Chương 51: Khói lửa

Khói lửa giữa các quốc gia bên ngoài nổi lên bốn phía, chiến tranh tràn lan, Đại Vương triều lại vẫn thịnh vượng an vui như , cuộc sống của bách tính không bị chiến tranh lan tới gần, vẫn như thường trải qua những ngày thoải mái nhàn hạ của bọn họ.

Cuộc sống trong hoàng cung không đổi thay chút nào, chỉ là vì có thêm một tiểu hoàng tử, khắp nơi đều hiện rõ không khí vui mừng, giống hệt như ăn Tết.
Buổi tối, Tiêu Chiến đút tiểu hoàng tử uống sữa xong liền ôm bé đặt vào nôi, đắp chiếc chăn nhỏ, vỗ lên thân hình nhỏ dỗ bé ngủ.

Có thể là vì tiểu hoàng tử ban ngày ngủ no rồi, lúc này đang mở to đôi mắt đen nhánh phát sáng nhìn Tiêu Chiến, trên mặt nở nụ cười vô ý thức.

Tiêu Chiến sờ thịt mum múp của bé, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cười nói với bé "Hoàng nhi có phải đang đợi Phụ hoàng về không, Phụ hoàng con chốc nữa sẽ về, hoàng nhi phải ngoan, biết chưa?"

Tiểu hoàng tử cười toe toét với y, nắm đấm nhỏ hưng phấn lắc lư, dường như đang đáp lại lời y. Tiêu Chiến nhéo thịt trên nắm đấm nhỏ của bé, chơi cùng tiểu hoàng tử một lúc, cuối cùng phát hiện bé không chút mảy may có ý tứ muốn ngủ nào, ngược lại càng có tinh thần.

Lúc Hoàng đế quay về liền nhìn thấy Tiêu Chiến khom eo, đang trêu đùa với tiểu hoàng tử trong nôi, Hoàng đế cởi áo ngoài đi tới, thấy Tiêu Chiến chỉ lo cùng con trai chơi đùa, đến cả hắn về cũng không phát hiện.

Trong lòng Hoàng đế không khỏi có chút ghen tị, đứng ở đằng sau Tiêu Chiến, tay nắm thành quyền đặt ở môi thấp giọng ho hai tiếng, muốn thu hút sự chú ý của người ta.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh lập tức xoay người lại, cười nói: "Bệ hạ, ngươi trở lại rồi, có đói không? Ta bảo Lục La chuẩn bị đồ ăn khuya cho ngươi."

"Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhớ tới Trẫm rồi." Hoàng đế hơi mang ghen tuông nói "Từ khi có tên nhóc này, Tiêu Chiến không còn quan tâm Trẫm nữa."

Tiêu Chiến hơi sửng sốt, ngay sau đó bật cười, người này làm sao tới con trai mình cũng ăn giấm, y để ý tiểu hoàng tử cũng vì tên nhóc này là hài tử của y và Bệ Hạ.

"Làm sao có thể chứ, ở trong lòng ta, Bệ Hạ vĩnh viễn là đứng đầu." Tiêu Chiến đi tới kéo lấy tay Vương Nhất Bác nói "Vậy nên, Tiêu Chiến cùng ăn khuya với Bệ Hạ được không? Thân thể của Bệ Hạ là quan trọng nhất."

Mỹ nhân vừa ra tay, Hoàng đế trong nháy mắt được vuốt lông, nắm lấy tay mỹ nhân, ôm lấy tiểu hoàng tử cực kì phấn khởi, một nhà ba người đi ăn khuya.

Hồng Thường làm chút bánh Phục Linh và sủi cảo tôm, còn làm thêm chè đậu xanh mật ong, bưng lên cho hai người Đế Hậu nếm thử. Thời tiết hơi nóng, đồ ăn quá dầu mỡ dễ hư bụng, vạn lần không dám cho Đế Hậu hai người ăn. Nàng tìm mọi cách làm chút đồ thanh đạm lại dễ tiêu hoá, có thể khiến Đế Hậu hai người ăn uống thư thái thì tốt.

Hoàng đế hồi trước hoàn toàn không có thói quen ăn khuya, chỉ là Tiêu Chiến đau lòng hắn mỗi ngày phê chữa tấu chương tới tối muộn, sợ hắn chịu đựng hỏng thân thể, vậy nên mỗi ngày đều sẽ bảo Lục La và Hồng Thường chuẩn bị một chút đồ ăn khuya đợi hắn về cùng ăn.

Dần dà, Hoàng đế cũng hình thành nên thói quen, mỗi tối đều phải ăn khuya với Tiêu Chiến mới lại đi ngủ. Mỗi lần không phải thật sự muốn ăn, chỉ là hưởng thụ loại cảm giác ăn khuya cùng với Tiêu Chiến. Có điều, vài ngày nay lại nhiều thêm một vật nhỏ cùng ăn khuya với bọn họ.

"Tên nhóc này có phải ban ngày ngủ nhiều quá, làm sao cứ đến tối là tỉnh như sáo vậy? Như thế này liệu có không tốt không?" Hoàng đế nhìn con trai nhỏ trợn tròn mắt vô cùng có tinh thần trong lòng Lục La.

"Không sao, ta đã hỏi Liễu Tịch rồi, hắn nói đây là hiện tượng bình thường, bé con tới giai đoạn này thời gian ngủ đều sẽ ngắn đi, A Báo như thế này là bình thường." Tiêu Chiến nói với hắn.

Đợi đến lúc Đế Hậu hai người cùng tắm gội xong, chuẩn bị lên giường liền nhìn thấy nhóc con vẫn tinh thần sáng láng như cũ, hai người không khỏi có chút đau đầu.

Thân làm cha mẹ cũng không thể bỏ bé không quản, bản thân mình đi ngủ được.

"Ôm bé lên giường chúng ta cùng ngủ đi." Tiêu Chiến đề nghị nói.

"Cũng chỉ đành vậy thôi." Hoàng đế bước qua, đón lấy tiểu hoàng tử từ trong tay Lục La, ôm bé về cùng ngủ.

Đế Hậu hai người tiến vào ổ chăn, đặt nhóc con ở giữa hai người, hai người vừa dỗ bé ngủ, vừa nhẹ giọng nói chuyện. Dù sao cũng là trẻ con, tinh thần lúc đầu qua đi liền bắt đầu mệt rã rời.

Tiêu Chiến dùng tay nhẹ nhàng vỗ bé, ôm vào lòng thơm thơm, nhìn đôi mắt nhỏ bắt đầu mơ hồ, biết bé cuối cùng cũng muốn đi ngủ liền dùng tay vuốt lưng bé, quả nhiên không tới một lúc bé con liền ngủ say rồi.

Nghĩ tới mai Bệ Hạ còn phải dậy sớm thượng triều, Tiêu Chiến sợ khiến hắn ngủ trễ liền đứng dậy ôm tiểu hoàng tử về nôi, thay bé đắp chăn nhỏ lên.

Đợi lúc y lại lần nữa quay về giường, chui vào trong chăn lại nhìn thấy Hoàng đế nằm nghiêng, một tay chống đầu, mở to đôi mắt đẹp nhìn y, Tiêu Chiến duỗi tay sờ gò má hắn, cười nói: "Hay là Bệ Hạ cũng giống A Báo, cứ đến tối là không ngủ được?"

"Đúng, Trẫm cũng ngủ không được." Hoàng đế ánh mắt sáng quắc nhìn y "Vậy nên Tiêu Chiến cũng phải ru ngủ giống như A Báo, dỗ Trẫm cơ!" Nói xong liền dúi đầu vào lòng người ta.

Mặt Tiêu Chiến đỏ hồng, đặt đầu hắn ngay ngắn lại "Bệ Hạ, đừng nghịch nữa, ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm thượng triều nữa."

Hoàng đế bất mãn "hừ hừ" hai tiếng, duỗi tay ôm người vào lòng, gặm vài cái lên đôi môi đỏ tươi mới ngoan ngoãn nhắm hai mắt đi ngủ.

Tiêu Chiến làm tổ trong lòng Hoàng đế, qua một lúc lâu sau nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, biết rằng người này đã ngủ say rồi, y cười nhẹ nhàng, ngẩng đầu hôn lên khoé môi đối phương một cái, lúc sau liền ngủ say trong lòng đối phương.

Tới nửa đêm, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa to, ngoài điện sấm sét ầm ầm, cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã ầm ầm rơi xuống.

Ngoài phòng tiếng sấm cuồn cuộn, tiểu hoàng tử bị làm ồn tỉnh giấc, có thể là cảm thấy tiếng sấm có chút đáng sợ, bình thường là đứa trẻ rất ít khi khóc nháo, lần này cũng nhịn không được lớn tiếng khóc nỉ non, chất giọng trong trẻo cơ hồ muốn át đi tiếng sấm nổ vang bên ngoài.

Đế Hậu hai người từ trong giấc mộng bừng tỉnh, nghe thấy tiếng khóc nỉ non của tiểu hoàng tử vội vàng xốc màn lên nhìn. Lúc này, Lục La từ bên ngoài vén rèm tiến vào, hành lễ với Đế Hậu hai người nói: "Tiểu hoàng tử bị tiếng sấm làm tỉnh giấc, nô tì sẽ dỗ ngài ấy."

Tiêu Chiến phủ thêm áo ngoài nói với nàng: "Lục La, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ôm tiểu hoàng tử đưa cho ta là được rồi."
Lục La đáp lại một tiếng, ôm tiểu hoàng tử đưa tới chỗ Hoàng Hậu liền hành lễ lùi xuống.

Tiêu Chiến ôm bé con nhẹ giọng dỗ dành, nhìn Hoàng đế ngồi dậy, dùng tay chọc cười tiểu hoàng tử, nói: "Bệ Hạ, ngươi mau ngủ đi, ta ôm nó ra ngoài dỗ."

Hoàng đế kéo y lại "Không cần, cứ ở đây dỗ nó đi, dù sao Trẫm cũng không buồn ngủ." Nói xong, dùng tay lau nước mắt trên mặt tiểu hoàng tử.

Trận mưa này tới mau đi cũng mau, sau một trận mưa rền gió dữ, mưa có xu hướng nhỏ đi nhiều, sấm chớp cũng mai danh ẩn tích.

Tiếng sấm vừa dừng, tiếng khóc của tiểu hoàng tử cũng ngừng lại, dần dần lại ngủ lần nữa, trên mặt vẫn còn những giọt nước mắt to nhỏ, trông đáng thương biết bao.

Tiêu Chiến lấy khăn vải lau khuôn mặt nhỏ của bé, lại ôm một lúc, thấy bé ngủ yên ổn mới cẩn thận đặt vào trong nôi.

Một trận ầm ĩ như vậy, Đế Hậu hai người cũng không ngủ lại được nữa, đơn giản nằm nói chuyện một lúc. Tiêu Chiến vừa mới tiến vào ổ chăn liền bị Hoàng đế lật người đè xuống dưới thân, không đợi y phản ứng lại, miệng đã bị ngăn chặn.
"A, Bệ Hạ, ngươi, ngươi làm gì vậy?" Đứt quãng nói.

Hoàng đế tà tứ cười, dán bên tai y nói: "Dù sao cũng đã không ngủ được, chi bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi, lại cho tiểu thái tử thêm một muội muội. Như thế nào?"

Lỗ tai Tiêu Chiến đỏ bừng, hai người họ đã có vài tháng không thân thiết rồi, y biết Bệ Hạ bận tâm thân thể mình, vẫn luôn nhẫn nhịn. Tiêu Chiến không nỡ cự tuyệt hắn, cũng căn bản không muốn từ chối.

Hoàng đế không đợi y đáp lại liền bắt đầu giở trò, mơ hồ nghe thấy người dưới thân nói tới "thượng triều" bèn đáp lại một câu "Không sao, cách lúc lâm triều còn vài canh giờ, chúng ta có thể từ từ tới". Nói xong liền hạ thân thể xuống, ăn sạch sẽ Tiêu mỹ nhân từ đầu tới chân.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế thần thanh khí sảng rời giường, cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của Tiêu Chiến, thay đổi y phục viên ý tâm mãn đi vào triều.

Đề tài lâm triều hôm nay tất nhiên là Tư Mã Dạ khơi mào chiến tranh các quốc gia, rất nhiều đại thần cho rằng Đại Vương triều làm Thiên triều Đại quốc, không nên bỏ mặc chiến loạn giữa các nước phụ thuộc, nên phái binh đi ngăn cản trận chiến loạn này.

Hoàng đế không có trả lời, lại có đại thần nghi hoặc, một nước Việt quốc nho nhỏ làm sao có thể trong thời gian ngắn đánh hạ mười mấy toà thành trì nước láng giềng, trong này tất có ẩn tình.

Điểm này chỉ có trong lòng Hoàng đế và Bách Lý Hiên hiểu rõ, Tư Mã Dạ là được sự trợ giúp của 24 Thương Lang Mạc Bắc mới có thể lợi hại như thế, như một thần trợ giúp!

Xuất binh là cần thiết, chỉ là phải tìm một thời cơ phù hợp, 24 Thương Lang không phải nhân vật dễ dàng đối phó gì, dưới tình huống chưa làm rõ được thực lực của đối phương, tuỳ tiện xuất binh cũng chỉ làm các tướng sĩ Đại Vương triều đi chết phí công mà thôi.

Hoàng đế tự nhận là người thông minh, cái kiểu chiến thuật "Lui địch một nghìn tự tổn hại năm trăm" hắn mới khinh thường chọn dùng, giúp quốc gia khác có thể, nhưng tiền đề là tận lực giảm bớt khả năng thương vong của quốc gia mình.

Những nước phụ thuộc đó cũng không phải là loại lương thiện, một khi quốc lực Đại Vương triều lọt vào tổn hại liền sẽ trở thành thịt mỡ trong mắt sói đói ngoại tộc, tới lúc đó Đại Vương triều ốc còn không mang nổi mình.

Hoàng đế nghĩ tới Tiêu Chiến và hài tử, sống lại một đời, hắn tình nguyện bị thế nhân chỉ trích "máu lạnh vô tình" cũng nhất định phải ngăn cách Tiêu Chiến và hài tử ra ngoài những nguy hiểm tiềm tàng đó, không để cho bọn họ liên luỵ một chút nào.

Cách ngày, bỗng nhiên có sứ thần Việt Quốc tới thăm, đưa lên một phong thư của Việt Vương, nói rằng tháng sau là sinh thần Việt Vương, mời các quốc gia đến chúc phúc cho Việt Vương, lời nói cuồng vọng, rõ ràng không để Hoàng đế vào trong mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro