Không biết Kim Ae Ri và người đàn ông kia đang nói cái gì, vẻ mặt có chút kích động. Khoa tay múa chân trước ngực, sau đó trực tiếp đá cánh cửa ra ngoài. Người đàn ông thấy vậy, cũng nhanh chóng mở cửa xuống xe, vòng qua trước xe ngăn cản Kim Ae Ri đang muốn rời đi, hình như Kim Ae Ri muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt được cổ tay. Hai người lôi lôi kéo kéo, miệng nói không ngừng, hẳn là đang xảy ra tranh chấp.
"Đó là em gái của chị?"
Kim Dahyun thấy Kim Jisoo vẫn nhìn chằm chằm vào đối diện bên đường cái, cũng quay sang nhìn một cái. Cô chưa gặp Kim Ae Ri bao giờ, nhưng từ gương mặt và vùng bụng hơi nhô lên của cô ta, còn có vẻ mặt của Kim Jisoo đã đoán ra một chút.
Mà bên kia, vẻ mặt của Kim Ae Ri hết sức khó coi, người đàn ông buông lỏng cô ta ra , sau đó cô ta từ trong túi xách lấy ra một xấp giống như tiền mặt đưa cho người đàn ông. Người đàn ông kia lúc này mới hài lòng xoay người trở về trên xe, không bao lâu đèn xe sáng lên, rời khỏi tầm mắt của Kim Ae Ri.
Hai mắt Kim Ae Ri nhìn trái phải, hình như là muốn bắt xe rời đi. Kim Jisoo nói với Kim Dahyun : "Chờ chị một chút."
Sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi qua đường cái đối diện .
Kim Dahyun nhíu mày.
Dáng vẻ như đang xem trò vui, bộ dáng giống Kim Tae Yeon đến tám chín phần.
Kim Ae Ri vừa bắt được một chiếc taxi, mới mở cửa chỗ ngồi phía sau xe chuẩn bị lên xe, ai ngờ cửa xe đột nhiên bị đè lại. Cô ta còn chưa kịp quay đầu lại, lập tức bị người đằng sau kéo lại, tiếp theo cửa xe "Ầm" một tiếng đóng lại.
"Thật xin lỗi, cô ấy không ngồi."
Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai, tài xế nghe thấy hùng hùng hổ hổ chửi hai tiếng, lập tức lái ô-tô rời đi.
Kim Ae Ri quay đầu quả nhiên là nhìn thấy Kim Jisoo vẻ mặt lạnh nhạt đứng trước mặt mình.
Cô ta cảm thấy sợ hãi, không biết Kim Jisoo có nhìn thấy cái gì không. Nhưng năng lực phản ứng Kim Ae Ri vẫn rất nhanh, gương mặt chỉ hơi thay đổi trong nháy mắt, Kim Ae Ri lập tức tươi cười, làm như lơ đãng hỏi: "Sao chị lại ở chỗ này?"
"Câu này tôi hỏi cô mới đúng chứ? Đã trễ thế này, cô đang mang thai ở chỗ này làm gì?"
Ánh mắt Kim Jisoo chăm chú nhìn bụng của cô ta rồi cau mày. Nơi này cách nhà rất xa, quay về nhanh nhất cũng đã rạng sáng rồi, cô ta lại đi một mình ở nơi này? Làm sao Wang Yeon có thể yên tâm, còn có người đàn ông vừa rồi là ai?
Kim Ae Ri nói: "Chuyện này, chị muốn quản sao? Không phải chị cũng đã trễ thế này vẫn còn ở đây đó sao, có tư cách gì nói tôi?"
"Ít nhất tôi cũng sẽ không mang thai mà tối khuya vẫn còn cùng một người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo." Kim Jisoo khô khan nhạt nhẽo trả lời.
Gương mặt Kim Ae Ri biến sắc, cắn răng nói: "Chị đã nhìn thấy?"
"Nếu muốn người ta không biết, thì đừng chọn nơi như thế này để lên giọng ."
Huống chi, trường trung học Phụ Trung ngay gần đây, đó là trường học cũ của hai người, nói không chừng sẽ gặp phải người quen, Kim Ae Ri cũng không sợ mọi người trách mắng.
Trong nháy mắt giọng nói của Kim Ae Ri lạnh xuống. "Không phải chính chị cũng câu được kẻ lắm tiền đó sao, có gì tốt mà chảnh chứ? Chị cho rằng tôi sợ chị sao? Kim Jisoo, bất luận đã qua bao lâu, chị cũng chỉ là bại tướng dưới tay của tôi mà thôi. Đừng tưởng rằng mình thật sự ghê gớm."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy ."
"Chưa bao giờ nghĩ như vậy?" Kim Ae Ri hừ lạnh."Vậy dáng vẻ dạy dỗ người khác vừa rồi của chị là muốn cho ai nhìn?"
"Tôi. . . . . ."
Kim Jisoo há miệng, lại phát hiện căn bản không có lời nào để nói. Một cảm giác vô lực kéo tới, vừa rồi tất cả chỉ làm theo bản năng, bị Kim Ae Ri nói, ngược lại thành chuyện cười. Kim Jisoo đột nhiên cảm thấy việc xông đến ngăn Kim Ae Ri lại khiến bản thân giống như một đứa ngốc.
Đúng vậy, cô đi quản chuyện của cô ta làm cái gì?
Hai người chẳng liên quan gì đến nhau, chỉ cần cô ta không chọc đến mình là tốt rồi, kết quả mình lại làm trái với những lời mà mình đã nói trước đây.
Nhưng Kim Jisoo biết, nếu quay lại một lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.
"Chuyện vừa rồi nếu như chị muốn nói cho anh Dong Hae thì cứ nói đi, xem anh ấy có tin chị hay không." Kim Ae Ri đã tính trước nói.
Kim Jisoo chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nói cho Lee Dong Hae biết, cô từ trước đến nay chưa bao giờ khua môi múa mép, tố cáo ai điều gì, hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng thái độ này của Kim Ae Ri, thật sự làm cho người ta khó chịu. Kim Jisoo còn chưa lên tiếng, lại có một giọng nói khác chen vào."Thật sao? Vậy nếu như anh ta nhìn thấy cái này?"
Không biết Kim Dahyun đã đi đến lúc nào, cầm điện thoại di động trong tay , ở trước mặt Kim Ae Ri lắc lắc.
"Cô là ai?" Kim Ae Ri hỏi.
Kim Dahyun nhàn nhạt nói: "Tôi là ai, cô không xứng được biết."
Trong nháy mắt sắc mặt Kim Ae Ri hết xanh lại trắng lần lượt thay đổi, hết sức khó coi.
Cô ta nắm tay thật chặt , chịu đựng tức giận nói với Kim Dahyun: "Vừa rồi cô nói những lời kia là có ý gì?"
"Không có gì, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán chụp hình này nọ."
Nói xong Kim Dahyun giơ tay lên nhấn nút mấy cái, hình ảnh trong lúc lơ đãng rơi vào trong mắt Kim Ae Ri , vẻ mặt cô ta thay đổi.
"Đưa cho tôi." Kim Ae Ri đưa tay, có chút hung tợn nói.
Kim Dahyun cười lạnh một tiếng."Cô nói đưa thì đưa sao, mặt mũi thật lớn."
"Cô. . . . . ." Kim Ae Ri vô cùng tức giận, Kim Dahyun căn bản không đặt cô ta ở trong mắt, hừ, không hổ là bạn bè của Kim Jisoo! Cũng giống như cô ta khiến người khác chán ghét! Kim Ae Ri cũng không để ý mình còn đang mang thai, giơ tay muốn cướp điện thoại ở trong tay Kim Dahyun, cô ta đoán Kim Dahyun không dám làm gì với cô.
Nhưng cô ta đã xem thường Kim Dahyun, người ta là người thế nào? Nghiền cô ta tựa như nghiền chết một con kiến, cô mặc kệ có phải cô ta đang mang thai hay không. Kim Dahyun thấy Kim Ae Ri muốn động thủ, lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình!"
Lui về phía sau một bước, điện thoại di động trong tay chuyển một cái nhét vào túi. Kim Ae Ri chụp hụt trong lòng giận quá mắng Kim Dahyun mấy câu. Ánh mắt Kim Dahyun lạnh lẽo, đi vòng qua phía sau cô, tay bắt được hai tay của Kim Ae Ri, nhắm thẳng mặt Kim Ae Ri tát một cái. Một loạt các động tác diễn ra nhanh chóng lại lưu loát, như nước chảy mây trôi, đặc biệt là do Kim Dahyun làm mang theo một vẻ đẹp hiếm thấy. Kim Jisoo trợn mắt há hốc mồm, Kim Ae Ri bị Kim Dahyun bắt được cổ tay, giãy giụa không ngừng nhưng không thể thoát ra, thậm chí không thể khống chế hành động của mình. Ước chừng dùng tay của mình tát mình mười mấy cái, âm thanh kia, thanh thúy lại vang dội.
Kim Ae Ri đau đến nước mắt cũng chảy ra.
Kim Jisoo không nhìn nổi nữa, đi tới giữ tay của Kim Dahyun khuyên nhủ: "Kim Dahyun, quên đi."
Kim Dahyun nhìn sắc mặt của Kim Jisoo lúc này mới dừng tay. Kim Ae Ri vừa được tự do, lập tức lui ra cách xa Kim Dahyun mấy bước, cô ta cẩn thận xoa khuôn mặt của mình, cảm thấy đau đớn nóng rát, hai má nhất định đã sưng lên rồi. Kim Ae Ri vừa đau vừa giận, cơn tức này thế nào cũng nuốt không trôi, ánh mắt của cô ta cực kỳ ác độc trợn mắt nhìn Kim Dahyun một cái. Quá tức giận chống nạnh khom người từ ven đường nhặt lên một viên đá ném về phía Kim Dahyun.
Kim Dahyun đã sớm chú ý đến động tác của cô ta, vẻ mặt không thay đổi, cũng không tránh, cô kêu Kim Jisoo tránh ra, bay lên một cước, viên đá theo đường cũ bị đá trở về.
Ngay giữa trán Kim Ae Ri .
"A. . . . . ." Kim Ae Ri che trán của mình kêu thảm một tiếng, lần này ngay cả khuôn mặt cũng bị thương.
Kim Jisoo mấp máy môi, không nói nữa. Kim Dahyun biết chừng mực, sẽ không làm tổn thương đến bụng của cô ta, cô ấy cũng chỉ muốn cho Kim Ae Ri một bài học. Người phụ nữ này thật sự là quá không biết tốt xấu, vừa rồi nhìn cô ta bị đánh thê thảm như vậy, Kim Jisoo còn có chút mềm lòng, lần này cảm giác gì cô cũng không có.
Kim Dahyun nhanh chóng đi lên phía trước, trực tiếp giơ tay bóp cổ của Kim Ae Ri lại. Kim Ae Ri kinh hãi, hai tay bắt lấy tay của Kim Dahyun, vừa chụp vừa đánh, làm thế nào cũng không lay động được Kim Dahyun nửa phần. Kim Dahyun vừa thu lực vừa đi về phía trước, Kim Ae Ri buộc lòng phải lui về phía sau. Mắt thấy sau lưng là một cửa hàng nào đó đã đóng cửa, cơ thể của Kim Ae Ri đụng vào cánh cửa, cổ còn bị Kim Dahyun bóp, cô ta không thở được. Mặt vốn bị đánh đến nỗi đỏ, lần này càng thêm đỏ bừng, quả thật không đành lòng nhìn thẳng.
Kim Jisoo cũng sợ hết hồn.
Không ngờ Kim Dahyun lại đùa giỡn như vậy, cô vội vàng bước đến lo lắng kêu: "Kim Dahyun. . .. ."
Ánh mắt Kim Dahyun trong trẻo nhưng lạnh lùng, không trả lời cô mà thẳng tắp nhìn Kim Ae Ri, Kim Ae Ri khó chịu há to miệng, muốn ho khan cũng ho khan không ra được. Ở trong mắt cô ta, giờ khắc này Kim Dahyun giống như là sứ giả của địa ngục, ngay cả giọng nói của Kim Dahyun cũng khiến cho người ta sợ hãi. Kim Dahyun nói: "Hôm nay chỉ nhắc nhở cô thôi, sau này nếu lại bất kính với chị dâu của tôi, tôi sẽ giết cô!"
Kim Ae Ri liên tục gật đầu.
Kim Dahyun buông cô ta ra, lại nói: "Trở về nên nói như thế nào không cần tôi phải dạy chứ?"
Kim Ae Ri vừa được hít thở không khí mới mẻ, lập tức có cảm giác giống như vừa sống lại ho sặc sụa. Cô ta không phải người ngu, tự nhiên cảm giác được, Kim Dahyun không phải là đang nói giỡn. Lúc đó cô ta thật sự có thể giết cô. Người phụ nữ này rốt cuộc là ai, tại sao lại có bản lĩnh lớn như vậy? Lại nghĩ tới cô ta là bạn bè của Kim Jisoo, trong lòng càng thêm tức giận không cam lòng, tại sao Kim Jisoo lại luôn may mắn như vậy? Bên cạnh luôn có những người lợi hại bảo vệ chu toàn cho cô ta chứ?
Nhưng mà không cam lòng thì không cam lòng, trong tình huống này Kim Ae Ri vẫn rất thức thời. Cô ta không dám chống lại Kim Dahyun, vừa rồi bị dạy dỗ cô ta đã chấn động thật sự là quá lớn, đến bây giờ tinh thần của Kim Ae Ri vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại. Cô ta không nghi ngờ chút nào, nếu như cô ta dám nói một chữ "Không", Kim Dahyun tuyệt đối sẽ giống như vừa rồi, một lần nữa bóp cổ cô. Kim Ae Ri chỉ có thể theo ý của Kim Dahyun gật đầu."Biết. . . . . . Biết."
Kim Dahyun vẫy tay ra hiệu.
Rất nhanh trong bóng tối lập tức lao ra vài bóng người, đi tới trước mặt của Kim Dahyun và Kim Jisoo, cung kính kêu: "Nhị tiểu thư, Kim* tiểu thư."
Hóa ra là Kim Taehyung âm thầm phái ảnh vệ tới bảo vệ Kim Jisoo .
Chính Kim Jisoo cũng không biết.
Thấy bọn họ biết mình, còn có chút nghi ngờ. Kim Dahyun chỉ vào Kim Ae Ri nói: "Đưa cô ta trở về."
"Nhưng. . . . . ." Mấy người có chút khó xử.
"Kim* tiểu thư có tôi đi cùng, tôi sẽ tự mình đưa cô ấy về nhà."
"Vâng"
Những người kia lúc này mới không còn chần chờ.
Kim Jisoo và Kim Dahyun trở lại trước cửa hàng thịt nướng, món ăn đã được mang lên, chóp mũi đã ngửi thấy được mùi thơm mê người, đoạn nhạc đệm kia trong nháy mắt bị Kim Jisoo quăng ra ngoài chín tầng mây. Cô nhìn những con tôm hùm nhỏ trong nồi màu sắc tươi đẹp, nước miếng đã muốn chảy xuống.
Kim Dahyun cũng có cảm giác thèm ăn.
Hai người ăn uống rất vui vẻ.
"Đúng rồi, chuyện vừa rồi, không cần nói cho Bwi biết." Kim Jisoo uống một ngụm nước, nói.
Tôm hùm nhỏ vẫn giống trước kia, vừa cay vừa thơm ngon, Kim Jisoo cảm thấy miệng rất cay, trên trán cũng đổ mồ hôi, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.
Kim Dahyun ăn cay cũng rất tốt, đến bây giờ sắc mặt cũng không thay đổi. Cô ấy gắp một miếng khoai tây, nghe thấy lời của Kim Jisoo, không khỏi nghiêng đầu hỏi "Tại sao?"
"Loại chuyện nhỏ này, cũng không cần phải nói ra khiến anh ấy không vui."
"Chị sợ anh ấy biết sau này sẽ làm gì đó với Kim Ae Ri?"
"Không có." Kim Jisoo phủ nhận.
Kim Dahyun rũ mắt, cũng không ép cô. Kim Jisoo không phải là người giỏi che giấu, vừa rồi cô ấy đi tìm Kim Ae Ri, chẳng qua là sợ buổi tối khuya cô ta đi một mình gặp chuyện không may. Nếu không Kim Dahyun cũng sẽ không làm điều thừa phái người đưa Kim Ae Ri trở về, người chị dâu này đúng là vẫn không đủ tàn nhẫn, quá nặng tình rồi.
Chính vì như vậy, anh trai mới có thể thích chị ấy?
Nếu một người vô tâm vô tình, sẽ không lọt vào được ánh mắt của anh trai mình.
"Người đàn ông kia là người tình của cô ta?" Kim Dahyun nói.
Kim Jisoo lắc đầu."Chắc là không phải ."
"Làm sao chị biết?"
"Chị cũng không xác định, nhưng mà Kim Ae Ri sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Kim Jisoo luôn cho rằng người trong lòng Kim Ae Ri yêu là Kang Jae Hwa, do điểm này, Kim Ae Ri cũng không phải là người hai lòng, cô ta đã từng không tiếc dùng hết sức theo đuổi Kang Jae Hwa vài chục năm. Đối với người khác ngó cũng không thèm ngó một cái, bởi vì như vậy, khoảng thời gian Kim Jisoo và Lee Dong Hae qua lại, mới không nghĩ đến Kim Ae Ri sẽ thò một chân vào, nếu không cô sẽ không có một chút phòng bị như vậy. Thậm chí cho tới bây giờ, Kim Jisoo vẫn có chút không hiểu ban đầu tại sao Kim Ae Ri chịu buông tha cho Kang Jae Hwa mà chuyển qua yêu Lee Dong Hae, nếu quả thật như cô ta đã từng nói, chỉ vì muốn cướp đi đồ thuộc về mình, đạt được vui sướng trong nhất thời đó, cô thật sự không còn lời nào để nói.
Cô đã từng căm ghét Kim Ae Ri, nhưng khâm phục cô ta đối với tình cảm này vô cùng chung tình và dũng cảm.
Không phải ai trong trường hợp gần như vô vọng cũng có thể liều mạng theo đuổi một người vài chục năm .
Việc đó đòi hỏi rất nhiều sự kiên trì.
Nhưng mà Kim Ae Ri đã làm được.
Nhưng hôm nay. . . . . .
"Có muốn em phái người đi điều tra một chút không?"
"Không cần." Kim Jisoo nói: "Đó là việc riêng của cô ta, không liên quan gì đến chị."
"Không liên quan gì đến chị vậy sao chị còn sợ người ta gặp chuyện không may?"
Kim Jisoo tức cười.
Một lúc sau, cô mới lẩm bẩm mở miệng."Chị không muốn mẹ chị đau lòng."
Kim Jisoo lại nói: "Thôi, đừng nói mấy chuyện không vui này. Em hãy kể cho chị nghe những chuyện thú vị mà em thường gặp đi!"
Kim Dahyun thường xuyên phải đi khắp mọi nơi trên thế giới, khẳng định đã từng quen biết rất nhiều người gặp nhiều chuyện hay ho.
Hôm nay khó có được cơ hội này, hai người bọn họ ở chung một chỗ, Kim Jisoo không khỏi đối với cuộc sống của em ấy nổi lên tò mò. Không biết sát thủ hàng đầu thế giới bình thường làm những thứ gì?
Hơn nữa, cô biết được một tin tức rất khó tin, không thể ngờ là Kim Dahyun, Im Jaebeom và Im Nayeon sinh cùng năm.
Đều mười chín tuổi!
"Chuyện thú vị?" Kim Dahyun nhíu lông mày, hình như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt u ám.
Nguy rồi.
Kim Jisoo nghĩ đến cô ấy và Im Jaebeom, Kim Taehyung từng nói qua, hai người này tình cảm cực tốt, cơ hồ như hình với bóng. Cô nhớ lại, Kim Dahyun tám phần cũng không thể rời bỏ Im Jaebeom, mình nhất định đã gợi lên chuyện đau lòng của cô ấy rồi !
Kim Jisoo ảo não không thôi.
Không đợi Kim Dahyun trả lời, lập tức chuyển đề tài."Lại nói bản lĩnh của hai người tại sao ai cũng lợi hại như vậy? Quả thật không phải là người mà!"
Vấn đề này trả lời dễ hơn nhiều.
Kim Dahyun nói: "Nếu chị được mẹ em tự tay huấn luyện mười mấy năm, cũng có thể lợi hại như thế này."
"Mẹ Kim quản giáo rất nghiêm sao?"
Từng nghe Bwi nói qua, anh và Kim Dahyun đều do mẹ Kim tự tay dạy .
"Bà ở trụ sở có một biệt hiệu, được gọi là huấn luyện viên ma quỷ ."
". . . . . ."
Kim Jisoo không lên tiếng.
Về sau cô tuyệt đối sẽ kính nhi viễn chi với Kim Taeyeon.
Thật may là trước kia cô muốn Kim Taeyeon dạy võ thuật cho mình nhưng chưa hành động.
"Thật ra thì nói đến bản lĩnh, dì mới là người lợi hại nhất." Kim Dahyun lạnh nhạt nói.
Trong đầu Kim Jisoo hiện lên gương mặt cười híp mắt của Im Yoona.
"Một mình bà ấy có thể chống lại bọn khủng bố ở căn cứ."
". . . . . ."
"Tổng cộng hai ba trăm người."
". . . . . ."
Kim Jisoo không biết dùng cách nào để hình dung cảm giác trong lòng mình. Cô yên lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Dì có một không hai của hai người đã sử dụng mỹ nhân kế a! Khuôn mặt của bà ấy, đứng trong đám người, kẻ địch làm sao còn để ý đến đánh nhau, đều bị bà ấy mê hoặc phải xoay vòng vòng, bà ấy chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, có thể dễ dàng đánh bại một đống lớn. Nói không chừng trong lòng người ta còn nghĩ, ngươi tới giết tôi đi, tới giết tôi đi! Chết dưới tay mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu!"
. . . . . . Kim Dahyun hết ý kiến.
Anh của cô nói quá hàm súc a, cái gì mà có lối tư duy phát triển? Quả thực là trí tưởng tượng quá phong phú!
"Vậy bọn Im Nayeon đều là do dì dạy, chẳng lẽ dì quản giáo không nghiêm sao?"
Cô nhớ lần đầu tiên ở Kim gia nhìn thấy bọn họ lúc huấn luyện, Im Nayeon và Park Jimin chạy bộ đến nỗi thở hổn hển, thể lực cũng không mạnh giống như Kim Taehyung và Kim Dahyun.
Kim Dahyun lắc đầu một cái."Tình huống không giống nhau. Dì ấy tương đối mềm lòng, hơn nữa chí hướng của Im Nayeon không đặt ở Liên Hợp Hội. Chị ấy làm đạo diễn, không cần nhiều bản lĩnh, có thể tự vệ là được. Bản lĩnh của lão đại cũng rất lợi hại, nhưng anh ấy là doanh nhân.Cơ thể của Chaeyoung vốn không tốt, chỉ có thể dựa vào luyện ám khí để đối phó với nguy hiểm bất ngờ. Bản lĩnh của Jihyo cũng gần bằng em, chỉ là cô ấy quen dùng kiếm, mà em dùng súng. Về phần Jaebeom và Seok Jin, bọn họ và anh em được trong nhà coi là Tam Cự Đầu"
"Tam Cự Đầu? Ý nói là võ công lợi hại nhất sao?"
"Ừ, nhưng mà trong ba người bọn họ thì Seok Jin vẫn lợi hại hơn một chút. Hắn từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành người đứng đầu Liên Hợp Hội, dì ở trên người hắn đã truyền rất nhiều công phu."
"Thì ra là như vậy."
Cô có cảm giác như mình đang ở trong võ lâm? Mà những người bên cạnh ai cũng là giang hồ cao thủ mỗi người có một sở trường riêng, thật thần kỳ!
Bọn họ đều ưu tú như thế, có phải cô nên cố gắng thêm một chút nữa không?
Mặc dù không mong được lợi hại giống như Kim Dahyun, nhưng mà cũng không đến nỗi chênh lệch quá lớn!
Kim Dahyun không định ở Gunpo lâu, ăn xong, đưa Kim Jisoo về nhà, liền trực tiếp đi Florence. Kim Jisoo nhìn cô rời đi, không hiểu sao lại nhớ đến Kim Taehyung. Nếu như Bwi có thể ở bên cạnh cô, thật là tốt biết bao? Cô sẽ dẫn anh cùng đi ăn ngon, cùng với cô đi dạo trường học cũ, sau đó cùng anh nói những câu chuyện khi mình còn bé, ban đêm còn có thể tản bộ bên bờ song Tương Giang . . . . . .
Có lẽ là bởi vì đây là quê hương quan trọng nhất đối với cô, cô càng muốn chia sẻ cùng Kim Taehyung.
Hơn nữa, không tới hai ngày nữa, đã là ngày mồng một Tết.
Trùng hợp mồng một đầu năm nay lại trùng với sinh nhật của cô, không có ai còn nhớ rõ ngày sinh nhật. . . . . . (Người Hàn cũng đón tết âm nên mình ghi ngày mùng một tết trùng luôn với sinh nhật Jisoo là 3/1 nha)
Quả nhiên Kim Ae Ri không dám kể những chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm qua cho Wang Yeon và Kim Do Yoon biết, không biết cô ta đã lấy cớ gì để lấp liếm cho qua . Kim Jisoo không ngờ là Lee Dong Hae đến. Mặc dù đã sớm biết lễ mừng năm mới năm nay hắn nhất định sẽ tới Kim* gia chúc Tết, nhưng thật ra khi nhìn thấy hắn một khắc kia, vẫn không khỏi ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro