20.

Kim Taehyung từ lúc Yang Yieun lấy được 30% cổ phần Kim Thị rồi bỏ trốn, khiến Kim Doohyun ba cậu nhập viện thì đã không để Yieun vào mắt. Vốn không xem cô ta ra gì nữa, bây giờ lại còn trước mắt cậu diễn trò tình tứ cùng Jeon Jungkook, cậu dĩ nhiên cũng không việc gì phải xem trọng cô.

"Tôi tất nhiên rất khỏe, ba tôi, cũng rất khỏe đấy..."

Kim Taehyung đanh thép nhìn cô, nhận thấy không thể tiếp tục đứng đây, cô liền xoay sang giục Jungkook rời khỏi đó.

"Anh Jungkook, chúng ta đi thôi, chị Soonie đang đợi..."

"Được."

Jungkook chỉ nhìn Kim Taehyung cười nhẹ xã giao một cái rồi rời đi, cũng không nói với cậu ấy thêm câu nào. Kim Taehyung cũng lịch sự gật đầu chào lại.

Đi được vài bước, Jungkook thấy thắc mắc liền hỏi Yang Yieun.

"Yieunie, người vừa rồi chúng ta gặp, là Kim Taehyung sao?"

Yieun ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Jungkook hỏi.

"Sao anh lại biết cậu ta..."

"Kim Thị đứng đầu ngành thời trang trong nước, anh tất nhiên phải tìm hiểu vài thông tin cơ bản chứ. Nhưng cậu ta ở ngoài, trông còn trẻ hơn trong ảnh rất nhiều, quả thật tuổi trẻ tài cao..."

Yang Yieun thở phào nhẹ nhõm, cũng may Jungkook không nhớ ra Kim Taehyung, vừa rồi nhìn thấy Jungkook cùng Kim Taehyung một chỗ, cô đã hoảng sợ mà chạy nhanh tới, cũng may cô đã lo thừa rồi.

"Được rồi, đừng bận tâm cậu ta nữa, em thấy anh còn giỏi hơn đấy, mau đi thôi..."

Kim Taehyung xoay đầu nhìn theo bóng lưng của bọn họ, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Jeon Jungkook của bây giờ và Jeon Jungkook của một năm trước cứ như hai người khác nhau hoàn toàn. Còn Yang Yieun, Jungkook cũng biết rõ cô ta từng có thời gian có mối quan hệ đặc biệt với ba cậu, vậy mà vẫn có thể chấp nhận cô ta như vậy. Rốt cuộc một năm qua, hai người đó đã phát triển đến mối quan hệ gì rồi...

Jungsoon đã giúp cậu giải đáp thắc mắc. Lúc Kim Taehyung trở lại, Jungsoon đang hãnh diện giới thiệu về Jungkook, người em trai duy nhất của mình, rằng anh vừa từ Mỹ trở về. Sau khi cô kết hôn cùng Choi Junho, Jungkook sau này sẽ thay cô quản lý Jeon Thị.

Jungkook tay trong tay cùng Yieun tiến đến chỗ Junho và Jungsoon. Ở trung tâm ánh nhìn của mọi người, Jungkook nở một nụ cười thân thiện, dàn khách mời lại được dịp cảm thán về nhan sắc nam thần của vị tổng giám đốc mới này, cùng với mỹ nhân bên cạnh, cũng đúng là trời sinh một cặp.

Riêng Yoon Baekhye, nãy giờ chỉ chăm chú theo dõi phản ứng của Kim Taehyung, nhưng cậu ta lại không trưng ra biểu cảm khác lạ nào cho cô nhìn thấy, một mực hướng về phía trung tâm ánh nhìn, cùng mọi người vỗ tay hoan nghênh Jungkook. Baekhye vô cớ tức giận bỏ đi, Kim Taehyung cũng không có tâm trạng đuổi theo dỗ dành, khí phách đại tiểu thư trưởng thành hiểu chuyện của cô đã bay sạch từ khi cô đính hôn cùng Taehyung. Cậu ấy gần như biến cô thành một người chuyên gia gây sự cãi nhau rồi vô cớ giận dỗi, nhưng lần nào cũng do cô chủ động làm hòa trước, vì tình cảm dành cho Kim Taehyung đã là quá lớn, ngay cả chuyện cô muốn kết hôn mà Kim Taehyung chưa vội cô cũng không thể làm được gì, chỉ biết im lặng chờ đợi.

Chờ từ lúc Jeon Jungkook biến mất đến lúc anh ấy trở lại, Yoon Baekhye cho đến hiện tại cũng không xác định được thời gian cô bỏ ra để chờ đợi Kim Taehyung là đúng hay sai nữa...

Kim Taehyung lấy một ly rượu, để lên môi nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía Jungkook.

"Kim tổng, cảm ơn cậu đã dành thời gian đến chung vui cùng chúng tôi..."

Jungsoon từ phía xa bước tới, nâng ly với Kim Taehyung, cậu cũng đem ly rượu đụng với ly của Jungsoon rồi uống một ngụm.

"Jeon tổng, chúc mừng chị..."

Jungsoon cười tươi nói:

"Tôi bây giờ là Choi phu nhân rồi..."

Kim Taehyung cũng cười đáp lại.

"À, phải, chúc mừng Choi phu nhân..."

Hai người nâng ly lần nữa uống cạn, Taehyung bây giờ mới nói vào vấn đề chính.

"Em trai chị, lúc nào anh ta mới thôi diễn kịch trước mặt tôi, một năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy..."

Jungsoon bình thản đáp.

"Kim Taehyung, tôi biết cậu mang tâm tư gì, nhưng cậu bây giờ đã có vị hôn thê của mình, vẫn là nên nghĩ cho cô ấy. Về em trai tôi, nó không phải là Justin nữa, Justin từ lâu đã không còn nữa, bây giờ là một Jeon Jungkook hoàn toàn mới mẻ. Sự việc một năm trước, tôi chân thành xin lỗi cậu, nhưng mong cậu hãy cứ để mọi chuyện thuộc về quá khứ, đừng cố gắng nhắc lại làm gì nữa, cậu vẫn là đừng nên tiếp xúc nhiều với em ấy..."

Kim Taehyung im lặng chưa nói gì, Jungkook đã từ phía xa bước tới bên cạnh Jungsoon, còn tươi cười với cậu.

"Chị, đây có phải là Kim tổng của Kim Thị không? Sao chị không giới thiệu với em gì cả..."

Kim Taehyung bên cạnh nghĩ thầm. "Người này vẫn còn diễn được hay như vậy sao?"

"Kookie, sau này ra thương trường, em sớm muộn cũng sẽ đối đầu với cậu ấy, vội cái gì chứ..."

"Không có, em chỉ là cảm thấy cậu ấy tuổi trẻ tài cao nên rất ngưỡng mộ thôi. Chào cậu, tôi là Jeon Jungkook, rất vui được biết cậu..."

Kim Taehyung cũng miễn cưỡng tươi cười đáp lại.

"Chào anh, tôi là Kim Taehyung..."

Jeon Jungsoon đột nhiên cảm thấy căng thẳng, liền tìm cách kéo Jungkook đi.

"Được rồi Kookie, cùng chị đi chào hỏi khách mời đi..."

Jungkook tươi cười gật đầu, đoạn không quên chào hỏi Kim Taehyung.

"Kim tổng, cậu cứ tự nhiên nhé..."

Kim Taehyung chỉ gật đầu một cái, đem ánh mắt khó hiểu ở phía sau lại nhìn theo bóng lưng của Jungkook. Người này tuy không giống trước kia, nhưng năng lượng tỏa ra vẫn cực kỳ hút người. Nụ cười cùng ánh mắt ngọt ngào vẫn không khác, nhưng tiếc là cậu bây giờ đối với anh chỉ có thể hận, không hơn không kém.

.

.

Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Jungkook đang trên đường đưa Yang Yieun về nhà. Ở trên xe cô không ngừng đem ánh mắt lo lắng nhìn về phía anh.

"Yieunie, em sao vậy, cứ nhìn anh như vậy, anh không tập trung lái xe được..."

Yang Yieun chủ động nghiêng người giữ lấy cánh tay rồi tựa lên vai Jungkook. Cô nói.

"Anh Jungkook, em thật sự rất thích anh..."

Jungkook có chút bối rối, dù đây không phải lần đầu Yieun nói ra điều này.

"Anh biết... em là vị hôn thê của anh mà, sao có thể không thích anh được chứ..."

Yieun dời ra nhìn Jungkook rồi hấp tấp hỏi.

"Vậy anh có thích em không?"

Jungkook một tay lái xe một tay nắm lấy bàn tay cô rồi nói.

"Ngốc quá, sao anh có thể không thích em, nếu không thích sao em lại là vị hôn thê của anh được..."

Yang Yieun ngoài mặt cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng lại phi thường lo lắng, Jungkook cứ mở miệng lại nhắc tới ba chữ vị hôn thê. Nếu sau khi anh tỉnh lại không phải không nhớ bất cứ thứ gì và không bị ràng buộc bởi danh xưng này, liệu anh có đối với cô như bây giờ...

Từ lúc Jeon Jungkook tỉnh lại đã hơn bốn tháng, mọi người đều nói với Jungkook rằng Yang Yieun là vị hôn thê thanh mai trúc mã với anh, anh dù miễn cưỡng tin nhưng đối với cô luôn giữ một khoảng cách xác định.

Trừ những cái nắm tay, những cái ôm bình thường, ngoài ra cũng không có thêm một hành động thân mật nào khác nữa.

Jungkook mở cửa cho Yieun xuống xe. Cô trước khi vào nhà còn luyến tiếc ôm lấy anh một cái, Jungkook cũng không cự tuyệt đối với Yieun, tuy rằng cảm giác tình yêu rất thiếu chân thật, nhưng thời gian qua cô cũng đã hết lòng chăm sóc anh, anh dù một chút kí ức cũng không còn nhưng vẫn dùng sự cảm kích đối tốt với cô ấy.

Được một lúc, Jungkook dời ra nói.

"Em vào nhà đi, ở đây lạnh lắm. Ngủ ngon nhé..."

"Được, anh cũng ngủ ngon nhé... tạm biệt. "

"Tạm biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro