Chương 106: Xảy ra tranh chấp

Kim Jennie lại bắt được cô. "Không cần, tự mình đi lên tắm."

"Cũng được." Kim Jisoo đẩy Kim Jennie lên lầu. "Cậu nhanh lên một chút đi, đừng để bị lạnh! Mình đi nấu ít canh gừng giúp cậu."

Kim Jennie giống như rất mệt mỏi, cô hôm nay cực kỳ yên tĩnh. Gật đầu một cái, liền xoay người đi lên lầu.

Kim Jisoo lo lắng nhìn bóng lưng cô, một lát sau, mới đi đến phòng bếp nấu canh.

Cô bưng canh gừng vào phòng vừa đúng Kim Jennie tắm xong ra ngoài. Tóc ướt nhẹp khoác lên trên vai, cũng không lau. Chậm rãi đi về phía Kim Jisoo.

"Làm sao không sấy tóc?" Kim Jisoo để canh gừng xuống, thuận thế hỏi.

Kim Jennie đặt mông ngồi ở trên ghế, miễn cưỡng nói: "Lười phải sấy."

"Như vậy sao được? Tóc ướt sẽ không thoải mái."

"Cậu giúp tớ sấy tóc?" Kim Jennie nhíu mày.

Kim Jisoo không do dự, cầm máy sấy, cắm vào ổ điện, nói với Kim Jennie nói: "Ngồi đi."

Kim Jennie ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tóc của cô ấy rất dài, lại vừa mịn, một đầu màu đỏ rượu đẹp lóa mắt, chất tóc rất tốt. Đối với tóc cô ấy, Kim Jennie từ trước đến giờ đều rất hào phóng, cũng rất biết được bảo dưỡng. Dường như cô thành một người đại đặc sắc.

"Ai, ChiChoo, cậu nói chúng ta ban đầu làm thế nào không ở cùng một chỗ nhỉ? Rõ ràng cùng ở nhiều năm như vậy, nếu là lão tử cưới cậu, lại có người nấu cơm, giặt quần áo, nói chuyện phiếm, làm ấm giường, còn có người giúp tớ sấy tóc, để cho tớ giày xéo. . . . . . Chậc chậc, cuộc sống có cỡ nào vừa lòng!" Kim Jennie hỏng đầu hỏng não nói.

Kim Jisoo hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện gì là chuyện gì?"

"Ít nói nhảm, cậu biết mình nói cái gì."

"Phốc, mình cũng không phải là cậu... cậu nghĩ cái gì lão tử làm sao biết?" Kim Jennie thuận nước đẩy thuyền trả lời.

Kim Jisoo thấy cô nói lảng sang chuyện khác, vì vậy đổi phương thức nói: "Mình mới sẽ không gả cho cậu, không biết làm cơm, giặt quần áo lại không biết làm việc nhà, quá lỗ vốn!"

Kim Jennie giận. "Mẹ kiếp, Bwi nhà cậu sẽ nấu cơm sẽ giặt quần áo sẽ làm việc nhà, lão tử dầu gì còn có thể nấu mỳ ăn liền, anh ta ngay cả nấu mỳ ăn liền cũng có thể đem cả phòng bếp nổ tung."

"Cho nên, cậu rất hả hê?"

"Nói nhảm. Không sợ không phân biệt hàng tốt xấu, chỉ sợ hàng so hàng, cậu vừa so sánh lão tử cũng biết tốt bao nhiêu rồi."

". . . . . ." Kim Jisoo chép chép miệng."Mình cảm thấy chúng ta mới vừa nói đến tiêu chuẩn này không phải đi tìm đối tượng, là tìm bảo mẫu toàn năng ( full-job) ."

"Sai!" Kim Jennie nói: "Là vừa đúng kiêm bảo mẫu toàn năng ( full-job), một công đôi việc chứ."

"Đó không phải là vừa đúng, Bwi nói tài nấu nướng của Min Lão Đại rất tốt. Cậu đi tìm anh ta, tuyệt đối sẽ không đói chết." Kim Jisoo rất tùy ý nói.

Quả nhiên, sắc mặt Kim Jennie thay đổi.

Một hồi lâu, cô mới bỉu môi một cái nói: " ChiChoo, cậu thật mất hứng!"

Kim Jisoo từ chối cho ý kiến.

Cô chậm rãi nói: "Nghe nói người trong lòng Min Lão Đại là Chaeyoung."

"Nghe ai nói?"

"Cậu một mực cũng biết có đúng không?"

Kim Jennie làm ra dáng vẻ trầm ngâm."Bốn năm trước, ông nội mình muốn gả mình cho Min Yoongi, nhưng mà mình khi đó lại cảm thấy anh ta đối với mình tham dự quá nhiều. Khi còn bé trên phương diện học tập cũng thế, trên sinh hoạt cũng thế, hiện tại ngay cả hôn sự cũng muốn trông nom, muốn mình đồng ý anh ta, cả đời sẽ sống bị anh ta nắm trong tay, không có chút tự do ngôn luận nào. Sau đó lão tử không vui, liền công khai cùng anh ta đối chọi, ông nội mình cũng rất quật cường, mình theo anh ta làm ầm ĩ, dời trong nhà đi."

"Ừ, mình nhớ cậu đã từng nói qua với tớ. Sau đó mới biết Jang Chung Hee, hắn đề nghị cậu có thể tìm người giả bạn trai, trước tiên đi lừa ông nội Kim (Jen), khiến chuyện đính hôn hủy bỏ. Hơn nữa tự nguyện "hiến thân", các cậu còn làm bộ ở chung, đúng không?" Kim Jisoo nói tiếp.

Kim Jennie gật đầu một cái, ôm đầu gối rúc vào trong ghế, tư thế rất lười biếng. "Nhưng ông nội căn bản không nghe, mình nhờ bác mình giúp đỡ, bà ấy khuyên bảo rất nhiều. Cũng trải qua lần nói chuyện phiếm này, mình mới ý thức được, mình thích Min Yoongi. Vốn cũng không ghét ở cùng với anh ta, chỉ bởi vì ông nội tự chủ trương, cho nên mới làm phản mà thôi. Chẳng qua nếu như vì thoát khỏi ông nội nắm trong tay, mà buông tha hạnh phúc mình dễ như trở bàn tay, hình như cũng rất không có lời. . . . . ."

"Cho nên?"

"Mình đi tìm anh ta." Kim Jennie giương mắt, nhìn Kim Jisoo, cũng không có tiêu cự gì, giống như đang nhớ lại. "Bà nội Song nói anh ta đi Hương Cảng tìm người thân thích, sau đó mình cũng vậy đi theo. Sau đó, nhìn thấy anh ta cùng Min Chaeyoung ở chung một chỗ, ánh mắt của anh ta nhìn cô ấy không giống như vậy."

"Đó cũng đã là chuyện nhiều năm trước." Kim Jisoo không nhịn được trấn an nói: "Hiện tại Chaeyoung có Park Jimin, cô ấy quả thật rất hạnh phúc, cũng để xuống tất cả, mình tin tưởng Min Lão Đại cũng sẽ để xuống. Lại nói, anh ta đối với cậu cũng không phải không có tình cảm, nếu không. . . . . ."

"Cậu biết hôm nay tại sao mình trở thành như vầy không?" Kim Jennie cắt đứt lời cô.

"Tại sao?"

"Vốn là tớ chờ Min Yoongi trở về, nhưng anh ta đột nhiên nhận được điện thoại của Min Chaeyoung, lúc ấy Min Chaeyoung đang bên ngoài. Cô ấy bị hen suyễn, không thể gặp mưa, càng không thể hít thở trong không khí bụi bậm, vì vậy Min Yoongi phải đi đón cô ấy." Kim Jennie bình tĩnh mà nói, nhưng là ai đều cảm giác ra, trong giọng nói của cô có phần khổ sở.

Kim Jisoo tức cười.

Cô biết Park Jimin đi Florence còn chưa có trở lại, nhưng Min Chaeyoung làm như vậy, có ý gì? Theo lý thuyết, đối mặt với người mình từng yêu, nhưng bây giờ không có ở cùng nhau, có biết bao nhiêu phần lúng túng. Nhất là dưới tình huống bản thân đã có bạn trai, phải nên kiêng dè mấy phần, nếu không đối với anh ta, với mình, với bạn trai mình, cũng không tốt. Huống chi căn cứ vào tình huống Min Chaeyoung lúc đó, hoàn toàn có thể gọi điện thoại bảo tài xế, cũng có thể gọi cho Bwi hoặc Im Nayeon đến đón. Cô ấy lại lựa chọn Min Yoongi, chẳng lẽ vẫn chưa hoàn toàn để xuống sao? Hơn nữa đã sớm có thói quen gặp phải chuyện gì cũng tìm anh ta trước?

Làm thế để Park Jimin ở chỗ nào?

Kim Jisoo không nghĩ ra, Min Chaeyoung vốn là người rất có lí lẽ, không đến nỗi ngay cả điểm này cũng không băn khoăn.

"Jendeukie. . . . . ."

"Thôi, mình không muốn nói chuyện của bọn họ, ảnh hưởng tâm tình." Kim Jennie đứng dậy, đi tới bên giường, vừa nói với Kim Jisoo: "ChiChoo, cậu trước đi ngủ đã. Lão tử cũng mệt mỏi, cả ngày hôm nay giằng co, muốn ngủ ngon một giấc. Nếu không ngày mai sẽ bị coi là phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng."

Trong miệng cô phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng, dĩ nhiên là phù hợp các cô nương tổ biên kịch ban đêm đi tìm quán Ngưu Lang.

Kim Jisoo cũng không miễn cưỡng. "Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai mình làm đồ ăn ngon cho cậu."

Bình thường nhà họ Kim ít khi xuống bếp, hết cách rồi, một nhà bốn người cũng ít khi ở nhà, coi như trở về cũng đi đến nhà họ Im ăn chực. Tài nấu nướng của Im Yoona tốt vô cùng, có thể nói tiêu chuẩn với đầu bếp cao nhất, Min Chaeyoung thừa kế tài nấu nướng mẹ cô, cũng là một tay đầu bếp giỏi. Bình thường các cô luôn làm đồ ăn, cũng ăn rất ngon, cho nên mấy người nhà họ Kim cũng rất thuận lý thành chương chạy đến nhà họ Im ăn chực.

Nhiều năm như vậy, cũng quen rồi.

Dù sao nhiều người càng náo nhiệt!

Trước kia Kim Jisoo cũng rất thích loại không khí này, rất ấm áp. Nhưng hôm nay, để ý tới có điểm không giống nhau, cô thế nào đều cảm thấy có điểm không đúng.

Min Chaeyoung cùng Min Yoongi có thể đừng di chuyển nhiều hay không? Dù gì lúc nào có Min Chaeyoung thì Min Yoongi cũng sẽ xuất hiện ở bên cạnh coi như xong, tại sao còn nhiều lời để tán gẫu như vậy? Mặc dù phản ứng Min Yoongi vẫn nhàn nhạt, cũng không còn nhiều cảm giác đắm đuối đưa tình, nhưng Kim Jisoo nhìn rất không tự nhiên. Trước kia còn tưởng bọn họ là anh em thì cũng không động chạm nhiều như vậy chứ? Còn thường duy trì một khoảng cách, nhưng gần đây lại không như thế nữa, lúc ăn cơm Min Chaeyoung còn gắp thức ăn cho Min Yoongi, dặn dò anh ta ăn nhiều một chút.

Min Yoongi cũng không có cự tuyệt, rất bình tĩnh nói: "Cám ơn."

Kim Jennie mặc dù không có tỏ vẻ gì, nhưng Kim Jisoo nghĩ cũng biết, cô nhất định vô cùng không vui. Mấy ngày nay, Kim Jennie nói cũng không nhiều, về nhà phần lớn vùi ở trên ghế sa lon xem TV, lúc ăn cơm cũng không giống như bình thường. Chỉ ngẫu nhiên mới nói tổn hại cô mấy câu. Trong lòng cô ấy vẫn là người kiêu ngạo, kể từ mấy năm trước trận tỏ tình cuối cùng kia diễn biến thành hoàn toàn quyết liệt, lại được biết trong lòng Min Yoongi đã có đối tượng, cô ấy liền không có ở trước người ta ra vẻ thích anh ta. Đoán chừng trừ mình ra, cũng không còn mấy người biết tâm tư của cô ấy. Ngay cả Bwi đều cho rằng ban đầu Kim Jennie cự tuyệt đính hôn với Min Lão Đại là bởi vì Jang Chung Hee, cũng đừng nói đến là Min Lão Đại vì chuyện tình này mà rất buồn bực.

Giống với hiện tại, rõ ràng ba người đang trong không khí rất kỳ quái như thế rồi, Min Lão Đại còn giống như chưa tỉnh, từ trong chén cơm ngẩng đầu lên, liếc mắt Kim Jennie nói: "Hôm nay ở tổ biên kịch ăn cơm hộp rồi hả?"

"Làm gì hỏi như thế?" Kim Jennie cũng ngẩng đầu lên, nhìn trở lại.

Min Lão Đại nhíu mày. "Ăn ít như vậy?"

"Thế nào, có ý kiến?"

"Ừ, em ở bên cạnh làm một dáng vẻ rất không có khẩu vị, sẽ làm ảnh hưởng đến tôi." Min lão đại rất đương nhiên nói.

Kim Jennie không nhịn được liếc mắt. "Vậy anh cũng trông nom quá rộng rồi, mẹ kiếp lão tử ăn nhiều ăn ít anh cũng muốn trông nom, liên quan éo gì đến anh à?"

Min lão đại rất bình tĩnh nói về: "Em ăn là gạo nhà tôi, ăn ít rất dễ dàng để cho tôi hoài nghi có phải nhà tôi không có làm tốt để xanh xao như vậy, thế nào không quan hệ? Còn nữa, em là một cô gái, có thể nói chuyện văn minh một chút không?"

Rốt cuộc là quan tâm mình xanh xao không hợp khẩu vị hay là đau lòng cô đã đạp lên tâm ý của Min Chaeyoung? Mặc kệ như thế nào, cô cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy.

Kim Jennie nhếch môi, cười nói: "Đó là vật gì? Lão tử không biết."

"Thật sao?" Min Lão Đại ý vị sâu xa nói một câu, không nói tiếp.

Kim Jennie đợi, thấy anh ta không nói lời gì nữa, không khỏi phiền muộn. Dùng sức đâm cơm trong chén, hận nhất loại cảm giác bị treo ngược khẩu vị!

Không có dứt khoát chút nào.

"Anh cùng Kim Jennie quan hệ giống như rất tốt a!" Yên tĩnh một lúc, Min Chaeyoung đột nhiên nói.

Min Yoongi nhàn nhạt liếc cô một cái, Kim Jennie cũng nhìn về phía cô, hai người dường như đồng thời mở miệng.

Min Yoongi: "Em nghĩ quá nhiều."

Kim Jennie: "Mắt bị mù rồi?"

Kim Jisoo mấp máy môi, lặng yên nhìn tất cả, tâm tình trong lòng khó mà nói rõ. Sau khi ăn cơm xong, Min Chaeyoung ở phòng bếp rửa chén, Kim Jisoo theo thường lệ ở bên cạnh giúp cô.

"Thật ra thì một mình em làm được rồi, chị không phải giúp đâu." Min Chaeyoung nghiêng đầu, nhìn Kim Jisoo cười nói.

Nụ cười của cô vẫn đẹp như thế, một chút tạp chất cũng không có, xinh đẹp giống như một thiên sứ.

Kim Jisoo do dự chốc lát, mới mở miệng hỏi "Em bây giờ. . . . . . Còn thích Min Lão Đại sao?"

Min Chaeyoung dừng lại động tác, cách một hồi, mới làm như rất tùy ý nói: "Thích, anh trai là người tốt như vậy, dĩ nhiên thích."

"Mặc dù biết nói như vậy có chút mạo muội, nhưng thật xin lỗi, chị muốn hỏi em đối với anh ta có tình cảm giới hạn anh em, hay đã vượt quá tình anh em, giống như lúc em cùng Park Jimin ở chung một chỗ vậy, em vẫn thích anh ta chứ?"

Min Chaeyoung nhắm mắt, chân mày hơi nhíu lại, lông mi khẽ run, cánh môi đẹp đẽ mím nhẹ. Trên tay còn cầm đĩa, tay đầy bọt xà phòng, thân hình của cô ấy hình như dừng một chút. Sau đó mới khôi phục như thường, có chút không sao cả nói: "Chị đã cho là như vậy thì là như thế đi, tình cảm là việc của em, em cũng không cần thiết nói với chị nhiều lời."

"Nhưng em có nghĩ đến Park Jimin sao?"

Vẻ mặt Min Chaeyoung khẽ thay đổi, ngoài miệng lại nói: "Đúng là rất mạo muội, đó cũng không phải là chuyện chị nên quan tâm."

"Chaeyoung, em không nên như vậy."

"Vậy phải như thế nào?" Min Chaeyoung lạnh nhạt nói: "Soo Soo, xin nói cho Kim Jennie, tình cảm phải dựa vào bản thân mà tranh thủ. Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi tình yêu, nhưng tình yêu chắc chắn sẽ không làm mà hưởng, càng chờ đợi, càng chạy mất nhanh hơn. Mặc kệ như thế nào, cũng không thể dễ dàng buông tha."

"Lời này của em là có ý gì?" Kim Jisoo cau mày hỏi.

Min Chaeyoung không nói gì, cất bát đũa xon, liền rời khỏi phòng bếp.

Còn một mình Kim Jisoo đứng tại chỗ, nghĩ tới lời nói vừa rồi của em ấy, trong lòng như có một viên đá ném xuống, không khỏi dâng lên gợn sóng. Nếu em ấy nói không thể dễ dàng buông tha, là chỉ Min Yoongi sao? Vậy là em ấy chưa quên được Min Yoongi, bởi vì Kim Jennie xuất hiện, khơi dậy cảm giác nguy cơ của em ấy, cho nên phải lần nữa tranh thủ tình cảm với Min Yoongi?

"Bwi, anh nói cho em biết chuyện của Chaeyoung cùng Min Lão Đại, là bởi vì đã sớm chú ý tới hành động gần đây của Chaeyoung rất không thích hợp có đúng không?" Kim Jisoo ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng tổng hợp mọi chuyện, cô dứt khoát mở ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, ngồi dậy.

Kim Taehyung mới vừa tắm xong ra ngoài, vén một góc chăn lên ngồi vào, thuận miệng hỏi: "Em nhận thấy được điều gì?"

Kim Jisoo không chút nghĩ ngợi nói: "Em cảm thấy cô ấy giống như cố ý chen vào giữa Jendeukie cùng Min lão đại, nhưng cô ấy không phải đã có Park Jimin rồi sao? Chẳng lẽ. . . . . ." Lại thay lòng?

Bốn chữ phía sau, Kim Jisoo không nói ra miệng.

Nuốt vào trong bụng.

Kim Taehyung nhíu mày, quả nhiên, lấy độ mẫn cảm của Kim Jisoo, là anh biết cô sẽ rất nhanh phát hiện.

Kim Taehyung nói: "Chuyện này, em không cần phải lo."

"Tại sao?"

"Soo Soo, mỗi người đều có tình cảm của mình. Bọn họ cũng không phải là đứa bé, mình phải có chừng mực."

Kim Jisoo không nghĩ như vậy. "Nhưng em không thể trơ mắt nhìn Jendeukie chịu uất ức, Min Lão Đại rõ ràng cũng không phải không có cảm giác với cô ấy, nếu như không có người quẫy nhiễu, mặc cho bọn họ tự nhiên phát triển nói không chừng còn có thể một con đường. Nhưng nếu như Chaeyoung tới thò một chân vào, chuyện sẽ thành khác rồi."

Cô sẽ không quên ngày mưa đó dáng vẻ Kim Jennie nhếch nhác, Min Chaeyoung đang suy nghĩ gì cô không biết, nhưng nếu như tổn thương tới Kim Jennie, Kim Jisoo quyết không thể dễ dàng tha thứ. Min Chaeyoung cùng Kim Jennie, mặc kệ nói thế nào, cô nhất định đứng về phía Kim Jennie, điểm này không cần hoài nghi.

"Không có ai muốn khi dễ Kim Jennie, em không cần nghĩ quá nhiều." Kim Taehyung lý trí nói.

"Chaeyoung làm chuyện này sẽ giải thích thế nào?"

Có lẽ cô hỏi được quá nhanh, cho nên giọng nói có vẻ có chút cao. Kim Taehyung đè cái trán, nói: "Chaeyoung không có làm chuyện gì, hơn nữa có một số việc, không thể kết luận quá sớm ."

Kim Jisoo cau mày."Nhưng Bwi, anh không phải cảm thấy, em ấy nếu cùng ở cùng một chỗ với Park Jimin, Park Jimin cũng không có ở đây, cũng không có việc gì tìm Min Lão Đại. Hơn nữa còn là người đã từng thích như vậy, nói như thế nào đây? Này rất không khoa học! Hơn nữa đồng thời đem Park Jimin, Min lão đại, còn có chính cô ấy đẩy vào một tình cảnh rất lúng túng. Dĩ nhiên còn có Jendeukie. . . . . ."

"Đây chính chuyện bọn họ phải tự giải quyết, em cũng không cách nào nhúng tay vào. Ngoan, không cần nghĩ!"

"Anh không lo lắng sao?" Kim Jisoo bật thốt lên.

Dù nói thế nào tất cả đều là người nhà của anh, tại sao Bwi có thể làm được dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì vậy? Kim Jisoo trong lòng đột nhiên không khỏi một hồi phiền não.

"Không có gì đáng lo lắng ." Kim Taehyung nhẹ nhàng nói.

Kim Jisoo cảm giác trong lòng phiền não càng sâu, nhất thời cảm thấy ở ngực có một cỗ tích tụ, xua đi không được."Nhưng em không nhìn nổi dáng vẻ Jendeukie khổ sở như vậy."

"Chaeyoung sẽ không làm gì với cô ấy, em yên tâm đi. Về phần chuyện cô ấy cùng lão đại, cái này phải xem ý tứ của lão đại, em lo lắng cũng không làm được gì. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, Kim Jennie cũng hiểu. Chúng ta cũng chỉ là người đứng xem, em dù quan tâm cô ấy thế nào, hạnh phúc của cô ấy, em cũng không thể khống chế được, phải xem vận mệnh của cô ấy."

"Làm sao anh xác định em ấy sẽ không làm cái gì với Jendeukie?" Kim Jisoo hỏi.

Cô cũng không muốn chất vấn Min Chaeyoung, dù sao em ấy đã từng giúp mình, hơn nữa cho tới nay, Min Chaeyoung giống như thiên sứ rất lý trí. Em ấy có lúc làm cho người ta có cảm giác như một tiên nữ không dính khói bụi trần, Kim Jisoo rất thích em ấy. Nhưng gần đây xảy ra những việc này, lại làm cho cô dao động, đây là do cô tận mắt nhìn thấy, còn theo như lời nói Min Chaeyoung ngày đó, lại có ý khác.

Kim Jisoo không khỏi nghĩ đến Byul Ryeon, người phụ nữ có gương mặt thiên sứ thực tế lại giống như ma quỷ, điều này cũng thúc đẩy cô không thể xác định Min Chaeyoung rốt cuộc là người như thế nào.

Nhưng trong lời nói Kim Taehyung đều vô tình hay cố ý bảo vệ Min Chaeyoung, Kim Jisoo không biết, anh chắc bởi vì Min Chaeyoung là người nhà của anh, mà Kim Jennie với cô không quen không biết, cho nên có thể thoải mái nói chuyện Min Chaeyoung như vậy, hay là thế nào? Dù sao thời gian dài chung đụng như vậy, cô có thể cảm thấy, người nhà bọn họ cực kỳ bao che cho nhau.

Mặc kệ là Kim Taeyeon, Kim Dahyun, Kim Taehyung, còn là những người nhà họ Im nữa, đều là như thế. . . . . .

Kim Taehyung khẽ cau mày: "Em không tin tưởng anh?"

Tất cả tâm tư Kim Jisoo đều viết ở trên mặt, cô nghĩ cái gì, Kim Taehyung nhìn một cái cũng biết.

Kim Jisoo cắn môi. "Em không phải không tin anh, chỉ là chuyện này, em từ đầu đến cuối đều cảm thấy Chaeyoung làm không đúng. Em ấy biết rõ Min lão đại thích em ấy, hơn nữa dưới tình huống mình đã có bạn trai, vẫn như thế. . . . . . Được rồi, em thừa nhận, em cũng vì Jendeukie mà bất bình. Nhưng nhìn tất cả mọi chuyện, cách làm Chaeyoung, làm cho người ta rất khó giải thích không phải sao? Anh một mực nói em ấy không có làm cái gì, không biết làm cái gì, nhưng là cô ấy làm, đã tổn thương tới người khác. Bwi, đây không phải là bao che."

"Em cho là anh bao che?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro