chương 59 Cậu vẫn hận hắn

Poi ôm đứa bé đi về phía ông cụ ngồi trên ghế salon.

Đứa bé trong ngực ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cái mũi cao cao, cái miệng nhỏ màu phấn hồng, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

"Đây là Ngài John, ông của ngài Vegas ạ." Quản gia bên cạnh nhìn cô giới thiệu.

"Chào ông."

Poi chợt cảm thấy một cỗ áp lực rất lớn, ngẩng đầu nhìn ông cụ ngồi trên ghế sa lon mỉm cười, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, rõ ràng là một ông cụ hiền lành dễ gần như thế, mà sao trên người lại có khí thế mạnh mẽ như vậy.

"Mau, mau ôm đứa bé cho ta nhìn xem!"

Ông cụ John rông mong được ẵm chắt đích tôn đã rất nhiều năm rồi, vừa nhìn thấy đứa bé nằm trong tã lót thì hai mắt đã không rời đi được.

Lão quản gia đi tới, đón đứa bé từ trong tay Poi, đưa đến trước mặt ông cụ John.

Ông cụ cũng hồi hộp, cười đến nhắm tít hai mắt lại, đưa tay tiếp nhận đứa bé.

Trong nháy mắt khi được ông cụ ôm vào lòng, ánh mắt đứa bé chợt mở ra, vừa đen vừa sáng, nhìn ông cụ không nháy mắt.

"Ôi chao! Cháu ngoan! Biết là ông ôm à nha?"

Ông cụ thích đến không biết nên làm thế nào cho đúng. Vừa nhìn thấy đứa bé này, ông đã khẳng định rồi, đứa nhỏ này đúng là máu mủ của gia tộc ông. Rong ruổi thương trường nhiều năm như vậy, ông đã sớm luyện được trực giác và óc phán đoán hạng nhất.

Poi vừa nghe Ông John nói như thế, viên đá đang đè nặng trong lòng rốt cục cũng rơi xuống. Vốn cô còn đang lo lắng ông John sẽ không nhận đứa bé này, bây giờ thì tốt rồi! Kiếm một số tiền lớn xem ra không thành vấn đề rồi!

Lại đùa giỡn với đứa bé trong ngực một chút, rồi ông John mới bắt đầu quan sát Poi đang ngồi trên ghế sa lon.

Diện mạo rất xinh đẹp, chỉ có điều khí chất không tốt lắm, không phải là cháu dâu lý tưởng như mong muốn của ông. Ông John lập tức đưa ra phán đoán.

Nhìn lại vóc người Poi một chút, hình như không giống người vừa mới sinh đẻ. Trong lòng có mấy phần hoài nghi.

"Cô tên là gì? Quen biết Vegas ra sao? Đứa nhỏ này là do cô và Vegas sinh sao?"

Ông John nhìn qua rất hiền lành, nhưng rất nghiêm túc và uy nghiêm.

"Vâng, cháu tên là Poi, đứa nhỏ này là do cháu và Tổng giám đốc Vegas sinh ra. Chuyện này thật ra là có chút hiểu lầm giữa cháu và Tổng giám đốc Vegas, vào buổi tối một năm trước, cháu uống say......"

Bị ánh mắt sắc bén của ông John trừng, lời nói của Poi bắt đầu có chút không mạch lạc.

"Tình một đêm, sau đó có đứa bé? Đứa nhỏ này bao nhiêu tháng? Vegas có biết chuyện này không?"

Ánh mắt ông John càng thêm sắc bén. Ông cảm giác được người phụ nữ này đang nói dối.

Con ngươi của Poi đảo lòng vòng, nói dối:

"Đứa bé này đã đã hơn hai tháng. Vegas, anh ấy vẫn chưa biết......"

Thấy sắc mặt lạnh lùng của ông John, Poi gấp đến độ cuống quít lên:

"Đứa bé này đúng là máu mủ của gia tộc ông đấy! Nếu không tin, ngài có thể làm giám định ADN!"

Ánh mắt sắc bén của Ông John chăm chú nhìn Poi, dường như muốn xem trên mặt cô có dấu hiệu gì là nói dối hay không.

Poi ra sức gật đầu, chỉ sợ cuộc buôn bán này tuột mất. Nếu gia tộc không thừa nhận đứa bé này, kế hoạch của cô sẽ bị phá tan mất!

"Chú Fen, đi mời bác sĩ tới đây." - Ông John dặn dò.

Nghe thấy câu nói của ông John, tâm trạng hồi hộp của Poi rốt cuộc cũng lắng xuống. Trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Ông John nhìn Poi một cái, mở miệng uy nghiêm nói:

"Cô Poi, trước tiên để đứa bé ở đây với ta, ta hứa sẽ chuyển vào tài khoản của cô một triệu Đô-la. Sau khi có kết quả giám định, số tiền kia sẽ tự động chuyển tới tài khoản của cô."

Ngụ ý, cho cô tiền thì có thể, chỉ đừng nghĩ vào cửa chính gia tộc của chúng ta mà thôi!

Một triệu Đô-la! Poi trợn to hai mắt vẻ khó tin! Kích động đến nỗi cúi người chào liên tiếp:

"Cám ơn ông, cám ơn ông!"

Vẻ mặt hưng phấn cùng thần sắc tham lam của Poi không lọt qua được cặp mắt của ông John, ông không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng.

Loại phụ nữ này, căn bản không xứng vào cửa chính gia tộc ông! Chỉ có điều, ông John cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, mỉm cười cưng chiều, đứa bé này thật đúng là đáng yêu, dáng dấp giống y như Vegas khi còn bé!

Thật tốt quá! Rốt cuộc ông cũng có chắt rồi! Ông John yêu thích ôm đứa bé vào trong ngực không buông tay.

------------

Trong một phòng trọ nhỏ tồi tàn ở Chicago, Pete đang ngơ ngác nằm trên giường.

Nước mắt đã khô, trái tim cũng đau đớn đến tê liệt, đôi tay tái nhợt vuốt ve xuống bụng......

Bảo bối......

Sao con lại rời bỏ ta?

Ta còn chưa kịp nhìn con một lần......

Bảo bối, con gái ngoan của ta, con trông như thế nào?

Lớn lên có giống ta không?

Thine đi tới, có chút đau lòng đưa qua một chén cháo gà:

"Pete, ngồi dậy uống chút canh đi! Cơ thể em quá yếu đuối rồi, phải bồi bổ tốt một chút."

Pete nhàn nhạt nói một câu:

"Tôi không muốn ăn." - Cậu cũng không nhìn Thine một cái.

Trong lòng cậu đối với chị và Thine có oán hận, đứa bé sinh ra đã chết, đây là số mệnh, cậu không trách người khác, nhưng tại sao không để cậu nhìn đứa bé một cái? Cậu mười tháng hoài thai cực cực khổ khổ mới sinh hạ được bảo bối, tại sao không cho cậu nhìn một cái thì đã đem chon cất?

Chị nói do sợ cậu nhìn thấy sẽ đau lòng. Nhưng bây giờ cậu không đau lòng sao?

Cậu đến nằm mơ cũng muốn nhìn đứa bé một cái, dù chỉ là liếc mắt. Xem bảo bối nhỏ bé của cậu rốt cuộc trông như thế nào, nếu không, tương lai khi lên thiên đàng, ngay cả bảo bối nhỏ bé của mình cậu cũng nhận không ra.

Nghe nói đó là con gái, là do cậu tha thiết ước mơ có một cô con gái nhỏ, bé Milk của cậu, nhưng thậm chí ngay cả nhìn một cái cũng không được!

Nước mắt lại tràn ra khóe mắt, chiếc gối dưới đầu đã ướt đẫm, đau lòng không thở nổi!

Mấy ngày ngắn ngủi, Pete đã sụt mất mười mấy cân, cân nặng đã bằng như trước khi mang thai. Nằm liệt trên giường, bóng dáng mỏng manh, giống như một trang giấy, trắng bệch khiến người ta sợ hãi.

------------

"Cậu chủ! Chúc mừng chúc mừng!"

Vegas vừa về tới nhà, những người hầu rối rít hướng tới hắn chúc mừng.

"Chúc mừng?"

Vegas cau mày, có chút kỳ lạ. Hôm nay hắn vừa nghe tin ở thành phố C hồi báo, không tìm thấy một chút tin tức của Pete. Bao gồm cả người phụ nữ bán cho Wendy chiếc nhẫn đó, cũng bốc hơi khỏi thế giới này! Không tra ra được một chút đầu mối. Tâm trạng của hắn nặng nề vô cùng.

"Cậu chủ, ngài có con trai! Buổi sáng có một người phụ nữ ôm một đứa bé tìm tới cửa, nói là con của ngài, Ngài John phái người đi làm giám định ADN rồi, đứa bé kia đúng là con của ngài đấy!" - Người giúp việc vui mừng hân hoan nói.

"Con trai?"

Vegas không giải thích được, đi theo người giúp việc tới phòng khách.

Ông John đang cùng bà vú đùa chơi với đứa bé. Vừa nhìn thấy Vegas, Ông John vui mừng rạo rực nhìn hắn ngoắc ngoắc tay:

"Vegas, chắt của ta rất ngoan, rất đáng yêu, tên tiểu tử ngươi, cuối cùng cũng làm được một việc khiến ta thật cao hứng!"

Vegas đi tới, nhìn đứa bé tự nhiên xuất hiện mà không giải thích được.

Một đôi mắt to trong suốt vừa đen vừa sáng, tròng trắng hơi có màu xanh, trong suốt giống như nước hồ. Làn da trắng nõn không có một chút tì vết, một tầng lông tơ bao phủ ở phía trên. Sóng mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng khẽ mở, tò mò nhìn hắn.

Trong lòng Vegas đột nhiên mềm nhũn, ánh mắt lãnh ngạo cũng dịu dàng mấy phần, đứa bé nằm trong tã lót tựa như cũng nhận thấy được biến hóa của hắn, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn hé ra, nhìn Vegas nở ra một nụ cười thật to!

Góc mềm mại nhất trong lòng Vegas đột nhiên bị đụng chạm, trong nháy mắt, hắn lập tức thấy yêu đứa bé này. Đây là con trai của hắn, linh cảm nói cho hắn biết, đây tuyệt đối chính là con trai của hắn!

Ông John ở bên cạnh đố kỵ nói:

"Cục cưng, thấy ba ngươi liền cười vui vẻ như vậy! Mới vừa rồi ông ôm ngươi làm sao ngươi không cười?"

Dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, vẻ mặt cưng chiều này quả thật làm cho người ta không chịu nổi.

Vegas cẩn thận ôm lấy đứa bé nhìn kỹ. Càng xem càng thích! Ông John cũng cười mị mị nói:

"Nhìn xem, giống y như cháu khi còn bé! Quả thực là một khuôn in ra đấy!"

Vegas cũng cảm thấy đứa nhỏ này nhìn rất quen mắt, nhưng càng nhìn càng cảm thấy, đứa bé này với Pete có điểm giống nhau! Khóe môi cong cong, má lung đồng tiền, cái nụ cười này, ánh mắt khi nheo lại như vầng trăng khuyết này, giống y như Pete!

Vegas có chút tự giễu cười cười: Vegas, mi điên rồi sao! Pete hận mi còn không kịp, sao lại đồng ý sinh con cho mi! Lại nói, đứa bé trong bụng của cậu, cũng không phải là của mi, đó là của người học trưởng gì đó......

Yêu thương ôm lấy đứa bé, kề mặt vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của nó. Vegas phát hiện ra mình rất thích đứa bé này. Vừa nhìn đã thấy yêu.

"Vegas, đặt cho con trai cháu cái tên đi!"

Ông John cười híp mắt hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.

Vegas trầm ngâm một lát: "Vince thôi. Kêu là Vince."

Vegas giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt Ông John:

"Gọi nó là Venice"

Ông John và Vegas nhìn nhau một lát, thôi, vì nó đã sinh cho mình một đứa chắt ngoan, Kêu là Venice cũng được.

"Venice bé nhỏ, bảo bối ngoan, lớn nhanh một chút nha! Lớn nhanh ông sẽ dẫn cháu đi du lịch khắp thế giới!"

Ông John bắt đầu trêu chọc đứa bé. Bỗng nhiên lại có chút thương cảm:

"Haizz, cháu ngoan, khi cháu lớn thì ông đã quá già rồi, ông cố sợ rằng sẽ không nhìn thấy cháu trưởng thành được!"

Không khí nhất thời có chút thương cảm, Vegas đứng ở bên salon nhìn ông John, cũng hơi thương cảm. ông nội quả thật già rồi, mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng.

"Vegas, rốt cuộc cháu còn muốn chơi tới khi nào? Lúc nào thì mới bằng lòng kết hôn?"

Ông John cao giọng, người cháu này thật làm ông quá lo lắng, cũng 27 tuổi rồi còn không kết hôn. Ông còn muốn chờ uống rượu mừng của nó!

"Ông nội, chuyện này ông đừng quan tâm." - Vegas nhàn nhạt nói.

"Không quan tâm? Không quan tâm thì có phải cả đời này cháu cũng không kết hôn có phải không!"

Ông John tức giận:

"Chú Fen, chuyện chọn vợ cho Vegas tiến hành như thế nào? Trong vòng một tuần lễ phải cho ta kết quả!"

Quản gia Fen thấy ông John nổi giận, nhanh chóng hồi đáp:

"Tôi đã cầm 1000 tấm hình cho cậu chủ xem, cậu ấy đều không đồng ý! Ngay cả mặt mũi cũng không chịu nhìn!"

"Vậy thì tìm thêm 1000 đứa nữa! Đem tất cả những người còn độc thân trên thế giới này mang hết đến, để cho nó chọn!" - Giọng nói ông John rất kiên quyết.

.............................

Pete nằm trên giường ước chừng hơn một tháng, tinh thần mới tốt hơn một chút.

Poi và Thine cho cậu một khoản tiền sang Pháp du lịch. Như vậy cũng tốt, Pete hiện tại thật không muốn nhìn thấy bọn họ.

Mặc dù biết chị muốn tốt cho mình, nhưng vừa mới sinh con ra, thậm chí nhìn một cái cũng không có, liền xử lý xong, thật sự khiến Pete khó có thể tiếp nhận.

Thời tiết bên ngoài rất tốt. Pete đột nhiên rất muốn ra cửa đi dạo một chút. Từ lúc tới Chicago cho tới bây giờ, cậu chưa hề bước ra khỏi cửa.

Quần áo trước kia khi mang thai không mặc được rồi, thật may là Thine để lại một đống quần áo. Pete lục lọi nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một cái áo thun và một quần Jean.

Mặc bộ quần áo vào, chỉnh chu lại mái tóc một chút, quấn lên cổ thêm một cái khăn len màu kem, Pete đeo một cái túi nhỏ rồi đi ra cửa.

Bầu trời rất xanh, trên đường trai thanh gái lịch, tất cả đều là người xa lạ, Pete chợt phát hiện mình rất nhớ nhà. Vào mùa này chính là mùa hoa nở rộ ở thành phố C, trong không khí đều là mùi hoa thoang thoảng......

Ba có khỏe không?

Cơ thể đã hoàn toàn bình phục chưa?

Học trưởng Tankhun, anh có khỏe không?

Đã kết hôn rồi chứ?

Còn nữa, còn người kia, Vegas, hắn như thế nào?

Hắn đã sớm quên mất trên thế giới còn có một Pete luôn tồn tại chứ?

Trong mấy tháng, đủ để thế sự xoay vần.

Một bóng dán nhỏ bé đi trên đường, trên nét mặt là sự yên tĩnh sau khi trải qua sự đau thương to lớn, gương mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời giữa trưa trở nên trong suốt. Ngũ quan xinh xắn, khiến những người mĩ xung quanh đi ngang qua nhìn chăm chú. Là một mỹ nhân Đông Phương điển hình......

Đám chó săn cầm máy chụp hình tìm kiếm vị hôn thê cho Vegas, cũng thấy Pete. Diện mạo không cần thật xinh đẹp, nhưng khí chất nhất định phải tốt, nhìn qua phải thanh thuần.

Người trước mắt, không phải là vị hôn thê mà Ông John yêu cầu cho Vegas sao?

"Click…Click"

Máy chụp hình từng trận chớp động, Pete ngồi ở quán cà phê góc đường lại hoàn toàn không phát hiện ra. Cậu đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp, những bi thương cùng thống tựa như đang từ từ trở nên nhạt dần. Hàng mi dài rủ xuống, dáng vẻ yên tĩnh giống như một bức tranh.

"Cậu chủ, cậu nhìn xem người này như thế nào?"

Vegas vừa đến nhà, quản gia liền lấy ra một xấp hình đưa cho hắn.

Vegas tùy tiện nhìn qua, trong lòng thấy chán ghét:

"Không đủ tư cách! Tìm thêm đi!"

"Cậu chủ" - Quản gia uất ức nói.

"Ngài xác định một cái đi! Aric nói nhóm này chất lượng rất cao, đều là loại ngài thích. Ngài lựa chọn lần nữa đi!"

Vegas tháo cà vạt ngồi xuống ghế salon. Tiện tay cầm lấy những tấm hình xem xét.

Những người trong hình hầu hết là đang ở trên đường, trong cửa hàng, trong quán cà phê, chỉ cần hắn muốn, lập tức có thể tìm được vì Chicago là tổng bộ của gia tộc nhà hắn.

Đây là chủ ý của ông John. Vegas chau chau mày, ông nội thật đúng là quan tâm đến hắn.

Quan sát một lúc, hắn chán nản rồi tiện tay ném xấp hình lên trên bàn. Bất chợt một tấm hình rơi dưới chân của hắn.

Khom lưng nhặt tấm hình lên, Vegas đột nhiên sững sờ. Trong hình, là một cậu nhóc có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, quấn quanh cổ là một chiếc khăn len màu kem, nheo mắt lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời, không phải Pete thì là ai nữa!

"Chú Fen! Giúp tôi đi tìm người này!" - Giọng nói trầm thấp của Vegas có chút run rẩy.

Pete! Khó trách lật tung hết tất cả các ngõ ngách của thành phố C cũng không tìm được cậu, thì ra cậu đã trốn đến Chicago rồi!

————————————————

Trong căn hộ đang ở, Pete đang thu dọn hành trang. Cậu muốn trở về nước, bây giờ con cậu đã không còn, vì vậy cậu không cần phải tránh né Vegas nữa rồi. Cậu muốn về nước chăm sóc cho ba.

"Chị, chị có thể nói cho em biết ba đang ở bệnh viện nào được không? Em muốn về nước chăm sóc ông ấy." - Pete gọi điện thoại cho Poi.

Poi đang cùng Thine vận động trên giường, đang trong lúc đạt tới cao trào thì bị cú điện thoại của Pete quấy rầy. Trong lòng tức giận toát ra. Tức giận nói:

"Chăm sóc cái gì mà chăm sóc! Ba cậu chết từ lâu rồi!"

Poi nói xong, thấy Thine đang nằm trên người trợn to hai mắt, mới ý thức được mình vừa lỡ lời! Trong lúc cô đang sắp được thỏa mãn dục vọng thì Pete lại gọi điện thoại tới! Cô có thể không tức giận sao!

Thôi, đã lỡ nói rồi, vậy thì nói cho cậu ta biết hết chân tướng đi! Dù sao bây giờ một triệu Đô-la đã tới tay, Pete đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng!

"Chị, chị nói cái gì!"

Pete có chút không tin vào lỗ tai của mình. Mặc dù Poi tính khí là có chút xấu xa, nhưng những lời như thế tại sao có thể thuận miệng nói lung tung như vậy!

"Tôi nói là ba cậu đã chết từ lâu rồi!" - Poi nói với vẻ rất sung sướng.

"Từ lúc nghe nói cậu chạy trốn, Vegas liền khống chế ba cậu, hoàn toàn không cho bất kỳ ai trị liệu cho ba cậu, để cho ba cậu tự sanh tự diệt!"

Trong lòng Pete chợt quặn đau, như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, giọng nói cũng lắp bắp:

"Chị nói, Vegas khống chế ba em, lại không cho ông ấy trị liệu?"

"Đúng! Lúc ấy tôi muốn đem chú dời ra ngoài, nhưng người của Vegas canh giữ quá nghiêm ngặt! Hoàn toàn không cơ hội! Chuyện này không thể trách tôi, muốn trách thì chỉ có thể trách tên Vegas đó !"

Poi đem toàn bộ trách nhiệm đùn đẩy cho Vegas, đổi trắng thay đen.

"Vậy...... Vậy tại sao chị không nói cho em biết sớm một chút?" - Giọng nói của Pete không thành câu.

"Trong lúc cậu đang mang thai, nếu tôi nói cho cậu biết, cậu quýnh lên sảy thai thì làm thế nào!" - Poi lấy cớ.

Rắc rắc, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đứt rồi.

Tất cả hy vọng của Pete, tất cả nhớ thương cũng hóa thành bọt nước!

Từ nay, cậu thật sự chỉ là một người cô độc!

Chỉ còn một mình cậu trên thế giới này mà không có một người thân nào!

Điện thoại di động rớt xuống, Pete chỉ cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, che miệng lại ho khan một tiếng, mở tay ra, lòng bàn tay là một bãi máu tươi.

——————————————

Gương mặt tái nhợt, cơ thể gầy đến mỏng manh, Pete soạn hành lý đơn giản bỏ vào túi du lịch, nhìn xung quanh phòng trọ nhỏ để lại cho cậu quá nhiều tổn thương, rồi đón xe đến sân bay.

Sân bay luôn luôn bận rộn, Pete nhìn đám người lưu luyến chia tay xung quanh, trong lòng càng cảm thấy thê lương. Không có ai đưa cậu, cũng không có ai mong đợi cậu đến. Ở trên thế giới này, không còn một người thân nào nhớ thương cậu nữa.

Pete kéo cái vali vào bàn đăng ký.

"Thưa cô! Xin chờ một chút!"

Ở khúc quanh đại sảnh, hai người đàn ông người Hoa cao lớn, đeo kính mát, mặc áo khoác to màu đen tiến tới ngăn cản cậu.

"Xin hỏi các người là?"

Nhìn đối phương có bộ dáng như xã hội đen, trong lòng có chút cảnh giác.

"Chúng tôi là do chủ tịch B&B phái tới. Mời đi theo chúng tôi tới gặp ông ấy." - Người đàn ông có làn da trắng hơn mở miệng nhẹ nhàng nói.

"Chủ tịch B&B?" - Trong lòng Pete chợt có một loại dự cảm xấu.

" Ngài Vegas ."

Màu da hắc một chút người đàn ông lạnh lùng nói.

Giống như một chậu nước đá từ dội trên đầu, toàn thân Pete thoáng chốc lạnh như băng! Vegas! Hắn đã đến Chicago tìm cậu rồi!

Chạy!!!!!!!!

Phản ứng đầu tiên của Pete chính là chạy!

Chụp lấy cái vali, Pete xoay người hướng lối ra vào chạy nhanh!

Hai người đàn ông bên cạnh tựa hồ đã có dự liệu. Hai bàn tay mang theo sức lực kềm chặt cánh tay của Pete. Cậu còn chưa kịp kêu, một bàn tay đã bụm miệng cậu lại.

Trong tay người đàn ông đó có một cái khăn lông tẩm một mùi gay mũi. Một giây sau, Pete liền hôn mê bất tỉnh.

Khúc quanh của đại sảnh vốn là vị trí thường ít người qua lại, là góc chết, hai người đàn ông này vóc người lại cao lớn, một loạt động tác làm rất nhanh chóng, do đó không có ai chú ý tới bọn họ.

——————————

Vegas đang nóng nảy lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Mặc dù nói thế lực nhà hắn ở Chicago là rất lớn, tìm người căn bản không có khó khăn gì, nhưng cũng khó nói được.

Thời gian chụp hình đã qua mấy ngày rồi, nếu như Pete chỉ tới đây du lịch?

Nếu như cậu đã rời đi Chicago thì sao?

"Cậu chủ! Họ đã trở lại!" - Quản gia cung kính báo cáo.

"Mau dẫn tới đây!"

Một Vegas luôn luôn có ánh mắt bình tĩnh và lạnh như băng, hiếm thấy có lúc lại xuất hiện sự kích động và nóng nảy như bây giờ.

Người đàn ông áo đen ôm Pete đang hôn mê đi tới. Trong lúc ánh mắt đang rơi xuống người trên tay thì Vegas giận tím mặt quát to:

"Để xuống!"

Người đàn ông áo đen bị Vegas quát sợ hết hồn, nhanh đưa Pete đặt trên ghế sa lon.

Đáng chết, tại sao mỗi khi hắn nhìn thấy người đàn ông khác đụng chạm vào cơ thể Pete, hắn cảm thấy không chịu nổi!

Vegas đi tới cạnh salon, từ trên cao nhìn xuống quan sát tên nhóc này. Chân mày nhíu lại thật chặt.

Pete, sao lại gầy như vậy!

Gương mặt vốn có chút tròn trịa như trẻ con, đã hoàn toàn mất đi sự đẫy đà, gò má gầy gò má của cùng tiểu ba, có thêm mấy phần quyến rũ của nam nhân trưởng thành. Cả người cũng trở lại bình thường như xưa, bờ vai mảnh khảnh dường như muốn đâm rách lớp áo khoác thật mỏng.

Tựa như cảm thấy ánh mắt rực lửa của Vegas, Pete rên lên một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt mơ hồ từ từ nhắm ngay tiêu cự, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt. vùng ngực nho nhỏ chợt phập phồng, tựa như cố gắng kềm chế cảm xúc nào đó.

Vegas cũng lẳng lặng nhìn Pete. Tên nhỏ bé này, gầy đến nỗi không còn dáng vẻ gì!

"Pete, sao cậu lại trở tành bộ dạng như thế này!" 

Vegas ra vẻ ghét bỏ dùng ngón tay đâm đâm vào gò má của Pete.

Vừa đâm một cái, khiến cảm xúc bị đè nén của lâu của Pete chợt bộc phát ra. Bật dậy từ trên ghế salon, vung tay cho Vegas một bạt tai!

Vegas bị đánh cảm thấy bối rối! Đáy mắt tức giận, một động tác đã kềm chặt vào hông của cậu, một tay khác hung hăng giữ chặt chiếc cằm nhọn của cậu.

"Pete, cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết sao!"

Cảm xúc bị dồn nén đã lâu của Pete hoàn toàn bộc phát ra, tâm trạng đã mất khống chế, hét lên lanh lảnh:

"Vegas, tên súc sinh này! Anh cút đi! Anh cút đi ngay cho tôi!"

Tay chân liều mạng đấm đá, muốn thoát khỏi sự kềm chế của Vegas.

"Pete! Cậu phát thần kinh à!"

Vegas vững vàng bắt được tay Pete. Đáng chết! Tâm trạng vui sướng khi gặp lại cậu hoàn toàn biến mất! Không nghĩ tới mới mấy tháng không thấy, người đàn ông không những không có một tia vui vẻ, ngược lại vừa thấy mặt đã cho hắn một cái tát!

Cậu vẫn hận hắn như thế sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro