chương 35 Cưỡng ép

"Bốp!"

Tiếng kêu lanh lảnh khiến hai người đều sợ tới ngây người.

Pete không ngờ sức lực của mình lại mạnh như thế. Có chút lúng túng nhìn bàn tay đang đỏ lên của mình.

Vegas khó có thể tin nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt có tức giận cũng có chút tổn thương. Tròng mắt khát máu trong phút chốc trở nên đỏ quạch.

Nở nụ cười như ác ma, Vegas siết chặt cần cổ mảnh khảnh của Pete, giọng nói điên cuồng như ma quỷ từ địa ngục tới:

"Pete, ai cho cậu cái gan to như thế? Dám đối xử như thế với ông chủ của cậu?"

Cổ của Pete bị hắn bóp gần như không thở nổi. Hai chân theo phản xạ đá vào Vegas.

Con ngươi khát máu càng thêm u ám, một bạt tai rất mạnh, Peye bị Vegas tát một bạt tai ngã vào ghế sa lon, má trái của cậu ngay lập tức sưng lên, đau rát.

Nhưng Pete vẫn không nói tiếng nào, không cầu xin, cũng không phản kháng nữa, giống như một bức tượng gỗ, một con rối bằng vải rách ngã trên ghế sa lon, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chỉ có sự hờ hững.

Thấy bộ dáng quật cường của Pete, Vegas càng thêm tức giận, tiến lên một bước, túm tóc kéo đầu Pete ngửa lên, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, lạnh lùng nói:

"Pete, cậu nên biết rõ thân phận của mình! có thai sao? Chỉ cần một câu nói của tôi, đứa bé trong bụng cậu lập tức sẽ biến thành một vũng máu!"

Pete cúi đầu, cười mỉa mai một tiếng. Đúng vậy a, một tình nhân, còn dám đánh ông chủ của mình, Pete, mày đúng là chán sống rồi?

Vegas tức giận đi ra cửa phòng bệnh.

Ầm!

Cửa phòng bị hắn đá mạnh phát ra một tiếng vang thật lớn, tiếng kêu này, kể cả câu nói vừa rồi của Vegas, giống như một con dao găm bén nhọn, khoét vào trái tim của Pete một lỗ thật lớn.

Pete vẫn duy trì tư thế bị Vegas tát ngã trên ghế sa lon. Trên khóe môi xuất hiện một nụ cười thê lương. Đúng vậy a, cậu nghĩ mình là ai!

Một tình nhân mà thôi, trong bụng đang mang thai một đứa con hoang, thậm chí ba đứa bé là ai cũng không biết. Cậu có tư cách gì mà nổi nóng, cáu giận với Vegas?

Cậu nên ngoan ngoãn uống hết chén cháo gà khiến cậu buồn nôn kia, nên ngoan ngoãn cởi quần áo ra, để Vegad thỏa mãn phát tiết. Không phải sao?

Đây mới việc mà một tình nhân phải làm.

Mà cậu thật sự là chưa làm tròn bổ phận.

Rào......

Túi đậu đỏ để trên bàn ăn trong nhà bếp, vì miệng túi không cột chặt nên bị đổ ra ngoài, từng hạt từng hạt đậu đỏ sậm lăn đầy ra đất......


Pete từ từ ngồi xuống, nhặt mấy hạt đậu lăn đến cạnh chân, một hạt, hai hạt, ba hạt, bốn hạt...... Cậu nhặt đậu từng hạt. Trong ngực đau đến cùng cực, cái loại đau đớn như muốn tê liệt này, thậm chí khi cậu chứng kiến Tankhun và Wendy thân thiết cũng chưa từng xuất hiện.

Chỉ có điều, dấu hiệu này ngay cả Pete cũng không có nhận biết được.

Đậu đỏ......

Đúng rồi, cậu muốn nấu cháo cho học trưởng Tankhun. Sao cậu lại có thể quên chứ?

Pete lấy mu bàn tay lau lau nước mắt, đem những hạt đậu vừa nhặt lên rửa sạch sẽ, lấy thêm một ít gạo nếp, một ít gạo tẻ, bỏ hết vào nồi áp suất.

Pete yên lặng làm những việc này, cố gắng đem sự chú ý đặt vào hạt đậu và gạo đang hòa trong nước.

"Mình không khó chịu, mình rất bình tĩnh...... Mình không khó chịu, mình rất bình tĩnh......"

Pete lặp đi lặp lại hai câu này trong đầu, giống như câu thần chú có sức hấp dẫn, quả thật không còn thấy cảm giác quá đau lòng nữa.

Pete lấy tay sờ sờ vùng bụng khẽ đội lên của mình, nói thầm với bé con trong bụng:

"Bảo bối, đợi khi ông ngoại con phẫu thuật bình phục, ta sẽ dẫn con rời khỏi chỗ này được không? Chúng ta sẽ tới thành phố khác, sống cuộc sống hạnh phúc. Được không?"

Chỉ trong vòng nửa giờ, một nồi cháo đậu đỏ vừa mềm vừa dẻo đã xong. Không thể không nói, bà Weo đúng là người cẩn thận, nhà bếp mặc dù không lớn, nhưng đồ đạc cũng rất đầy đủ, có cả hộp giữ nhiệt ở trong tủ. Pete múc cháo vào bình giữ nhiệt, vặn chặt nắp.

Tất cả đều chuẩn bị xong. Pete lại bắt đầu lo lắng. Tìm ai đưa cháo đây? Cậu không muốn mình đưa qua, học trưởng Tankhun đã có vợ sắp cưới, cậu không muốn quấy rầy hạnh phúc của anh ấy. Cậu nấu nồi cháo này, cũng chỉ là hi vọng hắn có thể hồi phục nhanh một chút chứ không có ý tứ gì khác.

Cậu biết, cậu cùng học trưởng Tankhun đã không quay về như trước được nữa.

Học trưởng Tankhun đã có Wendy rồi. Mà cậu, cũng bị Vegas giam cầm ở bên người, trở thành một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Cậu không có tư cách, cũng không có quyền lợi để yêu cầu cái gì.

Pete suy nghĩ một chút, quyết định hay là đi tìm điều dưỡng giúp cậu đưa cháo.

Đang cầm hộp giữ nhiệt quanh quẩn đứng ngoài hành lang phòng bệnh của Tankhun, Pete trong lòng bất ổn. Trên hành lang rất yên tĩnh, không có một điều dưỡng nào đi qua.

Phòng bệnh VIP chính là như vậy, trừ phi bệnh nhân rung chuông gọi, cả khu nằm viện đều rất yên tĩnh. Xem ra cứ ngốc nghếch chờ như vầy không phải là cách tốt.

Peye cố gắng ổn định cảm xúc, quay trở lại phòng bệnh, ấn chuông gọi điều dưỡng. Đây thật sự là hạ sách, cậu lo lắng điều dưỡng sẽ nói cho Tabkhun biết cháo là do cậu đưa. Cậu không muốn cho Tankhub biết cậu đang ở cùng khu phòng bệnh với hắn. Điều dưỡng vội vã chạy đến.

"Cậu Pete, cậu cảm giác như thế nào? Có gì cần sao?"


"A, tôi khỏe vô cùng. Cậu có thể đưa giúp tôi cái hộp giữ nhiệt này đến phòng bệnh 201 không? Ở đó ở một người, là bạn của tôi"

"Được."

Điều dưỡng nhận lấy hộp giữ nhiệt đi ra ngoài cửa. Pete không yên lòng dặn dò thêm:

"Nếu như người ấy có hỏi, cô đừng nói là tôi đưa qua."

Điều dưỡng quay đầu lại kinh ngạc:

"Cứ như vậy sao. Vậy nếu như người ấy cứ hỏi tới, tôi biết phải trả lời làm sao?"

"Cô nói là của một người bạn cũ. Cậu ấy đưa hộp giữ nhiệt xong đi mất rồi vậy là được rồi"

Khóe miệng Pete lộ ra một ý cười có chút hoảng hốt.

Một người bạn cũ, lần trước Đài Truyền Hình phỏng vấn hắn, hỏi hắn tại sao lại quyên góp cho buổi triển lãm tranh, không phải hắn nói như vậy sao?

Bạn cũ, Pete thích từ này. Bởi vì nó bao hàm sự nhớ nhung sâu nặng với những năm tháng trong quá khứ.


Điều dưỡng có vẻ hiểu nên gật đầu. Bước chân nhẹ nhàng đi tới phòng bệnh 201.

Trong phòng bệnh 201, Wendy đang gọt trái cây cho Tankhun ăn, bệnh viện rất cố gắng nấu những món ăn ngon, nhưng Tankhun luôn sợ dầu mỡ.

Wendy có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Ngẫm lại ở nhà dù sao cô cũng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, kết quả gặp phải Tankhun, chuyện gì cô cũng chiều theo ý hắn.

Wendy gọt xong quả táo, dùng dao bổ thành từng miếng nhỏ, dùng chiếc nĩa bằng bạc xiên một miếng đút vào miệng Tankhun.

Tankhun đang đọc sách ngẩng đầu lên, nhìn Wendy dịu dàng cười cười, gương mặt khôi ngô lịch sự, mặc dù có chút tái nhợt, nhưng vẫn đẹp trai khiến người khác phải kinh ngạc.

Wendy nhất thời cảm thấy hy sinh của mình đều là đáng giá. Người đàn ông anh tuấn lịch sự lại tuổi trẻ tài cao như thế này, cô chiều ý hắn thêm một chút nữa có làm sao đâu?

Tiếng gõ cửa vang lên, Wendy buông khay nĩa trong tay đi ra mở cửa. Điều dưỡng đem hộp giữ nhiệt đưa cho Wendy:

"Đây là một cậu nhờ tôi đưa tới đây cho ngài Tankhun."

Wendy tò mò mở ra hộp giữ nhiệt ra nhìn một chút, đôi mắt xinh đẹp nhất thời mở to:

"Là cháo đậu đỏ, ôi, nhìn qua có vẻ rất ngon. Cô điều dưỡng, người kia tên gọi là gì?"

Cô điều dưỡng mỉm cười lắc đầu:

"Cậu ấy chỉ nói là một người bạn cũ của ngài Tankhun. Cậu ấy đưa tôi hộp giữ nhiệt liền đi mất rồi."

Cô điều dưỡng nói xong, lễ phép hướng Wendy cười cười, rồi xoay người đi ra ngoài.

Tankhun đang ngồi ở bàn, khi nghe thấy lời nói của cô điều dưỡng thì cả người chấn động mạnh.


Hắn chợt có một loại dự cảm mãnh liệt, loại dự cảm này, khiến hắn nhận chén cháo Wendy đưa thì cả tay cũng run rẩy.

Là cháo đậu đỏ. Hắn và Pete đều là người thành phố A, ở quê của bọn hắn, mọi người đều mê tín cho rằng cháo đậu đỏ rất có ích cho dạ dày. Những người có bệnh bao tử, chỉ cần một chén cháo đậu đỏ cũng có thể hồi phục.

Chén cháo đậu đỏ mềm dẻo bốc mùi thơm ngát, được Wendy đựng trong một cái chén kiểu màu trắng, càng lộ ra vẻ ngon miệng. Ánh mắt của Tankhun chợt có chút ướt át.

Bàn tay run rẩy cầm muỗng lên từ từ nếm thử một miếng, đúng vậy, là mùi vị quê hương. Ở quê hắn, mọi người có thói quen khi nấu cháo thường cho thêm ít gạo nếp trộn với gạo tẻ.

Pete, nhất định là Pete tự tay nấu cháo cho anh! Pete, nhất định là em ấy ở gần đâu đây!

Tankhun chợt để chén cháo trong tay xuống đuổi theo cô điều dưỡng, không quan tâm phải giải thích với Wendy cái gì, hắn điên cuồng chạy dọc hành lang.

"Cô điều dưỡng! Cô điều dưỡng!"

Hắn kêu to, Pete nhất định còn chưa đi xa, nói không chừng cô điều dưỡng còn biết em ấy ở đâu.

Wendy lặng đi khoảng hai giây rồi cũng kịp phản ứng

"Tankhun, anh đi đâu vậy?"

Thấy Tankhub hồn bay phách lạc đứng trên hành lang trống rỗng, Wendy chợt có một dự cảm xấu:

" Tankhun, hộp cháo rốt cuộc là ai đưa? Người bạn cũ kia là ai?"

Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người nấu cháo cho anh nhất định có quan hệ không bình thường với Tankhun.

Tankhun căn bản không nghe thấy Wendy hỏi cái gì, suy nghĩ của anh hoàn toàn bị hình ảnh của Pete chiếm cứ.

Pete, anh đã chờ đợi ba năm, cũng là người mà anh đã tìm ba năm nay, hôm nay đột nhiên xuất hiện trong giờ phút không thể nào ngờ được!

Ba năm trước đây, khi hắn từ nước ngoài trở về, hào hứng mang quà tặng đi tìm Pete, lại phát hiện nhà cậu trống rỗng. Trên cửa chính dán bảng hiệu bán nhà, hàng xóm chỉ nói ba cậu phá sản, đưa cả nhà đi hết. Không hỏi được tung tích của cậu.

Tankhun tìm khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố A, nhưng không thấy Pete xuất hiện, cậu tựa như một giọt nước, biến mất trong biển rộng mênh mông không còn bóng dáng.

Wendy đi tới trước mặt Tankhun, bất mãn cong cái miệng nhỏ hồng hồng lên:

"Pí Tankhun, anh làm sao vậy, người ta nói mà anh không thèm để ý!"

Tankhun căn bản không quan tâm trả lời câu nói của Wendy, trong đầu của Tankhun đang rối loạn, vui mừng cùng nghi vấn đan xen lẫn nhau.

Bây giờ em ấy sống thế nào?

Làm sao em ấy biết mình bị đau bao tử nhập viện rồi?

Tại sao nấu cháo đưa tới đây rồi lại không chịu gặp mặt?

Trong đầu rối bời chỉ có một ý niệm: nhất định phải tìm được Pete!

Cậu đang ở thành phố C, dù có phải đào sâu ba thước, hắn cũng muốn tìm được cậu!

"Wendy, em chờ anh một lát. Anh có chuyện rất quan trọng!"

Câu nói vừa dứt, Tankhun nhấc chân đi về hướng phòng làm việc của viện trưởng.

Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân cao cấp nhất thành phố C, người thân đến thăm bệnh nhân đều phải ghi danh.

Nếu như Pete không phải là bệnh nhân, cậu sẽ xuất hiện ở danh sách ghi danh.

Nếu Pete là bệnh nhân, cậu sẽ xuất hiện trong danh sách nằm viện.

Pete à, lần này em trốn không thoát đâu!

Tankhun đợi cậu đã ba năm. Cho đến khi sự kinh doanh của gia tộc xuất hiện khủng hoảng, ông nội quỳ xuống cầu khẩn, không thể không cùng nhà của Wendy kết thân, vì gia tộc tìm một cây đại thụ che chở. Thế nhưng trong ba năm, từng ngày, hắn đều nhớ nhung Pete.

Trong danh sách nằm viện, Tankhun liếc mắt liền thấy tên Pete. Một nỗi vui mừng như điên dấy lên không dứt!

Dùng đôi tay run rẩy gõ của phòng bệnh của Pete, tâm trạng Tankhun thấp thỏm mong đợi gặp lại Pete đã xa cách ba năm nay.

Nghe tiếng gõ cửa, Pete còn tưởng là Bà Weo. Trong tay bưng một ly trà nóng đi tới mở cửa.

Cửa mở ra. Đập vào mi mắt, là gương mặt nho nhã anh tuấn của Tankhun, trong mắt mang theo vui mừng cùng thấp thỏm, mỉm cười nhìn Pete.

Ly trà trong tay rơi trên mặt đất ‘xoảng” một tiếng, mảnh sứ vỡ bắn ra bốn phía, phát ra thanh âm chói tai. Nhưng Pete và Tankhun dường như hoàn toàn không nghe thấy.

Bốn mắt nhìn nhau thật sâu, ngàn vạn ngôn ngữ, lại không biết bắt đầu từ đâu......

"Pete, em có khỏe không?"

Một lúc lâu sau, Tankhun mới mở miệng hỏi. Giọng nói khẽ run, vẫn là giọng nói ấm áp từ tính như trong trí nhớ của Pete.


Nước mắt bị câu thăm hỏi này lập tức trào ra ngoài, mở to đôi mắt đẫm lệ, Pete cứ nhìn Tankhun như vậy, cứ ngây ngốc nhìn như vậy.

Khuôn mặt của anh, tuấn tú lịch lãm, trên người của anh, có mùi Bạc Hà thoang thoảng thơm ngát, thấm vào tận ruột gan, nhẹ nhàng khoan khoái mà thuần khiết, cùng với khí chất ôn hòa của anh, đúng là xứng đôi.

Cậu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào kỳ lạ. Căn bản không nói được bất kỳ câu nào.

"Pete, Pete...... Rốt cuộc anh đã tìm được em......"

Giọng nói Tankhun dịu dàng có chút khàn khàn, giống như nói thầm, gọi tên cậu không biết bao nhiêu lần. Đôi tay gắt gao ôm chặt cậu vào trong ngực.

Giống như sợ cậu có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, ôm chặt như vậy, chặt đến nỗi cậu gần như dán vào lồng ngực ấm áp của anh, chặt đến nỗi cậu rõ ràng có thể cảm nhận được trái tim anh đang rung lên cuồng nhiệt.

Pete ngơ ngác bị hắn ôm, đầu tựa vào ngực của anh, trong mắt chua xót khó có thể kiềm chế.

"Pete, mấy năm nay em chạy đi đâu? Anh tìm em khắp nơi......"

Giọng nói Tankhun mang theo sự trách cứ nhẹ nhàng, nhưng nhiều hơn là sự mừng rỡ khôn xiết vì mất mà tìm lại được.

"Em..... Thật xin lỗi......"

Giọng nói của Pete chua xót nghẹn ngào không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Không cần xin lỗi, vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với anh."

Bàn tay Tankhun ấm áp chậm rãi vuốt ve mái tóc của cậu, giống như nói thầm.

"Pete, em sống có tốt không?"

Em sống có tốt không?

Pete, em sống có tốt không?

Nước mắt càng trào ra mãnh liệt. Pete khóc lặng lẽ.

Cậu sống có tốt không? Trong bụng của cậu đang mang một bào thai không biết ba là ai, cậu trở thành một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bị người ta nuôi nhốt. Khi tâm trạng ông chủ tốt, thì ban cho cậu một chút cưng chiều, khi tâm trạng không tốt, thì chờ cậu chính là giận dữ cùng sỉ nhục.

Cô sống có tốt không?

Cô sống không tốt. Thật sự là không tốt.

"Pete, em có điện thoại của anh, tại sao không đến tìm anh?"

Tankhun hỏi có chút gấp gáp, giọng nói dường như hơi run rẩy, đôi tay ôm cậu thật chặt, hận không thể đem cậu khảm vào thân thể của anh, không tách ra được nữa.

Đôi tay thon mảnh của Pete dường như muốn giơ lên, ôm lại anh.

Nhưng, ngập ngừng một lúc, cậu vẫn nhẹ nhàng rút tay trở về.

Cậu không xứng với anh. Đúng vậy, cậu không xứng với anh. Cậu rất nhơ nhuốc.

Tankhun xuất thân trong một gia tộc có tương lai rực rỡ, công ty kinh doanh phát đạt nhất nhì cả nước, dáng người anh tuấn nho nhã, tác phong luôn luôn nhanh nhẹn.

Mà cậu đây?

Cũng chỉ là một tình nhân bẩn thỉu đáng xấu hổ, một người ba đơn thân không có đường về......

Cậu được Rankhun ôm cũng không xứng......

Nước mắt rơi xuống như mưa, Pete gắt gao cắn môi kiềm chế thanh âm nức nở, hồi lâu, mới khó khăn nói:

"Em, em rất khỏe."

Em rất khỏe, em đã bình tĩnh đón nhận vận mệnh của em. Em rất khỏe. Tankhun, anh đừng nhớ thương em nữa.

Nghe Pete trả lời, cơ thể Tankhun chấn động mạnh.

Trong giọng nói của cậu, anh cảm thấy có sự xa cách.

Khách sáo, đúng vậy, là khách sáo. Cậu nhóc luôn điềm đạm nhìn anh mỉm cười, giọng nói trong trẻo gọi anh là "Học trưởng Tankhun", chưa bao giờ có vẻ xa cách và khách sáo như vậy khi nói chuyện với anh.

Đúng vậy a, dù sao cũng đã ba năm trôi qua...... Tankhun từ từ thả lỏng tay, buông cậu ra.

Theo phản xạ Pete muốn lau nước mắt trên mặt. Cậu không muốn Tankhun nhìn thấy dáng vẻ cậu khóc, nhất định sẽ rất xấu.

Trong đáy mắt thoáng qua sự đau lòng, Tankhun thận trọng nâng mặt cậu lên, nhỏ giọng hỏi:

"Pete, làm sao em khóc?"

Giống như đang nâng bảo bối trân quý nhất, Tankhun đang nâng mặt của cậu, thay cậu lau sạch nước mắt, dịu dàng dụ dỗ cậu:

"Đừng khóc nữa..., nhiều năm không gặp như vậy, sao giờ vừa thấy anh liền khóc đây? Anh đáng sợ như vậy sao?"

Nghe anh nói, nước mắt Pete vừa ngừng lại tiếp tục trào ra.

Bởi vì, ba năm nay cậu luôn nghĩ đến anh. Bởi vì, anh đã trở thành một cái gai trong đáy lòng cậu, vừa chạm vào sẽ đau nhức.

Pete khó khăn nhìn anh nở nụ cười, giơ tay lên lau sạch nước mắt.

Tankhun khẽ mỉm cười, nụ cười của Pete, khiến anh như thấy lại bóng dáng cậu nhóc năm đó. Trong lòng ấm áp, anh cầm tay Pete.

"Pete à....."


Pete cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay vô danh của anh.

Chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, nhưng biểu hiện cho lời thề và tình yêu.

Tankhun và Wendy đã đính hôn. Còn chờ đến lượt mày sao?

Pete chợt rút tay của mình về. Tankhun cúi đầu, ngạc nhiên nhìn bàn tay mình dừng lại giữa không trung.

Mới chỉ là ba năm mà cậu đối với anh đã xa lạ đến mức này sao?

Muốn nắm tay của cậu, cậu cũng né tránh?

"Thật xin lỗi, anh..anh làm gì để em khó chịu sao?"

Tankhun đứng ở cửa, miệng nói xin lỗi với Pete. Đáy mắt dịu dàng lóe lên tia sáng như bị tổn thương.

Trái tim Pete đột nhiên đau thắt lại.

Làm sao mà anh lại cậu khó chịu được chứ? Dù anh có làm cái gì cậu cũng thấy rất ấm áp.


Nhưng, cậu có thể nói điều đó sao?

Nói rằng, Tankhun, anh đã đính hôn. Mà em, cũng đã là tình nhân của người khác? Giữa chúng ta, căn bản là không thể nào?

Không, cậu không thể để cho Tankhun biết sự được thật này. Cậu hy vọng, ở trong lòng của anh, cậu vĩnh viễn là cậu nhóc Pete năm đó, một nhóc Pete thuần khiết, trong sáng, vui vẻ dưới ánh mặt trời.

Yên lặng......

Hai người ở cửa phòng bệnh nhìn nhau, lúng túng không biết nói gì.

Không thể rời anh đi được, chỉ muốn cho thời gian dừng lại thêm một lát.

Pete lịch sự làm một tư thế mời:

"Đi vào ngồi một lát."


Tankhun nhẹ nhàng gật đầu.

"Pete, em bị bệnh sao? Là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" - Tankhun lo lắng hỏi.

"A, không có gì, chỉ là cảm mạo nóng sốt mà thôi."

Pete có chút lúng túng. Cửa phòng đóng lại, một mình ở cùng Tankhun trong khoảng không gian kín. Cậu đột nhiên có chút không thoải mái.

"Ừ, vậy thì tốt."

Nói xong lời thăm hỏi, hai người lại rơi vào yên lặng, một sự yên lặng làm người ta lúng túng.

Tankhun dịu dàng nhìn Pete, mái tóc đen nhánh, một cái quần trắng rộng thùng thình, khiến cậu có vẻ thoải mái thanh thoát, giống như một hoàng tử bé trong rừng.

Pete của anh, vẫn đẹp như thế.

Pete cũng thầm quan sát Tankhun, ba năm đã qua, ngũ quan của anh có phát triển thêm một chút, không còn là một thiếu niên trẻ trung năm nào, giờ có vẻ thành thục chính chắn hơn, phong thái lịch sự và khiêm tốn hơn so trước kia, hương bạc hà quen thuộc luôn khiến cho cậu trầm mê......

Yên lặng trong chốc lát, Pete rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng:

"Học trưởng Tankhun, nghe nói anh sắp kết hôn?"


Pete vốn là chỉ là muốn tìm một đề tài nào đó để phá vỡ không khí yên tĩnh này, không nghĩ tới, lời nói vừa bật thốt lên, lại là hỏi về vấn đề này.

Nghe Pete hỏi, nụ cười trên mặt Tankhun từ từ tan mất, giống như thuỷ triều rút xuống khỏi bờ cát, lộ ra lòng sông hoang vu.

Lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Pete, lần đầu tiên anh cảm thấy khó có thể mở miệng.


Một lúc lâu sau, Tankhun mới khó khăn trả lời:

"Phải, anh đã đính hôn."

Trái tim Pete như ngưng đập, đau nhói, nhưng trên mặt lại vẫn phải làm bộ mỉm cười. Bộ dạng cường điệu giống như mình vừa nhớ tới chuyện gì đó, giọng nói giả tạo khiến bản thân mình cũng khó chịu:

"À, mấy bữa trước em thấy trên ti vi có thông báo, anh cùng con gái của thị trưởng, Wendy đính hôn. Hai người rất xứng đôi, trai tài gái sắc, chúc mừng chúc mừng anh!"

Chúc mừng?

Pete chúc mừng anh sao?

Thế nhưng anh không cảm thấy vui sướng.

Nghe được lời chúc phúc, vẻ mặt Tankhun không có biểu hiện gì, chỉ chăm chú nhìn cậu, không nói câu nào.

Tankhun yên lặng khiến Pete càng không biết nên nói gì.

Nụ cười trên mặt duy trì rất vất vả, cả cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.

Trong đầu cậu đã từng hình dung vô số lần về cảnh tượng gặp mặt Tankhun, mỗi cảnh tượng đều là hạnh phúc cùng kích động, nhưng không nghĩ sẽ lúng túng như thế này.

Lúng túng tìm đề tài:

"Anh cùng cô ấy, chuẩn bị lúc nào thì kết hôn đây?"

Pete cố gắng khiến biểu hiện của mình tự nhiên như bạn bè lâu năm gặp lại vậy.

"Pete, em biết không? Ba năm nay, anh vẫn một mực tìm em."

Tankhun nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu, trong ánh mắt dịu dàng lộ ra sự quật cường và cố chấp mơ hồ.

"Anh hỏi lần lượt những bạn học cùng em trước kia, hỏi hàng xóm lân cận của em, anh còn đăng tin tìm em trên Đài Truyền Hình thành phố A và qua báo chí."

Anh tìm cậu ba năm, đợi cậu ba năm.

Cho đến khi cảm thấy không còn hy vọng, cho đến khi ông nội quỳ xuống trước mặt anh, nhìn anh nói, Tankhun, hãy cứu sản nghiệp của nhà chúng ta.


Anh không hề ngờ rằng, một tháng sau khi đính hôn, anh gặp lại Pete.

Ánh mắt Pete có một chút né tránh, cố làm ra vẻ tự nhiên hỏi:

"Tìm em? Em còn tưởng rằng anh đã sớm quên mất em rồi đấy."

Tankhun cười khổ một tiếng.

"Pete à, anh làm sao có thể quên em được? Em nên biết, anh mãi mãi cũng không bao giờ quên em."

Dừng một chút, anh nhướng mắt, có chút lo lắng, có chút căng thẳng mà hỏi:

"Pete, ba năm nay, em có nhớ anh không?"

Có nhớ tới anh không? Pete, em có nhớ anh không?

"Có chứ! Học trưởng Tankhun, em rất nhớ anh!" - Pete cắn chặt đôi môi, sợ những lời này bật thốt lên.

Cậu có thể nói gì đây? Cậu có tư cách gì để nói nữa đây?

"A, đương nhiên rồi, cũng có lúc em nhớ tới anh !"

Những lời này, Pete nói không thật chút nào, hời hợt, phảng phất giống như chỉ là một chuyện thoáng qua, không quan trọng, không đáng giá để cậu nghiêm túc trả lời.

Tankhun nhìn không chớp mắt thẳng vào ánh mắt của Pete, trong thoáng chốc đó, cậu gần như cho rằng anh đã nhìn thấu sự giả dối của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro