Chương 129 - Ai " làm thịt " ai ?! (2)

Dường như lê bước chân, Phác Trí Mẫn mới cùng Mẫn Doãn Khởi tiến ra khỏi phòng, đến cửa, cậu dừng bước lại nói với anh.

- Đồng nghiệp của em chắc là phát điên rồi, em... đi trước nhé.

Phác Trí Mẫn vẫn còn chút xấu hổ nói lời tạm biệt.

Mẫn Doãn Khởi vuốt mái tóc anh vừa giúp sấy khô, gật đầu.

- Lát nữa xong, gọi điện cho anh, anh đưa em về nhà.

- Vâng.

Nói xong, cậu xoay người đi về phòng bên cạnh, không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận đôi mắt nóng bỏng kia đang nhìn mình, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Vừa đến cửa thì từ bên trong mở ra, Phác Trí Mẫn thấy Tiểu Kim cùng Lý Nhiên vô cùng gấp gáp đang nói gì đó, lúc nhìn thấy cậu, mặt hai người mừng rỡ hẳn.

- Phác tổng! Cậu đi đâu vậy? Chúng tôi tìm cậu muốn chết, bọn Tiểu Lữ cũng ra ngoài tìm rồi, chúng tôi cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì, điện thoại di động cũng tắt máy.

Tiểu Kim thấy Phác Trí Mẫn bình yên vô sự đứng trước mặt, kích động kéo cậu nói liến thoắng.

Phác Trí Mẫn không nghĩ là mình ra ngoài lại khiến đồng nghiệp lo lắng đến thế, cậu trách cứ nhìn Mẫn Doãn Khởi vẫn đang đứng ở cửa phòng bên cạnh nhìn mình.

Mẫn Doãn Khởi nhún vai một cái, đẩy cửa phòng đi vào.

Tiểu Kim nhìn theo hướng mắt Phác Trí Mẫn, thấy hành lang trống không, cũng không thèm để ý nữa, nói tiếp với Lý Nhiên.

- Mau gọi điện cho bọn Tiểu Lữ đi, bảo Phác tổng về rồi.

Lý Nhiên gật đầu, đi vào trong phòng gọi điện. Phác Trí Mẫn quay mặt về phía Tiểu Kim cười cười.

- Vừa rồi uống nhiều quá, hơi đau đầu, đi ra ngoài dạo một lúc, không cần phải hoảng sợ như thế chứ tiểu quỷ.

Cậu giả bộ nhức đầu, ôm trán thở dài.

- Một lúc? Từ khi nào 1 lúc thành 3 tiếng đồng hồ!! Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Tiểu Kim giật mình kêu lên, bộ dạng ầm ĩ này khiến Phác Trí Mẫn không nhịn được ôm miệng cười, tranh thủ lôi cô vào phòng.

Trời ơi! 3 giờ đồng hồ, cậu ngang nhiên trong lúc vô tình ở cùng với Mẫn Doãn Khởi khiến họ đợi cả buổi tối, với giọng nói high-decibel của Tiểu Kim, cậu không dám đảm bảo Mẫn Doãn Khởi không nghe được, vì cậu cảm thấy cửa phòng Mẫn Doãn Khởi cũng chưa khóa.

- Muốn chết à? Ầm ĩ quá, 3 tiếng thì 3 tiếng chứ sao.

Phác Trí Mẫn ở chỗ riêng tư, như bạn bè với Tiểu Kim, Lý Nhiên, cho nên khi cậu buông tay liền gào lên với Tiểu Kim.

- Á... Phác tổng, giọng cậu còn to hơn cả Tiểu Kim đấy.

Lý Nhiên ngạc nhiên, cô để điện thoại xuống, bất bình thay Tiểu Kim.

Phác Trí Mẫn ý thức được mình vừa rồi hơi mất bình tĩnh, hắng giọng một cái.

- Tôi tỉnh rượu rồi, vừa rồi tôi có một bài chưa hát, nào, chúng ta hát tiếp đi, bọn Tiểu Lữ về chưa?

Cậu nhất quyết chuyển đề tài, cậu phải bảo vệ bản thân không để họ tiếp tục nghi vấn, tìm ra bằng được chỗ nào cậu vừa mới đi.

Thừa dịp Tiểu Kim không đặt câu hỏi, Phác Trí Mẫn vội vàng bỏ qua hai người đến bấm số bài hát.

Tiểu Kim và Lý Nhiên nhìn nhau, không hiểu nổi tình huống là thế nào, họ ngồi trên ghế salon bắt đầu thưởng thức giọng hát của Phác Trí Mẫn.

Không lâu sau, bọn Tiểu Lữ 4 người đàn ông quay lại, họ tiếp tục ngồi trên ghế salon uống rượu buôn chuyện còn Phác Trí Mẫn tự nhiên đứng hát, trong khi đó phục vụ không ngừng bưng lên hoa quả, còn cả những loại rượu tây rất quý. Mấy tên đàn ông toàn diệt coca, đi đâu tìm được một cơ hội tốt như thế này.

Vì vậy, sau một đêm, 4 người đàn ông say mèm cùng Phác Trí Mẫn, Tiểu Kim, Lý Nhiên 7 người ra khỏi Ngọc Sáng. Bắt xe cho 4 tên đàn ông, Tiểu Kim và Lý Nhiên phụ trách đưa họ về, Phác Trí Mẫn lại kiếm cớ đầu vẫn hơi đau, từ chối lên xe, mà thật ra, cũng không chen được lên xe nữa.

Nhìn chiếc xe rời đi, Phác Trí Mẫn hít thở sâu một cái, đột nhiên, một lồng ngực vững vàng bao lấy cậu. Phác Trí Mẫn không cần suy nghĩ cũng biết là ai, cậu dán vào ngực anh, hạnh phúc mỉm cười.

- Làm gì vậy, em muốn về nhà.

Trên đường, rất nhiều người nhìn họ, Phác Trí Mẫn thấy không được tự nhiên, Mẫn Doãn Khởi quả là bắt mắt quá đi, cậu lắc lư người nói với người đàn ông đứng đằng sau.

- Anh đưa em về.

Nụ cười của Phác Trí Mẫn cứng đờ, đây... không phải là Mẫn Doãn Khởi! Cậu lập tức quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp nụ cười đẹp lạnh lùng của Hứa Cần Dương, mặt cậu xanh mét, biết mình nhận nhầm người, cậu vội vã đẩy Hứa Cần Dương ra, lúng túng.

- Sao lại là anh...?

- Sao thế? Anh tưởng em biết là anh.

Hứa Cần Dương vẫn duy trì nụ cười, nhưng Phác Trí Mẫn không phát hiện ra, lúc cậu hỏi câu đó, mắt Hứa Cần Dương lóe lên một tia độc ác.

- Ha ha... sao anh lại ở đây.

Phác Trí Mẫn nhớ Hứa Cần Dương cũng có một CLB giải trí, tại sao vào thời gian này lại xuất hiện ở Ngọc Sáng mà không phải Thắng Thiên? Cậu nghi ngờ hỏi.

- Cùng mấy người bạn đi qua đây, gặp em và bạn đứng cùng nhau nên không quấy rầy, bây giờ phải về à, anh đưa em về.

Anh bịa chuyện thế, thực ra lúc trước thoáng nhìn thấy cậu, ma xui quỷ khiến thế nào đứng chờ 6 tiếng đồng hồ, anh không biết mình đợi gì ở đây, có lẽ đợi một câu trả lời, anh nghĩ Phác Trí Mẫn vẫn tiếp tục với Mẫn Doãn Khởi, mặc dù có cảm giác vô cùng ghen tị, nhưng lúc nhìn thấy Cố Chiêu Ninh, mọi tức giận đều biến mất.

- Thôi, em tự về được rồi.

Cậu còn chưa gọi điện cho Mẫn Doãn Khởi, anh nói sau khi chơi xong gọi điện cho anh, lúc này lại đứng ở cửa Ngọc Sáng, nhỡ bị Mẫn Doãn Khởi nhìn thấy, cậu lại sợ xảy ra đánh đấm giữa hai người đàn ông như lúc trước.

Vì vậy, cậu vội vã từ chối Hứa Cần Dương, liên tiếp khoát tay với anh.

- Sao em cứ trốn tránh anh như vậy, chẳng phải chúng ta đang qua lại với nhau sao? Hay là... em quên rồi?

Hứa Cần Dương nhét tay trong túi quần, vẫn duy trì nụ cười thản nhiên với Phác Trí Mẫn.

Lúc này cậu mới nhớ đến hôm đó trên bờ biển đã đồng ý với lời nói của anh, cậu lắc đầu.

- Em chưa...

Đang định nói thêm, cậu liền nhìn thấy Mẫn Doãn Khởi đứng sau lưng Hứa Cần Dương.

Mẫn Doãn Khởi nhận được thông báo từ quản lý, nói Phác Trí Mẫn và các bạn đã ra khỏi phòng, vì vậy anh không yên lòng đi xuống tầng, không nghĩ vừa ra đến cửa lại thấy Hứa Cần Dương ở đây, hơn nữa Phác Trí Mẫn đang nhìn anh ta, không để ý đến sự xuất hiện của anh. Mẫn Doãn Khởi sợ Hứa Cần Dương giở trò gì, nên tiến thêm vài bước.

Đúng lúc nghe được đoạn đối thoại kia, Hứa Cần Dương đang qua lại với Phác Trí Mẫn? Cậu còn ngang nhiên thừa nhận, như vậy... Cậu vừa mới làm gì? Vừa rồi trong phòng, mọi hình ảnh vẫn còn khắc sâu trong đầu anh.

- Doãn...Doãn Khởi....

Phác Trí Mẫn ấp úng gọi tên anh, cậu nhất thời sơ suất, chỉ nghĩ xem phải giải thích với Hứa Cần Dương thế nào, không để ý Mẫn Doãn Khởi xuất hiện, những lời vừa rồi, anh có nghe thấy hay không? Anh ấy nghe được có hiểu lầm hay không?

- Ô, chủ tịch Mẫn, thật tình cờ, giới thiệu một chút, đây là người yêu của tôi.

Hứa Cần Dương nhìn thấy Mẫn Doãn Khởi chau mày, cười nham nhở, sau đó đến bên cạnh Phác Trí Mẫn đang cứng đờ, tự nhiên ôm bả vai cậu nhìn Mẫn Doãn Khởi như không có chuyện gì xảy ra.

Trong đầu Phác Trí Mẫn nghĩ ra vô số lời giải thích, nhưng không sao nói ra được, cậu lúc này chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Mẫn Doãn Khởi lắc đầu một cái, cậu muốn nói chuyện với Hứa Cần Dương không phải như vậy, cậu rất muốn nói mà không nói ra được.

- Buông cậu ấy ra.

Mẫn Doãn Khởi trừng mắt nhìn Phác Trí Mẫn, tầm mắt từ từ chuyển qua cánh tay Hứa Cần Dương đang khoác trên vai cậu, ánh mắt thoáng thô bạo, trầm giọng gầm nhẹ.

Hứa Cần Dương không vì lời nói của Mẫn Doãn Khởi rút tay về, ngược lại còn ôm Phác Trí Mẫn chặt hơn, như người yêu vô cùng thân mật, thì thầm vào tai Phác Trí Mẫn.

Mẫn Doãn Khởi lần đầu tiên thấy mắt Phác Trí Mẫn có vẻ thống thiết, đoán không ra được.

Sau khi nghe xong, Phác Trí Mẫn vội vàng sải bước lên trước, ngăn Mẫn Doãn Khởi.

- Anh về trước đi! Em có chuyện muốn nói với anh ấy.

Phác Trí Mẫn nháy mắt với Mẫn Doãn Khởi, miệng mấp máy vài câu không thành tiếng.

Mẫn Doãn Khởi vốn đè nén tức giận định không thỏa hiệp, nhưng thấy vẻ cầu xin của Phác Trí Mẫn lại không nỡ nhẫn tâm, vì vậy mềm giọng.

- Em có nghĩ nên giải thích với anh không?

Giọng nói này đủ làm Phác Trí Mẫn sợ hãi, như lời chất vất của vua chúa khiến cậu hốt hoảng.

Nhưng Hứa Cần Dương nói câu đó khiến cậu không thể phớt lờ, cậu lắc đầu với Mẫn Doãn Khởi, nói nhỏ đủ cho anh nghe được.

- Hãy tin em.

Nói xong cậu xoay người đi về phía Hứa Cần Dương, mở cửa xe anh ta, Hứa Cần Dương nở một nụ cười khinh khỉnh với Mẫn Doãn Khởi rồi cũng ngồi vào xe.

Xe nổ máy, Phác Trí Mẫn nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng dáng kia dần dần nhỏ lại thở dài, quay mặt lại nhìn Hứa Cần Dương ngồi bên cạnh.

- Anh có gì nói đi.

Vừa rồi Hứa Cần Dương thì thầm bên tai, nói có việc quan trọng phải nói với cậu, nếu cậu không nghe nhất định sẽ hối hận.

Phác Trí Mẫn bị nắm đúng huyệt, mọi chuyện liên quan đến Mẫn Doãn Khởi cậu đều muốn biết, cho nên, khi nghe Hứa Cần Dương nói câu đó, cậu không chút do dự lên xe của hắn, nhưng nghĩ đến bộ dạng giận dữ vừa rồi của Mẫn Doãn Khởi, trong lòng cậu lại bất an.

- Đừng nóng vội, rồi em sẽ biết.

Hứa Cần Dương xem ra vì câu nói liên quan đến Mẫn Doãn Khởi mà Phác Trí Mẫn trở nên vội vàng như vậy, hắn cảm thấy ghen tức, cậu càng như vậy, hắn càng muốn nhấn chìm Mẫn Doãn Khởi. Chỉ cần không có Mẫn Doãn Khởi, hắn sẽ có được Phác Trí Mẫn.

Phác Trí Mẫn thấy hắn thần thần bí bí cũng không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói chuyện với hắn nữa, cậu không thích cái cảm giác phát hiện ra Hứa Cần Dương bên cạnh trở nên đáng sợ, ánh mắt luôn phóng ra những tia nhìn ác độc, khiến cậu sợ hãi. Hứa Cần Dương lại cho là cậu không biết.

Lòng tham không có đáy, ham muốn cá nhân luôn đầy bộ não con người, khiến người ta vì đố kỵ, vì bị phản bội mà tự hủy diệt bản thân mình, cho dù biết rõ đây là con đường không lối về, nhưng vẫn không thể nào quay đầu lại được.

Hứa Cần Dương chính là như vậy, mà Thiên Mộng Tuyết cũng thế...  

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: