Bên tai chỉ nghe được một tiếng thét chói tai giống như nóc nhà bị nổ tung cùng tiếng ồn ào vang lên, Kim Jisoo cau mày, muốn lấy bàn tay trước mắt ra, thế nhưng người ta lại án binh bất động. Cho đến tiếng thét chói tai dần dần yếu đi, tay trước mắt mới rốt cuộc buông ra.
"Anh làm gì thế?" Kim Jisoo bất mãn hỏi.
Nói xong, mới phát hiện lời hỏi ra này không chỉ một mình cô.
Bên kia giọng nói của Kim Jennie cũng phát ra giống như vậy.
Kim Jisoo không nghĩ nhiều, tầm mắt quét qua sàn nhảy, thế nhưng đã không thấy bóng dáng của Im Nayeon cùng Park Jin-young. Người khiêu vũ muôn hình muôn vẻ nhiều như vậy, vậy mà đều không đủ hấp dẫn lấy một người. Cô nghiêng đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây nên, giọng nói thế nào cũng không thân thiện nói: "Làm sao?"
"À, ánh sáng sàn nhảy quá chói mắt, đối với mắt em không tốt."
Kim Taehyung trả lời rất tự nhiên, nét mặt kia giống như là đang nói, em xem, anh cũng vì tốt cho em, anh rất săn sóc khéo hiểu lòng người!
Kim Jisoo hung hăng liếc anh một cái."Anh cảm thấy lý do này tin được không?"
Coi cô như đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt à?
"Ừ, có thể rất đáng tin." Kim Taehyung một thoáng gật đầu.
Kim Jisoo: ". . . . . ."
Bàn về vô sỉ, cô quả nhiên không phải đối thủ của Kim Taehyung.
"Đến đây." Kim Taehyung hướng cô nói.
Kim Jisoo vẫn đang nổi nóng, mặc kệ anh. Chẳng những thiên vị Min Chaeyoung coi như xong, bây giờ lại còn ngăn cản cô quan sát trai đẹp khiêu vũ, quá ác liệt rồi !
Không thể tha thứ.
"Còn tức giận?" Cô không đi sang ngồi, thì Kim Taehyung ngồi lại đây. Không nói lời nào đem người ôm vào trong lồng ngực mình, Kim Jisoo tránh thoát hai cái, dứt khoát tùy anh.
Chỉ là gương mặt còn cau có.
"Mặt đừng cau có, tất cả nếp nhăn sẽ hiện ra."
"Nói bậy, con mắt anh nhìn thấy em có nếp nhăn?" Cô 22 tuổi một cành hoa niên kỷ, nếp nhăn cái đầu anh? !
"Ưmh, hai con mắt đều thấy được."
"Vậy anh nên đi sắm cặp mắt kiếng đi, thị lực giảm xuống nghiêm trọng."
"Thật sự có." Giọng vô cùng nghiêm túc nói.
Kim Jisoo rất hoài nghi nhìn anh. "Chỗ nào?"
"Khóe mắt, đều có nếp uốn rồi."
"Anh xác định anh không lừa em?" Anh nói tựa như rất thật, trong lòng Quý cô nương mơ hồ có sóng lớn, không phải đâu? Cô còn trẻ như vậy sao có nếp nhăn, ông trời bất công a!
"Xác định."
Trái tim Kim Jisoo tan nát.
"Anh có biện pháp để nó biến mất." Giọng nói mát lạnh vang lên lần nữa.
Kim Jisoo một lòng chỉ nghĩ tới nếp nhăn, ánh mắt nhất thời tỏa sáng, hỏi: "Biện pháp gì?"
"Cười một cái." Người khác hướng dẫn từng bước.
Kim Jisoo: "Ách. . . . . ."
"Như vậy, miệng toét ra."
Kim Jisoo hoài nghi làm theo, bắt đầu ý thức được có cái gì không đúng.
"Ừ, quá cứng ngắc, tự nhiên một chút."
". . . . . ."
"Đường cong lớn hơn một chút nữa."
". . . . . ."
"Đúng, chính là như vậy."
"Kim Taehyung, anh đùa giỡn em!" Kim Jisoo vừa mới làm xong liền phản ứng kịp, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Cố gắng trước đó toàn bộ đổ xuống.
Nhưng Kim Taehyung hình như cũng không tiếc nuối, anh nhàn nhạt cười nói: "Cười như thế mới đẹp mắt."
"Ngây thơ." Kim Jisoo không chút khách khí đánh giá.
"Có thể nhìn thấy em cười, ngây thơ cũng nhận." Kim Taehyung rất khẳng khái mà nói.
Kim Jisoo im lặng, không nói ra được từ ngữ gì.
Kim Jennie không hiền hậu cười lên, ChiChoo đời này nhất định chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Kim thiếu gia rồi, thực lực rất cách xa! Nhìn cô ấy mới vừa ngu như vậy, dễ dàng để bị lừa, chỉ là Kim Taehyung trêu chọc cô ấy ngược lại trêu chọc rất vui vẻ. Không khí giữa hai người cũng không còn cứng ngắc như vậy, ai, chuyện thương nhân cao thấp chính là không giống nhau!
"Đừng làm rộn." Kim Jisoo chụp tay của anh. Khóe mắt trong lúc vô tình liếc thấy nụ cười trên mặt của Min Chaeyoung, không khỏi sửng sốt một chút.
"Em làm gì ở đây?" Chợt truyền tới tiếng gầm nhẹ kéo suy nghĩ của cô về, bình tĩnh nhìn, trên tay Min Chaeyoung cầm ly rượu, mà Min Yoongi bắt được cổ tay của em ấy.
"Em không thể uống rượu." Giọng nói khô khan nhạt nhẽo nói.
Min Chaeyoung khẽ mỉm cười."Anh, hiếm khi ra ngoài một lần, uống một chút không sao."
"Không cần tùy hứng." Min Yoongi cau mày.
Lúc này Kim Jennie lạnh lùng nói: "Đúng vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, anh em sẽ đau lòng chết mất!"
Thân thể không tốt đừng cậy mạnh! Kim Jennie ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. Đông ——, cái ly nặng nề đặt tại trên bàn."Tôi đi toilet."
Dứt lời liền đứng dậy lẩn vào trong đám người.
"Jendeukie. . . . . ." Kim Jisoo lo lắng gọi, theo bản năng muốn đuổi theo cô ấy, thân thể lại bị người khác đè chặt lại. Kim Taehyung nắm tay của cô gia tăng sức lực, Kim Jisoo không hiểu quay đầu lại, lại thấy sắc mặt anh như thường, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Kim Jisoo tức giận, đang muốn nổi đóa, chợt nghe Min Chaeyoung nói: "Em cũng đi toilet."
Kim Jisoo sững sờ, ánh mắt nhìn theo em ấy. Min Chaeyoung vòng qua Min Yoongi đi về phía trước, người sau mặt còn bình tĩnh, không chút nào nhận ra được có cái gì không đúng.
"Buông ra." Kim Jisoo lạnh giọng hướng Kim Taehyung nói.
Min Yoongi đưa ánh mắt nhàn nhạt quét về phía bọn họ.
"Bà xã, hiếm khi ra ngoài một lần, em không thể ở cùng anh được sao?" Kim thiếu gia lần nữa làm nũng ăn vạ, giọng nói còn mơ hồ mang theo chút buồn bã.
Giống như Kim Jisoo lạnh lùng bỏ rơi anh.
Kim Jisoo rất im lặng. "Ngày ngày gặp mặt, ngày ngày. . . . . . Ở chung một chỗ, vẫn không tính ở cùng anh sao?"
Toilet.
Kim Jennie đứng trước bồn rửa tay, rửa tay một cái, trong gương đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc, ánh mắt cô hơi thu lại, trên mặt không có biểu cảm gì.
Kim Jennie xoay người đi sát qua Min Chaeyoung ra phía ngoài, Min Chaeyoung gọi cô lại ."Kim Jennie, cô yêu anh tôi có đúng hay không?"
Thân hình Kim Jennie dừng lại, xoay người lại, nhìn chằm chằm cô ấy.
"Tại sao thích không cho anh ấy biết?" Min Chaeyoung đi tới phía trước Kim Jennie, cùng với cô nhìn thẳng vào mắt."Anh tôi từ nhỏ đối với chuyện tình cảm phản ứng tương đối chậm lụt, cô không nói với anh ấy, anh ấy vĩnh viễn đều không biết tâm tư của cô."
"Kỳ lạ, chuyện của tôi tại sao phải nói cho cô biết?" Kim Jennie ôm ngực, ánh mắt lành lạnh nhìn Min Chaeyoung. "Cô lấy tư cách gì nói với tôi những lời này? Min Chaeyoung, tôi thấy cô không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mà những ngày này quá tịch mịch, cô không phải đã có bạn trai rồi sao? Còn quan tâm tới chuyện Min Yoongi làm cái gì? Nghĩ hồng hạnh xuất tường à?"
"Tôi sẽ không phản bội Park Jimin, nhưng, tôi cũng sẽ không tặng anh trai cho cô." Min Chaeyoung nói.
Kim Jennie cau mày: "Có ý gì?"
Min Chaeyoung nhếch môi nhìn cô. "Tôi rất thích anh trai, không, phải nói, tôi rất thương anh ấy. Đã từng, anh ấy là toàn bộ sinh mệnh của tôi. Tôi có thể cho anh ấy không chừa bất cứ chuyện gì, vậy mà, trong lòng anh ấy, chúng tôi chỉ có thể là anh em. Từ nhỏ anh ấy đã cho rằng chuyện đó là đương nhiên, lớn lên cũng không tự nhiên sẽ nghĩ sang phương diện khác. Cho nên, tôi rất bị tổn thương. Dù có Park Jimin, nhưng phần bỏ ra cũng không thu lại được, tôi rất rõ ràng chúng tôi không thể nào ở cùng nhau. Nhưng dù sao tình cảm hơn mười năm, tôi mãi mới chờ được đến lúc anh ấy cũng yêu tôi, tại sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, anh ấy lại yêu người phụ nữ khác?"
"Có lầm hay không?" Kim Jennie tức giận nói: "Cho nên cô khắp nơi quấn lấy Min Yoongi, không để cho anh ấy đi cùng với tôi. Chính vì cô cùng Park Jimin tương thân tương ái sống hạnh phúc, làm cho một mình anh ấy cõng lấy tình cảm khổ sở cả đời đối với cô? Cô rốt cuộc có bao nhiêu ích kỷ? Đây coi là yêu sao? Mẹ, trên thế giới có loại hoa tuyệt thế này sao! Lão tử thật nhìn lầm cô!"
"Vậy thì thế nào? Ít nhất trước mắt, so với cô, địa vị tôi ở trong lòng anh ấy nặng hơn một chút. Người anh ấy yêu cuối cùng là tôi, không phải sao?" Min Chaeyoung cười nhìn Kim Jennie trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, nói tiếp: "Còn cô có bản lãnh để cho anh ấy trong thời gian ngắn quên được tôi, tiếp nhận cô sao? Cô cảm thấy cô có thể thay thế vị trí tôi ở trong lòng anh ấy?"
"Khoe khoang? Cô có phải quá tự tin rồi hay không?" Kim Jennie hoàn toàn bị khơi dậy tức giận, giọng nói không tốt nói: "Tôi cho cô biết, dựa vào câu nói này, tôi cũng sẽ không cho phép trong lòng Min Yoongi còn có người phụ nữ ghê tởm này! Không chỉ có hạ thấp anh ấy, ngay cả lão tử cũng nghi ngờ ánh mắt, cô cho rằng cô là ai? Tôi cũng không tin, Min Yoongi không có cô thì không được! Không phải cô cho rằng anh ấy vẫn nhớ kỹ cô sao? Nằm mơ! Lão tử còn muốn anh ấy hạnh phúc hàng ngày cho cô xem! Chờ coi, thật sự cho rằng sức quyến rũ lão tử để trưng bày à? Mẹ kiếp. . . . . ."
Ở trên mặt Min Chaeyoung rõ ràng vui mừng hơn, mặt mày cũng cong lên , cao giọng nói: "Thật sao? Vậy tôi mỏi mắt mong chờ!"
Kim Jennie hừ lạnh một tiếng."Cô chờ bị mất mặt đi!"
Cô tức giận vội vàng nói xong, liền đi ra ngoài.
Min Chaeyoung ở sau lưng cô nói: "Kim Jennie, cô phải cố gắng lên!"
"Không cần cô nói!"
Kim Jennie đầu cũng không ngoảnh lại, sải bước lớn rời đi.
Kim Jisoo chạy tới toilet thì đã không thấy bóng dáng của Kim Jennie cùng Min Chaeyoung. Cô nghi ngờ nhìn chung quanh một lần, toilet chỉ có mấy người phụ nữ ăn mặc rất cởi mở ra ra vào vào, nồng đậm mùi nước hoa đập vào mặt, Kim Jisoo không khỏi nhíu nhíu mày. Cô lại ra bên ngoài nhìn một chút, cũng không thấy người, nghĩ thầm họ có thể đã đi về, Kim Jisoo đang chuẩn bị trở về, trước mắt chợt quét một bóng dáng quen thuộc, bước chân Kim Jisoo ngừng lại một chút.
Là Kim Taehyung.
Anh đứng trước một người phụ nữ, cho dù người phụ nữ kia giờ phút này quay lưng đối với mình, nhưng Kim Jisoo rất nhanh đã nhận ra, Ji Ga Eun. Người phụ nữ kia, cho dù hóa thành tro cô cũng nhận ra được.
Kể từ khi Lalisa gặp chuyện không may, cô ta liền chạy trở về bên cạnh Oh Bong, Kim Jisoo nằm mơ cũng muốn bắt được cô ta báo thù cho Lalisa, cô chưa từng hận qua một người như thế. Ngay cả Kim Ae Ri, ghét thì có ghét, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới muốn mạng của cô ta. Nhưng Ji Ga Eun là người đầu tiên Kim Jisoo muốn giết!
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Bwi nhìn thấy cô ta, cư nhiên không có ra tay.
Còn mặc cho cô ta yên ổn đứng ở trước mặt mình.
Trong đầu suy nghĩ rất loạn, còn không đợi Kim Jisoo suy nghĩ nhiều, thân thể Ji Ga Eun đã tới gần. Ánh mắt Kim Jisoo đột nhiên trợn to, không thể tin nhìn một màn trước mắt này, cô ta, hôn anh.
Thời gian trong nháy mắt dừng lại.
Thân thể Kim Taehyung cũng cứng đờ một chút, nhanh chóng đẩy Ji Ga Eun ra, nhưng đã không còn kịp rồi. Khóe mắt anh quét thấy bóng dáng Kim Jisoo đang ngây người như phỗng, không khỏi sửng sốt. "Soo Soo. . . . . ."
Kim Jisoo nhìn anh đi về phía mình, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, vậy mà xoay người, chạy thật nhanh cách xa hiện trường.
"Soo Soo!" Kim Taehyung cũng mau đuổi theo.
Ji Ga Eun nhìn bóng dáng bọn họ trước sau rời đi, nắm tay thật chặt.
Kim Jisoo xuyên qua đám người, vẫn chạy ra bên ngoài. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, rất dồn dập, cô cũng không nghe thấy.
Nước mắt vô ý thức rơi xuống, đảo mắt đã chạy ra khỏi cửa chính Thành giải trí. Ngoài cửa đông nghịt, Kim Taehyung hô hấp căng thẳng, đột nhiên la lớn: "Kim Jisoo, em đứng lại!"
Chung quanh người đi đường đi ngang qua cũng không khỏi bị tiếng la đột nhiên của anh sợ hết hồn, rối rít dừng bước lại.
Kim Jisoo không muốn nghe anh điều khiển, nhưng thân thể cũng không chịu khống chế, giọng nói Kim Taehyung vừa hạ xuống, thân thể cô theo phản xạ dừng lại.
Kim Jisoo đứng ở bên lề đường, đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.
Tại sao cô nhất định phải theo như anh nói mà làm?
"Anh gọi em, em không nghe thấy sao?" Kim Taehyung đi đến trước mặt Kim Jisoo, quay người cô lại, giọng nói so với bình thường có nhiều nghiêm nghị hơn.
Trong lòng Kim Jisoo uất ức càng sâu.
"Nhiều xe vậy còn chạy loạn, nếu như xảy ra chuyện làm thế nào?" Kim Taehyung cau mày nhìn cô.
Giọng nói Kim Jisoo rất cao mà nói: "Anh không phải đang cùng với Ji Ga Eun tình chàng ý thiếp sao? Còn trông nom em làm cái gì?"
"Nói nhăng gì đó? Ai nói anh cùng với cô ta tình chàng ý thiếp?" Sắc mặt Kim Taehyung trong nháy mắt trầm xuống.
Kim Jisoo đẩy tay của anh ra, tức giận nói: "Em đều nhìn thấy."
"Đó là do cô ta sát lại gần, anh không ngờ gặp phải cô ta ở chỗ này." Kim Taehyung giải thích.
Kim Jisoo nói: "Cô ta sát lại gần, chẳng lẽ anh không biết đẩy ra? Huống chi cô ta là hung thủ hại chết Lisa, anh thấy cô ta thì ít nhất cũng phải nên nghĩ đến thay Lisa báo thù, nhưng anh làm cái gì?"
"Anh lúc đó một lòng chỉ nghĩ đi tìm em, căn bản không dự liệu được cô ta đột nhiên lại gần, càng không có nghĩ đến cái khác." Kim Taehyung thở dài. "Soo Soo, em tỉnh táo một chút! Anh cũng là người, không thể nào vừa tìm em còn có thể vừa dự liệu Ji Ga Eun một giây kế tiếp sẽ làm cái gì với anh."
Lúc ấy Kim Jennie cùng Min Chaeyoung cũng đã trở lại, Kim Jisoo đi toilet tìm các cô, lại nửa ngày không thấy bóng dáng. Quán rượu hỗn loạn như vậy, anh không lo lắng mới là lạ! Ai biết. . . . . .
Kim Jisoo nghe được lời của anh, cảm xúc cuối cùng thoáng bình phục một chút. Một khắc kia mới vừa thấy anh cùng Ji Ga Eun hôn, đầu óc Kim Jisoo không nghĩ được gì. Bất luận như thế nào cũng không thể nào tin, càng không tiếp nhận nổi, anh thế nhưng cùng Ji Ga Eun. . . . . . Kim Jisoo cắn cắn môi, nước mắt không tiếng động rơi xuống, theo khóe mắt, chậm rãi lăn xuống.
"Em rất để ý cô ta hôn anh sao?" Kim Taehyung hỏi.
Kim Jisoo ngước mắt, chảy nước mắt nói: "Nói nhảm, dĩ nhiên để ý!"
"Vậy em giúp anh lau đi."
Vừa dứt lời, môi lạnh lặng lẽ che kín, nhẹ nhàng hôn cô. Kim Jisoo còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chỉ thấy gương mặt anh tuấn trước mắt chợt phóng đại lại gần, cô sửng sốt một chút. Đôi tay Kim Taehyung ôm hông của cô, vì cúi người, động tác dịu dàng mà thân mật.
Kim Jisoo nhìn chằm chằm anh, trên trán, là hai hàng lông mi dày, ánh mắt sâu thẳm. Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô đi về phía trước, tay Kim Jisoo thoải mái chống đỡ lên lồng ngực của anh.
Kim Jisoo tuyệt đối không ngờ, Kim Taehyung lại có thể biết dùng phương thức này chứng minh tình cảm của anh với cô, ở trên đường cái phồn hoa, người đi ngang qua nhìn đôi tình nhân đang hôn sâu, không khỏi cảm khái.
Không khỏi thả chậm bước chân.
Cô gái xinh đẹp cùng thiếu niên thâm tình tạo thành một bức họa xinh đẹp.
"Lúc hôn chuyên tâm một chút." Giọng nói mát lạnh từ giữa răng môi lộ ra, mang theo một cỗ nhu hòa.
Kim Jisoo rất ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, mặc dù một khắc trước cô còn rất tức giận, nhưng vào lúc này trong lòng vô cùng bình tĩnh lại. Hai người hôn thật sâu, lưu luyến như phim kiểu Mỹ.
Cô nghĩ, ừ, cô quả nhiên không phải đối thủ Kim Taehyung!
Chỉ cần vừa đụng anh, đã bị đánh tơi bời rồi!
Lại trở về quán rượu thì tất cả mọi người ở đây. Tâm tình Kim Taehyung hình như rất tốt, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt, một tay dắt Kim Jisoo, một tay cắm ở trong túi, bước chân nhàn nhã đi tới chỗ ngồi của bọn họ.
Đến gần mới phát hiện ngoại trừ Kim Jennie Min Yoongi, còn có một người không quen biết, Kim Jisoo nghi ngờ nhìn về phía Kim Taehyung, Kim Taehyung tùy ý nói: "Chắc là người biết Im Nayeon."
Ở quán rượu gặp người quen là rất chuyện thường xảy ra.
Kim Jisoo cùng Kim Taehyung ngồi xuống, người nọ nhìn qua giống như là người theo đuổi Im Nayeon, nhìn ánh mắt của cô ấy đều không giống nhau. Tiếp theo nhìn ánh mắt của Park Jin-young cũng không giống nhau, đôi tay Park Jin-young cắm túi quần, rất tùy ý đứng ở bên cạnh Im Nayeon, trên người có lọai phong cách hồn nhiên sẵn có rất dễ dàng đem người khác hạ thấp xuống.
Người nọ nhìn về phía Park Jin-young, nói với Im Nayeon: "Đây chính là tiểu tử em bỏ ra nhiều tiền để muốn nâng? Còn đặc biệt chế tạo kịch bản cho hắn, em xem trọng hắn?"
"Mắc mớ gì tới anh?"
"Im Nayeon, em là thiên kim tiểu thư của Thánh Y quốc tế, thân phận tôn quý. Chỉ cần em nguyện ý, bao nhiêu phú thương quyền quý nguyện ý vì em đi theo làm tùy tùng, đem em nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, cần gì đem tâm tư đặt vào trên người một tiểu bạch kiểm như vậy? Hắn vừa nhìn chính là người ăn bám, em đi theo hắn, quá thua thiệt rồi!"
Im Nayeon giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn này người đàn ông một cái, khí phách hết sức ngang ngược nói một câu: "Tại sao chỉ cho đàn ông cưng chiều phụ nữ mà không có phụ nữ sủng người đàn ông của mình? Người đàn ông của tôi, tôi cưng chiều hắn anh có ý kiến?"
"Em. . . . . ." Sắc mặt người đàn ông kia lúc xanh lúc trắng lần lượt thay đổi.
Im Nayeon lười phải nói nhiều với hắn, lôi kéo Park Jin-young hướng một bên khác đi.
Kim Jennie huýt sáo, hướng Im Nayeon giơ ngón tay cái lên.
Im Nayeon mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh bưng ly rượu lên cùng cô báo cho đã biết.
Người đàn ông kia thấy rất mất mặt nên bỏ đi.
"Bộ kịch này, là đặc biệt vì tôi mà chế tạo?" Park Jin-young nhìn Im Nayeon, hơi cau mày.
Im Nayeon rất thản nhiên thừa nhận."Ừ."
"Cô không phải là nói. . . . . . Thôi, lần sau muốn cần người đi theo thì phải nói rõ ràng, tránh cho làm cho người ta hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm quan hệ của chúng ta."
" Quan hệ chúng ta thế nào?" Im Nayeon nháy mắt, rất chân thành hỏi.
Park Jin-young há miệng, nhất thời hoàn toàn không biết trả lời thế nào. Một hồi lâu, mới hơi lúng túng nói: "Nếu không có quan hệ, người mới phải sợ hãi hiểu lầm thành có quan hệ. Truyền đi đối với danh tiếng cô cũng không tốt."
"Tôi không sợ anh sợ cái gì?" Im Nayeon nói tiếp: "Lại nói, chúng ta lúc nào thì không có quan hệ?"
". . . . . ."
"Tôi theo đuổi anh lâu như vậy anh không nhìn ra được?"
Cô nói rõ ràng như vậy, kẻ ngu mới nhìn không ra được chứ? Park Jin-young vốn muốn dùng giọng điệu uyển chuyển cùng cô làm sáng tỏ là mình không có suy nghĩ về phương diện kia, ai ngờ cô gái nhỏ này không chỉ có xuất bài không theo lẽ thường, da mặt cũng dày vượt qua sức tưởng tượng. Thản nhiên để cho hắn sững sờ, ngay cả từ trước đến nay có danh xưng xã giao tốt nhất là Park tiên sinh cư nhiên cũng chỉ có thể nói lắp ba lắp bắp: "Tôi không chuẩn bị vào lúc này có bạn gái, hơn nữa tôi cũng không thể bảo đảm có thể chăm sóc tốt cho cô. . . . . ."
"Tôi có thể chăm sóc tốt cho anh!" Im Nayeon rất tự nhiên nói."Tôi cũng không phải là đứa bé, muốn anh chăm sóc làm gì? Anh làm chuyện của anh là tốt rồi, tôi sẽ bảo vệ anh!"
". . . . . ."
Đối mặt với đối thủ "Quấy nhiễu" như thế, người vạn năng đến đâu hiển nhiên cũng không có chỗ dùng, Park tiên sinh lưu lại một câu "Còn có việc", liền đùng đùng mà chạy.
Kim Jisoo nhìn Im Nayeon mặt mày đầy cảnh xuân, hỏi "Không đuổi theo?"
Im Nayeon xoay người lại, gác hai chân lên nhau ngồi ở trên ghế sa lon, bưng ly rượu lên. Hết sức nhàn nhã nói: "Không cần, Jin-young nhà em da mặt mỏng, sẽ xấu hổ."
Kim Jisoo: ". . . . . ."
Cô rốt cuộc biết tại sao Park Jin-young bị sợ mà phải chạy!
Nhà họ Im.
Trong đêm đen không có mở đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt vung vãi chiếu vào.
Min Chaeyoung chuẩn bị lên lầu, chợt bên cạnh cầu thang thấy một bóng dáng đen nhánh, thật cao, rất gầy, quanh thân tản mát ra hơi thở mà cô mấy năm qua này rất quen thuộc.
"Jimin."
"Chuyện gần đây anh đều biết." Hai người lên lầu, hình ảnh ấm áp trong phòng ngủ, Min Chaeyoung mở đèn, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt như ánh mặt trời.
"Làm sao anh đã trở lại?" Min Chaeyoung hỏi.
Park Jimin nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt lại mang theo một chút ưu thương."Em cũng không cần làm như vậy."
" Jimin."
"Chaeyoung, em không thiếu anh ấy cái gì". Park Jimin cúi đầu nói: "Tại sao luôn luôn lo lắng cho hạnh phúc của anh ấy?"
"Anh ấy là anh trai em." Min Chaeyoung cho là chuyện phải làm nói.
"Vậy thì thế nào? "
"Là em hại anh ấy trở thành như bây giờ, em cũng muốn chịu trách nhiệm. " Min Chaeyoung vẻ mặt rất đau buồn.
Park Jimin nói: "Vì anh ấy, chúng ta đã kéo dài tới bây giờ cũng không có kết hôn. Em không phải nghĩ anh ấy nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ mà khổ sở, cho nên anh ấy dọn ra ngoài cũng không có ngăn cản, mình lại ở nhà ngày ngày âm thầm lo lắng. Em sợ anh ấy không muốn gặp em, cho nên chỉ có thể nhờ Im Nayeon giúp em chuẩn bị thuốc bao tử, thuốc tiêu viêm, thuốc cảm một đống thuốc còn có đồ dùng hàng ngày đi tìm anh ấy. Tốn mấy ngày giúp anh ấy viết mấy tờ giấy dạy nấu ăn cho dinh dưỡng, lại sợ anh ấy sẽ không có thời gian đi làm, cho nên đúng giờ xác định địa điểm giúp anh ấy gọi bữa ăn. Em cái gì đều muốn vì anh ấy mà cân nhắc kỹ, như vậy còn chưa đủ sao? Chaeyoung, em còn phải làm đến mức nào?"
"Jimin, anh đừng như vậy." Min Chaeyoung muốn kéo hắn."Nếu như không phải tại em, có lẽ ban đầu anh ấy còn có thể cùng với Yoo Hayoon ở chung một chỗ, là em phá hủy hạnh phúc của anh ấy."
"Em cho đến bây giờ không có hiểu rõ sao? Coi như không có em, Min Yoongi cũng sẽ không chọn Yoo Hayoon. Anh ấy đối với cô ta căn bản cũng không có tình yêu, chuyện anh ấy phải chịu trách nhiệm, em cũng cùng anh ấy giống nhau phải không? Vì sao phải ngu như vậy? Tại sao mặc kệ ngày trước hay hiện tại, em luôn luôn vì anh ấy mà buông tha cho chính em? Em đem anh để ở đâu?" Park Jimin bi thương nói.
Min Chaeyoung bị hắn nói làm lòng một hồi chua xót, không phải cái bộ dáng này!
"Jimin."
"Em cho rằng em phá hủy hình tượng của mình ở trong lòng anh ấy, chuyện có thể thay đổi sao? Anh ấy sẽ tin sao? Min Yoongi là thương nhân, nhưng anh ấy không phải là người ngu, em là hạng người gì sao anh ấy không biết? Em như vậy chỉ đẩy anh ấy vào một tình cảnh lúng túng hơn, còn có chúng ta, em đem chúng ta đặt chỗ nào? Em vĩnh viễn đều nghĩ đến hạnh phúc Min Yoongi trước, vậy chúng ta thì sao?" Park Jimin khóa thật chặt cô lại, giọng nói chất vấn khiến Min Chaeyoung không biết làm thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro