Chap 116: Tha thứ cho ta,trở về bên ta. Có được không?
" Sao rồi, vẫn còn giận hắn sao? "
Hiền Vy chống cằm nhìn Khởi My, mỉm cười. Khác với vẻ lãnh đạm thường thấy, khi đối diện với tri kỉ của mình, nàng trở nên hiền hòa, ấm áp hơn rất nhiều. Khởi My nhìn Hiền Vynguýt dài một cái.
" Cứ để hắn chờ đi. "
" Ồ, vậy tớ quyến rũ hắn nhé? "
" Tớ cấm cậu! " Khởi My lườm Hiền Vy còn Hiền Vy thì cười khúc khích, ra vẻ khoái chí lắm.
" Đừng để hạnh phúc chờ đợi quá lâu. Nếu thế, nó sẽ rời bỏ cậu mà đi mất đấy. " Hiền Vy vỗ vỗ vai Khổ My, thân mật nói. " Từ mai tớ sẽ vào trong cung sống, không thể cùng ở đây với cậu. Thế nên phải mau chóng đem thiệp hồng đến hoàng cung cho tớ đấy nhé. Để tớ chờ lâu thì đừng có trách. "
" Vào cung? Sao tự dưng lại nhập cung? "
" Hôm đưa thi thể của Huệ Phi nhập hoàng lăng, thái hậu đã nói chuyện với tớ rồi. Mọi hiểu lầm đã được hóa giải, người hy vọng tớ sẽ nhập cung để bầu bạn cùng người. Tớ nghĩ như vậy cũng tốt lắm. Năm năm, tớ xa rời gia đình, bạn bè, đến sống ở một nơi xa lạ. Cậu là cô nhi, có thể dễ dàng quen thuộc với nơi này, nhưng tớ...dù đã năm năm rồi, tớ vẫn rất nhớ gia đình mình. Tớ nghĩ...ở bên cạnh thái hậu, cũng như ở bên cạnh mẫu thân của mình, như vậy cũng tốt lắm chứ. "
Khởi My ôm lấy Hiền Vy nhẹ giọng nói.
" Sẽ có ngày, cậu sẽ tìm được hạnh phúc của mình, sẽ tìm được chân mệnh thiên tử của mình, nhất định đấy. "
" Đã tìm được rồi. " Hiền Vy nhẹ đẩy Khởi My ra, thản nhiên nói.
" Đã tìm được? " Khởi My trợn mắt kêu lên. Rốt cuộc là ai vậy chứ? Nhanh như vậy đã tìm được sao?
Hiền Vy thích thú nhìn bộ dạng kinh ngạc của Khởi My, tủm tỉm cười.
" Người đó cậu cũng biết mà. "
Biết? Cũng biết? Là ai? Là ai nhỉ?
" A, chẳng lẽ... "
" Đoán đúng rồi đấy, chính là người đó. " Hiền Vy hếch mặt, cười rạng rỡ. Nàng vỗ vỗ vai Khởi My, xoay người muốn rời khỏi. " Rảnh rỗi nhớ tới hoàng cung thăm tớ. Thôi, tớ phải trở về thu dọn đồ đạc đây. Bye! "
Hiền Vy rời đi, để lại tiếng cười giòn tan trong khoảng không. Ánh hoàng hôn rực rỡ huy hoàng bao phủ trên người nàng, tạo thành một khung cảnh diễm lệ, huyền ảo.
Nửa đêm, khi đang chìm trong giấc ngủ, Khởi My cảm nhận được có luồng gió nhẹ mơn man trên cơ thể mình, nàng biết có người vừa vào phòng, vì vậy liền lười nhác mở mắt. Văn Khánh thấy nàng tỉnh giấc, có chút giật mình, lúc sau liền bình ổn lại, cẩn thận đóng cửa, đến bên giường ngồi xuống.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng của nàng, ân cần.
" Khỏe không? "
" Nó rất khỏe, mẫu thân của nó còn khỏe hơn trâu, nó đương nhiên là khỏe. "Khởi My đau lòng sờ sờ gương mặt của Văn Khánh, từ lúc nào mà nét mặt hắn lại đầy ôn nhu, ẩn giấu sự phiền muộn như vậy? Hắn của ngày hôm nay, và hắn của lần đầu tiên gặp mặt_ lạnh lùng, bá đạo, như thể hai người khác nhau. Là vì nàng sao?
Văn Khánh bắt lấy bàn tay của Khởi My, giữ nguyên tay nàng trên gương mặt mình, ánh mắt tha thiết nhìn nàng.
Hai người cứ im lặng như thế...
Nhưng cũng đủ để cảm nhận tình ý nồng đậm, nỗi lòng tha thiết...
Yêu...đôi khi chỉ đơn giản như thế thôi...
" Khởi My. "
Văn Khánh thì thầm tên nàng, đôi mắt nhắm nghiền, bờ môi dụi vào lòng bàn tay nàng. Trái tim Khởi My như run lên, một đợt sóng cảm xúc ào ạt đánh vào trái tim nàng khiến nàng thổn thức. Nàng không trả lời, chỉ tha thiết nhìn hắn, cái nhìn chứa đựng cả yêu thương cùng đau lòng.
" Khởi My. " Văn Khánh tiếp tục gọi tên nàng.
"..." Nàng vẫn là im lặng không trả lời.
" Khởi My. "
" Ta đây. " Khởi My nhịn không được, đôi môi khẽ hé mở, đáp lại hắn.
" Tha thứ cho ta, trở về lại bên ta. Có được không? " Văn Khánh mở mắt sóng mắt tha thiết nhìn nàng, trong đáy mắt ấy, là nhu tình, là van lơn, là bối rối cùng lo lắng.
Nàng nhìn sâu vào đôi mắt hắn, do dự trả lời.
" Ta..."
#729 từ
Ngắn nhưng hay ha?
Chap này Au tặng bạn Vinmini user32337109 nhé...vì bạn ý "phiền" quá hà😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro