Phiên ngoại 1 - 3
1.
Dohyeon đưa một chiếc hộp đóng gói tỉ mỉ đến trước mặt Jihoon.
"Quà cho em."
"Đây là gì thế?" Jihoon cầm hộp nhìn trái nhìn phải, bên trong rất nhẹ, nhìn đóng gói rất cao cấp, không biết đựng thứ gì.
Khoảng thời gian trước hầu gái của Jihoon tay chân không cẩn thận nên đã làm hỏng, cậu có than với Dohyeon một chút, sau đó Dohyeon liền nói muốn đưa quà cho cậu.
"Quần áo, được làm riêng cho em." Dohyeon cười tủm tỉm: "Mau đi thử đi."
"Quần áo?" Jihoon có chút không hiểu nổi: "Vì sao đưa quần áo cho em?"
Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi vô phòng thay.
Không đến một phút đã truyền đến tiếng hét của Jihoon: "Dohyeon! Đây mẹ nó mà là quần áo cái gì!!"
"Anh muốn nhìn em mặc."
"Khốn kiếp!"
Trong phòng vang lên một tiếng cửa bị đá mạnh, chẳng bao lâu, cửa mở ra.
Jihoon ngượng ngùng xoắn xít đi ra, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Dohyeon ngước mắt, trước mắt sáng ngời.
Thiếu niên mặc bộ hầu gái ôm sát người, trên đầu còn mang thêm một cái tai mèo, nửa rũ mắt, gương mặt trắng nõn đỏ lên.
Anh kéo người vào lòng, khẽ hôn mặt thiếu niên: "Chân đau không?"
"Hả?" Jihoon ngốc ngốc chớp chớp mắt.
Dohyeon nói: "Vừa nãy em đá cửa, chân đau không?"
Jihoon lắc đầu.
"Vậy thì tốt." Dohyeon nhẹ nhàng vòng lấy eo thiếu niên, từ trong túi bộ hầu gái lấy ra một chiếc vòng cổ, đặt trên lòng bàn tay.
"Quà tặng."
Jihoon nhận lấy, là một chiếc vòng cổ màu bạc, tinh xảo vừa đơn giản, cậu nhìn một lần đã thích.
"Anh đeo cho em." Dohyeon lấy vòng cổ, cẩn thận đeo nó lên cổ mảnh khảnh của thiếu niên: "Anh cảm thấy rất thích hợp với em, cho nên mua."
"Hở... Cảm ơn." Jihoon khẽ vuốt vòng cổ: "Vậy... Quần áo này là sao đây?"
"Anh muốn nhìn em mặc." Dohyeon cười: "Có vừa người không? Anh dựa theo số đo của em mà làm riêng đấy."
Quá vừa người luôn chứ sao nữa!
Dohyeon nói tiếp: "Tay làm anh tặng em thì ra là đặt trên giá của em, kiểu dáng khác hình như em cũng không có, anh cũng mua cho em."
Jihoon trừng mắt: " Các kiểu khác!?"
Đồ thủ công đó vừa quý còn khó mua.
"Làm sao anh mua được?! Thứ đó rất quý..."
Đương nhiên là dùng nhiều tầng quan hệ hỗ trợ rồi. Nhưng Dohyeon cũng không tính nói với cậu nhiều, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ tung ra vấn đề: "Em thích chứ?"
"Em có thể đi nhìn thử không!?" Cậu cũng không biết có chuyện này.
"Được chứ."
Dohyeon buông tay ôm eo cậu ra.
Jihoon lập tức chạy vào trong phòng, rất nhanh lại chạy trở ra, trực tiếp nhào vào trong lòng anh: "Cảm ơn anh!!"
Dohyeon cưng chiều cười cười: "Em vui vẻ là được."
"Sao anh biết em muốn?" Jihoon tò mò nhìn anh.
"Em từng nhắc qua." Dohyeon nói.
"Có à?" Jihoon có chút nghi hoặc: "Em cũng không nhớ nổi."
"Có, anh nhớ kỹ."
Trước đó lúc hai người nói chuyện phiếm, Jihoon thuận miệng nhắc đến, Dohyeon cứ như thế ghi tạc trong lòng.
"Vậy còn quần áo..."
Jihoon có chút thẹn thùng mở miệng, cậu một đại nam nhân mặc đồ hầu gái, còn đeo tai mèo, quá kỳ cục!
"Anh cảm thấy hẳn sẽ thích hợp với em, không tệ, khá xinh đẹp."
Tầm mắt nóng rực của Dohyeon cẩn thận đánh giá cậu, vừa lòng gật đầu.
"Nhưng em cảm thấy... Rất kỳ..." Jihoon kéo kéo góc váy.
"Không kỳ." Dohyeon ôm chặt người trong lòng ngực: "Anh rất thích."
2.
Xoay người một cái, Dohyeon đè người lên sô pha, con ngươi đen trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu niên.
"Sao... Xảy ra chuyện gì..." Jihoon vẻ mặt không hiểu gì nhìn anh.
"Jihoon, em hối hận không?" Dohyeon nghiêng đầu hỏi cậu.
Jihoon mím môi: "Chỉ cần anh không bóp cổ em..."
Dohyeon khẽ cười cười: "Sẽ không."
Sở dĩ anh thô bạo với Jihoon như thế, là bởi vì Jihoon làm chuyện anh ghét nhất, vọng tưởng đùa giỡn tình cảm của anh. Ngay từ đầu anh đã định tránh cậu, không ngờ Jihoon lại tiếp cận anh hết lần này đến lần khác.
Sau đó không biết thế nào thiếu niên lại tiến vào trái tim anh.
Chuyện trong WC là một cơ hội, mới đầu Dohyeon chỉ muốn dọa Jihoon mà thôi, nhưng anh không nghĩ tới tư vị của Jihoon lại được như vậy, khiến anh mất khống chế.
Càng quan trọng là, Jihoon cũng không hề phản kháng.
Với Dohyeon mà nói, Jihoon bởi vì đánh cuộc mà tiếp cận anh cũng không sao cả. Nhưng anh không thể chấp nhận Jihoon sẽ hoàn thành đánh cược này.
Tính cách Dohyeon thật sự rất kém, hơn nữa do những nhân tố không chừng này, anh mới có thể phá lệ thô bạo với Jihoon như vậy.
Anh cố ý trừng phạt cậu.
Nhưng hiện tại không cần nữa.
Bởi vì Jihoon sẽ không rời khỏi anh.
Anh cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi của Jihoon, cẩn thận miêu tả dáng môi của cậu.
Jihoon ngoan ngoãn đón ý hùa anh, chủ động vươn đầu lưỡi ra, trong khoảng thời gian này dưới sự dạy dỗ của Dohyeon cậu trở nên cực kỳ tự giác.
Nhận thấy Jihoon chủ động, trong mắt Dohyeon hiện lên một chút ý cười. Môi lưỡi giao hòa, kéo ra sợi chỉ bạc ái muội.
Tay Dohyeon luồn vào dưới váy, nhẹ nhàng vuốt ve cái đùi láng mịn của Jihoon, từ từ đi lên, chạm đến chỗ tư mật không có tí ngăn cách nào.
Dohyeon ngoài ý muốn nhướng mày, bỡn cợt nhìn Jihoon: "Em bây giờ dâm lắm nhé."
Quần lót cũng không mặc.
Jihoon không được tự nhiên nhìn qua phải, lỗ tai đỏ bừng.
Cậu mặc bộ này vào cũng đã nghĩ tới sẽ có kết quả này, dứt khoát không mặc quần lót luôn.
Bị Dohyeon nói thẳng như thế, thẹn muốn xỉu.
"Nhưng mà anh thích." Dohyeon mặt mày vui vẻ, kéo khóa kéo sau lưng Jihoon, nhẹ nhàng liếm mút xương quai xanh và cổ cậu. Để lại toàn dấu vết ái muội.
Trên tay cũng không hề nhàn rỗi, nắm lấy côn thịt đã sớm đứng thẳng của Jihoon, nhẹ nhàng vuốt ve. Đầu ngón tay thường thường vuốt ve lỗ chuông, khi nhẹ khi nặng.
"Ưm a..."
Một dòng điện tê dại chạy khắp người Jihoon, cậu nhịn không được rên rỉ ra tiếng, khó nhịn cong người lên, trên mặt che kín dấu vết động tình.
Dohyeon biết cậu sắp cao trào, tốc độ trên tay nhanh hơn, theo tiếng hét cao trào của Jihoon, một dòng tinh dịch bắn vào lòng bàn tay Dohyeon.
Jihoon phát tiết xong cả người xụi lơ, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Đôi mắt hàm nước hơi khép, kèm theo sắc thái của dục vọng có vẻ phá lệ mê người.
Dohyeon không kìm lòng được hôn thái dương và gương mặt đầy mồ hôi của cậu, khẽ nói: "Thoải mái không?"
Jihoon khẽ gật đầu.
"Vậy tới anh."
Dohyeon nói xong, đầu ngón tay từ từ sờ soạng chỗ kẽ mông Jihoon, tìm kiếm tiểu huyệt phấn nộn đó, chậm rãi cắm vào. Xúc cảm ấm áp chặt chẽ nháy mắt bao bọc lấy ngón tay anh.
"Ư..."
Dị vật xâm lấn làm Jihoon nhịn không được kêu ra, cậu cắn môi, con ngươi sắc tình nhìn về phía Dohyeon, như là đang mời, lại như đang lên án.
Trán Dohyeon chảy mồ hôi, hạ thân sớm đã trướng phát đau, nhưng vì lo sẽ làm đau Jihoon, nên vẫn cố nhịn khuếch trương cho cậu.
Thấy đã ổn, Dohyeon mới cởi quần mình, dương vật thô dài bật ra.
Anh đỡ côn thịt để ở huyệt khẩu của Jihoon, khẽ cọ xát, nhưng vẫn không tiến vào.
"Tiến vào..." Jihoon thanh âm nghẹn ngào: "Xin anh..."
Tiểu huyệt vừa tê vừa ngứa, cần gấp một thứ gì đó giúp cậu giảm bớt. Cậu chủ động quấn lấy eo Dohyeon.
Dohyeon cũng nhịn không nổi nữa, nắm vòng eo mảnh khảnh của cậu, rốt cuộc đâm vào.
"Ưm..."
Tiểu huyệt chặt chẽ bao vây lấy côn thịt của mình, như thể có vô số cái miệng nhỏ mút lấy anh vậy, Dohyeon sướng đến da đầu tê dại.
"Đau..."
Tuy rằng Dohyeon đã giúp cậu khuếch trương, nhưng bởi vì quá lớn, vẫn căng Jihoon có chút đau.
"Ngoan, anh không động." Dohyeon đau lòng hôn hôn mặt cậu.
Qua hồi lâu, Jihoon mới nhỏ giọng nói: "Được rồi..."
Lúc này Dohyeon mới chậm rãi luật động.
Côn thịt thô dài thọc vào rút ra trong tiểu huyệt phấn nộn, mỗi một lần đều hung hăng thúc đến điểm mẫn cảm của Jihoon, gần như làm cậu không chịu nổi, không tự chủ được căng chặt thân thể, rất nhiều lần thiếu chút nữa kẹp Dohyeon tước vũ khí đầu hàng.
"Anh... Sao... Sao còn chưa bắn..."
Jihoon ngồi trên người Dohyeon, đôi tay bám vào bờ vai của anh, con ngươi bị đâm tan rã.
Cậu đã cao trào rất nhiều lần, nhưng Dohyeon còn chưa bắn, thể lực sắp chống đỡ hết nổi rồi.
"Nhanh thôi." Dohyeon cắn chặt khớp hàm, thế công càng thêm mãnh liệt, đâm thật mạnh mười mấy lần, sau đó bắn vào sâu trong cơ thể Jihoon.
Tinh dịch nóng hổi bắn vào trong cơ thể, cùng lúc đó, Jihoon cũng cao trào thêm lần nữa.
Cậu mềm như bông nằm trên người Dohyeon, trong cơ thể còn chứa côn thịt của anh. Còn nghĩ rằng kết thúc rồi, vừa định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện có chút không đúng lắm.
Dohyeon vẫn còn cứng!
"Anh ra..."
"Ra cái gì?" Dohyeon ôm chặt cậu vào lòng: "Còn chưa xong đâu."
"Còn nữa à..." Jihoon khóc không ra nước mắt, cậu mệt mỏi lắm.
"Thêm một lần nữa."
Sau đó Dohyeon ôm Jihoon đến phòng tắm, bên ngoài nói là rửa sạch. Kết quả lại đặt người lên bồn rửa tay làm tiếp một hiệp.
Cho đến khi Jihoon thật sự không chịu được nữa anh mới chưa đã thèm buông tha cậu.
Hai người chiến đấu hơi lâu, trời sớm đã tối thui. Dohyeon giúp Jihoon rửa sạch xong, liền ôm cậu lên giường để cậu nghỉ ngơi. Còn mình đi làm đồ ăn cho cậu.
Nhưng Jihoon nói không đói bụng, thế nào cũng phải bảo Dohyeon cùng ngủ với cậu, không còn cách nào Dohyeon chỉ đành chiều cậu.
Nhìn Jihoon an tĩnh dựa vào trong lòng ngực anh, trong mắt Dohyeon tràn đầy dịu dàng, anh cẩn thận sửa sang lại sợi tóc tán loạn của thiếu niên trong lòng ngực, dịch chăn cho cậu.
Khẽ đặt một nụ hôn.
...
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào nhà.
Jihoon rời giường trước Dohyeon.
Nhìn người còn đang ngủ say bên cạnh, trong mắt cậu hiện lên một tia ý cười thành công.
Tất cả tiếp cận đều đã sớm có mưu tính.
3.
Jihoon bị Dohyeon dạy dỗ gần đây tính tình thu liễm không ít, cả người nhìn qua ngoan ngoãn, cùng trước kia như hai người khác nhau. Không ít nữ sinh yêu thầm cậu thấy dáng vẻ này của cậu tâm tư cũng bắt đầu lung lay.
Lee Jieun chính là một trong số đó, cô yêu thầm Jihoon rất lâu rất lâu, nhưng với diễn xuất trước kia của Jihoon, nên căn bản không có một nữ sinh nào dám tiếp cận cậu, hiện giờ Jihoon đổi tính, cô cảm thấy cơ hội của mình tới rồi.
Cô quyết định hôm nay sau khi tan học sẽ tỏ tình với Jihoon.
Hôm nay Dohyeon muốn mời Jihoon xem phim, lát nữa sẽ đến đón cậu. Jihoon mong ngóng chờ tiếng chuông tan học vang lên, hiện tại còn một tiết cuối cùng, cách tan học còn khoảng năm phút.
"Reng!"
Tiếng chuông hạnh phúc vang lên, Jihoon mới vừa đứng dậy muốn rời lớp, đã bị một người gọi lại.
"Jihoon! Chờ đã!"
Cậu có chút nghi hoặc nghiêng đầu, là một cô gái ban bọn cậu, cậu trên dưới đánh giá cô.
Cũng không có gì chói mắt.
Bình thường cậu lên lớp học hoặc ngủ hoặc chơi di động, ngoại trừ đám đàn em đó của cậu, đến tên mấy người trong lớp cũng chẳng nhớ được mấy ai.
Jihoon vốn định giống như quá khứ không thèm để ý trực tiếp rời đi. Nhưng trong đầu cậu không ngừng hiện lên chuyện trước đó Dohyeon dạy cậu phải có lễ phép, nên là kìm tính lại nói: "Có chuyện gì?"
"Jihoon, tớ là Lee Jieun." Thấy Jihoon trả lời mình, trong lòng Lee Jieun không ngừng dâng lên một tia hi vọng, cô bước nhanh đến trước mặt Jihoon, sắc mặt đỏ bừng: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu..."
"Chuyện gì?" Nhìn nhìn đồng hồ, sắp tới thời gian Dohyeon đến đón cậu rồi, giọng điệu của Jihoon có một chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn còn phải có lễ phép.
"Ờm... Cái kia..." Lee Jieun ấp úng, có chút ngượng ngùng.
"Cô có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi còn có việc!" Jihoon cạn lời nhíu mày, cô gái này làm sao thế trời.
Trong phòng học người đã đi hết, phòng học vắng tanh chỉ còn lại Jihoon và Lee Jieun.
Cô chần chờ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, đánh bạo nói: "Jihoon, tớ thích cậu!"
"Tôi có người yêu rồi." Jihoon không chút suy nghĩ trực tiếp mở miệng cự tuyệt, cuối cùng lại nghĩ tới Dohyeon nói, còn cố ý bỏ thêm cái: "Xin lỗi."
"Vậy nhé, tôi đi trước."
Jihoon nói xong, đang định rời khỏi phòng học, nhưng Lee Jieun còn chưa từ bỏ ý định, theo bản năng kéo quần áo Jihoon lại.
Cũng không biết Lee Jieun lấy từ đâu ra sức lực lớn như thế, Jihoon đi vội, đột nhiên bị kéo như thế cả người chưa kịp phản ứng, dưới chân lảo đảo liền ngã về sau.
Cậu thấy không ổn, linh hoạt nghiêng người, dùng cánh tay đỡ vách tường, thế mới không đến nỗi té ngã. Nhưng Lee Jieun vẫn luôn ở phía sau cậu, cậu chống tường như thế, nhìn qua tựa như cậu đang vây Lee Jieun vào tường.
"Jihoon."
Giọng Dohyeon từ ngoài cửa truyền đến, Jihoon vừa định rời khỏi Lee Jieun, nhưng đã không còn kịp rồi. Dohyeon vào phòng học liền nhìn thấy Jihoon đang ấn một nữ sinh lên tường.
Jihoon lập tức buông lỏng tay ra, né rất xa, vẻ mặt vô tội nhìn Dohyeon.
Cậu không phải cố ý mà!
Dohyeon mặt không cảm xúc nhìn cậu một cái, xoay người rời đi.
Jihoon lập tức đuổi theo, trong miệng còn kêu: "Dohyeon, đợi đã, anh nghe em giải thích."
Trong phòng học chỉ còn lại Lee Jieun, cô sửng sốt hơn nửa ngày, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: Hai người này không lạ lắm!
Dọc theo đường đi Dohyeon đều lạnh mặt không nói một lời, mặc cho Jihoon ở bên cạnh anh bô bô nói một đống lớn, anh đều không dao động.
Chờ khi đưa Jihoon đưa đến dưới lầu khu dân cư, anh mới lãnh đạm nói một câu: "Về nhà đi."
Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Jihoon sao có thể thả anh đi chứ, Dohyeon còn đang nổi nóng, cậu mà không dỗ người ta cho tốt thì sẽ bay cột đó. Thế là cậu mặt dày mày dạn nói mình đau bụng không đi nổi, muốn Dohyeon đưa cậu đến cửa nhà.
Tuy rằng biết Jihoon có thể đang diễn, nhưng Dohyeon vẫn có chút không yên tâm, thế là đưa người đến cửa nhà.
Cửa vừa mở ra, Jihoon nhanh chóng đẩy người vào, sau đó khóa cửa.
Dohyeon lẳng lặng liếc cậu.
"Dohyeon, em không phải cố ý..." Jihoon thật cẩn thận đến gần Dohyeon, ôm cổ anh, làm nũng cọ cọ: "Đó là ngoài ý muốn, anh nghe em giải thích đi."
Jihoon hôn môi hôn bờ môi của anh, hai chân quấn lên eo anh, giống một con mèo nhỏ cọ cọ mặt anh.
Ở bên nhau đã lâu, cậu biết Dohyeon thích kiểu này nhất.
Quả nhiên, sắc mặt Dohyeon dịu đi không ít. Anh biết Jihoon không phải cố ý, nhưng vẫn không khống chế được tính tình của mình. Anh ôm Jihoon đến sô pha, lột áo sơmi cậu ra, trừng phạt gặm cắn chỗ xương quai xanh của cậu.
"Đau..." Jihoon khẽ nói.
"Đau là được." Sau đó Dohyeon dịu dàng liếm cắn xương quai xanh của cậu, giọng nói khàn khàn: "Ai bảo em không nghe lời, đây là trừng phạt."
"Đó là ngoài ý muốn thật mà!" Jihoon giải thích nói: "Cô gái đó kéo em, em không đứng vững mới... Bằng không em đã ngã rồi, bộ em ngã anh mới chịu à?"
"Đây là hai chuyện khác nhau." Dohyeon nâng mặt, nghiêm túc nhìn Jihoon: "Em ngã thì anh không dễ chịu, nhưng anh cũng không thích em thân mật với người khác, anh ghen, em xem thế nào đây?"
Jihoon nghe mà trong lòng mềm nhũn, chủ động hôn lên: "Em sai rồi."
Cậu cạy môi Dohyeon ra, tỉ mỉ liếm khoang miệng anh, hai lưỡi dây dưa, hơi thở ái muội vờn quanh trong không khí.
Đầu ngón tay của Jihoon tiến vào trong vạt áo của Dohyeon, đầu ngón tay hơi lạnh khiêu khích núm vú trước ngực anh. Cả người Dohyeon cứng đờ, ôm Jihoon càng chặt, mạnh mẽ hút đầu lưỡi của cậu, hận không thể nuốt cả người cậu vào bụng.
Jihoon đối với Dohyeon mà nói tựa như thuốc phiện, khiến anh nghiện không thể dứt.
"Jihoon, em đang làm gì."
Dohyeon bị đốt lửa, giọng anh nghèn nghẹn, con ngươi mờ mịt đầy ánh sáng nhỏ vụn.
"Em muốn anh..."
Jihoon híp mắt, gương mặt hồng hồng, nhìn qua phá lệ mê người. Cậu tiến đến bên tai Dohyeon, ngậm lấy vành tai anh.
"Em đừng hối hận."
Dohyeon ôm người đến giường, gấp không chờ nổi cởi quần áo, Jihoon cực kỳ phối hợp, không quá lâu hai người cũng đã trần như nhộng. Tách hai chân Jihoon ra, ngón tay chạm vào chỗ thần bí kia, đã là một mảnh ướt át.
"Sao em lại cơ khát như thế?"
Đè Jihoon dưới thân, đầu ngón tay cắm vào tiểu huyệt ướt át của cậu khẽ xoay tròn, ấn, tìm kiếm chỗ mẫn cảm.
"A... Doh... Dohyeon..."
Ngón tay chạm vào một chỗ gồ gồ, Dohyeon ấn xuống thật mạnh, cơ thể Jihoon run rẩy, khoái cảm mãnh liệt bò lên trên thân thể cậu, cậu nhịn không được rên rỉ, đôi tay ôm chặt Dohyeon.
"Thoải mái không?"
Dohyeon biết rõ còn hỏi, chỗ này là điểm mẫn cảm của Jihoon. Thấy dáng vẻ này của cậu, chơi xấu lại ấn ấn, Jihoon hai mắt trợn ngược, thất thủ đầu hàng, một dòng tinh dịch cứ thế bắn ra.
"Cũng chưa giúp em mà, sao lại tự mình bắn rồi?" Người dưới thân mềm như cọng bún, Dohyeon ngậm vành tai cậu nhẹ giọng cười nói: "Dâm đãng."
Jihoon gương mặt cay cú, cắn môi nhỏ giọng nói: "Còn không phải là ai đó làm cho à."
"Anh cứ thích em như vậy."
Rút ngón tay cắm vào ra, Dohyeon nâng mông Jihoon lên, thay thế bằng dương vật thô dài để ở huyệt khẩu nộn hồng.
"Anh vào đây." Dohyeon thấp giọng nói.
Côn thịt từ từ đi vào, huyệt khẩu nho nhỏ cố gắng nuốt từng chút từng chút côn thịt thô to. Jihoon khó nhịn giãy giụa một chút: "Thật căng..."
"Ngoan, nhịn một chút, lúc này mới vào được một nửa thôi." Dohyeon bị Jihoon kẹp có chút đau, anh nắm lấy eo Jihoon hung hăng đâm vào, cảm giác ấm áp ướt át nháy mắt bao bọc lấy anh, mày cau lại lập tức giãn ra.
"To... Quá lớn..."
Jihoon khó nhịn nhíu mày, đôi mắt ướt át, hạ thân theo bản năng co rút lại, muốn thích ứng cự vật xa lạ kia.
"Em thật chặt..." Dohyeon bị cậu hút da đầu tê dại, một dòng điện theo xương cùng bò lên lên đại não, suýt nữa bắn ra. Anh vỗ vỗ mông Jihoon, ý bảo cậu thả lỏng chút.
Jihoon rầm rì nửa ngày, nỗ lực thả lỏng, rất vất vả mới thích ứng được.
"Tốt chưa?" Dohyeon hỏi, anh nhịn đến cực độ, gân xanh trên trán hơi nổi lên.
"Ừm..." Jihoon nhỏ giọng đáp.
Thấy cậu đã thích ứng được, lúc này anh mới động. Côn thịt từ từ rút khỏi huyệt nhỏ, lại chậm rãi cắm vào, Jihoon thoải mái bám vào cổ Dohyeon, chủ động hùa theo.
Dần dần, loại chậm rãi thọc vào rút ra này đã không thể thỏa mãn cậu, Jihoon cọ cọ mặt Dohyeon, năn nỉ nói: "Nhanh thêm tí nữa..."
"Được." Khóe miệng Dohyeon gợi lên một nụ cười tà, anh nâng chân thiếu niên, thế công càng ngày càng mãnh liệt. Dương vật thô dài mạnh mẽ thọc vào rút ra giữa kẽ mông, mỗi một lần đều đâm đến chỗ sâu nhất.
Thời gian dài, Jihoon khó có thể thừa nhận tấn công mãnh liệt như thế, ngón tay nắm chặt lấy ga giường. Cậu cảm thấy mình tựa như một chiếc thuyền con, đang lắc lư giữa biển rộng mênh mông, mà Dohyeon chính là sóng biển càn quét cậu.
"Dohyeon... Chậm một chút... Quá nhanh..."
"Không phải em nói anh nhanh lên sao? Sao lại chậm một chút?" Dohyeon như thể không nghe thấy, động tác dưới thân không hề chậm lại: "Không ngoan."
"A... Em từ bỏ... hức hức." Jihoon khóc lóc cầu xin.
Quá mức kích thích khiến cậu căn bản không chịu nổi, thân thể càng lúc càng trở nên kỳ quái, cậu sợ hãi.
"Một lát là tốt rồi." Dohyeon hôn hôn mặt cậu, thúc thật mạnh mấy chục lần, cảm nhận tiểu huyệt của Jihoon dần dần co chặt, anh biết cậu muốn tới.
Anh ôm người thật chặt, cuối cùng đâm rút mười mấy lần, bắn vào sâu trong cơ thể Jihoon, hai người cùng đạt cao trào.
Dư vị tan đi, Dohyeon còn chưa chịu rút ra khỏi người cậu.
"Anh đi ra ngoài..." Jihoon đẩy đẩy Dohyeon.
"Không." Dohyeon hôn mặt cậu một cái: "Bên trong em rất ấm áp, anh cứ muốn chôn bên trong mãi."
"..."
Jihoon trừng mắt nhìn anh một cái, quay đầu.
Dohyeon xoay mặt cậu lại: "Đây là trừng phạt."
Jihoon bĩu môi: "Em đã nói không phải cố ý mà..."
"Vậy cũng không được." Dohyeon vẻ mặt nghiêm túc: "Anh không thích em quá thân mật với ai khác."
"Nam nữ cũng không được."
"Vâng." Jihoon chớp mắt, gật gật đầu.
"Ừm, mệt à?" Dohyeon sờ sờ đầu của cậu: "Mệt thì ngủ đi, anh giúp em rửa sạch."
Jihoon nói: "Có hơi mệt."
"Vậy em nghỉ ngơi một lát đi."
"Anh ra ngoài trước đi..."
"Không được."
"..."
Jihoon rõ ràng cảm nhận được đồ vật trong cơ thể lại thức tỉnh.
Cứu mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro