Chương 60: Hiểu rõ
"Sao rồi?" Kim Jisoo đi tới trước mặt Woo Namjoon, lo lắng hỏi.
Woo Namjoon ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên khuôn mặt anh tuấn tinh xảo là vẻ tiều tụy chán chường như vừa mới đánh thua một trận chiến khó khăn. Mở miệng, giọng nói cực kỳ khàn khàn khó nghe."Vẫn còn đang ở trong phòng cứu cấp."
Kim Jisoo gọi điện thoại cho Kim Taehyung nói tình hình bên này, bảo là hôm nay có thể sẽ đến tối mới về.
Sau đó hai người vẫn chờ ở ngoài phòng cứu cấp.
Cạch ——
Rốt cuộc cửa được mở ra, bác sĩ mặc áo khoác trắng kéo khẩu trang xuống chậm rãi bước ra ngoài.
Woo Namjoon lập tức đứng dậy xông lên, nắm lấy bả vai bác sĩ nóng nảy hỏi: "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"
Kim Jisoo ngừng thở ở một bên lắng nghe.
Tầm mắt bác sĩ rơi vào trên người Woo Namjoon, mang theo trách cứ rõ ràng. "Cậu làm chồng kiểu gì vậy? Vợ mang thai cũng không biết, không biết ba tháng đầu là nguy hiểm nhất sao? Không thể kiềm chế thì coi như xong đi, sao còn dữ dội như vậy? Trước kia cô ấy vốn đã sảy thai, lần này đứa bé lại không giữ được, tử cung bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến sau này khó có thể mang thai, tuổi còn quá trẻ mà đã như vậy. Ai, dù sao các người ở lại lâu một chút, an ủi cô ấy cho tốt."
Bác sĩ nói xong liền cất bước rời đi.
Woo Namjoon đứng tại chỗ ngây người, trong đầu không ngừng vang lên tiếng ầm ầm vang dội, giống như đột nhiên bị người ném cho một trái bomb, trong nháy mắt nổ vang ở trong đầu.
Chấn động làm anh nửa ngày chưa hồi hồn lại.
—— cô ấy vốn đã từng sảy thai.
—— đứa bé lại không giữ được.
—— tử cung bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến sau này khó có thể mang thai.
Hôn nhân không tình yêu, thứ duy nhất giữa anh và cô chỉ là mối hận tận xương tủy
—— đứa bé lại không giữ được.
—— tử cung bị tổn thương nghiêm trọng có thể dẫn đến sau này khó có thể mang thai.
—— tử cung bị tổn thương nghiêm trọng có thể dẫn đến sau này khó có thể mang thai.
Mấy câu nói tới tới lui lui không ngừng vang vọng trong đầu anh, trái tim đột nhiên đau nhói, dần dần khó có thể kiềm chế. Anh nắm lồng ngực của mình, có thứ gì đó, vô tình đâm vào bên trong, hung hăng xoay tròn nghiền nát.
Cô ấy không phải là lần đầu tiên mang thai? Vậy đứa bé trước đó là của ai? Cô ấy còn từng mang thai con của ai nữa?
Con của bọn họ đã không còn, bị anh, tự tay giết chết, anh thế nhưng lại tự tay hại chết con của mình.
Sau này cũng mất, thật là không thể tiếp thu nổi nữa rồi.
Kim Jisoo trợn to mắt, thật lâu mới tiêu hóa sự thật này, đau lòng, tức giận, giống như bị một con rắn lớn quấn lấy thật chặt.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, Woo Namjoon thế nhưng lại đối với Soo-young — dữ dội như vậy.
Chỉ cần động não suy nghĩ một chút liền biết chắc anh ta là không tin Park Soo-young cho nên mới có thể như vậy.
Tại sao có thể? Tại sao có thể như vậy?
Kim Jisoo đi tới, giơ tay lên, nặng nề tát Woo Namjoon một cái. Mặt cô lạnh lẽo, tức giận nói: "Đồ khốn nạn!"
Woo Namjoon quay đầu đi, tóc mái rũ xuống che đôi mắt, một câu cũng không nói.
Cũng không có bất kỳ giải thích gì.
Giường bệnh được đẩy ra ngoài, Park Soo-young nằm ở trên, nhắm hai mắt, sắc mặt trắng bệch. Cơ thể yếu ớt như vậy, hô hấp cũng yếu ớt như vậy, nằm ở trước mặt hai người làm cho lòng bọn họ bị đâm đau đớn.
Kim Jisoo đứng bên giường bệnh, tầm mắt vẫn chăm chú rơi vào trên mặt Park Soo-young.
"Đứa bé trước kia của cô ấy. . . . . ." Giọng nói thật thấp phát ra từ miệng của người đối diện.
Kim Jisoo ngước mắt, chậm rãi nhìn về phía Woo Namjoon, thế nhưng anh ta lại không nói tiếp nữa.
Tay gắt gao nắm lấy tay Park Soo-young, trong mắt là sự phức tạp và khổ sở rõ ràng.
Kim Jisoo bắt đầu lo lắng, cô biết anh ta muốn hỏi cái gì. Gương mặt xinh đẹp không chút thay đổi, trong trẻo lạnh lùng nói: "Chờ Soo-young tỉnh lại, có chết anh cũng không được hỏi những lời này."
Woo Namjoon trầm ngâm.
"Anh có yêu cô ấy không?" Kim Jisoo hỏi.
Woo Namjoon nhìn Park Soo-young, không chút do dự gật đầu.
Kim Jisoo cau mày. "Nếu yêu, tại sao lại không tin tưởng cô ấy như vậy?"
Lòng Woo Namjoon đột nhiên đau xót, lời này, thật nói trúng tim đen của hắn.
"Cô ấy đã nói với cô chuyện của chúng tôi?"
"Ừ." Kim Jisoo còn nói: "Tôi muốn nghe cảm nhận của anh."
Cô vốn không có kinh nghiệm gì với tình yêu, lúc trước vẫn cho rằng đây là chuyện rất đơn giản, thích thì ở bên nhau, không thích thì tách ra. Dù là lúc Lee Dong Hae phản bội cô thì cô cũng nghĩ như vậy, hai người vốn đã không có ràng buộc gì, nếu không thể ở bên nhau thì dứt khoát cắt đứt, như vậy hai bên cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.
Cô không thích nhất chính là dây dưa quấn quít mơ hồ không rõ.
Nhưng hôm nay thấy Woo Namjoon và Park Soo-young, một đoạn tình cảm như vậy, dây dưa hành hạ đến bây giờ, cô thậm chí có chút không hiểu, tại sao bọn họ cứ như vậy? Cố chấp như vậy để làm gì?
Woo Namjoon nói thật bình tĩnh, giống như đang kể một chuyện cũ đã lâu, giọng điệu mang theo mùi vị xa xăm.
Những lời này, có lẽ cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói với ai.
Kim Jisoo lẳng lặng nghe, nghe anh nói sau khi gia đình Park Soo-young sa sút thì hai người ngày càng bùng nổ mâu thuẫn cãi vả. Nghe anh nói thời niên thiếu lúc giận dỗi lạnh nhạt cô ấy, từng cố ý thân thiết với nữ sinh khác. Nghe anh nói Park Soo-young chợt mai danh ẩn tích, im hơi lặng tiếng, tựa như trên thế giới chưa từng xuất hiện người này. Nghe anh nói mẹ anh chuyển lời của Park Soo-young nói cô ấy vì vinh hoa phú quý mà dứt khoát cùng người đàn ông khác rời xa anh. Nghe anh nói lần nữa nhìn thấy Park Soo-young trên TV thì trong lòng anh chợt dâng lên sự phẫn nộ và tình cảm. . . . . . Anh thủy chung vẫn chờ đợi cô ấy, mà cô ấy, lại đã quên mất mình từng dừng lại ở nơi nào. Dưới đèn flash, vẻ mặt cười nói tự nhiên, phong hoa hiển thị rõ, vô số ánh sáng chớp loé, cũng không ngừng nghỉ.
Còn nói rất nhiều, nhưng lòng Kim Jisoo lại càng ngày càng lạnh, cô ấy và Woo Namjoon giống nhau, đều là người không có cảm giác an toàn. Nhưng khác ở chỗ, cô ấy vẫn là như thế, mà Woo Namjoon lại là từng trải qua mất đi, cái loại thiếu sót từ trong lòng đó. Loại hiểu lầm và bỏ qua này, một khi không có tin tưởng thì kết quả mãi mãi là trí mạng.
Cô nhớ lại Lee Dong Hae, nếu như hắn chịu tin tưởng thì sẽ không có những thứ nhục nhã và tổn thương kia. Nhưng mà hắn là không yêu, còn Woo Namjoon lại là quá yêu. Tình yêu say đắm không nhanh không chậm mà kết thúc của thời niên thiếu, lý do chia tay còn phải nghe người khác nói mới biết, anh muốn tìm Park Soo-young xác nhận cũng không tìm thấy.
Chỉ có thể không ngừng rối rắm, không ngừng suy đoán, hành hạ như vậy, nếu không tự mình trải qua thì làm sao cũng không thể hiểu được. Ròng rã năm năm trời anh đều tự mình giằng co, muốn tin tưởng cô ấy, nhưng tất cả những gì chứng kiến ở trước mắt, đều đập tan tất cả tin tưởng của anh. Chờ khi gặp lại thì chính là đoạt lấy và tất cả tình cảm không thể khống chế liền chủ động bộc phát, hơn nữa thân phận của Park Soo-young làm cho anh lúc nào cũng lo lắng cô ấy sẽ xoay người lần nữa, mà lần này, có lẽ là một hoặc năm năm hay thậm chí dài hơn.
Và như vậy Woo Namjoon nhất định sẽ nổi điên.
Kim Jisoo đột nhiên rất nhớ Kim Taehyung, nỗi nhớ nhung lặng lẽ dâng lên, làm cho cô hận không thể lập tức chạy về gặp anh. Muốn nhìn thấy nụ cười của anh, ngửi mùi trà xanh thơm ngát trên người anh, nghe anh dùng giọng nói thanh nhã gọi cô: "Soo Soo. . . . . .", và cặp mắt sâu thẳm kia, chỉ có khi nhìn cô thì mới lộ ra sự dịu dàng đặc biệt. Cô muốn ôm chặt lấy anh, sau đó nói với anh: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định phải tin tưởng lẫn nhau, nhất định không thể tách ra."
Không bao lâu sau Park Soo-young tỉnh lại, trong đôi mắt rất trống rỗng, không có một chút tiêu cự. Woo Namjoon nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không trả lời, cả người có vẻ mệt mỏi khác thường. Cô ấy hỏi Kim Jisoo rằng mình đã sảy thai rồi đúng không? Trong giọng nói suy yếu mang theo một loại bình tĩnh như mặt nước lặng, Kim Jisoo không đành lòng để cô ấy biết sự thật, nhưng lại không muốn lừa dối cô ấy, Park Soo-young nhìn vẻ mặt cô cũng biết mình đã đoán đúng, khóe miệng chợt nâng lên một nụ cười thê lương mà xinh đẹp đến tiêu cực.
Trời rất khuya Kim Jisoo mới từ bệnh viện đi ra, tâm trạng vô cùng nặng nề, cô không nói cho Park Soo-young biết chuyện sau này cô ấy khó mà thụ thai được nữa, dù thế nào cô cũng không nói ra miệng được. Kim Jisoo đi lên sườn núi trở về nhà họ Bạch, thời tiết dần chuyển lạnh, gió vù vù thổi vào người càng làm lạnh hơn, nhưng đồng thời đầu óc lại càng rõ ràng.
Xa xa nhìn thấy bóng dáng màu trắng yên lặng chờ trong bóng đêm, ánh trăng hiện ra, tư thái của anh yên tĩnh mà dịu dàng, trong nháy mắt làm đẹp một mảnh phong cảnh xung quanh anh.
Kim Jisoo dừng lại, đột nhiên tiếng chuông vang lên, là điện thoại di động của cô.
Cô cầm lên đặt ở bên tai, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào người nọ ở cách đó không xa, cũng làm động tác giống như cô, khóe miệng như có một nụ cười nhu hòa.
"Có mệt không?" Giọng nói quen thuộc trong đêm đen vang lên, xuyên thấu qua ống nghe dịu dàng truyền vào tai cô. Xung quanh yên tĩnh như vậy, cô nhìn thấy anh cầm điện thoại di động chậm rãi đi tới chỗ cô, cảm giác giống như đang từng bước lấp đầy thế giới của cô.
Một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
Kim Jisoo thề cô cũng không muốn động lòng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại thoát khỏi khống chế.
"Nhìn thấy anh em liền hết mệt mỏi." Cô nhẹ nói.
Cảm xúc nặng nề tiêu tán một chút, những thứ kia vốn vẫn cứ quấn quanh ở trong lòng lại giống như bởi vì anh xuất hiện mà mơ hồ biến mất.
Kim Taehyung cười khẽ một tiếng. "Nhớ anh à?"
"Ừ." Kim Jisoo đáp lại thật thấp.
Không còn ngượng ngùng lúc trước mà chỉ có thành thực, muốn chân thật truyền đạt tất cả cảm xúc trong lòng cho anh biết.
Hôm nay cô buồn bực cả ngày, trong đầu nghĩ đến nhiều nhất chính là Kim Taehyung.
Nhớ nhung điên cuồng mãnh liệt như vậy là cảm giác Kim Jisoo chưa bao giờ có.
Kim Taehyung khẽ ngẩn người, anh liền đứng ở trước mặt cô, hai người cầm điện thoại di động, lẳng lặng nhìn nhau. Kim Jisoo cũng không cảm thấy phải lúng túng, ánh mắt chăm chú rơi vào trên mặt anh, trong lòng có thứ gì đó, kiên định hơn rất nhiều.
Một hồi lâu, Kim Taehyung cất điện thoại di động, cởi áo khoác xuống choàng lên người cô.
Kim Jisoo chỉ mặc một cái áo đơn, gió lạnh như thế, tóc của cô cũng bị thổi tung trên không trung.
"Về nhà thôi." Kim Taehyung đưa tay, giọng dịu dàng.
Kim Jisoo hơi động lòng, chợt nhếch môi mỉm cười, cầm ngược lại tay anh.
Đêm đen nhánh, đường cũng rất dài, nhưng đi một hồi liền nhìn thấy ánh đèn chiếu rọi ở trước nhà họ Kim, giống như là đang chào đón bọn họ trở về, ấm áp như vậy.
Kim Taehyung nói: "Nhắm mắt lại."
Kim Jisoo khó hiểu nhìn anh.
Một tay Kim Taehyung bắt lấy cánh tay cô, một tay từ sau người che kín mắt cô. Trước mặt Kim Jisoo bỗng đột nhiên tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy, cô theo phản xạ hỏi: "Đi đâu vậy?"
Kim Taehyung mang cô đi về phía trước, lại có gió thổi tới, trong lòng cô suy đoán hẳn là ra ngoài phòng.
"Tới rồi." Kim Taehyung buông tay ra, Kim Jisoo nháy mắt thích ứng, mới đưa mắt nhìn lại.
Bọn họ đứng ở trên ban công trong phòng Kim Taehyung, đập vào mắt vẫn là cảng Victoria, nhưng hôm nay trên mặt nước lại có thêm rất nhiều đốm lửa đỏ.
Một mảnh rất lớn, kết thành một hình trái tim khổng lồ, gần như bao trùm cả mặt biển. Kim Jisoo đầu tiên là khiếp sợ, sau đó trong mắt cay xót, nước mắt không hề báo trước liền dâng lên, cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chữ bên trong hình trái tim, tình cảm bành trướng đến cực điểm.
Heart, never be apart. (mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau)
Bwi, đây là niềm vui anh dành cho em sao?
Tại sao anh luôn là chung tình, hiểu cô hơn cô tưởng tượng? Có phải là anh cũng cảm thấy sự lo lắng trong lòng cô? Thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra mê mang đối với tương lai, không biết tương lai bọn họ sẽ trở nên như thế nào?
Nhất là hôm nay, Kim Jisoo vốn là người rất bị động trong tình cảm, cô sợ bị thương, không cách nào buông ra tất cả để mà liều mạng đi yêu một người, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, lún vào thật sâu, không cách nào quay đầu trở lại. Nếu như yêu là giống như Woo Namjoon và Park Soo-young, vậy thì cũng không khỏi quá thảm thiết. Cô khát vọng nhất là mãi mãi chỉ yêu một người, cô đã cho rằng, đó mới chính là cả đời. Nhưng trên thế giới nào có nhiều may mắn như vậy? Cô đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, đã không thể không tự bắt mình phải trở nên cẩn thận.
Nhưng cố tình Kim Taehyung tốt như vậy, một lần lại một lần làm tan rã từng tầng phòng thủ của cô, dụ hoặc cô càng ngày càng trầm luân.
Kim Jisoo giống như chết chìm trong vùng biển rộng mênh mông, chìm chìm nổi nổi, không tìm được phương hướng. Thật vất vả có người đưa ra một đôi tay, muốn cứu cô lên, cô cũng bắt lấy, nhưng lại lo lắng có khi nào sẽ lại bị rớt xuống lần nữa hay không? Nên mạo hiểm lên bờ? Hay là hai người cứ cùng nhau lênh đênh ở trên mặt nước? Cô không biết, vốn cứ định tiếp tục như vậy, yên lặng theo dõi biến hóa, nhưng thực tế lại cũng không thuận theo người.
Kim Taehyung làm tất cả vì cô, không phải là rất có lòng sao? Nhưng Kim Jisoo lại không để ý, không có thật sự quan tâm đến nó, anh coi trọng tâm trạng của cô như vậy, kể cả cô có vui hay không, toàn bộ anh đều biết. Nếu không phải trong lòng anh thật sự muốn bảo vệ trái tim cô thì sẽ không thể nào làm được như bây giờ, chỉ vì chăm sóc tâm trạng của cô, vì để cho cô cảm thấy an tâm và vui vẻ mà trong lúc gấp rút đã tỉ mỉ chuẩn bị những thứ này.
Mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau.
Mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau.
Đây hẳn là điều mà anh muốn nói với cô đúng chứ! Kim Taehyung chính là dùng cách này để biểu đạt suy nghĩ của anh.
Kim Jisoo đã xem qua nghe qua vô số lần những lời này, nhưng chỉ có lần này là làm cho cô cảm động.
Bởi vì người nói khác nhau thì ý nghĩa cũng liền không giống nhau.
Ngày hôm sau, Kim Taehyung cùng cô đến bệnh viện. Ai ngờ vừa tới cửa, chỉ nghe thấy tiếng cãi vả kịch liệt, Mẹ Woo Namjoon tức giận hét: "Con còn phải vì con nhỏ đó mà rơi xuống tới khi nào? Nó có gì tốt mà đáng cho con lo nghĩ như vậy? Không có nhà cửa không có bối cảnh, hư hỏng lẳng lơ, cũng không biết đã bị bao nhiêu người chơi rồi, con không có nhìn thấy những người bên ngoài đánh giá nó thế nào sao? Đầu óc con bị hỏng rồi phải không?"
"Mẹ, nếu mẹ đến đây chỉ để nói những lời này thì mời mẹ về đi, Soo-young cần nghỉ ngơi." Mặt Woo Namjoon không có vẻ gì, nói.
Mẹ Woo Namjoon không thể tin được nhìn hắn. "Con lại còn bảo vệ nó, con là muốn chọc mẹ tức chết có phải không? Rốt cuộc con nhỏ này có đức hạnh gì, con còn chưa thấy rõ sao? Woo Namjoon, con mau tỉnh táo lại cho mẹ! Con cho rằng mẹ không biết sao, trước kia nó từng có thai một lần rồi, còn nghi ngờ không biết là con hoang của ai. Còn lần này, con có thể bảo đảm là của con sao? Ngộ nhỡ nó tùy tiện cùng thằng nào lêu lổng mang thai rồi đổ thừa cho con, con cũng tin sao? Hôm qua là gièm pha bây giờ thì đăng lên trang đầu của mấy tờ báo lớn luôn rồi, con trở về mở to hai mắt xem cho kĩ đi!"
Thật là quá đáng!
Đã bỏ đá xuống giếng rồi lại còn đặc biệt rắc muối lên vết thương của người ta.
Kim Jisoo bước nhanh đi vào, đứng ở trước giường Park Soo-young, cũng không bỏ qua vẻ mặt bình tĩnh của Park Soo-young, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, giống như tất cả lời cãi vả của bọn họ đều không liên quan đến cô ấy, cái gì cô ấy cũng không nghe thấy, hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của bản thân. Lửa giận trong lòng Kim Jisoo càng bùng cháy dữ dội, từ trước đến giờ cô rất ghét loại người chua ngoa khắc nghiệt này, huống chi sau khi nghe lời Woo Namjoon nói, cô liền đoán được ban đầu những chuyện kia tuyệt đối không thoát được có liên quan tới Mẹ Woo Namjoon.
Nói không chừng là do một tay bà ấy sắp đặt, vì để chia rẽ Woo Namjoon và Park Soo-young mà mới có thể làm cho Park Soo-young chịu nhiều khổ sở như vậy.
Biến thành bộ dạng ngày hôm nay.
"Thật xin lỗi, nơi này không chào đón bác, mời bác rời đi." Kim Jisoo chỉ vào bên ngoài cửa, nhìn Mẹ Woo Namjoon nói.
"Cô vừa từ đâu xuất hiện vậy hả?" Mẹ Woo Namjoon cao giọng: "Chuyện của chúng tôi có liên quan gì tới cô? Cô có tư cách gì bảo tôi đi? Không biết lớn nhỏ, cha mẹ cô dạy cô thế này sao?"
"Mẹ." Woo Namjoon khẽ gọi.
Mẹ Woo Namjoon quát anh ta. "Con kêu cái gì? Không phải mẹ là vì con sao? Con không thể bớt khiến mẹ tức chết được sao? Chẳng lẽ nhất định phải tự hủy hoại mình thì con mới bằng lòng sao, Namjoon, nể tình mẹ, cắt đứt với con nhỏ đó đi có được không?"
"Dì Woo, con gọi dì một tiếng dì là vì tôn trọng lẫn nhau, nhưng không phải vì dì lớn tuổi hơn mà cái gì cũng đúng và người khác nhất định phải nghe theo dì. Dì nói dì là vì Woo Namjoon. nhưng thực xin lỗi, từ trong hành động của dì một chút con cũng không nhìn ra được dì là đang làm cái gì là vì muốn tốt cho anh ấy cả? Những điều dì làm chỉ đều là vì những thứ dì quan tâm, có lẽ theo ý của dì, dì cảm thấy những thứ này đều là tốt với con trai của dì, cho nên dì muốn anh ấy vững vàng nắm vào trong tay. Danh lợi, tài phú, nhìn bề ngoài quả thật vinh quang, dì muốn anh ấy thuận theo ý của dì, nhưng dì có từng nghĩ tới, những thứ này đều là dì muốn. Còn thứ Woo Namjoon muốn là gì? Dì đã bao giờ hỏi anh ấy rằng trong lòng anh ấy nghĩ gì muốn gì chưa? Cái gì có thể khiến anh ấy cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc chưa? Đó mới là thực chất, không thể bởi vì dì không thấy được mà liền đương nhiên bỏ qua. Cũng không phải là dì không thấy mà anh ấy sẽ không hề vui buồn giận dữ, anh ấy cũng sẽ không cảm thấy đau chứ, lúc dì đang cố gắng nhét những thứ dì muốn những thứ dì tự cho là tốt cho anh ấy, khiến cho anh ấy bỏ lỡ thứ anh ấy quan tâm nhất thì khi đó, anh ấy mới là người đau khổ nhất. Trái tim anh ấy sẽ rỉ máu, sẽ tan vỡ, sẽ chết, chờ đến khi dì thấy được thì đã không còn kịp nữa." Kim Jisoo phun một tràng văn lập luận chặt chẽ, chữ chữ rõ ràng, câu câu đánh trúng điểm yếu.
Woo Namjoon nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hiểu tại sao Park Soo-young thích ở bên cạnh Kim Jisoo như vậy. Cô gái này nhìn như yếu đuối, nhưng đầu óc lại thật sự rất lý trí, nhìn vấn đề rất thấu đáo, bởi vì cô ấy sẽ đứng vào lập trường của người khác, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để phân tích, cho nên nhìn thấy cũng là bản chất nhất của câu chuyện.
Hơn nữa cô ấy thấu hiểu và bao dung, đi cùng với người như cô ấy, thường sẽ không cảm thấy có bất kỳ gánh nặng gì, rất dễ dàng, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Kim Taehyung ôm ngực đứng ở một bên, ánh mắt từ đầu tới cuối đều rơi vào trên người Kim Jisoo, khóe môi nhếch lên cười nhạt. Soo Soo của anh, thật là càng ngày càng đẹp hơn rồi! So với lúc đầu ở thành giải trí Thánh Y thì bây giờ cô ấy đã hiều được phải thay đổi như thế nào để tự bảo vệ mình, bảo vệ người khác, sẽ không phải cố đè nén nữa. Không còn chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, tự mình yên lặng chịu đựng.
"Cô là cái thá gì? Dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi làm cái gì chẳng lẽ còn cần cô tới dạy tôi sao? Con nhỏ không có giáo dục!"
Mẹ Woo Namjoon là người kiêu ngạo, người bên cạnh không ai là không nịnh nọt bà, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Không nghĩ tới hôm nay lại bị một con nhỏ không quen biết này dạy dỗ, bà vừa tức vừa giận, cảm thấy mất mặt, giơ tay lên muốn đánh Kim Jisoo, kết quả mới vừa tới nửa đường liền bị người chặn lại.
Kim Taehyung lạnh mặt, nắm lấy tay Mẹ Woo Namjoon vứt qua một bên, giống như cầm lâu một chút cũng cảm thấy ghét bỏ.
Mẹ Woo Namjoon "Ui da" một tiếng, lảo đảo một bước, nhếch nhác ngã nhào trên đất.
Woo Namjoon cau mày, đi tới đỡ bà, nhưng không nói gì.
Chuyện này vốn là mẹ anh không đúng trước, Kim Taehyung bảo vệ phụ nữ của mình, anh hoàn toàn có thể hiểu được.
Dù sao ai có thể trơ mắt nhìn vợ mình bị đánh mà còn thờ ơ đứng nhìn?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro