CHƯƠNG 8: RẮN ĂN THỎ LÀ CHUYỆN THIÊN KINH ĐỊA NGHĨA (*)

*) Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên, chuyện đương nhiên, thường tình
Thi Kỳ Nhi có chút ngốc lăng, nhịn không được hỏi "Đây là rắn của Tiêu công tử?"

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Canh Tinh. Vương Nhất Bác giữ chặt tay Tiêu Chiến, hỏi "Ai tận mắt chứng kiến Bạch Ngọc bị Canh Tinh ăn?"

"Bạch ngọc chỉ chơi ở hậu hoa viên, rất ít đi nơi khác. Ta tìm thật lâu cũng không tìm được." Phượng Nhan nói, nàng nhìn quanh hậu hoa viên đã trở nên không ra hình dạng, có chút không lí giải được.

"Bảo chủ, ngươi không phải rất thích hoa trong hậu hoa viên sao? Sao lại phá hết đi rồi?" Thi Kỳ Nhi nghi hoặc.

"Ta muốn trồng một mảnh dược điền ở trong này." Vương Nhất Bác cười nói. Phượng Nhan nhìn hậu hoa viên hiện tại biến thành dược điền, còn có mấy chục người đang không ngừng bận rộn. Đất đai biến hóa thành loại này thực kinh người.

"Về chuyện Bạch Ngọc..." Vương Nhất Bác nhìn nhìn Canh Tinh đang làm nũng với Tiêu Chiến, cười nói "Rắn ăn thỏ vốn dĩ là thiên tính, cho dù gϊếŧ Canh Tinh thì Bạch Ngọc cũng không có khả năng sống lại. Huống chi bây giờ còn là suy đoán, nói không chừng một hồi Bạch Ngọc liền tự đi ra."

Phượng Nhan quăng qua một đôi mắt phượng rét lạnh, "Nếu Bạch Ngọc chưa trở về, đến lúc đó chết không đối chứng. Huống chi Bạch Ngọc tuy rằng chỉ là một con thỏ, nhưng Vương bảo chủ cũng biết ta rất thích... hiện tại...."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ "Phượng tiên tử, Vương mỗ sẽ tận lực bồi thường. Không biết Phượng tiên tử có yêu cầu gì?" Tóm lại hắn sẽ không để cho người khác gϊếŧ Canh Tinh, hiện tại ai cũng không thể khiến cho Tiêu Chiến thương tâm.

"Ta không có yêu cầu gì, chỉ cần Bạch Ngọc." Phượng Nhan cười lạnh nói. "Vương bảo chủ nếu muốn bồi thường, vậy trả Bạch Ngọc cho ta."

Vương Nhất Bác có chút tức giận, hắn chỉ cảm thấy Phượng Nhan cố ý gây sự. Trước kia hắn như thế nào lại cảm thấy Phượng Nhan ôn nhu thiện lương? Trên người Phượng Nhan có không ít bí mật, Vương Nhất Bác cũng không muốn đột nhiên trở mặt với nàng.

Tiêu Chiến ngược lại khẽ thở phào, chỉ cần Vương Nhất Bác không cần tính mệnh Canh Tinh, vậy cũng không cần lo lắng. Đứng dậy lạnh lùng nói "Có người chứng minh Canh Tinh ăn thỏ của ngươi sao?"

Phượng Nhan vốn dĩ cũng không chú ý Tiêu Chiến, bởi vì nàng biết Tiêu Chiến đã mất đi nội lực, mãi cho đến khi Tiêu Chiến mở miệng, Phượng Nhan cùng Thi Kỳ Nhi mới cảm thấy hàn ý nói không nên lời.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày Tiêu Chiến nói chuyện cùng người ngoài, Thi Kỳ Nhi trước gặp y vài lần, nhưng mỗi lần y đều lạnh lùng không lên tiếng, lúc này đây mới phát hiện trên người y thế nhưng nổi lên sát ý nhè nhẹ.

Người này sẽ lập tức vung kiếm lại đây.... Thi Kỳ Nhi nghĩ.

Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu Canh Tinh, hai mắt lạnh như băng, tựa hồ đang suy nghĩ làm sao gϊếŧ chết hai người. Phượng Nhan cảm thấy lạnh run. Tiêu Chiến lộ vẻ thiếu nhẫn nại, y không thích để ý tới người khác, cũng lười can thiệp.

Tựa hồ cảm giác Tiêu Chiến không kiên nhẫn, Vương Nhất Bác cười "Nếu tiên tử nói như vậy, Vương mỗ cũng không biết làm thế nào."

Sát ý trên người Tiêu Chiến càng ngày càng nặng, Canh Tinh tựa hồ cảm giác được sát ý của y, bộ dáng vốn có chút lười nhác bắt đầu thay đổi, đề cao thân mình, gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Nhan.
Giây tiếp theo giây, Canh Tinh bò ra ngoài, nháy mắt quấn lấy nàng. Nó có thể cảm giác được sát khí của Tiêu Chiến chủ yếu là đối với nàng.

Canh Tinh tuy rằng sống chưa lâu, nhưng thân mình cũng rất dài, đại khái dài bằng hai người trưởng thành, gắt gao quấn hai vòng trên người Phượng Nhan. Cái miệng há to hướng về mặt nàng.

Phượng Nhan thậm chí có thể nhìn thấy răng Canh Tinh thật lớn, tựa hồ giây tiếp theo sẽ cắn tới.

"Dừng tay." Một người xuất hiện, kéo Canh Tinh từ trên người Phượng Nhan xuống. Chỉ thấy Phượng Nhan phiêu dật như tiên tử bởi vì Canh Tinh quấy nhiễu mà trở nên có chút chật vật.

Người xuất hiện là Lâm Dương, một tay gã bắt lấy Canh Tinh, dùng sức kéo xuống dưới, sau đó vung tay, ném Canh Tinh ra ngoài xa.

"Nhất Bác, huynh tại sao nhìn thấy cự mãng đả thương người mà chẳng bận tâm." Lâm Dương cả giận nói. Canh Tinh nhanh chóng bò trở về, Tiêu Chiến cúi người kiểm tra, đầu Canh Tinh bị nắm hiện ra vài cái dấu bầm thật lớn, ngoài ra cũng không có gì đáng lo.

Vương Nhất Bác tại lúc Phượng Nhan bị Canh Tinh cuốn lấy theo bản năng định tiến lên, nhưng là bị Lâm Dương giành trước. Hắn nhìn thoáng qua Canh Tinh không ngừng cọ cọ Tiêu Chiến, hít sâu một hơi, tình huống phỏng chừng đã vượt qua dự đoán. "Canh Tinh là rắn, nó cảm giác được tiên tử có ý không tốt theo bản năng tiến hành công kích, nếu đắc tội chỗ nào mong rằng lượng thứ."

"Thế cũng không thể có súc sinh đả thương người." Lâm Dương cả giận nói "Huynh đang nghĩ gì? Che chở cho người này như vậy? Huynh không phải rất chán ghét y sao?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy động tác Tiêu Chiến cứng ngắc một chút, tốc độ vuốt Canh Tinh cũng chậm lại.

Đời trước, hắn không thích nhất Tiêu Chiến cứ như vậy giết người không lý do, đối với bất luận kẻ nào cũng coi như rơm rác. Chính là hiện tại nhớ tới, lại cảm thấy đằng sau sự lạnh lùng này, là toàn bộ tình cảm đều dồn hết trên người mình.

"Húc Chi, những lời như vậy về sau chớ nên nói, làm Tiêu Chiến giận ta sẽ tìm huynh tính sổ." Vương Nhất Bác cười nói, trong giọng nói có cảnh cáo thản nhiên. "Tiên tử muốn mạng Canh Tinh, nó tự nhiên cảm nhận được địch ý mới thành như thế. Tiên tử hà tất chấp nhặt cùng một con rắn."

"Bản tiên tử đương nhiên sẽ không so đo với một con súc sinh, chỉ là muốn một lời giải thích thỏa đáng." Phượng Nhan đáp, mới vừa nói xong liền phát hiện màu sắc ngón tay của mình trở nên vô cùng kỳ quái.

"Đây là..." Thi Kỳ Nhi ngờ ngợ, rồi sau đó đột nhiên phản ứng lại. "Có độc, con rắn kia có độc."

Lâm Dương vừa nghe, lập tức nhìn bàn tay của mình, phát hiện bàn tay trở nên thâm đen. Loại hắc khí này bằng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ lan tràn lên cánh tay.

Canh Tinh có độc, Vương Nhất Bác đã biết trước, nhưng không nghĩ tới chỉ cần đụng tới cũng sẽ trúng độc.

Tiêu Chiến vỗ vỗ Canh Tinh đang cảm thấy ủy khuất, nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác bên cạnh. Dựa theo tính tình của y giết là xong, y chỉ cảm thấy những người này ầm ĩ muốn chết. Có điều người nơi này đều là những kẻ hắn tương đối để ý, y muốn suy xét cảm giác của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ bả vai y, "Chiến Chiến, đây là độc gì, có giải dược không?"

"Canh Tinh khi bị nguy hiểm trên người sẽ sinh ra độc tố, phát tác không nhanh, bốn ngày sau bọn họ mới có thể toàn thân thối rữa mà chết." Tiêu Chiến nói.

Như vậy a! Trong lòng Vương Nhất Bác có chút tức giận, nhưng lúc này giết chết bọn họ cũng không thích hợp, dù sao hắn còn muốn tìm ra nguyên nhân bọn họ hại hắn. Buông tha họ lại có chút không cam lòng.

"Phương thức Vương gia bảo đãi khách, bản tiên tử hôm nay xem như thấy rõ." Phượng Nhan nói "Vương bảo chủ, Phượng Nhan ở trên giang hồ tuy rằng danh khí không lớn bằng ngươi, nhưng cũng không phải kẻ để người làm nhục như vậy. Danh tiếng Vương gia bảo trăm năm, liền bị phá hủy trong tay các ngươi."

Thi Kỳ Nhi cũng ngây ngẩn cả người, đứng ở một bên không dám lại gần. Lâm Dương sắc mặt có chút xanh mét. Trầm giọng nói "Nhất Bác, huynh đây là làm gì? Huynh muốn vì người này đối địch với chúng ta sao?"

Vương Vân vẫn luôn mặc kệ đứng ở phía sau, hắn từ nhỏ lớn lên tại Vương gia bảo, không thể chịu được có người nói bậy, nhịn không được cãi lại "Phượng tiên tử, Lâm đại hiệp, các ngươi đều là nhân vật có uy tín trên giang hồ, hôm nay sao không phân thị phi như vậy. Canh Tinh là rắn, nó trời sinh chính là ăn thỏ, ăn chuột, ăn gà, nó làm sao biết con thỏ là của Phượng tiên tử. Ăn rồi thì coi như là nó không đúng, Phượng tiên tử cũng không thể muốn giết nó a, trên giang hồ không phải đều nói oan oan tương báo khi nào mới dứt sao? Các ngươi sao lại khó xử một con rắn như thế. Nó vì tính mệnh của mình mà phản kháng, đả thương người, lúc người khác đánh các ngươi các ngươi còn biết trả đũa mà?"

Vương Nhất Bác nhếch nhếch khóe miệng, không nói gì, Vương Vân thấy thế biết Vương Nhất Bác không giận, liền tiếp tục nói "Phượng tiên tử nói lại càng không đúng, Vương gia bảo tiếp đãi khách có chỗ nào không tốt. Ngươi cùng Thi cô nương ở đây, chi phí ăn mặc đều là Vương gia bảo chi, toàn là đồ thượng hạng, thật nhiều người nói phi tử hoàng cung cũng không được như vậy đâu. Một ly trà của Phượng tiên tử, đều là dùng sương sớm trên đóa hoa buổi sáng. Ta biết đồ Bảo chủ tặng ngươi, đủ loại kiểu dáng, chúng đều là vô giá. Ngươi vẫn luôn không đáp ứng bảo chủ, ta lại không thấy ngươi cự tuyệt mấy thứ này bao giờ. Một viên nam châu trên đầu Thi cô nương, bao nhiêu người cả đời sờ không đến đâu."

Vương Vân càng nói càng nhỏ giọng, "Cái gì hoa nhan kính, minh nguyệt châu, đều là bảo bối quý. Tiêu công tử người ta, đều là đưa vật quý hiếm đến Vương gia bảo, một câu cũng không nói qua. Ngươi thì sao? Vương gia bảo đối với ngươi muôn vàn tốt, kết quả còn bị cho là không đúng." Vương Vân còn có một câu chưa nói ra, hắn cảm thấy Phượng Nhan luôn luôn mập mờ làm giá, không đáp ứng Vương Nhất Bác cũng không cự tuyệt hắn, đồng thời, cũng không cự tuyệt người khác theo đuổi.

Một khi có người tốt hơn Vương Nhất Bác, Phượng Nhan lập tức sẽ bỏ qua Vương Nhất Bác. Đó cũng là nguyên nhân Vương Vân thích Tiêu Chiến hơn, bất luận ai xuất hiện, trong lòng y chỉ có một mình Vương Nhất Bác mà thôi.

"Ngươi ..." Phượng Nhan tức giận, mà ngay cả sắc mặt Thi Kỳ Nhi cũng có chút kém.

Vương Vân lại nói thầm một câu "Nếu như thật sự cảm thấy Vương gia bảo không tốt, làm chi còn ngốc tại đây. Đem bảo bối chạy lấy người là được." Vương Vân tâm tâm niệm niệm những đồ quý giá đó, hắn cảm thấy Vương gia bảo có tiền cũng không phải để tiêu phí như vậy a!

Vương Nhất Bác muốn cười, lại có chút tự giễu. Ngay cả Vương Vân đều có thể thấu hiểu sự tình, cố tình hắn vẫn hoài không hiểu.

"Được rồi." Vương Nhất Bác nói, cũng không răn dạy Vương Vân, xoay người nói với Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, giải độc cho bọn họ đi." Nói xong nháy mắt với Tiêu Chiến.

Trên thế giới người hiểu rõ Vương Nhất Bác nhất, nhất định là Tiêu Chiến, lúc này hắn nghĩ cái gì y đều rõ. Có chút muốn cười, y gật đầu, vỗ vỗ cái đầu to của Canh Tinh.

Canh Tinh hiểu ý, bắt đầu không ngừng đung đưa thân mình. Chỉ thấy thức ăn nguyên bản còn trong bụng chờ tiêu hóa lại rục rịch phun ra.

Một con chuột màu xám thật lớn phun ra từ miệng Canh Tinh, có nhiều chỗ đã bị dịch dạ dày ăn mòn, có nhiều chỗ da lông vẫn đầy đủ. Theo dịch dạ dày Canh Tinh, một vật nhớp nháp dinh dính.

Tiêu Chiến nói. "Đem con chuột này cầm đi hầm, uống hết canh là có thể giải độc."

Vương Nhất Bác nhìn con chuột không ra hình dạng, cũng hơi cảm thấy buồn nôn. "Như thế cũng chứng minh, Canh Tinh không ăn Bạch Ngọc, chỉ là một con chuột bình thường."

"Cái gì?" Sắc mặt Phượng Nhan không khỏi trắng bệch, mà ngay cả sắc mặt Lâm Dương cũng khó nhìn. Tiêu Chiến vỗ vỗ Canh Tinh bởi vì nôn ra thức ăn mà cảm thấy khổ sở, quay đầu nói với Vương Vân "Đi nhà bếp lấy một con gà cho nó, phải sống."

"Vâng." Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nói chuyện với hắn, Vương Vân vui tươi hớn hở chạy đi. Vương Nhất Bác cũng có chút cao hứng, đó là yêu cầu đầu tiên của Tiêu Chiến, tuy rằng chẳng qua chỉ muốn một con gà.

Tiêu Chiến nói ra giải dược, có ăn hay không liền mặc kệ, "Mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi." Y nói. Vương Nhất Bác vội vàng gật đầu, sai một tên hạ nhân đi gọi Vương Mạc, để Vương Mạc theo bồi ba người Phượng Nhan.

Trên đường kéo Tiêu Chiến trở về, Vương Nhất Bác nhịn không được cười ra tiếng "Chiến Chiến, chiêu chỉnh người này của ngươi thực lợi hại." Hắn chính là muốn Tiêu Chiến cho bọn họ chịu chút khổ, không nghĩ tới y nghĩ ra biện pháp như vậy.

"Dịch dạ dày của Canh Tinh là giải dược, ta có chế thành dược hoàn." Tiêu Chiến nói, cũng nhịn không được bật cười.

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt cười vui vẻ của y, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Cầm tay Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, hiện tại người ta thích nhất, người quan trọng nhất với ta chính là ngươi." Hắn không biết có thể yêu Tiêu Chiến hay không, cũng không biết có thể đáp lại tình yêu giống Tiêu Chiến hay không, nhưng sinh mệnh về sau, trừ bỏ Tiêu Chiến, không có người quan trọng hơn.

Mặt y nhất thời đỏ thành một mảnh, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt không dám đối diện Vương Nhất Bác. "Ta đi xem vết thương của Canh Tinh." Y nói. Bỏ tay Vương Nhất Bác ra chạy trốn. Không chạy được vài bước đã bị vấp đá suýt ngã, chạy thêm vài bước lại vướng trường bào của mình.

Y trước kia có thể lạnh nhạt xử lý cái hôn của Vương Nhất Bác, một là bởi vì y còn không có cảm giác hiện thực, hai là y cho rằng Vương Nhất Bác là ôm tâm tình áy náy đối diện với y.

Hiện giờ lời của Vương Nhất Bác lại khiến y không thể lạnh nhạt nữa.

Vương Nhất Bác khẽ cười, nếu như Tiêu Chiến bị người nhìn thấy như vậy, có thể hay không cảm thấy khó tin? Trên giang hồ Tiêu các Các chủ thần bí nhất, thần y gϊếŧ người nhiều nhất, thế nhưng sẽ giống tiểu hài tử chân tay luống cuống như vậy.

Hoàn chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro