Chương 61: Đẹp nhất là người đang nhắn tin với anh cơ

Chứng sợ máu của Trương Cực không phải do bẩm sinh mà là...

Năm 12 tuổi ấy, hắn tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình tự sát.

Thiếu niên vừa đánh xong một trận bóng, mồ hôi đẫm trán nhưng lại tỏa ra một loại khí chất rạng rỡ như ánh mặt trời. Cơ mà lúc hắn vừa kéo cửa phòng tắm ra, ngẩng mặt lên thì mảng màu đỏ sẫm của máu đập thẳng vào mắt.

Trong căn phòng tắm được trang hoàng đẹp đẽ ấy, sắc mặt người phụ nữ ấy tái nhợt, hai mắt bà nhắm nghiền nằm trong bồn tắm, trên cổ tay là một vết cắt vừa dài vừa sâu.

Mới cách khoảng nửa ngày kể từ khi hắn ra khỏi cửa, khi ấy bà vẫn còn tỉ mỉ dặn dò hắn vậy mà giờ đây dù hắn có gọi thế nào đi chăng nữa, có gào khóc thật lâu bà cũng không để ý đến hắn nữa.

Sau nhiều năm sống chung với căn bệnh trầm cảm, mẹ của Trương Thắng Quân, Diệp Lỵ Lỵ xuất hiện. Sự xuất hiện của bà ta chẳng khác nào cọng rơm cuối cùng*, đẩy bà Trương đến với Tử thần.

(*Cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà "The final straw that breaks the camel's back." Dựa trên một câu chuyện ngụ ngôn của Ả Rập nói về một người chủ cứ chất thêm rơm lên lưng con lạc đà, rồi con lạc đà không chịu nổi nữa, gục xuống chết khi người chủ đặt một cọng rơm cuối cùng lên. Tương đương với câu "Giọt nước tràn ly" bên mình.)

Bà lập di chúc, phân chia xong tài sản của mình, đảm bảo con trai mình sau này có thể áo cơm không lo mới không lưu luyến gì nữa mà quay đầu rời đi.

Hồi bé, phòng tắm là nơi Trương Cực yêu thích nhất trong nhà.

Ngày ấy, hắn thích ôm theo chú chó Golden nhỏ của mình vào phòng tắm cùng nhau nghịch nước, chơi đùa. Mỗi lần như thế hắn đều nghe tiếng mẹ ở bên cạnh dịu dàng nhắc nhở dặn dò. Lúc hắn tự tắm rửa thay đồ cho mình sạch sẽ thơm tho xong thì bà sẽ cúi xuống khẽ xoa đầu hắn, rồi xoa đầu chú cún nhỏ khen Đậu Đậu thật giỏi, em trai nhỏ cũng rất ngoan.

Nhưng kể từ sau ngày đó, phòng tắm biến thành nơi của những cơn ác mộng.

Thứ chất lỏng màu đỏ ấy bao trùm lấy tâm trí hắn bất kể sáng sớm hay đêm khuya, không tài nào xóa nhòa đi được.

Sau đó Trương Cực phát hiện, mình không thể nhìn vào máu được nữa.

Hắn không nói chuyện này cho bất kỳ ai, kể cả đám bạn từ tấm bé như bọn Hà Chúc cũng không hề hay biết gì hết.

Chẳng biết hắn đã gặp mấy chuyện ngoài ý muốn như hôm nay biết bao lần, nhưng lần nào hắn cũng phải cắn răng chịu đựng chờ mọi thứ qua đi, dù sao cũng chỉ là bị choáng một trận, không chết được.

Nhưng lần này không giống, cùng là máu tươi, cũng là choáng váng.

Người mà hắn muốn bảo vệ nhất trên thế gian này.

Người mà hắn thậm chí còn phải tìm cách cưỡng bách đối phương đối mặt với thứ tình cảm ấy.

Vậy mà lúc này, việc trước tiên người ấy làm lại là đưa tay lên che kín đôi mắt hắn.

Trương Cực nhắm chặt hai mắt, dựa vào người Tả Hàng, tùy ý để cậu đỡ mình đến tiệm trà sữa ven đường.

"Cho em một ly trà sữa yến mạch, vâng, sao cũng được. Xin lỗi, có thể cho em một ly nóng không ạ?"

"Vâng, đừng nóng quá là được ạ."

"Em cảm ơn."

Hắn cảm nhận được ly trà sữa được ghé bên môi, giọng Tả Hàng có vẻ lo lắng cũng truyền tới cạnh tai: "Trương Cực? Trương Cực, uống một chút đi."

Vào khoảnh khắc đó, tựa như tất cả máu tươi quấn lấy hắn bao năm nay đều rút đi thật xa. Lúc này trong đầu hắn chỉ còn hình bóng người trước mắt chứ chẳng còn đủ chỗ cho những thứ khác.

"Anh... anh không sao." Trương Cực thở hổn hển mấy hơi, hơi hé mắt, gượng cười: "Đừng lo."

"Uống chút nước đi." Tả Hàng nhích lại gần hắn, bưng ly trà sữa lên, nét mặt vẫn còn hơi lo lắng.

Trương Cực hé miệng ra theo ý cậu.

Một ngụm nước ấm vào miệng, không nhiều không ít, vừa đủ để xua tan cái lạnh buốt vì sợ hãi trong lòng, cũng vừa đủ để khiến chân tay lấy lại được cảm giác.

Trương Cực dựa vào người Tả Hàng, không nhịn được mà cong cong khóe môi, lần đầu tiên cảm thấy thực ra đôi khi yếu đuối như này cũng không tệ lắm.

Sau khi Trương Cực bình tĩnh lại như cũ thì hai người mới đứng dậy trở về trường.

Trên đường quay trở về, Tả Hàng gợi lên 12 phần tinh lực, giống y như con thú nhỏ lần đầu ra khỏi ổ để kiếm ăn vậy, luôn cảnh giác trước sau, đề phòng tất cả những thứ có thể gây bất lợi đối với Trương Cực.

Nhìn cậu như vậy, Trương Cực thấy lòng mình mềm nhũn.

Có phải thực sự có ông già Noel không? Vậy nên ông mới tặng cho hắn một Tả Hàng tốt như này.

Trương Cực khẽ cười, dùng tay áo đồng phục che đi ngón tay đang móc vào ngón út của Tả Hàng.

Tả Hàng giật mình, theo phản xạ nhìn xung quanh một lượt rồi ánh mắt lại dừng trên nụ cười tủm tỉm của Trương Cực. Cậu hơi mím môi, không nhúc nhích, cứ để tùy hắn dắt mình từng bước từng bước quay về trường học.

Sau kì thi cuối kì, toàn trường cũng bắt đầu quay về dáng vẻ ồn ào náo nhiệt, diễn đàn trường cũng lấy lại được sự chú ý của mọi người.

【 Giải thoát rồi, chờ có kết quả thi nữa thôi là yên tâm ăn Tết. 】

【 Nói mới nhớ, sắp đến trận chung kết Olympic Toán Quốc gia rồi, không biết kết quả của Hàng ca sẽ thế nào nhỉ. 】

【 Đành chờ xem thế nào thôi, trận chung kết diễn ra trong vòng năm ngày, hẳn là ngày thứ bảy sẽ có kết quả. 】

【 Khoảng thời gian này mấy người chỗ Hàng ca vẫn luôn chuẩn bị cho trận chung kết, như vậy không thể nào tập trung vào việc học trên lớp đúng không? Tui đột nhiên có một ý tưởng lớn mật.... Có khi nào người đứng nhất toàn khối lần này là tui không? 】

【,Lầu trên không tự biết mình biết người à, cứ cho là gần một tháng không học hành gì thì Hàng ca vẫn là Hàng ca nhé*.】

(*Ý lầu trên muốn nói đẳng cấp Hàng ca là mãi mãi =)))))))))))

【 Biết đâu được, lỡ như vậy thì sao? 】

【 Vốn dĩ không trông mong gì ngày có kết quả nhưng thím vừa nói vậy tôi lại cảm thấy có hoi mong đợi ngày công bố kết quả rồi đấy hahahaha 】

【 Đoán chừng giờ này có khi Hàng ca đã không thèm để ý đến thành tích cuối kì nữa rồi, nếu vào được đội tuyển của Quốc gia thì gần như là được cử vào học ở Thanh Hoa Bắc Đại rồi còn gì, lại còn được tùy ý chọn chuyên ngành, quá ngưỡng mộ luôn. 】

【 Vào Đội tuyển Quốc gia rồi lại thông qua thêm hai đợt tuyển chọn nữa, có khi nào Hàng ca của tôi tiến thẳng vào Đội Toán dự bị Quốc gia xong rồi đại diện cả nước đi tham gia Olympic Toán Quốc tế không? 】

【 Lầu trên... Thôi bỏ đi, thi cuối kì vất vả rồi, ngủ thật ngon, mơ thật đẹp tiếp đi nhé. 】

【 Biết đâu được, lỡ như vậy thì sao? 】

Dưới sự trông mong của toàn bộ thầy và trò Thực Nghiệm Tỉnh, cuối cùng cũng đến ngày Tả Hàng và đồng đội xuất phát.

Vòng chung kết Olympic Toán THPT cấp Quốc gia hay còn gọi là trại đông toán học[1], được diễn ra trong vòng năm ngày, kỳ thi năm nay do trường Nhất Trung đăng cai tổ chức ở Dương Thành.

Ngày đầu tiên là đội tuyển các tỉnh tụ họp, học quy chế thi.

Ngày thứ hai là ngày để các thí sinh tham quan Nhất Trung Dương Thành, làm quen với trường thi.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư là ngày thi chính thức.

Ngày cuối cùng không có việc gì quan trọng, sáng hôm đó đội tuyển các tỉnh có thể trả phòng để quay về.

Sau trận chung kết khoảng hai ngày sẽ bắt đầu công bố kết quả, có nhiều tỉnh sẽ ở lại khách sạn chờ nghe thành tích của mình.

Thực Nghiệm Tỉnh chưa thông báo kế hoạch cụ thể cho học sinh nên Tả Hàng cũng không rõ lịch trình như nào.

"Xếp đủ đồ chưa? Có quên gì không đấy?" Triệu Phong còn căng thẳng hơn thí sinh trực tiếp đi thi, chuyện gì cũng hỏi đi hỏi lại mấy lần liền: "Đừng để đi nửa đường rồi mới nhớ ra là quên cái gì ở nhà đấy nhé."

"Cầm chắc vào." Lòng bàn tay Chu Siêu sớm đã đẫm mồ hôi từ lâu, nhưng bị Triệu Phong lăn qua lộn lại một hồi thì quên cả căng thẳng. Cậu chàng nhích lại gần Tả Hàng, hạ giọng nói: "Thầy Triệu nói câu này tận bốn lần rồi, tôi đếm được đấy."

Tả Hàng không nhịn được, bật cười.

Dường như Triệu Phong cũng nhận ra mình hơi căng thẳng quá, sợ tạo thêm tầng áp lực thứ hai cho học sinh. Ông ho khan một tiếng, đổi chủ đề: "Dương Thành cách chúng ta cùng lắm hai tiếng đi tàu cao tốc thôi, khoảng chiều tối là chúng ta tới khách sạn. Thầy đã trả phí để Tiểu Tiêu đến giao lưu cùng mấy đứa rồi, sau khi tới nơi thì chúng ta đi gặp cậu ấy trước, để cậu ấy nói mấy điều cần chú ý khi tham gia Trại đông toán học."

Dù là thí sinh dự thi hay giáo viên dẫn đội đều phải nộp một khoản phí về cho ban tổ chức.

Khoản phí này sẽ có chênh lệch giữa từng cá nhân, trung bình rơi vào khoảng một đến hai ngàn tệ.

Cơ mà năm nay thành tích Olympic của Thực Nghiệm Tỉnh vượt ngoài mong đợi nên lãnh đạo trường phá lệ vung tay hào phóng, trực tiếp chi trả tất cả các chi phí để tham dự gồm phí ăn ở, đi lại cùng một vài chi phí cần thiết khác trong thời gian diễn ra kỳ thi, như vậy Tả Hàng cũng nhẹ gánh không ít.

"Chưa hết." Triệu Phong nghĩ một lát rồi lại nói: "Nếu xảy ra tình trạng không thích nghi được với khí hậu địa phương thì chớ có ngại ngùng giấu giếm, không được uống thuốc linh tinh mà phải nói với thầy trước, nhớ chưa?"

"Vâng ạ."

"Vậy được rồi" Triệu Phong vung tay: "Chúng ta xuất phát thôi."

Trên đường tới Dương Thành, bởi vì vướng một trận chung kết đầy cam go ở phía trước nên ngay cả Chu Siêu thường ngày thích lảm nhảm nay cũng yên lặng không quậy tí nào.

Sau khi lên tàu cao tốc, mọi người nhanh chóng tìm được vị trí của mình, nhanh chóng mở cặp ra chuẩn bị lấy sách ra ôn thêm chút nữa, có vào đầu chữ nào không thì chưa biết nhưng cứ phải làm thế cho yên tâm đã.

Tả Hàng để túi của mình lên khoang hành lý rồi sờ sờ cặp sách của mình, cậu bất chợt khựng lại.

Xúc cảm trong tay nói cho cậu biết rằng đây không phải là quyển sách Olympic Toán quen thuộc mà là một loại hộp nhựa. Cậu chậm rãi lấy thứ ấy ra khỏi cặp, hóa ra là một hộp bánh sữa dừa bào sợi.

"Hàng ca, hóa ra ông là người tinh tế như vậy à?" Chu Siêu ngắm hộp bánh trên tay cậu, ánh mắt lấp lánh như vừa phát hiện ra đại lục mới vậy, cậu chàng cười nói: "Ra khỏi cửa còn mang theo đồ ngọt, quá được luôn ấy."

Tả Hàng không tiếp lời cậu chàng, cậu chỉ nhìn hộp bánh trong tay hồi lâu rồi bỗng nhiên bật cười.

Đây là cách cổ vũ của riêng cậu và Trương Cực, hắn muốn bày tỏ điều gì cậu đều hiểu được. Cậu sẽ cố gắng hết sức mình, dù kết quả có ra sao đi chăng nữa cũng sẽ không cần phải tiếc hận gì.

Mà trong phòng học lúc này, học sinh lớp 11-7 đều nhẹ nhõm vì thi cuối kì vừa qua, có người tụm lại nói chuyện, người thì trộm đọc tiểu thuyết, còn mấy đôi yêu sớm thì lén đổi chỗ ngồi, nắm tay nhau dưới gầm bàn.

Trương Cực khéo léo từ chối lời mời đánh bài của Hà Chúc, yên phận ngồi tại chỗ mở túi bút, định lấy bút ra làm một bộ đề toán.

Lúc khóa kéo mở ra, hắn ngây người.

Chiếc túi vốn chỉ có mỗi bút giờ đây có thêm một mẩu giấy nhỏ không biết được đặt vào tự khi nào. Mẩu giấy nhỏ được gập vuông vắn chỉnh tề, không lệch dù chỉ một li, chẳng cần hỏi Trương Cực cũng biết chắc chắn Tả Hàng là người thả tờ giấy này vào.

Là có chuyện gì muốn nói với hắn mà bởi vì e thẹn nên mới dùng cách này sao?

Trương Cực tủm tỉm cười, mở tờ giấy ra.

Trương Cực như được một dòng nước ấm nhẹ nhàng sưởi cả trái tim.

Trái tim Trương Cực như được sưởi ấm bằng một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua.

Trên mặt giấy nhỏ xinh ấy viết kín nhiệm vụ học tập mấy ngày tiếp của hắn.

Bài này phải làm vào ngày nào, sách bài tập làm đề nào đều đánh dấu kỹ càng tỉ mỉ, thời gian cũng được sắp xếp hợp lý, sẽ không gò ép hắn quá mức nhưng cũng không để hắn được bung xõa thoải mái.

Bạn trai nhỏ của hắn trước khi tham gia tranh tài ở một cuộc thi quan trọng như vậy mà trong lòng vẫn cứ để tâm tới hắn nhiều như trước.

Trương Cực cụp mắt, ngón cái miết tờ giấy nhỏ thật lâu mới thận trọng thả lại vào túi bút, đổi một quyển đề toán khác theo lời Tả Hàng.

Sau khi nhóm Tả Hàng đến Dương Thành thì trực tiếp gọi xe về khách sạn mà ban tổ chức đã sắp xếp.

Triệu Phong cầm chứng minh thư của mọi người, vừa làm thủ tục check-in vừa dặn: "Tí nữa nhận phòng xong thì lên để hành lý trước, đừng ỷ vào chuyện mai Trại đông toán học mới bắt đầu mà chạy lung tung đấy nhé, nghe chưa?"

"Vâng ạ." Mấy người đáp lại thầy một câu rồi nhận lại chứng minh thư của mình, về phòng.

Tả Hàng ở cùng Chu Siêu trong một phòng 2 giường đơn[2], vừa mở cửa ra, Chu Siêu đã kinh ngạc kêu lên: "Phòng đẹp như vậy luôn!"

Ban tổ chức thực sự rất biết chọn chỗ, nơi này tuy là khách sạn kinh doanh đã nhiều năm nhưng vừa mới được tân trang lại nên gian phòng cũng được sửa sang lại vừa đẹp vừa thoáng đãng.

Chu Siêu tùy ý thả hành lý của mình rơi 'bịch' phát xuống sàn, rồi chọn một cái giường để thả người, xúc động nói: "Đúng là không phí công đi chuyến này mà, dù có đạt được thành tích hay không thì được ở trong khách sạn như này năm ngày thôi cũng quá đủ rồi."

Tả Hàng 'Ừ' một tiếng, nghiêm chỉnh đặt cặp sách lên đầu giường, chuẩn bị dọn hành lý, lấy đồ dùng cần thiết ra thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Cậu lấy ra xem, là Trương Cực gửi tin nhắn tới.

【 Cực 】: Đến nơi chưa?

Tả Hàng nhìn đồng hồ một chốc, vừa hết tiết thứ tư, bảo sao Trương Cực lại nghịch điện thoại.

【 Sỏa Sỏa 】: Ừ, về đến khách sạn rồi.

Tả Hàng nghĩ mỗi lát, sợ Trương Cực không yên tâm nên cậu còn giơ điện thoại lên chụp hai bức ảnh trong phòng gửi cho hắn.

【 Sỏa Sỏa 】: Phòng trang trí khá đẹp, môi trường xung quanh cũng tốt lắm.

Trương Cực bên kia đầu dây cũng nhanh chóng trả lời lại----

【 Cực 】: Đẹp đấy chứ.

Tả Hàng cười cười, đang định hỏi hắn không đi ăn cơm đi à thì khung chat lại hiện một tin nhắn mới---

【 Cực 】: Nhưng đẹp nhất lại là người đang nhắn tin với anh cơ.

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi xuyên thư---

Tả Hàng: Rõ ràng vận mệnh như quần què*.

Trương Cực: Rõ ràng trên thế gian này thực sự có ông già Noel.

(*Gốc là 景辞:冥冥之中自有瘪犊子。.Trong đó 瘪犊子 là câu chửi vùng Đông Bắc. Từ này có hai nghĩa, nhưng trong trường hợp này tui nghĩ là dùng để chửi. 犊子 là con nghé; dùng tiếng phổ thông thì nghĩa tương đương với từ "cháu trai".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro