Chương 103: Kim Ae Ri kích động nói chân tướng

Bụng Kim Ae Ri đã chín tháng, cũng gần đến ngày dự tính sinh rồi, vốn hành động cũng không dễ dàng. Bị Lee Dong Hae vung lên như vậy, nhất thời mất đi thăng bằng, cả người ngã ra phía sau. Đồng thời dưới chân cũng giẫm hụt, dưới chân đạp vào khoảng không, thân thể tròn vo tựa như quả bóng từ trên cầu thang lăn xuống.

"A. . . . . ."

Toàn bộ không gian cũng có thể nghe tiếng thét chói tai của Kim Ae Ri.

Phá vỡ màng nhĩ, vang dội đến cả nóc phòng, thê thảm lại bén nhọn.

Tất cả mọi người đều ngây dại.

Lee Dong Hae cũng không nghĩ đến Kim Ae Ri sẽ ngã lăn xuống, thân thể đứng tại chỗ, lập tức quên mất phản ứng.

"Anh còn đứng đó làm gì? Mau cứu người!" Sắc mặt Kim Jisoo trắng nhợt, không khỏi lên tiếng nói.

Cô chạy tới bên kia cầu thang, Kim Jennie không kịp ngăn lại. "Này, Soo Soo!"

Lee Dong Hae lúc này mới hồi hồn về, sải bước đi tới bên cạnh Kim Ae Ri. Kim Ae Ri nằm trên mặt đất, phía dưới đã chảy rất nhiều máu, nhìn thấy mà ghê. Lee Dong Hae nhìn mà mất hồn, nhất thời tay chân có chút luống cuống. Anh không muốn cô ta xảy ra chuyện gì.

Kim Jisoo vội vàng gọi điện thoại cấp cứu.

Rất nhiều người đi ngang qua cũng bị hù sợ, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.

Kim Ae Ri đau đến khóc mãi, không ngừng kêu: "Đứa bé. . . . . . Đứa bé của tôi. . . . . ."

Trước khi bị đưa vào phòng cứu cấp, cô ta nói với Lee Dong Hae: "Anh nhất định sẽ phải hối hận, chờ đứa bé ra ngoài, tôi sẽ làm xét nghiệm DNA của anh với con."

Hơi thở của cô ta rất không ổn định, một câu nói đứt quãng, lại vô cùng kiên định. Thân thể Lee Dong Hae cứng ngắc lại, Kim Ae Ri đã bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Đèn đỏ sáng lên, cửa đóng chặc.

Mấy người bọn họ, không khí khó được an tĩnh như thế.

Kim Taehyung cũng tới, thấy Kim Jisoo không có việc gì, anh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Kim Jennie nói trong điện thoại không rõ ràng, chỉ nói họ xảy ra chuyện ở khách sạn Hoàng Triều, hại anh lo lắng một đường.

Lúc phẫu thuật kết thúc, đã là chuyện của mấy giờ sau đó.

Mạng Kim Ae Ri không dễ dàng mà cứu được, thế nhưng đứa bé, lúc lấy ra từ cơ thể mẹ thì đã chết, mất đi hô hấp.

Kim Ae Ri lâm vào hôn mê, còn chưa biết.

Nhưng bác sỹ đáp ứng yêu cầu của cô ta, làm xét nghiệm DNA của đứa bé với Lee Dong Hae.

Kim Do Yoon và Wang Yeon vừa mới biết được tin tức, lập tức lên chuyến bay nhanh nhất chạy đến. Vừa đúng lúc nghe chuyện DNA, vừa hỏi chuyện gì xảy ra, không chỉ có Lee Dong Hae làm hại Kim Ae Ri biến thành như vậy, hắn còn hoài nghi thân thế trong bụng đứa bé của Kim Ae Ri, muốn cùng con gái giải trừ hôn ước. Kim Do Yoon là hạng người gì? Nghe xong lời này, nhất thời giận đến đỉnh đầu bốc khói, Wang Yeon cũng không khống chế được. Mắng to Lee Dong Hae không có lương tâm!

"Ae Ri còn chưa kết hôn, đã phải thay anh sanh con, anh không những không biết cảm kích, không Kim* trọng nó. Còn đối với nó như thế, làm sao anh có thể ác tâm như vậy? Khi đó anh còn nói tôi anh là ba của đứa bé, anh đều quên rồi sao? Dong Hae a, làm sao anh là người như vậy? !" Wang Yeon đau lòng mà nói.

Nghĩ tới Kim Ae Ri, không nhịn được thất thanh khóc rống.

Kim Do Yoon giận giữ nói: "Anh muốn thì lấy, không muốn cũng không cần, anh xem con gái của tôi là cái gì? Anh còn đặt tôi ở trong mắt sao? Lee Thị dạy dỗ chính là đồ không bằng cầm thú này sao? Anh nghe kỹ cho tôi, chuyện này tôi sẽ không chịu để yên đâu."

"Ơ, thật khó tin, cha cậu lúc nào thì trở nên có nhân tính như vậy? Lại còn vì Kim* tiện nhân ra mặt." Kim Jennie giễu cợt nâng lên khóe môi.

Kim Jisoo tự nhiên hiểu ý của cô, lạnh nhạt nói: "Ông ta quan tâm chính là mặt mũi của mình, vớt về cho Thụy Hưng một ít vốn. Lần này Lee Dong Hae đuối lý, hôn sự nhất định không cử hành được nữa, không nhân cơ hội gạt một khoản, giọng điệu kia của ông ta sao nuốt xuống được?"

"Hừ, tớ biết ngay mà, lão hồ ly này."

Chuyện giễu cợt lớn nhất là, kết quả xét nghiệm DNA, đứa bé của Kim Ae Ri, xác nhận là của Lee Dong Hae.

Lee Dong Hae cầm kết quả xét nghiệm một khắc kia, cả người cũng ngây ra, hoàn toàn không dám tin tưởng.

Wang Yeon trong lòng đau đớn, liều mạng đánh anh ta,

Lee Dong Hae cũng không có phản kháng.

Kim Jennie cùng Kim Jisoo hai mặt nhìn nhau.

Người sau mấp máy môi, không biết nên nói có tâm tình gì? Vui vẻ sao? Dường như cũng không có. Khổ sở? Vậy làm sao có thể! Chỉ có chút phức tạp mà thôi. Sớm biết bọn họ sẽ có một ngày nháo lên, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, vả lại huyên náo không chịu nổi như vậy.

Ông trời quả nhiên còn công bằng.

"Làm gì cũng dắt tôi tới đây?" Trong phòng bệnh, Kang Jae Hwa bất mãn hỏi Kim Jennie. Hắn đối với chuyện của Kim Ae Ri vốn không cảm thấy hứng thú, nếu không phải vì Kim Jisoo, hôm nay sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Vốn chờ có kết quả, thì hắn chuẩn bị đi, kết quả Mộc cô nương kiên quyết kéo người ta tới phòng bệnh.

Kim Jennie nhìn lại hắn một cái. "Chuyện cười còn chưa có diễn xong đâu, gấp cái gì? Tới đây xem bộ dạng Kim* tiện nhân gặp phải ác báo, lão tử đã nghĩ lâu rồi."

"Nhàm chán."

". . . . . ."

Kim Ae Ri đã tỉnh rồi, cảm xúc hết sức mất khống chế. La hét khiến Lee Dong Hae bồi thường con của cô ta, Lee Dong Hae không nói tiếng nào, hiển nhiên còn chưa có từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Kim Ae Ri vừa ném gối đầu vừa đập cái ly, tiếng hét so cả tiếng vang tầng lầu gây ra còn lớn hơn, Kim Jisoo nhìn một màn trước mắt này, không khỏi thở dài. Lee Dong Hae nhất định khi nhìn những bức hình cùng băng ghi hình kia, đoán rằng đứa nhỏ trong bụng Kim Ae Ri là do cùng người khác tư thông mang thai , ai biết. . . . . .

Trong lòng anh ta chắc cũng hối hận.

Dù sao đó cũng là con của hắn.

Này tương đương với đích thân hắn ta giết chết con của mình, ban đầu Woo Namjoon mất khống chế làm cho Park Soo-young sanh non đã khổ sở không thôi. Chỉ cần Lee Dong Hae còn có một chút lương tâm, cũng sẽ có cảm giác. Chỉ có thể nói, tự mình làm bậy thì không thể sống được!

Bọn họ làm chuyện sai lầm, cuối cùng lại để cho đứa bé gánh hậu quả, đáng thương nhất là đứa bé vô tội vừa qua đời mới đúng.

Đứa bé cũng đã thành hình!

Kim Ae Ri khóc nói: "Đều do anh làm hại. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . Anh trả đứa bé cho tôi. . . . . . Trả tôi đứa bé. . . . . ."

"Chết cũng đã chết rồi, tôi đi đâu tìm một đứa bé bồi thường cho cô?" Lee Dong Hae hoàn toàn bộc phát, không chịu được la lớn.

Kim Ae Ri ngẩn ra, trên mặt mang đầy nước mắt, một lúc lâu mới phản ứng được. Cô ta vung lên tay, hung hăng đánh một cái tát lên mặt Lee Dong Hae, âm thanh thanh thúy vang dội cả phòng bệnh.

"Anh cút cho tôi! Cút cho tôi. . . . . ." Kim Ae Ri chỉ cửa, mất khống chế gào thét.

Trong con mắt Lee Dong Hae tối tăm, nhưng vừa nghĩ tới Kim Ae Ri vừa mất đi đứa bé, anh ta hất tay, xoay người rời phòng bệnh.

"Đợi chút, anh đi đâu?" Không ngờ mới vừa đến cửa lại đụng phải Wang Yeon, Wang Yeon liếc nhìn tình huống trong phòng bệnh, nhanh chóng đoán được cái gì, bà nói với Lee Dong Hae: "Anh làm đã chuyện sai lầm còn muốn đi, Anh là đàn ông sao? Ae Ri hiện tại bị đả kích, cảm xúc không ổn định, anh không an ủi con bé một chút, còn đem con bé kích thích thành ra như vậy, lòng của anh rốt cuộc làm bằng gì?"

"Cháu. . . . . ." Lee Dong Hae nhìn về phía Wang Yeon, phản bác đến khóe miệng, lại đột nhiên nuốt xuống.

Kim Ae Ri lần nữa khóc rống lên, lớp trang điểm đã sớm trôi mất không còn hình dáng, rối bù, cực kỳ nhếch nhác. Wang Yeon đi nhanh đến bên giường cô ta, đau lòng ôm bả vai của cô ta an ủi, con bé khóc tâm bà cũng muốn vỡ.

"Mẹ. . . . . ." Kim Ae Ri thuận thế dựa vào trên vai Wang Yeon, đau lòng gọi.

"Ngoan, mẹ ở đây. Tất cả đều đã qua, cũng sẽ đi qua!" Wang Yeon dịu dàng an ủi.

Kim Ae Ri nghe câu này, nước mắt chảy nhanh hơn. Cô ta khóc lóc, đột nhiên chú ý tới trong phòng còn có những người khác ở đây, hơi thở thật vất vả mới dần dần trở lại bình thường cảm xúc nhất thời lần nữa bị nhen nhóm, hận ý trong lòng Kim Ae Ri đạt tới tột đỉnh trước nay chưa có, nhất là thấy Kim Jisoo thì lý trí trong nháy mắt hoàn toàn mất đi.

"Làm sao cô lại ở chỗ này? Là cô có đúng không? Là cô làm, cô cố ý muốn chia rẽ tôi với anh Dong Hae, hại chết đứa bé của tôi, cô là muốn nhìn tôi chết phải không?"

"Mình làm, thì phải có dũng khí gánh vác. Mà không phải vừa mới xảy chuyện thì đổ tất cả tội lỗi lên người khác, tôi không có nhàm chán như cô nghĩ." Kim Jisoo tỉnh táo trả lời.

Kim Ae Ri không tin. "Trừ cô ra còn ai vào đây? Chính là cô, cái người phụ nữ độc ác này, đứa bé của tôi nào có lỗi với cô? Cô đối với anh ta như vậy. Cô không phải muốn báo thù tôi sao, cô đã đoạt Jae Hwa đi, mắt anh ta cũng không có nhìn thẳng tôi một cái, cô còn muốn như thế nào? Chuyện gì tốt cũng bị cô chiếm hết, tôi muốn một Lee Dong Hae thì có lỗi sao? Tại sao đối với tôi như vậy, ông trời tại sao không công bằng như vậy? Tại sao?"

Kim Ae Ri giống như thật rất khổ sở, giọng nói run rẩy, thậm chí lời nói có chút không mạch lạc.

Kim Jisoo cau mày: "Lời này của cô là có ý gì?"

"Đủ rồi, chính cô tự làm tự chịu, đừng đổ thừa lên người Soo Soo." Kang Jae Hwa đột nhiên chen vào nói.

Hắn không mở miệng còn may, Kang Jae Hwa nói lời này, hoàn toàn kích thích Kim Ae Ri, tựa như khiến cô ta lâm vào điên cuồng. Cô ta gắt gao nhìn Kang Jae Hwa, nói: "Tự làm tự chịu? Anh nói tôi tự làm tự chịu? Ha ha. . . . . . Kang Jae Hwa, ai cũng có thể nói tôi như vậy, nhưng anh không thể, anh không có tư cách nói tôi như vậy! Làm sao anh có thể nói tôi như vậy? Tôi biến thành như vậy, đều do ai làm hại, không phải do anh, tôi sẽ biến thành cái bộ dáng này sao?"

Kang Jae Hwa cau mày, hỏi: "Lời này của cô là có ý gì?"

"Chuyện đã như vậy, tôi cũng vậy không sợ nói cho anh biết, còn nhớ rõ mùa hè năm 3 đại học không? Đêm trước hôm Sinh nhật anh, tôi giúp anh mua quà tặng, chạy suốt cả một ngày, nhưng cũng không có mua được cái gì hài lòng. Tôi cũng không có buông tha, một con phố đã tìm, lại tìm đến một con phố khác, mãi cho đến buổi tối. Tự tôi cũng không biết mình đi đến chỗ nào, chưa quen cuộc sống nơi đây, tôi rất sợ, muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng số còn chưa có thông qua, lại đụng phải lưu manh. Một dãy nổi danh hỗn loạn, tôi là một người ngoại quốc, nơi nào biết những thứ này. Bọn họ dắt tôi đến một cái hẻm nhỏ, tôi cực kỳ hoang mang, không ngừng kêu cứu, nhưng mà cái gì dùng cũng không có? Tôi khi đó mong nhìn thấy anh biết bao nhiêu, anh biết không? Sáng ngày thứ hai, tôi không ngừng gọi điện thoại cho anh, anh đều không nhận. Đi đến nhà trọ tìm anh, thì anh nói như thế nào? Thái độ coi như cỏ rác, tôi đến nay đều nhớ. Không, là chết cũng sẽ không quên! Thật ra thì tôi chỉ muốn được nghe một tiếng an ủi của anh, cái cảm giác tuyệt vọng, các người đời này cũng không thể nghiệm được. Nhưng anh còn ở trên vết thương của tôi hung hăng đâm lên một đao nữa, Kang Jae Hwa, tôi yêu anh nhiều bao nhiêu, một khắc kia tựa như có bấy nhiêu hận anh! Tôi thật sự vô cùng hận. . . . . ."

Wang Yeon ôm cô thật chặt, đau lòng vô cùng nói: "Đừng nói ahhh... Ae Ri, đừng nói. . . . . ."

"Tại sao không nói?" Kim Ae Ri kích động nói.

Kang Jae Hwa trầm mặc, hắn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó, không trách được ngày đó cô ta nhìn qua nhếch nhác như vậy, quần áo không ngay ngắn, tóc cực kỳ xốc xếch. Mà lúc đó trong đầu hắn đều là Kim Jisoo, làm sao có thời giờ suy nghĩ Kim Ae Ri như thế nào, trong mắt cũng căn bản không thấy được cô ta, cho nên không để mắt đến, cô ta đã từng bị thương. Kang Jae Hwa không khỏi nắm chặt quả đấm, cho nên Kim Ae Ri là vì hắn, mới chuyển toàn bộ mũi nhọn lên Kim Jisoo, mới trăm phương ngàn kế muốn đem Lee Dong Hae đến tay? Nếu như hắn nhớ không lầm, Kim Ae Ri trở về nước sau sinh nhật hắn không lâu.

"Tôi tự giam mình ở trong nhà, nửa tháng không có ra khỏi cửa, cũng không có liên lạc cùng bất luận kẻ nào. Trong lòng tổn thương càng ngày càng lớn, cho đến ngày đó Areum tìm được tôi, nói Kim Jisoo cùng bạn trai cô ấy như thế nào như thế nào, muốn tôi thêm chút sức, cố gắng giải quyết anh của cô ta. Tôi đột nhiên tỉnh ngộ lại, tại sao chỉ có một mình tôi khổ sở như vậy? Tại sao anh không thèm quan tâm một chút cảm thụ của tôi? Trong lòng chỉ có Kim Jisoo, rõ ràng cô ta đối với anh như vậy rồi, nhưng anh vẫn chưa từng quên cô ta. Anh rời đi đến nước Mĩ thì tôi cho đó là cơ hội của tôi, lại không nghĩ rằng ngược lại hủy một khả năng cuối cùng nhỏ nhoi của chúng ta. Nhưng Kim Jisoo đây? Cô ta cái gì cũng không biết, một mình ở Hongkong tiêu diêu tự tại, không buồn không lo hưởng thụ hạnh phúc của cuộc sống cô ta. Tại sao cô ta trôi qua hạnh phúc như vậy? Tôi không cam lòng, cô ta đoạt anh đi, tôi cũng vậy muốn cướp đi người đàn ông của cô ta, để cho cô ta cũng nếm thử loại tim đau xót này, dù sao tôi đã không hoàn chỉnh rồi, cũng không thể đi cùng với anh nữa, tôi còn quan tâm cái gì? Ha ha. . . . . . Đúng là mỉa mai! Tôi đi bệnh viện chữa trị giải phẫu làm màng trinh, sau đó cố ý đến gần Lee Dong Hae, so với theo đuổi anh ta trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều, tôi từng bước một phá hủy ấn tượng Kim Jisoo ở trong lòng anh ta, sau đó để cho anh ta đối với tôi khăng khăng một mực. Chuyện tiến hành thuận lợi hơn, tiệc tối hôm tốt nghiệp xảy ra kịch hay, tôi thật sự vĩnh viễn đều sẽ không quên. Nhưng tôi vẫn còn đánh giá cao đàn ông, các ngươi đều có một bản tính, trước yêu tôi yêu chết đi sống lại, kết quả nói thay đổi liền thay đổi sắc mặt, nhiều tuyệt tình! Kim Jisoo, tôi cho cô biết, cô rồi sẽ có một ngày này! Một ngày nào đó Kim Taehyung sẽ vứt bỏ cô...cô đời này cũng đừng nghĩ lấy được hạnh phúc!" Kim Ae Ri ác độc nguyền rủa.

Một khi gợi lên quá khứ nhớ lại những khổ sở kia, tâm tình của cô ta càng không thể khống chế, trong lòng hận, giống như cơn sóng thần cuốn lấy, hoàn toàn chôn lương tâm của cô ta.

Lee Dong Hae nghe xong, tất cả áy náy, khó chịu trong nháy mắt bị phẫn nộ thay thế. Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Cô ban đầu ở cùng với tôi, cũng chỉ là vì trả thù Kang Jae Hwa, trả thù Kim Jisoo?"

"Nếu không anh cho rằng là cái gì? Anh như vậy, anh cảm thấy tôi để mắt tới? Nếu không phải Kim Jisoo mắt bị mù coi trọng anh...anh là cái thá gì? Chỉ là không ngờ, Kim Jisoo nhanh như vậy đã nằm trong ngực của người khác, đem anh vứt ra sau ót, căn bản không có đạt tới hiệu quả dự trù của tôi. Cũng chỉ trách anh quá vô dụng!"

"Cô. . . . . ." Lee Dong Hae giận đến nói không ra lời.

Anh ta từ lúc đi học, vẫn là nhân vật phong vân trong trường học, là người tình trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ. Rất thỏa mãn cảm giác hư vinh của anh ta, nhưng khi Kim Taehyung xuất hiện, sau còn có thái độ hờ hững của Kim Jisoo đối với anh ta, ghét phải nói, cũng làm cho lòng tự ái của anh ta bị đả kích rất lớn. Hơn nữa hôm nay Kim Ae Ri, lời nói này của cô ta ác hơn, thua thiệt cho anh ta trước kia đối với cô ta tốt như vậy. Lee Dong Hae cảm giác cuộc sống mình kể từ khi đụng phải hai chị em này hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo rồi.

Các cô là trời sanh phái đến khắc anh ta!

Kim Jisoo lại cực kỳ tỉnh táo, đợi Kim Ae Ri nói xong, cũng không có lộ ra dao động tâm tình rất lớn. Cô hỏi: "Ngày đó nhìn thấy người đàn ông kia chuyện gì xảy ra?"

"Hắn?" Kim Ae Ri cười lạnh."Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Lúc trung học năm thứ nhất theo đuổi tôi, bị tôi cự tuyệt. Không nghĩ tới bây giờ làm trinh thám, tôi để cho hắn giúp tôi tìm mấy cái tên súc sinh phá hủy tôi, thế nhưng hắn lại mượn cơ hội muốn tôi cùng hắn lên giường, tôi đồng ý."

"Ae Ri, con. . . . . ." Wang Yeon không thể tin nhìn Kim Ae Ri, thế nào cũng không ngờ đến con gái lại có thể biến thành cái bộ dáng hiện tại này.

Thật may Kim Do Yoon không có ở đây, nếu bị ông ấy biết, không thể không giết Kim Ae Ri!

Tất cả chân tướng đã sáng tỏ, Kim Jisoo cũng không nhớ đến Kim Ae Ri đã từng có qua một đoạn lịch sử đen tối như vậy. Cô đã từng cũng vẫn oán trách ông trời bất công, tất cả mọi người cưng chiều Kim Ae Ri, cô ta muốn lấy được cái gì, muốn từ bên người cô cướp đi cái gì, luôn là sẽ thành công. Cho đến giờ phút này mới cảm nhận được, ông trời thật công bằng. Đồng thời Kim Ae Ri nhằm vào cô, thật ra thì cả người đã sớm tổn thương. Có lẽ cô ta chỉ muốn tìm ký thác mà thôi, đem ngược cô để tìm cho mình một chút an ủi. Chỉ có như vậy, Kim Ae Ri mới có động lực sinh tồn được, mới không cảm thấy cuộc sống tuyệt vọng như vậy.

Kim Jisoo có thể hiểu cô ta, nhưng tuyệt không tán thành cách làm của cô ta, cũng không thể tha thứ.

"Tôi chưa từng nghĩ tới muốn cùng cô tranh cái gì. Tôi là chị của cô, đã từng cũng muốn chung đụng tốt với cô, là cô muốn tôi làm thành quân xanh. Kim Ae Ri, chỉ cần cô đổi lại tâm trạng, vẫn có thể lần nữa đạt được hạnh phúc, nhưng cô không có. Cô dùng hận, hoàn toàn phá hủy chính cô. Đây tất cả đều do tự mình cô tạo thành, không oán được người nào."

"Chị? Ai nói cô là chị của tôi?" Kim Ae Ri giống như nghe được chuyện cười.

"Ae Ri, đừng nói. . . . . ." Wang Yeon biết là không đúng, vội vàng chặn cô ta.

Kim Ae Ri coi như không nghe thấy, nói tiếp: "Cô chẳng qua là một tiện chủng của người phụ nữ lẳng lơ cùng kẻ khác, có tư cách gì để giáo huấn tôi? Cô thật sự cho rằng cô là thiên kim đại tiểu thư? Cho nên ba chán ghét cô như vậy...cô biết tại sao không? Cô ở nhà chúng tôi ăn uống chùa nhiều năm như vậy, còn phải chia đi tình thương của mẹ tôi, tại sao? Mẹ tôi căn bản không nghĩa vụ đối tốt với cô như vậy, cô ở nhà chúng ta, từ vừa mới bắt đầu chính là dư thừa! Cô không xứng với Kang Jae Hwa, càng không có tư cách cùng tôi tranh giành, nhưng tại sao anh ta thích cô mà không phải là tôi? Tại sao?"

Kim Jisoo ngây dại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro