Chương 5 - 8

5.

Mọi chuyện phải nói từ chỗ này đây.

Ngày nọ Jihoon cùng đám bạn xấu của mình đi uống rượu, kết quả uống rất nhiều. Mấy người vốn đang nói chuyện gái xinh của cấp ba V, sau đó không biết ai nhắc tới Dohyeon.

Park Dohyeon, đại thần của cấp ba V, người người đều biết, không giống Jihoon ác danh truyền xa, người ta chính là một học trò tốt, là châu báu trong tay thầy cô, là niềm kiêu hãnh của trường học!

Từ khi anh nhập học tới nay vẫn luôn ngồi chễm chệ trên ghế đầu tiên, không thể lay động. Không chỉ có thế thôi đâu, người ta lớn lên thanh tú sạch sẽ, cao cao gầy gầy, nhưng tính tình có chút lãnh đạm.

Nhưng người ta giỏi giang lắm đấy!

Thường xuyên tham gia các loại hoạt động giúp trường học lấy thưởng!

Park Dohyeon ở cấp ba V chính là trụ cột vững chắc, mọi người đều noi theo anh học tập.

Cái gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bạn bè của lưu manh cũng là lưu manh, mọi người đều biết Jihoon thích con trai, không biết ai đưa ra chủ ý bảo cậu đi chinh phục Dohyeon.

Jihoon cũng không biết cọng dây thần kinh nào bị chập, thế mà lại đồng ý.

Có lẽ là ngày đó nói quá dễ nghe, rượu quá say lòng người, tiền đánh cược của nhóm lưu manh quá phong phú.

Hiện tại Jihoon nhớ tới liền muốn đập chết bản thân.

Đờ mờ.

Vốn dĩ cho rằng đại thần Park Dohyeon cao cao tại thượng thanh lãnh này rất dễ công lược chinh phục, chỉ cần cho hắn ấm áp là được, ai ngờ người ta dầu muối không ăn!

Mẹ kiếp!

Cậu cố ý lượn lờ trước mặt Dohyeon một tháng, kết quả đối phương liếc cũng không liếc cậu một cái. Nghe được Dohyeon nói thích người văn nghệ ngoan ngoãn, cậu còn cố ý đi nhuộm lại tóc, mang cặp kính đen, ý đồ ngụy trang thành một đàn em văn nghệ ngoan ngoãn.

Nhưng mà cũng không dùng được gì sất.

Dohyeon như cũ không nhìn cậu.

Cuối cùng cậu đành phải chủ động xuất kích, thành công có được số điện thoại của Dohyeon. Vốn dĩ cho rằng quan hệ sẽ nâng lên một bậc, kết quả!

Dohyeon chặn số cậu!

Jihoon khóc không ra nước mắt, cậu hối hận rồi!

Nhưng hiện tại thất hứa cậu phải đem chiếc xe thể thao bảo bối của mình đi nộp, cậu luyến tiếc!

Làm sao bây giờ!

Chỉ có thể cắn răng lau nước mắt tiếp tục làm!

Jihoon không tin mình không có được tên Dohyeon này!

Cậu quá tự tin về bản thân, cứ thế xem nhẹ chuyện Dohyeon đến tột cùng có thích con trai hay không. Nhưng Jihoon thề, nếu Dohyeon thích con gái, cậu cũng phải nhất quyết bẻ cong!

Jihoon cứ như thế giằng co với Dohyeon.

Dohyeon vẫn bỏ chặn Jihoon.

Bởi vì sau khi Jihoon bị chặn, cứ vẫn luôn đi theo sau lưng anh ríu rít, rất phiền, Dohyeon không chịu nổi nữa, liền thả người khỏi sổ đen.

Nhưng anh không ngờ chính là Jihoon vẫn mặt dày mày dạn đi theo anh như cũ.

Trước đó thì lúc ẩn lúc hiện, bây giờ là trắng trợn luôn rồi. Toàn bộ trường học đều đang kinh hãi ông trời con Jeong Jihoon này đột nhiên thành cái đuôi nhỏ của đại thần Park Dohyeon.

Dohyeon một mình lâu rồi, bên người đột nhiên nhiều thêm một Jihoon, anh cực kỳ không quen.

"Đàn em Jeong, cậu có thể đừng đi theo tôi nữa không?" Dohyeon đau đầu xoa thái dương.

"Vì sao?" Jihoon chớp mắt.

Cậu đang chuẩn bị bước lên con đường ve vãn chinh phục Dohyeon, sinh hoạt mỗi ngày đều sẽ mang đến cho anh một chút ấm áp! Cạy mở trái tim anh!

Tiếp cận hắn là cần thiết mà!

"Vì sao cái gì?" Dohyeon rất buồn bực: "Bộ cậu không có việc bản thân cần hoàn thành à? Vì sao cứ vẫn luôn đi theo tôi?"

Jihoon cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có!"

Cậu lại không học tập, chuyện duy nhất bây giờ có thể được gọi là chính sự chính là thu phục Dohyeon!

Bằng không xe thể thao của cậu sẽ khó mà giữ được.

Dohyeon:......

Đại ca này có chút đáng ghét.

6.

Jihoon đã hạ quyết tâm giằng co cùng Dohyeon.

Cậu không chỉ ở trong trường học muốn đi theo Dohyeon, ngoài trường cũng muốn đi cùng.

Thế là, khi Dohyeon nhìn thấy Jihoon ở quán cà phê, cả người đều không khỏe. Nhưng lần này anh không thể đuổi người, bởi vì Jihoon là tới nhận chức.

"Đàn anh Park!" Jihoon nhìn thấy anh một bộ dáng vẻ rất hưng phấn, phất phất tay với anh.

Dohyeon lạnh mặt không muốn để ý đến cậu, phiền.

Anh đến phòng thay đồ đổi quần áo, mới vừa cởi áo trên ra, không ngờ Jihoon lại chạy vào.

Dohyeon trần trụi nửa người trên, dáng người tinh tế mạnh mẽ, đường cong cơ bắp cả người săn chắc, mơ hồ có thể thấy được cả cơ bụng, quần kéo có chút thấp, lộ ra nửa đoạn nhân ngư tuyến gợi cảm.

Không ngờ Dohyeon nhìn qua gầy gầy, trên thực tế dáng người còn khá tốt đấy!

Jihoon ở trong lòng yên lặng huýt sáo.

Dohyeon bình tĩnh thay xong quần áo, ngước mắt nhìn về phía Jihoon vẫn đứng như tượng ở cửa: "Cậu tới làm gì?"

"Em đến lấy đồ." Jihoon phản ứng rất nhanh, lập tức bịa chuyện.

Thật ra là cậu cố ý tới nhìn Dohyeon thay quần áo.

Đồ háo sắc.

"Ồ." Dohyeon nhàn nhạt đáp lời, sau đó ra cửa.

Jihoon một mình ở lại phòng thay quần áo không người, khóe miệng gợi lên một mặt ý cười, sau đó dần lan rộng.

Đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn là chuyện như thế nào!

Tuy rằng Jihoon nói là tới làm việc, nhưng cái gì cậu cũng không biết, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé tay chân luôn luôn vụng về.

Chủ cửa hàng chịu đồng ý cho cậu vào làm, phỏng chừng là nhìn trúng mặt cậu. Rốt cuộc Jihoon lớn lên rất là không tệ, có thể hấp dẫn không ít khách hàng nữ.

Giống như Dohyeon nghĩ, sau khi Jihoon đến, khách hàng nữ đến tiệm cà phê tăng lên trông thấy, vội bù đầu bù cổ.

Dohyeon nơi này phải pha cà phê, nơi đó phải rửa cái ly, thường thường đến phụ giúp phục vụ, cả người vội như con quay. Nhưng anh làm việc gọn gàng ngăn nắp, không hề xảy ra việc ngoài ý muốn, Jihoon muốn nhúng tay cũng rất khó.

Chủ yếu là cậu làm cái gì cũng không được, chân tay vụng về, thường xuyên mắc lỗi, cũng chỉ có thể đứng trước quầy trưng bản mặt ra.

Chủ cửa hàng cũng không nói gì cậu, rốt cuộc ông muốn chính là hiệu quả này, Jihoon chỉ cần đứng ở chỗ này mà không làm gì cũng được hết.

Nhìn người bên cạnh đều bận bận rộn rộn, mà cái gì cậu cũng không làm được, Jihoon đột nhiên cảm thấy mình quá vô dụng, thật dư thừa, tức khắc có hơi nhụt chí.

Hơi thở quanh thân thấp lè tè, chẳng có sức sống.

Khóe mắt Dohyeon nhìn thoáng qua, trong lòng hơi động: "Jihoon, nếu mà cậu không có chuyện gì thì đến rửa ly giúp tôi đi."

Jihoon vừa nghe, lập tức nhích đến.

"Em đến đây!"

Cậu nghiêm túc rửa sạch ly, Dohyeon có chút không yên tâm, nhìn chằm chằm một hồi lâu, phát hiện cậu làm cũng không tệ, nói: "Được đấy, vậy chỗ này giao cho cậu."

"Vâng!"

Nhưng mà Dohyeon vừa đi không lâu, Jihoon bên kia liền truyền đến một tiếng rơi vỡ thanh thúy, anh gấp rút chạy đến, thấy mảnh ly nằm đầy đất.

Jihoon vẻ mặt không biết làm sao nhìn anh, đầu ngón tay còn chảy máu.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, Jihoon gặp rắc rối rồi. Tên nhóc này phỏng chừng là không cẩn thận làm bể ly, còn làm tay mình bị thương.

Nhóc phiền toái.

Dohyeon khẽ thở dài, xoay người đi ra ngoài lấy hòm thuốc.

Jihoon cho rằng Dohyeon muốn đi, làm như không thấy một màn trước mắt này, tức khắc ấm ức. Cậu cắn môi, gắt gao nắm chặt tay mình.

Cậu cũng không biết mình ấm ức cái gì.

Kết quả trong chốc lát lại nhìn thấy Dohyeon mang theo hòm thuốc đi vào.

Mắt cậu trông mong nhìn Dohyeon đến gần, sau đó lôi cậu ra cửa.

7.

Phòng nghỉ, Dohyeon rũ mắt, cẩn thận giúp Jihoon xử lý miệng vết thương.

"Đến tột cùng là cậu làm kiểu gì vậy, cái ly cũng có thể làm vỡ được." Anh thấp giọng mở miệng, trong giọng nói có một chút bất đắc dĩ.

Jihoon cắn cắn môi: "Tay trơn..."

Dohyeon:......

Sau khi băng bó cho tay bị thương của Jihoon xong, Dohyeon ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt tất cả đều là nghiêm túc: "Cậu đừng tới chỗ này làm nữa, nơi này không thích hợp với cậu."

Tiểu thiếu gia sang quý vẫn nên đừng đi thể nghiệm cuộc sống thì hơn.

Chỉ thêm phiền!

Cơ thể Jihoon cứng đờ, cụp mắt không nói chuyện.

"Bộ cuộc sống của cậu không tốt sao? Vì sao muốn đến tìm mệt." Dohyeon một bên thu dọn đồ vật, một bên nói.

Jihoon vừa nghe lời này, cơ hội tới!

Cậu gấp gáp bắt lấy tay Dohyeon, mở to đôi mắt phượng lấp lánh nước, muốn nói lại thôi: "Đàn anh Dohyeon... em chính là muốn cùng anh..."

Tay thiếu niên rất nóng bỏng, gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh băng của Dohyeon, dưới loại tình huống này, không khí đột nhiên ám muội hẳn.

Nhưng mà...

Dohyeon nhăn mày, không lưu luyến chút nào rút tay mình ra, khô khan nói: "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, ghê tởm."

Đại ca này thế nào lại thảo mai như thế!

Jihoon:......

Một chiêu mất mạng.

Người này làm sao thế chứ!

Đập bàn cái rầm, cậu hung hăng nhìn Dohyeon phun ra hai chữ: "Đồ ngốc!" Đẩy cửa đi mất.

Dohyeon lười biếng ôm hai tay, nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của thiếu niên, khóe miệng gợi lên một mặt ý cười.

Hừ, nhóc con.

Bại lộ đi!

Anh đã sớm biết tên nhóc Jeong Jihoon này là đang diễn.

Rõ ràng là một con sói nhỏ, một hai phải giả dạng làm một con tiểu bạch thỏ tới tiếp cận anh. Tuy rằng không biết là vì sao, nhưng anh không ngại cùng chơi với Jihoon đâu.

Jihoon vọt ra ngoài, nhìn qua rất tiêu sái, cuối cùng vẫn xám xịt trở lại.

Cậu đi ra ngoài dạo một vòng, sau khi bình tĩnh nhận ra bản thân quá xúc động.

Bây giờ cậu không thể đắc tội Park Dohyeon được!

Trở lại quán cà phê, Jihoon tìm kiếm bóng dáng Dohyeon, sau đó phát hiện hắn đang ở trong phòng bếp xử lý đống hỗn loạn chính cậu vừa mới tạo thành.

Thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, ống tay áo xăn lên, lộ ra cánh tay trắng tinh, hắn trắng gần như trong suốt, mạch máu trên da thịt mơ hồ có thể thấy được. Nghiêm túc xử lý mảnh thủy tinh trên mặt đất.

Nhìn thấy một màn này, trái tim Jihoon hẫng một nhịp, như thể bị dòng điện giật một cái vậy.

Cưỡng chế xem nhẹ cảm giác xa lạ trong lòng, cậu nhỏ giọng gọi: "Đàn anh Park..."

Dohyeon nghe thấy tiếng nói, đầu ngón tay thoáng khựng, ngoài dự đoán ngẩng đầu nhìn Jihoon một cái.

Không ngờ cậu còn sẽ trở về.

Anh "Ừ" một tiếng, nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc.

Này nghe vào trong tai Jihoon chính là Dohyeon tức giận.

"Đàn anh Park, thật xin lỗi..." Jihoon cẩn thận xin lỗi.

"Không có việc gì."

Giọng Dohyeon vẫn nhàn nhạt, anh thu dọn xong mảnh thủy tinh cuối cùng, sau đó mang theo túi đứng lên, lướt qua Jihoon rời đi, cũng không nhìn cậu cái nào.

Jihoon cứng đơ tại chỗ.

Cứu mạng!

Dohyeon thật sự tức giận rồi!

Thật là khủng khiếp!

Cậu khẽ cắn môi, vẫn căng da đầu đi theo.

Dohyeon đến cửa sau vứt rác, đang chuẩn bị trở về, liền nhìn thấy Jihoon lại đây.

Anh nhướng mày, cậu nhóc này lại tới làm gì?

"Đàn anh Park, anh tức giận sao?" Jihoon đi đến bên cạnh hắn, thử mở miệng.

"Không có."

Vì sao phải tức giận? Có cái gì đáng để tức giận đâu?

Anh liếc Jihoon, trong lòng cân nhắc trong lòng cậu đang mưu tính chuyện gì.

Jihoon một dáng vẻ không tin: "Thật vậy hả?"

Dohyeon: "... Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"

"Em sợ anh tức giận..." Mắt trông mong, nhìn qua đáng thương hề hề.

Lại nữa.

Dohyeon phiền nhất chính là dáng vẻ này của cậu, hận không thể xé cậu ra.

Anh tiến lên bóp chặt cằm Jihoon, ánh mắt sau thấu kính đen như mực.

"Jeong Jihoon, đừng giả bộ nữa."

8.

Sức lực của thiếu niên có hơi mạnh, Jihoon bị véo đau. Cậu nhíu mi lại, không chịu hé răng, vẻ mặt quật cường nhìn Dohyeon.

Tầm mắt đảo qua trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Jihoon, Dohyeon không hiểu được vì sao cậu lại lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng anh nhìn lòng có chút ngứa ngáy.

Jihoon nhấp môi. Bờ môi của cậu rất đẹp, hồng nhuận, môi trên góc cạnh rõ ràng, môi dưới rất có thịt, nhìn qua có vẻ hôn rất được.

Cổ họng Dohyeon khẽ nhúc nhích.

Muốn hôn...

Đột nhiên ý thức được ý nghĩ có hơi hoang đường này của bản thân, Dohyeon vội buông tay ra như thể bị bỏng, không nói một lời trở về quán cà phê.

Jihoon thấy người đi rồi, vẻ mặt trên mặt mới thả lỏng. Xoa cái cằm bị nhéo đau, đi đến bên thùng rác đạp một phát, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

"Mẹ nó, nếu không phải vì xe thể thao bảo bối của ông đây, thì sẽ chịu cục tức này chắc!"

"Đồ con cún! Chờ anh thích tôi rồi, xem tôi làm sao hành chết anh!"

"Park Dohyeon, anh chờ đó cho tôi!"

Jihoon phát tiết xong, ngoan ngoãn trở về làm cái đuôi nhỏ.

Dohyeon mặc kệ cậu, anh suy nghĩ vì sao vừa nãy lại sinh ra ý nghĩ kỳ quái đó với Jihoon, tổng cảm thấy có chút không thích hợp.

Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Jihoon ngoan ngoãn đứng một bên nhìn anh. Trong lòng bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác kỳ dị, Dohyeon trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó quay đầu lại.

???

Jihoon chả hiểu mô tê gì.

Anh ấy vì sao phải trừng mình!

Jihoon cảm thấy bản thân rất ấm ức, rõ ràng cái gì cậu cũng không làm mà, tự dưng bị Dohyeon xem thường, nghẹn khuất vãi đạn!

...

Dohyeon cảm thấy bản thân gần đây cứ luôn nghĩ đến Jihoon, đây không phải một dấu hiệu tốt.

Anh không định chơi cùng Jihoon nữa, bởi vì như vậy mọi chuyện có khả năng sẽ không thể vãn hồi được.

Thế là Dohyeon đại thần bắt đầu trốn tránh đại ca Jihoon.

Nhắn tin cũng không trả lời, tiệm cà phê cũng không đi làm, tóm lại chính là cố tình trốn tránh cậu.

Đại thần quả là đại thần, ngay cả trốn người cũng rất giỏi!

Cấp ba V là nơi không hề nhỏ, một khi Dohyeon có ý định muốn tránh Jihoon, thì cậu căn bản không tìm thấy người.

Liên tục vài ngày trời Jihoon không hề nhìn thấy Dohyeon, tan học cũng không tóm được người, tiệm cà phê cũng không có ai.

Cậu cảm thấy như vậy không tốt tẹo nào.

Kỳ hạn cũng chỉ còn dư lại khoảng một tháng, cậu phải đẩy nhanh tiến độ lên mới được!

Nghĩ như vậy, Jihoon càng thêm kiên định hôm nay nhất định phải tóm được Dohyeon.

Cậu cố thôi miên mình rằng muốn gặp Dohyeon hoàn toàn là vì chinh phục hắn, cưỡng ép xem nhẹ một chút chờ mong dưới đáy lòng.

Khóa cũng không lên, cậu trực tiếp đến ban gần lớp của Dohyeon nằm vùng. Cậu vốn dĩ còn lo lắng Dohyeon có phải là không đến lớp đi học hay không, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên ngồi dựa bên cửa sổ nghiêm túc nghe giảng bài, trong lòng thở phào một hơi.

Người đang ở trường.

Nhưng sao cậu lại không gặp được anh ta!

Kỳ thế nhỉ!

Lớp của Dohyeon ở vị trí gần cửa cầu thang lầu một, Jihoon liền ngồi xổm chỗ cửa cầu thang, hiện tại đúng là thời gian đi học, các học sinh và giáo viên đều đang lên lớp, cho nên không có ai phát hiện ra cậu.

Xong tiết cuối cùng này sẽ tan học, cậu chán muốn chết đếm thời gian.

Cách tan học còn hai phút!

Jihoon thủ thế, thò ra nửa thân mình sẵn sàng trận địa đón quân địch nhìn chằm chằm cánh cửa.

Lần này cậu nhất định phải tóm được người!

Tiếng chuông tan học vang lên. Học sinh từng người từng người đi ra khỏi phòng học, Jihoon nhìn nửa ngày, người của lớp Dohyeon đều đã đi hết rồi, nhưng lại không nhìn thấy Dohyeon.

Người đâu!?

Cậu không tin tà, chẳng lẽ tên Dohyeon này có thể biến mất giữa đất trời à?

Cậu chạy nhanh đến phòng học, nhìn thấy bên trong trống rỗng, chỉ còn lại một thiếu niên lười biếng ghé vào trên bàn bên cửa sổ.

Trong lòng Jihoon vui mừng, đang tính đến bắt người.

Cậu vừa mới chuẩn bị vào phòng học tìm người, ai ngờ Dohyeon đột nhiên đứng dậy, đi về phía cửa.

Jihoon theo bản năng núp vào, cậu muốn nhìn thử coi Dohyeon định làm gì.

Dohyeon đi đến hướng WC, Jihoon thấy vậy, lập tức đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro