Chương 27. Đánh nhau
Tưởng Thiệu Lâm trở về ký túc xá với cái mặt bầm dập, sưng húp. Không phải do nấm nhỏ đánh, mà là tại cú ngã của hắn ta. Sau khi tấn công nấm nhỏ, hắn ta bị nấm nhỏ phản kháng rồi tự té lăn ra đất. Ngoài trời xâm xẩm tối, Lee Chan không nhìn rõ đầu Tưởng Thiệu Lâm sưng lên như cái đầu heo, nếu không cậu nhất định sẽ cười nhạo hắn ta cho xem.
Tưởng Thiệu Lâm cũng thuộc khoa Cơ giáp. Chỉ có điều hắn ta học lớp bình thường của khoa Cơ giáp chiến đấu, không cùng lớp với Lee Chan.
Buổi tối, Tưởng Thiệu Lâm liền nói cho Lee Gun biết chuyện hôm nay. Lúc đó hắn ta giận sôi máu nên không nhận ra rằng Lee Chan lại có tinh thần lực. Vì hắn ta dùng tinh thần lực công kích nên mới bị thương.
Lúc này, tinh thần lực trong đầu giống như phẫn nộ, kháng nghị thứ gì đó, Tưởng Thiệu Lâm bưng cái đầu nằm ở trên giường từ sớm. Đã muộn rồi nên không thể ra ngoài trường học mua thuốc được. Kê đơn thuốc tinh thần lực trong trường học cần có chữ ký của lãnh đạo bệnh viện trường học. Trong trường học nghiêm cấm sử dụng tinh thần lực để gây gổ, đánh nhau, trường hợp nặng có thể bị đuổi học.
Hơn nữa, chuyện xảy ra hôm nay là do hắn ta động thủ trước, nên hắn ta chỉ có thể chịu đau mà đi ngủ, trong lòng càng thêm căm hận Bạch Cô Cô. Chờ tinh thần lực của hắn ta khôi phục, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Lee Chan, không bỏ qua cho cái đồ rác rưởi đó.
Tưởng Thiệu Lâm tin rằng mọi thứ xảy ra ngày hôm nay chỉ là một tai nạn. Đứa rác rưởi Lee Chan kia sẽ không thể lợi hại hơn mình được. Tưởng Thiệu Lâm vừa mới nói chuyện này cho Lee Gun, thì hắn ta đã nhận được hồi âm. Cậu ta bảo hắn ta tìm cơ hội thử tinh thần lực của Lee Chan lần nữa. Tưởng Thiệu Lâm đồng ý ngay. Lần này hắn ta sẽ không khinh địch nữa, hắn ta sẽ khiến cho cậu phải trả giá.
Lee Chan và Wonwoo trò chuyện một lúc lâu mới cúp máy. Cậu ra nhà vệ sinh bên ngoài tắm rửa, đang vui vẻ đánh răng thì bạn cùng phòng Kwon Soonhyung đột nhiên xuất hiện làm cậu giật cả mình.
Cậu và Kwon Soonhyung hoàn toàn không nói chuyện gì với nhau, cũng không xen vào chuyện của nhau, chung sống hòa thuận. Cậu khá thích cuộc sống như vậy.
Cậu nhổ bọt kem trong miệng ra, miễn cưỡng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” nấm nhỏ thù dai vẫn còn nhớ trước đó Kwon Soonhyung đã đối xử hung dữ với mình như thế nào trong lớp học. Cậu không muốn quá hoà nhã với Kwon Soonhyung.
Kwon Soonhyung nhìn cậu, cậu ta không biết nên nói thế nào. Cậu ta đang cân nhắc ngôn từ. Lee Chan phun bọt kem trong miệng ra, vẩy nước rửa sạch mặt rồi ngẩng đầu lên nói: “Vậy, nếu không có gì thì tôi về phòng trước.”
Cậu nghĩ thầm, lẽ nào Kwon Soonhyung là người mắc chứng sợ xã hội? Muốn nói chuyện với người khác, nhưng không biết bắt đầu như thế nào? Hay là, mình làm gì khiến Kwon Soonhyung không hài lòng, lại ngượng ngùng không nói ra ?
Lee Chan chớp mắt, co người lại, chuẩn bị lướt qua người Kwon Soonhyung. Sau đó, cánh tay của cậu ta đột nhiên nâng lên, ngăn cậu lại. Kwon Soonhyung chớp mắt, dường như đã hạ quyết tâm, cậu ta tự cho là mình nói rất lớn, hỏi: “Người đó, cậu vừa mới tán gẫu với người đó, là Jeon tướng quân sao?”
Kwon Soonhyung hỏi xong thì cảm thấy có vẻ không thích hợp.
Cậu ta lại ấp úng giải thích: “Tôi, tôi, cậu không đóng cửa, tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện.”
“Đúng.”
Khuôn mặt than lạnh lùng của Kwon Soonhyung hiện lên một tia sáng, ánh mắt giống như sùng bái thần tượng. Cậu ta ngập ngừng hỏi: “Vậy, quan hệ của hai người, cái đó, có thật không?”
Kwon Soonhyung hỏi cái này làm gì?
Lee Chan đầy nghi ngờ.
Sau đó, cậu nghe cậu ta nói: “Tôi rất ngưỡng mộ Jeon tướng quân, tôi cũng rất biết ơn anh ấy.”
Cậu nghe vậy thì chậm rãi gật đầu. Vui vẻ cười. Thích Wonwoo, thì bọn họ chính là bạn bè.
Thấy vậy, trong lòng Kwon Soonhyung cũng cảm thấy thoải mái. Cậu ta nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc, như thể cậu ta sắp đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.
“ Lee Chan, sau này tôi sẽ bảo vệ cậu.” bảo vệ bạn đời của thần tượng chính là bảo vệ thần tượng.
Lee Chan: “Hả?”
Cậu hoang mang ghê. Hoang mang cả ngày hôm nay, có vẻ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn nhé?”
“Không cần.”
Kwon Soonhyung nhìn Lee Chan thấp hơn mình nửa cái đầu trước mặt. Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn Lee Chan một cách nghiêm túc.
Ờm, thật sự rất được.
Sống mũi nhỏ, da trắng, mắt to và long lanh. Rất xứng đôi với Jeon tướng quân. Kwon Soonhyung nhìn Lee Chan, mặt cậu ta từ từ đỏ lên. Hai má cậu ta như được tô màu, quay mặt đi không dám nhìn thẳng cậu nữa.
“Vậy tôi vào nhé?” cậu chỉ vào cửa phòng mình.
Đối phương gật đầu.
Không biết Kwon Soonhyung có ý gì, nhưng chắc các bạn trong lớp sẵn sàng giúp đỡ nhau là điều rất tốt.
Với lại Kwon Soonhyung cũng thích Wonwoo.
Nhưng mà, Kwon Soonhyung, Kwon Soonyoung, không phải bọn họ là anh em đấy chứ?
Lee Chan hơi nghi ngờ, nên hỏi Wonwoo thử xem. Cậu lập tức gửi tin nhắn cho Wonwoo. Hắn trả lời trong vài giây.
“ Chan, tôi không biết, tôi không hỏi về quá khứ của Kwon Soonyoung.”
“Vâng, em biết rồi, chúc anh ngủ ngon!”
“Ngủ ngon, Chan!”
Thấy Wonwoo trả lời chúc ngủ ngon, cậu vui vẻ tắt thiết bị truyền tin. Ngủ thôi. Hôm nay phải là một giấc mơ đẹp.
Sáng hôm sau, cậu thức dậy, trong lúc dọn dẹp đồ đạc thì nhìn thấy Kwon Soonhyung đang ngồi trên ghế sô pha. Sáng hôm qua cậu hoàn toàn không nhìn thấy bóng Soonhyung, tò mò ngó sang, liền nhận được một câu không kiên nhẫn của cậu ta: “Nhanh lên.”
Lee Chan: “…?” cậu nghĩ tối hôm qua Soonhyung nói muốn bảo vệ mình, vậy, thật à?
“Hay là cậu đi trước đi, tôi phải dọn dẹp lâu lắm!”
“Tôi sẽ chờ cậu.” Soonhyung cương quyết nói.
Hôm qua cậu ta vừa mới nói sẽ bảo vệ Lee Chan, hôm nay cậu ta nên đến trường cùng với cậu, bảo vệ cậu trên đường. Kwon Soonhyung là một người có suy nghĩ bảo thủ.
Cậu nói thêm mấy câu với cậu ta nhưng đối phương không nghe, thế là cậu đành từ bỏ việc đấu tranh và đi tắm rửa, cậu đã tắm rửa xong, nhưng Soonhyung vẫn ở đó.
Cậu đeo ba lô lên và ngượng ngùng nói với Soonhyung: “Tôi xong rồi.” Cậu ta không nói gì, xách cặp đi theo sau cậu.
Hai người giữ khoảng cách ba mét, giống như một vệ sĩ. Lee Chan nói chuyện vài lần với cậu ta, nhưng cậu ta chỉ nói hai ba câu đã kết thúc câu chuyện.
Cậu thề Kwon Soonhyung chắc chắn là mắc chứng sợ xã hội.
Lee Chan không biết rằng, cậu ta chỉ vô tình nhìn thấy nguyên chủ Lee Chan bị Lee Gun và Tưởng Thiệu Lâm ức hiếp, yếu ớt không dám đánh lại. Thậm chí cậu ta còn bị Lee Gun kiện cáo bởi vì đã ra tay giúp đỡ, mà nguyên chủ thì nhát gan không dám nói sự thật, làm hại Kwon Soonhyung chịu oan. Kwon Soonhyung ghét cay ghét đắng kiểu người vô dụng như thế này.
Không ngờ, cậu lại là bạn đời của Jeon tướng quân.
Điều làm cậu ta không ngờ nữa là trên đường về ngày hôm qua, cậu ta đã nhìn thấy cậu và Tưởng Thiệu Lâm đánh nhau. Nhóc vô dụng này rốt cuộc cũng dám phản kháng rồi nhưng Kwon Soonhyung đoán, hôm nay Tưởng Thiệu Lâm nhất định sẽ đến gây rắc rối với cậu.
Nếu đã là bạn đời của Jeon tướng quân thì cậu ta không muốn người nọ bị kẻ khác bắt nạt quá thảm.
Phải giữ thể diện cho Jeon tướng quân. Lee Chan hoàn toàn không biết tâm tư của Kwon Soonhyung, cậu cũng không quan tâm liệu Tưởng Thiệu Lâm có đến gây rắc rối cho mình hay không.
Dù gì đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì về cáo trạng với Wonwoo.
Hai người một trước một sau bước đi. Cậu có thói quen đi bộ qua rừng cây nhỏ. Hai người vừa mới bước tới chỗ cậu và Tưởng Thiệu Lâm xảy ra tranh chấp ngày hôm qua thì bị Tưởng Thiệu Lâm chặn lại. Ngủ cả một đêm, tinh thần lực của hắn ta đã hồi phục bây giờ, hắn ta tự tin sẽ đánh thắng đồ vô dụng này dễ như trở bàn tay.
Tưởng Thiệu Lâm cản đường cậu với vẻ mặt oán hận: “ Lee Chan, chúng ta lại gặp nhau.”
Cậu lộ ra vẻ chán ghét. Trời đã sáng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy dáng dấp của người kia. Hắn ta có vẻ cao hơn Kwon Soonhyung một chút, hơi mập, trông rất cường tráng, lại có vẻ mặt vênh váo hung hăng, là điều mà cậu không thích.
Cậu im lặng lùi lại một bước.
Kwon Soonhyung nghĩ rằng cậu sợ Tưởng Thiệu Lâm, nên cậu ta lặng lẽ bước tới chắn trước người cậu.
Tưởng Thiệu Lâm nhìn động tác của Kwon Soonhyung, kinh ngạc hỏi: “ Kwon Soonhyung, không liên quan gì đến cậu.”
Kwon Soonhyung là một người hoạt động độc lập, mọi người trong khoa Cơ giáp chiến đấu đều biết điều đó. Cậu ta không bao giờ can thiệp vào chuyện trong khoa, sao hôm nay cậu ta lại ra mặt cho đứa phế vật Lee Chan này chứ?
Gun Gun nói đúng, đứa phế vật này đúng là con hồ ly tinh. Nhất định là cậu ta đã quyến rũ Kwon Soonhyung, bảo cậu ta ra mặt. Vẻ chán ghét trên mặt Tưởng Thiệu Lâm càng lộ rõ.
Lee Chan đứng phía sau, theo dõi động tác giữa hai người, cậu bất ngờ phát hiện ra tác dụng của Kwon Soonhyung.
Anh bạn trẻ, rất có chí.
“Sao, anh muốn bị quẳng ngã nữa à?”
“Mày—” Tưởng Thiệu Lâm trừng mắt nhìn cậu: “Nếu mày có bản lĩnh như vậy thì chúng ta một chọi một. Mày trốn sau Kwon Soonhyung làm gì?”
“Anh có bản lĩnh đánh bại Kwon Soonhyung rồi hãy tới tìm tôi nha!” cậu nói, “Anh không đánh lại Kwon Soonhyung, mà chỉ dám tới tìm tôi?”
“Mày, ai sợ ai chứ?” Tưởng Thiệu Lâm đột nhiên bị cậu kích động, hắn ta nhìn Kwon Soonhyung, ánh mắt như muốn bốc hỏa: “Nếu đã vậy thì đánh một trận?”
Kwon Soonhyung khởi động xương cốt, nhìn Tưởng Thiệu Lâm giống như nhìn người chết.
Lee Chan nhỏ giọng nói: “ Kwon Soonhyung, cậu nên nhẹ nhàng một chút, nếu như đánh tàn phế thì phải bồi thường tiền thuốc men đó, lãng phí lắm.”
Cậu liếc nhìn Lee Chan. Cậu ta cứ tưởng nhóc vô dụng này lại đi cầu xin Tưởng Thiệu Lâm chứ. Thậm chí Kwon Soonhyung đã nghĩ, nếu Lee Chan nói đừng tổn thương Tưởng Thiệu Lâm, cậu ta sẽ xoay người rời đi ngay lập tức, cho dù là bạn đời của thần tượng, cậu ta cũng không thèm để ý nữa.
Không ngờ thiếu niên lại nghĩ như vậy.
Kwon Soonhyung gật đầu, lặng lẽ khởi động tinh thần lực của mình. Không ngờ, Tưởng Thiệu Lâm vung vẩy mấy chiêu với Kwon Soonhyung, lại dồn tinh thần lực của hắn ta đến cực hạn, sau đó công kích về phía Lee Chan.
Kwon Soonhyung mở to mắt.
Tưởng Thiệu Lâm tuy chỉ cấp B nhưng Lee Chan lại không có chút tinh thần lực nào. Công kích không hề nương tay kiểu này, Lee Chan thậm chí có thể bị tổn thương não.
Kwon Soonhyung vội vàng nhào tới, cố gắng cản lại sự công kích mạnh mẽ của tinh thần lực kia đối với Lee Chan.
Song vẫn vô ích.
Cậu ta trơ mắt nhìn Lee Chan bị đánh trúng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro