Mầm nhỏ P4
Y tá đi ra khỏi phòng, nhìn Trung Thành một cái:
"Người nhà?".
Lê Trung Thành hơi máy móc gật gật đầu. "Cậu ấy tỉnh ngủ." Y tá tốt bụng nhắc nhở.
Hắn do dự một chút, vẫn đẩy cửa đi vào, Nguyễn Đức Phúc nghe được tiếng động quay đầu, thấy là Trung Thành liền sửng sốt.
"Em về nhà, anh không ở, liền gọi hỏi, bọn họ nói anh nhập viện rồi." Trung Thành lên tiếng. Đức Phúc nghe vậy cười gượng: "Lần này về quê thế nào?"
"Rất tốt." Âm thanh Trung Thành nhỏ gần như nghe không được: "Mẹ em kêu về xem mắt."
"Anh biết, mẹ anh gọi điện thoại nói với anh rồi." Nguyễn Đức Phúc trong lòng chua xót ùn ùn kéo đến. Cho nên đây là lý do cậu uống rượu?
Trung Thành thấy vành mắt Đức Phúc ửng đỏ, xoay người chạy trốn. Chưa từng nghĩ có thể như vậy, Đức Phúc thì rất tốt, cái gì cũng tốt, nhưng cậu và mình đều là con trai, hai thằng con trai muốn sống chung thế nào?
Đức Phúc nhìn bóng lưng có chút bối rối của cậu ta cười khổ, Trung Thành không ngu ngốc, bản thân biết một ngày nào đó cậu ta sẽ phát hiện, nhưng lại không nghĩ rằng sau khi cậu ta phát hiện, lại có thể phản ứng như thế, thái độ của cậu ta rõ ràng như vậy, mình cũng đã không còn có lý do gì tiếp tục ở lại nhà cậu ta nữa đi?
Lê Trung Thành ở bờ biển ngồi suốt mười tiếng, mười một giờ tối mới về nhà, mở cửa một mảnh tối đen, bật đèn nhìn, không ngoài dự đoán, Đức Phúc mang đi toàn bộ hành lý của cậu, hoàn toàn dọn đi rồi. Lười đánh răng rửa mặt, Lê Trung Thành ném mình lên giường, nhắm mắt lại muốn ngủ, trong đầu lại đều là bộ dạng của Nguyễn Đức Phúc.
Lúc lớp bốn Phúc là uỷ viên học tập, mỗi lần mình lười làm bài tập đều là cậu cố gắng bắt chước chữ viết của mình, lén giúp mình bổ sung đầy đủ, còn sẽ chép bài thay mình, giúp mình đè cho bằng sách vở nhăn nhúm. Vào lớp chín hai người vì tiết kiệm thời gian thuê một căn hộ ở ngoài trường, căn hộ rất nhỏ cũng rất cũ, đến mùa đông lạnh muốn chết, thân thể Đức Phúc kém không chịu được lạnh, vì thế mình mỗi đêm đều ôm cậu ngủ, sau đó cậu đã thật sự không phụ lòng mình, cả mùa đông đều khỏe mạnh không sinh bệnh, mãi đến ngày xuân ấm áp, mình lại có chút không nỡ thả cậu đi -- bộ dạng rau mầm nhỏ ngủ muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu, dính trong ngực mình cả đêm cũng không động, như mèo nhỏ, đáng yêu cực kỳ.
Khi học lớp 11 mình đại diện trường đi tham gia trận bóng rổ, Đức Phúc đặc biệt hăng hái bừng bừng cố ý xin nghỉ đi xem, ai biết mình không có tiền đồ một ngày trước lại trật chân, khi đó phản ứng đầu tiên vậy mà không phải mất thể diện trường có lỗi với thầy giáo, mà là xong rồi, rau mầm nhỏ phải thất vọng rồi!
Lúc năm tư mình vì một cái mô hình mỗi ngày ngâm mình ở phòng thí nghiệm cơm cũng chẳng thèm ăn, vì thế Đức Phúc mỗi ngày đều chạy thật xa đến đưa cơm đưa đồ ăn vặt cho mình, thuận tiện xoa bóp bả vai đấm đấm lưng cho mình, sau đó hai người cùng nhau đùa giỡn về nhà.
Khi học nghiên cứu sinh rau mầm ngốc nghếch đi theo một đội khảo cổ chạy tới phía Tây đào mộ, kết quả rớt trong hố té gãy chân, nằm ở trên băng ca được người khiêng về, mắt lệ đầm đìa ỉu xìu không sót mấy, thấy thế mình đau lòng mãi, mong cái người rớt trong hố là bản thân -- thân thể mình khoẻ mạnh rớt thêm mấy lần chắc cũng không có chuyện gì, tay chân rau mầm nhỏ gầy guộc thế, sao chịu được té ngã như vậy a.
Chuyện đã qua một cái lại một cái tái hiện, sống động như mới vừa xảy ra ngày hôm qua, cả đời cũng không thể quên được. Cái cằm nhọn nhọn ánh mắt đen láy khóe miệng cong cong, Nguyễn Đức Phúc là chàng trai rạng rỡ nhất trên thế giới này.
Sau một đêm, Lê Trung Thành nghĩ thông suốt một việc, sống cùng Đức Phúc, bản thân cần đối mặt chính là áp lực bên ngoài. Không chung sống với Đức Phúc, cả đời mình đều phải mang gánh nặng nội tâm. Rau mầm nhỏ tốt như vậy, đế vuột mất, mình đời này cũng sẽ không gặp được người thứ hai.
Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Trung Thành túm lấy di động gọi ngay cho Đức Phúc, không ngờ rằng một cuộc bị ngắt hai cuộc bị ngắt ba cuộc vẫn bị ngắt, Trung Thành phát hỏa cáu kỉnh, rau mầm muốn tạo phản! !
Nguyễn Đức Phúc một mình ở khách sạn ôm hành lý hiếm thấy khóc ào ào, dù sao không ai thấy cũng không mất mặt!
Lê Trung Thành là đồ vô lại!
Đuổi mình ra khỏi nhà cậu ta vẫn chưa tính, còn đem căn hộ vốn của mình cho thuê mất! Còn ký hợp đồng hai năm với người ta! Làm cho mình bây giờ không nhà để về!
Khóc mệt, Đức Phúc hít hít mũi, tính đi ra ngoài mua tờ báo tìm xem có tin tức phòng ốc cho thuê không, vừa đứng lên chợt nghe di động vang, thấy vẫn là Trung Thành, vì thế nổi giận, còn chưa xong!
"Họ Lê cậu rốt cuộc muốn gì!". Phúc bắt máy rống ngay.
"Anh trở lại cho tôi, đem đồ của anh đi!". Trung Thành rống vang hơn cậu, sau khi rống xong cúp điện thoại.
Đức Phúc bị rống ngẩn ngơ sửng sốt, sau khi bừng tĩnh nghiến răng nghiến lợi, ông đây không đếm xỉa đến, không tin thằng khốn cậu có thể làm gì tôi!
Nửa giờ sau, Đức Phúc hung hăng đứng ở trước cửa nhà Trung Thành. Hắn mở cửa, một phen kéo Đức Phúc vào trong.
"Cậu...tôi bỏ lại cái gì ở nhà cậu sao?!". Phúc cho mình thêm can đảm: "Tôi tôi tôi cảnh cáo cậu a đây là xã hội pháp trị."
Lê Trung Thành bị chọc nở nụ cười.
"Cậu cười cái gì mà cười!" Đức Phúc chỉ vào hắn: "Tôi rốt cuộc bỏ lại cái gì! Trả cho tôi tôi đi ngay!"
"Anh."
Lê Trung Thành rất nghiêm túc chỉ chỉ chính mình: "Sau này em đi đâu cũng phải mang anh theo, mang cả đời."
"A?" ngón tay Đức Phúc giơ lên dừng giữa không trung, nửa há hốc mồm ngơ ngác. Trung Thành cười, nắm cố tay tinh tế của cậu ấn vào tường, từ từ để sát vào mặt cậu.
Đức Phúc trừng to mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trung Thành. "Lúc này có phải nên nhắm mắt lại không?"
Thành bị nhìn chằm chằm đến nổi cáu, bất đắc dĩ dừng động tác lại, đưa tay gõ gõ đầu cậu.
Đức Phúc nuốt nuốt nước miếng: "cậu... Làm gì!"
Lê Trung Thành nhìn thấy biểu tình ngốc ngốc của cậu, trong lòng như bị mèo con liếm một cái, ngưa ngứa, vì thế vươn tay kéo cậu vào trong lòng: "Nguyễn Đức Phúc...anh thích em."
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, đầu óc Đức Phúc có hơi chết máy. Trung Thành cũng không đợi cậu trả lời, chỉ cúi đầu, hôn lên. Lần này Đức Phúc rất phối hợp, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau đó, Trung Thành lái xe đi khách sạn, một lần nữa đem hành lý của rau mầm nhỏ trở về nhà mình, đồng thời không lâu sau đó, thẳng thừng bán mất căn hộ độc thân của Đức Phúc. Vì thế cuộc sống khôi phục giống như trước đây, tất cả giống như chưa từng thay đổi, nhưng dường như lại nhiều hơn gì đó.
Nói ví dụ như, mỗi lần Đức Phúc thức đêm tìm tài liệu đến khuya, đều sẽ có người trừng mắt cưỡng chế tắt máy của cậu, sau đó ôm cậu nhét trở lại trong chăn. Tiếp nữa, mỗi đêm khi Đức Phúc ngủ, đều sẽ có người lén la lén lút lẻn vào phòng, hôn nhẹ rồi rời đi.
Nguyễn Đức Phúc rất hài lòng cuộc sống bây giờ, ngâm trong bồn tắm cười ngây ngô. Trung Thành ở phòng khách xem TV, tâm thần không yên. Đức Phúc tắm rửa xong sau đó đến phòng khách lấy nước uống, khi nhìn lướt qua TV nhíu mày, ngồi vào bên cạnh Trung Thành đẩy đẩy hắn: "Anh không sao chứ?"
"Huh?". Trung Thành sửng sốt: "Không có việc gì a, sao vậy?"
Đức Phúc chỉ chỉ TV. Trung Thành nghi hoặc nhìn, sói xám vẻ mặt bỉ ổi đang nhìn cừu lười cười cười....
"Trung Thành?". Nguyễn Đức Phúc đưa tay sờ trán hắn, nghĩ người nọ không phải phát sốt, sao vừa xem phim hoạt hình vừa ngẩn người.
Rau mầm mới tắm xong mùi sữa tắm lan tỏa thơm ngào ngạt, Lê đại hiệp cảm thấy mình nháy mắt biến thành sói xám, mà Đức Phúc chính là con cừu lười nhỏ trắng trắng mềm mềm.
"Tiếp tục nhịn nữa, sẽ thành thái giám!" Trong đầu có một tiểu nhân đang hò hét cố động: "thành thái giám a thành thái giám!"
Lê đại hiệp mới không muốn làm thái giám!
Vì thế đang lúc Phúc còn nghi ngờ Trung Thành rốt cuộc làm sao, đã bị hắn ném lên giường.
"Uy!". Đức Phúc rốt cục hậu tri hậu giác cảm thấy gì đó, bụm bụm quần áo run run rẩy rẩy.
"Đức Phúc." Trung Thành kéo cậu vào trong lòng. Phúc căng thẳng đại não trống rỗng, cảm thấy mình chắc sẽ ngất xỉu.
"Đừng sợ." Trung Thành sờ sờ gương mặt bị hù trắng bệch của cậu: "Nhìn anh."
Thanh âm êm ái bên tai, Phúc từ từ cảm thấy thả lỏng một chút. Phát hiện cậu không hề run rẩy nữa, Trung Thành cười, đặt cậu nằm ngang trên giường, vùi đầu vào cái cổ mảnh khảnh của cậu cắn cắn: "Anh sẽ cẩn thận."
Phúc chớp chớp mắt, vươn tay ôm tấm lưng rắn chắc của hắn.
Trung Thành cố sức nhắc nhở mình chậm một chút lại chậm một chút, sợ thương tổn rau mầm nhỏ. "Ân..." Phúc hơi khó chịu giật giật cơ thể.
"Có đau không?". Hắn thấy Đức Phúc nhíu mày, có chút không nỡ ngừng lại. Nguyễn Đức Phúc nhìn ánh mắt Trung Thành, cảm thấy hơi ngẩn ngơ, cái mũi anh tuấn bờ môi xinh đẹp, còn có thương tiếc không giấu được trong mắt, hết thảy tất cả đều quen thuộc vô cùng.
Dường như mấy trăm mấy ngàn năm trước, cậu ấy cũng đã từng nói những lời như thế. Đức Phúc chống người dậy, lại gần hôn lên cằm Trung Thành, cổ họng oa oa kêu một tiếng Thành Thành.
Toàn bộ lý trí của Lê Trung Thành nháy mắt tan biến, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị thanh âm của cậu châm lửa. Kích thích phía sau nổi lên quá mãnh liệt, Phúc cắn chặt mu bàn tay, nhưng bất kể thế nào cũng ngăn không được những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Trung Thành dừng động tác, kéo tay cậu qua nắm chặt, từ nay về sau cũng sẽ không buông ra.
Sau một đêm dây dưa, Trung Thành nhìn Phúc mệt mỏi ngủ say trong ngực, trong lòng vô cùng thỏa mãn, ngay cả bản thân cũng nói không rõ, sao có thể yêu một người điên cuồng như vậy.
Hắn rất nghiêm túc nghĩ, nói không chừng mình và cậu ấy, thật sự từ mấy đời trước đã ở cùng nhau. Vì thế đêm đó, Lê Trung Thành mơ một giấc mơ hết sức quái lạ, trong mộng bản thân là một đại hiệp oai phong lẫm liệt, mà rau mầm nhỏ là một thần y ngốc võ công thực rách nát, vào tháng tư thảo trường oanh phi, vươn tay vỗ tan sương mù trên vai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro