Ngoại truyện 1: Nắm bắt yêu thương
Sau đêm giao thừa, từ sáng sớm Khởi My, Văn Khánh cùng hai tiểu hài tử song sinh đã tiến cung, tới Ngọc Lộ cung vấn an Vương Ngọc thái hậu. Vương Ngọc thái hậu vẫn là một nụ cười hiền từ, hướng Khánh Linh cùng Khánh Đan vẫy tay.
" Nào, tới đây, để nội tổ mẫu ôm các con. "
Hai thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trong lòng Khởi My cùng Văn Khánh nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, nhảy tới bên Vương Ngọc thái hậu ngồi xuống. Vương Ngọc thái hậu hài lòng cười híp mắt, ở trên đỉnh đầu mỗi nữ nhi hôn nhẹ một cái, lại lấy ra hai phong bao đỏ chói, nhét vào hai bàn tay mũm mĩm phấn nộn. Khánh Linh cùng Khánh Đan cười rạng rỡ nhận lấy bao lì xì, còn vô cùng hào hứng giơ lên vẫy vẫy, muốn khoe với phụ mẫu.
Một bầu không khí ấm áp, hòa thuận như vậy, đột nhiên chính là bị Huy Nam vẻ mặt căng thẳng xông vào phá hỏng.
" Tham kiến mẫu hậu, hoàng huynh, hoàng tẩu. " Huy Nam nhanh chóng một lượt tham kiến, sau đó chẳng để mọi người kịp trả lời, hắn đã nhanh nhẹn trốn vào trong sương phòng, nói với ra ngoài " Nếu có ai tới tìm nhi thần thì ngàn vạn lần đừng có nói nhi thần ở đây. "
Trong khi mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Huy Nam đã vô tung vô ảnh biến mất sau tấm bình phong. Ngay sau đó chỉ một khắc, thân hình mảnh mai của Hiền Vy ( Liễu Song Song ) cũng xuất hiện. Lúc này, trong lòng mọi người đều thầm " à " lên một tiếng, thì ra là như vậy a.
Hiền Vy vẫn một bộ dạng lãnh đạm, không gấp gáp mà từ tốn, hơi khom người xuống hành lễ.
" Tham kiến thái hậu, tham kiến vương gia. "
" Nga, không cần đa lễ, không cần đa lễ. " Vương Ngọc thái hậu vội vàng phất tay, một thời gian dài thân cận, bà cũng đã có hảo cảm không ít đối với nàng, chính là vô cùng sủng hạnh cùng cưng chiều, vậy mà nha đầu này mỗi lần gặp bà đều hành lễ, thật sự quá khách sáo đi.
Ánh mắt của Hiền Vy lướt một vòng khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở tấm bình phong, ngăn cách sương phòng với đại sảnh. Nàng khẽ mỉm cười, đuôi mắt nheo lại, cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, nét lãnh đạm nhàn nhạt vương trên gương mặt thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng, thánh thót vang lên.
" Thái hậu, người có nhìn thấy hoàng thượng đâu không? "
Thái hậu hắng giọng, hơi mất tự nhiên nói.
" Ừm... Thiên nhi không có tới đây, con muốn tìm nó có chuyện gì sao? "
Hiền Vy hơi cúi đầu cười nhẹ, mũi giày di di trên nền đất " Cũng không có gì ạ, chỉ là muốn tìm hoàng thượng nói chuyện phiếm một chút, nhưng hình như hoàng thượng đang muốn trốn tránh thần. "
" Nga, không có, không có đâu a. Ta nghĩ hẳn là nó bận rất nhiều việc đi. " Vương Ngọc thái hậu lập tức tìm cách thanh minh dùm Huy Nam.
Hiền Vy không đáp lời mà tiến tới bên cạnh Khánh My cùng Khánh Đan, một gối quỳ xuống trước mặt chúng, vừa cười vừa xoa đầu.
" Linh nhi, Đan nhi, hôm nay hai con có được Nam thúc thúc lì xì cho chưa nào? "
Khánh Linh và Khánh Đan được hỏi tới, không chút do dự, thật thà trả lời.
" Nam thúc thúc vừa tới đã vội vã trốn vào bên trong, không có ôm tụi con cũng không có cho tụi con phong bao lì xì. "
Lời vừa thốt ra, hai tiểu oa nhi lập tức bụm miệng, lấm lét nhìn nhau, lại lén liếc nhìn phụ mẫu của chúng. Oa oa...chính là đã lỡ lời mất rồi. Văn Khánh,Khởi My cùng thái hậu chẳng còn cách nào khác, chính là chỉ biết ngó lơ, ngó lơ ra ngoài a.
Hiền Vy cười nhạt, xoa đầu Khánh Linh và Khánh Đan, đứng dậy hành lễ " Thái hậu, thần xin cáo lui. '' Nói xong, nàng nhẹ nâng gót bước đi, cũng không có ý muốn vào trong tìm Huy Nam. Nàng không muốn khiến bản thân mình hối hận vì chưa từng đấu tranh cho tình yêu của mình, vì thế nàng chấp nhận từ bỏ đi tự tôn của mình để theo đuổi hắn. Không hẳn là bám riết không ngừng, chỉ là muốn được ở bên cạnh hắn nhiều một chút, là giả vờ như vô tình gặp mặt hắn một chút. Nhưng...hắn lại cho rằng như thế thật phiền phức, luôn tránh mặt nàng.
Nàng mất hơn ba năm để yêu hắn, từ bỏ đi tự tôn của mình để tìm cách khiến trái tim hắn thay đổi, nhưng nàng không muốn mang tiếng là kẻ mặt dày vô liêm sỉ nữa. Hằng ngày nghe các cung nữ trong cung bàn tán, nói nàng là kẻ không có tự trọng, nàng cũng đau lòng lắm chứ. Nàng có thể quên đi cái nhìn của người đời, nhưng nàng lại không chịu được sự thờ ơ, trốn tránh của hắn. Thà rằng hắn nói với nàng rằng hắn không yêu nàng, bảo nàng tránh xa hắn một chút, như vậy, có lẽ nàng sẽ dễ dàng từ bỏ, dễ dàng quên. Chính là vì hắn cứ mập mờ không rõ, chỉ biết trốn tránh nàng, thế nên nàng mới cố chấp không chịu buông. Nàng hiểu, hắn là nể mặt nàng, không muốn làm tổn thương nàng, thế nên mới không nói ra, nhưng hắn đâu biết rằng hắn làm như vậy lại càng khiến nàng đau lòng nhiều hơn. Một nam nhân ôn nhu như hắn, hành xử như vậy thật khiến nàng phiền muộn. Hôm nay, nàng vốn dĩ chỉ là muốn gặp hắn, muốn đứng trước mặt hắn mà thẳng thắn nói rằng, nàng sẽ từ bỏ hắn, sẽ không bao giờ làm phiền hắn nữa. Nhưng mà hắn lại trốn tận đến tẩm cung của thái hậu. Vậy thì nàng còn biết làm gì nữa đây? Chi bằng cứ thế vô thanh vô tức rời xa cuộc sống của hắn, như vậy, nàng sẽ không đau, hắn cũng chẳng phải bối rối.
Phải, cứ như vậy đi...
Từ bên trong sương phòng, Huy Nam lén lút đi ra, có phần khó hiểu. Hiền Vy lại bỏ cuộc một cách đơn giản như vậy sao? Hơn nữa, chẳng phải hắn nên cảm thấy vui mừng vì điều đó sao? Cớ sao hắn lại cảm thấy hụt hẫng đến như vậy? Hắn đưa tay sờ sờ sống mũi, xoay người chắp tay hành lễ.
" Mẫu hậu, nhi thần xin phép cáo lui. "
" Ừm. " Vương Ngọc thái hậu nhẹ gật đầu, tủm tỉm cười.
Huy Nam đang định quay trở về thư phòng của hắn, thì nghe thấy tiếng của Khởi My gọi giật lại.
" Đợi đã. "
" Khởi My, có chuyện gì sao? "
Khởi My nheo mắt, trong giọng nói chứa đựng sự uy hiếp cùng một chút không hài lòng.
" Hiền Vy tốt xấu gì cũng là hảo bằng hữu của ta, huynh đối xử với nàng ấy như vậy không cảm thấy có lỗi với ta sao? "
" Ách...ta..." Huy Nam bối rối tới mức suýt đánh rơi chiết phiến cầm trên tay, ấp úng cả nửa ngày cũng không biết nói gì.
Khởi My thở dài, phẩy tay nói " Thôi bỏ đi, nàng ấy cũng đã vậy rồi, ta cũng không có quyền ý kiến nhiều. "
Huy Nam như được đặc xá, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trở về thư phòng phê duyệt tấu chương.
Những ngày sau đó, Hiền Vy không hề tới tìm Huy Nam, nếu vô tình gặp mặt sẽ là nhanh chóng tránh mặt hắn. Điều này khiến Huy Nam cảm thấy có chút khó hiểu, cũng cảm thấy trống vắng, bên cạnh dường như thiếu đi điều gì đó. Khi có một điều đã trở thành thói quen trong cuộc sống, đột nhiên mất đi, sẽ không khỏi khiến bản thân cảm thấy hụt hẫng.
Một ngày, khi dùng thiện, Huy Nam cảm thấy món ăn có chút kì lạ, liền cho gọi trù sư ( đầu bếp ) trong ngự thiện phòng tới.
" Thức ăn hôm nay có vị khác hơn so với mọi ngày, ngự thiện phòng mới đổi trù sư sao? Hay tại cách nấu của ngươi thay đổi? "
Trù sư quỳ gối trên mặt đất, đầu cúi thấp, kính cẩn cùng một chút lo sợ bẩm tấu.
" Bẩm hoàng thượng, ngự thiện phòng không đổi trù sư, hạ thần cũng không có thay đổi cách nấu. Tại vì trước đây, Hiền Vy cô nương nghe nói hoàng thượng thích ăn cá, nên mới tự tay nấu món cá hấp ngũ vị này cho hoàng thượng. Vì khi ấy người rất tán thưởng món ăn này nên hằng ngày hạ thần đều để cô nương ấy tự tay nấu cho hoàng thượng. Hôm nay cô nương ấy ngã bệnh, không thể tới trù phòng được, thế nên... " Vì hắn không biết cách nấu, hơn nữa lại là lần đầu làm món ăn này, khó tránh khỏi việc khác lạ. Có phải là cách nấu của hắn quá tệ hay không a? Thế nên hoàng thượng muốn trách phạt hắn?
Huy Nam nghe bẩm báo, vô cùng sửng sốt. Thứ nhất là vì, món cá hấp ngũ vị này hằng ngày đều là Liễu Hiền Vy làm cho hắn sao? Thứ hai là, nàng bị bệnh rồi??? Huy Nam mím môi, do dự một chút, cuối cùng dứt khoát đứng dậy.
" Tới Đào hoa cung. "
Đào hoa cung là một trong những tẩm cung dành cho phi tần trong cung, nơi đây trồng rất nhiều hoa đào, dọc theo hai đường đi còn trồng rất nhiều hoa mẫu đơn. Lần đầu tiên tới đây, Hiền Vy đã mê mẩn cảnh sắc của Đào hoa cung, nhất mực muốn ở lại đây. Hắn cũng không có từ chối, dẫu sao hắn cũng không có phi tử, để nàng ở lại đây cũng không có vấn đề gì.
Tiết trời đang vào xuân, hoa đào đang ở thời kì rực rỡ nhất, cánh hoa bay trong không trung, phủ đầy trên mặt đất, tạo thành một cảnh sắc tuyệt đẹp. Hiền Vy gương mặt đỏ bừng, suy yếu vô lực nằm trên giường, ánh mắt mơ màng nhìn về một trời hoa màu hồng phía ngoài cửa sổ. Từ xa xa, một thân ảnh mặc hoàng bào dần dần tiến đến, nổi bật giữa sắc hồng dịu mắt. Tóc đen như mực, gương mặt ôn nhu, vân đạm phong khinh, không nhiễm chút bụi trần, nụ cười thuần khiết thường trực trên môi không xuất hiện trên gương mặt hắn, thay vào đó là sự lo lắng cùng căng thẳng. Gió thổi bay những cánh hoa, cuốn tung một góc hoàng bào của hắn, giống như thể hắn là một tiên tử hạ phàm đang đứng giữa tiên cảnh. Nàng là đang bị ảo giác sao?
Huy Nam có chút gấp gáp lao vào phòng, nhìn Hiền Vy nằm trên giường, ngước mắt nhìn hắn. Đột nhiên lại cảm thấy có chút đau lòng, nhíu mày hỏi.
" Tại sao lại bị bệnh? "
Tử Vân bê thau nước từ bên ngoài bước vào, nghe thấy câu hỏi của hoàng thượng, liền lên tiếng.
" Hôm qua chủ nhân ăn mặc phong phanh, lại hóng gió bên hồ sen, có lẽ bị nhiễm phong hàn."
Đôi lông mày của Huy Nam lại càng nhíu chặt hơn, thật muốn mắng nữ nhân này một trận, cũng đã lớn như vậy rồi, tại sao lại không biết tự chăm sóc bản thân mình một chút chứ?
" Đã mời thái y chưa? " Hắn hỏi.
" Đã mời rồi, nhưng chưa có thấy tới. "
" Tại sao lại chưa có tới? " Huy Nam cảm thấy nổi giận thật rồi " Người đâu, mau cho truyền tất cả thái y tới đây cho ta, thái y trong cung chết hết rồi sao? Tại sao đã được cho gọi mà không tới nhanh một chút, có biết mạng người là quan trọng không hả? "
" Ngươi im đi được không, đừng có lớn tiếng, có biết ta rất đau đầu không? " Hiền Vy khó chịu cằn nhằn, nàng bị bệnh, sẽ rất mẫn cảm với âm thanh. Hắn lại to tiếng như vậy, khiến đầu nàng cứ ong ong, muốn nàng khó chịu chết sao? Còn nữa, hắn ăn nói bậy bạ gì vậy cơ chứ? Cái gì mà mạng người quan trọng, nàng cũng không phải là bệnh nặng đến hấp hối, có cần tỏ thái độ nghiêm trọng đến như vậy không?
Nàng nhức đầu, cũng không muốn nghĩ nhiều, chính vì vậy nhất thời đã quên mất, không nhận ra tại sao nàng bị bệnh mà hắn lại lo lắng, căng thẳng đến như vậy.
Huy Nam bị mắng, lập tức im bặt, không hó hé thêm tiếng nào, khiến những thái giám, cung nữ có mặt sửng sốt, lén lút nhìn nhau, dùng ánh mắt ngầm hỏi " Chuyện gì đang xảy ra a? " Hoàng thượng mà lại bị nữ nhân này mắng sao?
Hiếm khi hoàng thượng nổi giận, chính vì vậy mà tất cả thái y trong cung không chút chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất để tới Đào hoa cung. Sau khi bắt mạch xong, nàng được chẩn đoán là bị cảm mạo thông thường, cũng không có gì đáng ngại mấy, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thường xuyên chườm mát là ổn. Lúc này, tâm tình Huy Nam mới dịu đi một chút, hắn phất tay, đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, hắn sợ quá nhiều người, sẽ gây ồn ào, sẽ khiến nàng đau đầu.
Hiền Vy cũng chẳng có ý kiến, đơn giản vì nàng đã quá mệt, ngủ thiếp đi ngay khi thái y bắt mạch cho nàng rồi. Chính vì vậy, nàng không có dịp chứng kiến cảnh tượng Huy Nam tỉ mỉ chăm sóc cho nàng, cứ mỗi lúc hắn lại thay khăn chườm cho nàng, cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, không rời nàng nửa bước. Đống tấu chương chờ phê duyệt được đẩy hết qua cho Trọng Thành và Văn Khánh, hắn còn một sứ mệnh cao cả hơn, đó là ở bên chăm sóc cho nàng...
2450 từ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro