chỉ mới lờ đi một chút là Jimin đã tìm cách bỏ trốn. Đánh ngã vệ sĩ, phá hủy toàn bộ hệ thống kiểm soát của biệt thự.

- Mẹ, con không muốn, không muốn sống như thế này ! Tại sao lại phải là độc dược, phải là giết người ạ ?- Jimin khóc.

- CHỈ CÓ NHƯ THẾ THÌ CON MỚI LÀ KẺ MẠNH. MỚI XỨNG ĐÁNG LÀ CON CỦA EMMA KRISEN.- Emma lạnh nói.

- Không, con muốn gặp ba. Muốn gặp ba !- Jimin rống lên.

- Gặp ba ư ? Ba mày vừa cưới vợ mới đấy, tới mà gặp đi, tới mà xem ba mày hạnh phúc thế nào!- Emma cười khẩy.

Jimin đau khổ, từng lời nói của mẹ cắt sâu vào trong tim. Ba không cần cậu nữa rồi !

Emma lấy roi da ra, ép cho Jimin quỳ xuống.

Chát ! Roi da quất về tấm lưng nhỏ của cậu, máu chảy xuống. Jimin không dám rên rỉ.

- NHỚ CHO KĨ, CON LÀ CON CỦA EMMA KRISEN, KHÔNG PHẢI CỦA PARK JISUNG.

Chát ! Chát ! Chát !

Từng roi, từng roi quất lên. Máu thấm đỏ chiếc áo sơ mi.

Park Jimin, chúc mừng sinh nhật 6 tuổi. Đây là sinh nhật đáng nhớ nhất của cậu, ngày mà cậu đau đến tột độ.

--------------------------------------------

Emma tức giận lôi Jimin xuống tầng hầm. Jimin vừa thấy tầng hầm thì mặt sợ hãi.

- Mẹ, tha cho con! Con không muốn vào đấy đâu !- Van xin tha thiết nhưng chỉ đổi lại sự giận dữ của Emma.

- Không muốn vào sao còn làm trái ý mẹ ! Ai cho phép con cứu sống con bé kia hả ?- Trăm công đổ bể, tất cả là do thằng con trời đánh này.

- Wendy không có lỗi, tại sao mẹ muốn giết em ấy chứ ?- Jimin run rẩy nói.

- Tại sao ư ? Vì con bé kia chính là vật cản đường, nó làm con yếu mềm, nhưng con của Emma Krisen thì không thể yếu mềm, chỉ có thể là kẻ mạnh.

Rầm ! Cả người của Jimin bị ném mạnh xuống sàn .

Jimin gượng dậy. Hốt hoảng nhìn xuống sàn kính, những con cá với hàm răng sắc nhọn đang lao về phía cậu tới tấp. Chúng muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

- Mẹ ơi ! Tha cho con đi ! Lũ cá muốn giết con !- Cậu không ngừng đập mạnh vào cánh cửa, tiếng hét của cậu vang khắp nơi nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng.

Sinh nhật vui vẻ, Park Jimin tròn 10 tuổi.

---------------------------------------------

- Giết nó !-Emma đưa khẩu súng lục cho Jimin. Ánh mắt bà hướng về phía con chó cưng của Jimin.

- Con không thể !- Jimin lắc đầu.

- Tại sao lại không thể?- Emma dịu dàng hỏi.

- Bởi vì Pol là món quà đầu tiên mẹ tặng cho con kể từ khi không có ba.- Jimin nhẹ nói.

- Thế à ?- Emma khẽ vuốt tóc Jimin :" Con có thích nó không ?"

- Thích.

" ĐOÀNG !" Viên đạn bắn thẳng vào con chó.

Jimin hoảng hốt. Mẹ vừa bắn Pol, máu chảy trên sàn đá cẩm thạch. Cậu định chạy lại thì đã bị Emma kéo về.

- Đừng bao giờ yêu thích cái gì cả, chúng là điểm yếu của con. Cần phải trừ khử, tránh để lại hậu quả về sau !

Jimin trơ mắt nhìn Pol đau đớn. Ánh mắt tuyệt vọng hướng về cậu.

Tuổi mới thêm trưởng thành, Park Jimin 12 tuổi.

-----------------------------‐-----------------

- Erik, con có muốn về với ba không?- Emma hỏi Jimin.

Jimin ngạc nhiên. Cậu không thể tin được.

- Muốn hay không?- Emma nhấn mạnh.

- Muốn- Jimin nói.

- Tốt. Ta cho con về.- Emma cười.

- Thật sự?

- Thật.- Emma cầm chiếc bình nước nóng lên, ngắm nghía:" Nhưng mà..."

- Gì ạ ?

- Nếu con muốn trở về thì có chút rắc rối.- Emma thở dài.

-...

- Quay người lại.

Ngay lập tức, cả bình nước nóng dội ngay trên lưng của Jimin. Tàn nhẫn, vô tình... Có người mẹ nào như vậy không ?

Jimin vì đau mà ngã xuống. Da của hắn đang bị thiêu cháy. Máu chảy đầm đìa.

- Gọi bác sĩ!- Emma nhàn nhạt nói.

Khi được cấp cứu, vết bỏng của Jimin đã bị nhiễm trùng. Hắn vật lộn suốt 4 tháng đau đớn trên giường bệnh với đống thiết bị y tế. Emma lại tiếp tục chuẩn bị bàn cờ của mình.

Sinh nhật 14 tuổi, Park Jisung khởi kiện dành quyền nuôi con một lần nữa với Emma. Những bằng chứng về việc bạo hành đã được phơi bày. Park Jisung thắng, nuôi Park Jimin. Emma chỉ cười lạnh " Thua thì thôi ".

------------------------------------‐-------------

Jimin tức giận hét lên trong điện thoại với Emma.

- Tại sao lại lừa con ? Tại sao lại hạ độc ba ?

- Vì hắn là điểm yếu của ta.

- Nếu một ngày con cũng là điểm yếu của mẹ thì mẹ cũng giết con sao ?

- Không. Ta sẽ tự sát.

- Mẹ tại sao lại độc ác như vậy chứ?

- Vì ta là Emma Krisen, chỉ có độc ác.

- Xem như đây là lần cuối tôi gọi bà là mẹ.

- Câm miệng. Con mãi là con của Emma Krisen.

- Cảm ơn món quà sinh nhật tuổi 23 của bà. Tôi đã có sinh nhật rất đáng nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro