Phiên Ngoại 3

"Cảm ơn anh." Lần đầu tiên nghe tỏ tình, Satang cảm động đến mức rối tinh rối mù, kể từ khi họ quen nhau, từ lúc gian nan chua sót ban đầu, cho đến bây giờ thì tình cảm càng ngày càng tốt, hệt như hũ rượu chôn trong lòng đất, càng để lâu thì thơm ngon.

Phía trước cũng nhận mệnh rằng bản thân quen phải một người mà người đó có khả năng vĩnh viễn sẽ chẳng chịu tỏ tình với mình, bây giờ kết quả lại ngoài sức tưởng tượng, quả thực là quá tốt, thật có chút thụ sủng nhược kinh.

"Vậy còn em?" Chất giọng thanh lãnh từ bên tai truyền tới.

"Em cũng, rất yêu anh nha, chỉ là lúc sáng cách hành xử không đúng, xin lỗi anh rất nhiều." Satang kìm nén chút cảm xúc, thốt ra mấy từ xin lỗi: "Bảo đảm về sau sẽ không."

"Ừm." Bàn tay của Winny vuốt khẽ mái tóc của người yêu, sau đó ấn thật mạnh xuống: "Anh tha thứ cho em."

"Cảm ơn......" Càng ngày càng yêu anh ấy, vô luận làm cái gì cũng cảm thấy anh ấy thất đẹp trai.

Ngay cả bây giờ cũng vậy, tâm tình cứ như được dùng thuốc, hông thể bình tĩnh lại.

Cho nên bọn họ ôm nhau thật lâu, vừa nhìn vào không chừng còn tưởng lâu lắm mới gặp nhau, chứ thật ra xa nhau còn chưa đủ 24 giờ nữa là......

Mà tại sao lại thế, hỏi vậy chứ biết là không câu trả lời rồi.

"Về nhà ha." Cuối cùng Satang cũng buông eo Winny ra, hơi xấu hổ mà ho nhẹ một cái, xấu hổ là vì mình thế mà lại mất khống chế, rõ ràng là hai người đàn ông, nay lại ân ái dính díu con hơn cả con gái.

Winny nắm tay cậu, bên cạnh anh vậy mà chẳng có cái hành lý nào hết.

Tất cả là vì lúc ấy khá vội, nên căn bản cũng không kịp để đi soạn hành lý, hơn nữa anh cũng không tính ở đây lâu.

"Muốn lại cửa hàng tiện lợi mua đồ không?" Đi ngang mấy siêu thị loại nhỏ, Satang chần chờ mà hỏi.

"Trong nhà có BCS không?" (Ớ đậu)

Cậu kinh ngạc: "Cái này, không phải là anh không cần sao?"

"Ở nhà em thì không tiện cho lắm."

Đồ dùng tắm rửa gì đó, đều phải chú ý chút.

"Vậy thì đi mua đi." Chỉ là: "Chẳng lẽ anh muốn ở nhiều ngày lắm hả?" Nếu một hai ngày, thì thật là không cần nha?

"Không sửa soạn tốt, đi hơi gấp." Winny liếc cậu: "Mai đón em về."

Mai thì gấp quá chứ nhỉ, Satang không nói gì. Ghé qua tiệm tiện lợi bên đường mua đồ dùng rửa mặt và BCS, sau đó bắt xe về nhà.

Quãng đường khá xa, may mà còn có thể đi xe về.

"Ai?" Vừa mở cửa ra, trông thấy hai thanh niên đứng chung một chỗ, còn nắm tay một cách quang minh chính đại, tâm tình cha Satang tự dưng xuống dốc.

"Cha, tụi con về rồi, đây là bạn trai con - Winny." Satang mang đối tượng về nhà, còn lấy dép lê đưa cho anh.

"Cháu chào bác." Winny lớn lên cao gầy, cả người tràn ngập khí thế, lúc nhìn về phía cha Satang khiến ông rụt rụt cổ lại.

Con trai của cán bộ cao cấp thì ra là thế, hình như ông cũng hiểu chút ít rồi.

"Chào...... chào cháu......"

"Cha, đã khuya, cha đi ngủ đi, có gì thì mai lại nói."

Bây giờ đúng thật đã khuya, hai người đều cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa mới gặp lại nên còn có nhiều chuyện muốn nói riêng.

"À, được rồi, hai con tắm rửa đi...... à có đói không? Có muốn ăn gì không?" Sau khi cha Satang nhìn thấy hai người, ngược lại cũng không biết nên giáo huấn khuyên bảo cái gì, hoặc là nói, ông vứt mọe nó sau đầu hết rồi.

"Không cần, tắm xong sẽ ngủ."

Satang chỉ dùng dăm ba câu để dụ cha đi ngủ, sau đó bản thân cũng đổi sang dép lê, đưa Winny vào nhà rồi lấy áo ngủ cho anh, chuẩn bị tắm rửa.

Phòng tắm không ở trong phòng của Satang, mà là ở bên ngoài, là phòng tắm công cộng.

"Mặc quần lót của em."

"Ừ."

Hai người có ăn ý một trước một sau đi vào phòng tắm, vừa vào liền dính nhau, không cần phải nói thêm gì cả, chỉ cần làm thôi.

Ở trong phòng tắm thì không cần dùng bao, làm xong liền rửa sạch sẽ. Trở lại trong phòng thì phải dùng, bởi vì không muốn lộn lại phòng tắm tắm lại.

"Anh nhẹ chút...... cách âm không tốt......" Bên trái là phòng của em gái, đối diện là cha mẹ, cửa sổ cũng áp gần nhà hàng xóm, nếu lăn quá phận chút sẽ bị người khác nghe thấy.

"Ừm......"

Ban đêm phòng có mở điều hòa, cơ mà Winny vẫn cứ không thích được với khí hậu ẩm ướt ở miền Nam, không biết sao anh lại cảm thấy còn lạnh hơn miền Bắc.

Chỉ có thể ôm cái bếp lò nhỏ bên cạnh, tận hưởng sự ấm áp.

"Lạnh không?" Satang vươn hai tay hai chân mình quấn lấy anh.

"Có một chút."

Satang lập tức duỗi tay ra khỏi chăn, lấy remote điều chỉnh nhiệt độ "Bên này không có tuyết, không lạnh bằng Bangkok đâu." Thế nhưng cũng có nhiều người bạn miền Bắc nói mùa đông ở đây cũng chả kém cạnh gì.

"Ngủ với em sẽ không lạnh nữa." Winny m thấp giọng nói.

"......" Một lần nữa Satang chui vào chăn đắp lại đàng hoàng, nhìn gương mặt của người yêu trong bóng tối, nhịn không được lại hôn một cái, sau lại hôn thêm một cái: "Cảm thấy yêu anh quá đi, làm sao đây?"

Giống như người sa chân vào tình yêu cuồng nhiệt.

Trước kia sẽ không có bầu không khí tràn ngập ân ái này, tùy thời đều muốn thổ lộ ra tình cảm, lúc trước cứ ước nén chặt vào lòng, thật là kỳ quái.

"Vậy thì tốt." Người được thổ lộ đang âm thầm nhếch miệng lên, rất vui.

"......" Muốn nói anh thật đáng yêu, nhưng lại không dám nói, Satang liền muốn giấu mấy điều này vào lòng, muốn mình âm thầm thưởng thức, nghĩ đến đây vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy thật ấm áp.

"Ngủ." Ôm chặt người yêu, dựa trán vào nhau, nói vậy chứ vẫn không ngủ được.

Cũng không biết là vì cái gì.

Có lẽ là vì hôm nay quá hứng phấn, ở một nơi khác lại có thể luôn ôm nhau, cảm thấy sự lưu luyến và ràng buộc này cứ như không ai cản được, tâm cũng muốn nhũn ra.

"Anh có ghét bỏ em không?" Satang tìm được ngón tay của đối phương, thân mật nắm chặt lấy, nói nhỏ.

"Sẽ không." Winny tiến thân thể về phía trước ép chặt xuống, nửa ôm nửa đè người yêu.

"Nếu...... nếu một ngày nào đó em trở thành bộ dáng mà anh không còn yêu thích nữa, anh hãy nói cho em, để em biết......" Cậu cắn bờ vai của anh, nói: "Em không muốn trở thành người biết cuối cùng."

"Nói mấy thứ này làm cái gì?"

"Nói trước cho biết, bởi vì em sẽ đau lòng."

"Em không thích anh anh cũng sẽ đau lòng."

"Nha."

"......"

Bởi vì một chữ "Nha" này, cho nên mông bị đánh, nhưng dù bị đánh Satang vẫn cười hì hì. Bởi vì anh ra tay rất nhẹ, không chút uy hiếp nào.

"Anh muốn em vẫn luôn, ở cạnh anh." Đổi đánh thành nhéo, khiến cậu nhớ cho kỹ.

"Vâng vâng, đã biết." Lúc này là đau thật, Satang vội gật đầu, thuận tiện duỗi tay giải cứu cái mông của mình: "Anh thật tàn nhẫn, đau chết mất."

"Có cái này đau không?"

"Cái nào?"

Đột nhiên Satang không kịp đề phòng mà bị đâm một hồi, hệt như đang đùa giỡn, toàn bộ đều cần nhiều năng lượng, quả thực rất muốn chết......

"Cốc cốc cốc."

Tám chín giờ sáng, dì Satang cuối cùng cũng không được mà gõ phòng con riêng của chồng, thuận tiện hỏi cha cậu một chút: "Tối hôm qua Satang mang bạn về nhà à?"

Đêm qua lúc bảy tám giờ, khi Satang ra cửa cả nhà đều biết, nói là đi đón bạn về.

"Ừ." Cha Satang ồm ồm, cầm remote bấm loạn xạ, có vẻ cũng không muốn xem TV mấy.

"Là nam sao? Hai người ngủ một phòng hả?" Dì Satang đoán, bà thấy trong tủ có giày nam, nói hơi thất vọng: "Còn tưởng là bạn gái của Satang."

"Bạn gái gì chứ, người ta giờ đang kiếm nam đi quen kia kìa." Cha Satang buông remote xuống, không kiềm được sự buồn bực: "Satang thích nam, em nói xem?"

"......" Dì Satang lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, nói nhanh: "Nó là con trai anh, mẹ kế như em sau quản được, anh có hỏi em cũng phí lời."

"Nếu là con trai ruột của em thì sao?"

"Nếu cái gì hả?" Trên thế giới này không có chữ nếu, cơ mà dì Satang vẫn trả lời: "Quan sát con trai mình nghĩ gì trước, cho dù có yêu đương cũng có ghê gớm gì đâu." Thấy chồng mình trưng bộ mặt đờ đẫn, nên vươn chân ra đá: "Cái gì cũng không quan trọng, có tiền quan trọng nhất, có tiền thì gì cũng tốt."

Đây là cái kết luận bà rút ra từ nửa cuộc đời của mình.

"Anh cũng nghĩ vậy, chỉ cần nó sống thật tốt là được."

Satang cũng người yêu thức giấc, sửa soạn xong rồi ra phòng khách, thấy hai vợ chồng kia vui vẻ hòa thuận xem TV...... Quan trọng là khi cha Satang trông thấy họ vẫn tiếp đón rất niềm nở: "Ngồi đi, để dì con mang bữa sáng lên."

"Đúng vậy, qua đi bên kia ngồi đi, gần cửa sổ thì sẽ sáng hơn. Dì mang bữa sáng lên cho mọi người." Dì đánh giá Winny mấy lần, tán thưởng khuôn mặt của người kia, sau đó bước vào bếp.

Trong nhà thu dọn rất gọn gàng, không gian cũng lớn, tông màu ấm cộng thêm trang hoàng bày biện trông cũng rất ấm cúng.

Satang đẩy Winny ngồi trên ghế sofa, chuẩn bị mói mọi chuyện với cha mình.

"Winny? Là tên này sao? Bác nhớ không lầm chứ?" Là gia chủ nên cha Satang lên tiếng trước, gợi chuyện cho Winny nói: "Các con là bạn học hả?"

"Bác nhớ đúng rồi, không phải bạn học." Winny cảm ơn tách trà cha Satang đưa, nói: "Tụi cháu quen nhau qua game."

"......" Cha Satang liếc mắt sang Satang một cái, cái tật xấu chơi game của tên nhóc này còn chưa sửa, hồi nhỏ cũng vậy.

"Bác biết chúng cháu quen nhau không? Cháu vô cùng thích cậu ấy, sẽ không phụ lòng cậu ấy." Cũng không biết Satang và cha Satang nói đến mức nào, Winny cũng không nghĩ giấu giếm gì, kết quả đã vậy, sớm hay muộn cũng phải nói ra thôi.

"Cái này tôi biết, tối hôm qua Satang nói rồi." Cha Satang bĩu môi, đồng ý với câu nói của vợ, có tiền thì gì cũng tốt: "Nó thích nam hay nữ, bây giờ ở xã hội cũng không khác lắm, quan trọng sống tốt là được."

Cha Satang mang ý vị thâm trường mà nhìn Winny.

Thanh niên này nhan sắc có, khí tràng cũng có, thế nhưng thoạt nhìn thật quá ưu tú, không nắm cùng với những người bình thường được.

"Vâng, sống rất tốt, cơ bản tụi cháu cũng không cãi nhau." Lúc càn quấy cũng không cãi nhau mấy, đều nói đạo lý, hơn nữa cũng làm hòa rất nhanh.

"Tương lai cậu tính làm gì?"

"Tạm thời còn chưa có kế hoạch, có khả năng các ngành liên quan đến luật sư."

"......".

"Anh muốn vào nhà nước sao? Tại sao em chưa nghe anh nói?" Satang liếc anh, trong lòng có chút lo lắng, quan hệ của mình với anh ấy liệu có ảnh hưởng đến con đường cán bộ này không?

"Mới nghĩ thôi, còn chưa quyết định." Cho nên mới bận rộn, không dứt ra được.

"Vậy có ảnh hưởng không?" Satang cau mày, lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, không thể không nói cậu bị tin này khiến cậu trở tay không kịp.

"Sẽ không." Winny đôi tay đang nắm chặt trên gối, mới phát hiện lòng bàn tay của cậu hơi ươn ướt, hơn nữa nắm cũng rất chặt: "Làm sao vậy?"

Nhìn Satang một cách khó hiểu, chẳng lẽ không thích mình làm cái nghề này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro