Chương 138 - Sự thật (3)

- Ha ha ha ha. Mẫn Doãn Khởi ... anh thật buồn cười, anh nói vài câu như vậy là có thể che giấu đi tội ác của cha anh năm đó? Anh tưởng tôi dễ gạt lắm sao? Anh tưởng tôi ngu lắm à?

Thiên Mộng Tuyết không thề chấp nhận, lúc cô 18 tuổi, Hứa Thiên tìm gặp nói cho cô biết, cha mẹ cô là do cha mẹ Mẫn Doãn Khởi hại chết, đến bây giờ cô vẫn không quên cái cảm giác mâu thuẫn khi nghe chuyện đó, sự cô đơn khiến cô không còn sức lực để suy nghĩ.

Cho đến một ngày Mẫn Hành Bác tìm cô, muốn cô rời xa con trai ông ta, khi đó cô khẳng định Mẫn Hành Bác là người tàn nhẫn đến mức nào, rốt cuộc đến một ngày Mẫn Hành Bác và vợ ra ngoài đi chơi, cô vội vã tìm Hứa Thiên, đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Hứa Cần Dương, chính là anh ta giúp cô thiết kế việc ngoài ý muốn này khiến cha mẹ anh chết y như cách của cha mẹ cô.

Choang!

Mẫn Doãn Khởi cầm ly trà trên khay ném mạnh xuống đất, cái chén mỏng vỡ tan tành.

Phác Trí Mẫn nghe những lời đó không biết phải làm sao, những sai lầm của Thiên Mộng Tuyết quá nhiều, ngay cả cậu cũng bắt đầu cảm thấy khinh bỉ, huống hồ là Mẫn Doãn Khởi.

Cảm giác bị chính người yêu mình hãm hại mà không hề biết gì thật khó chịu, cho nên cậu nhất định im lặng ngồi trên ghế theo dõi nhất cử nhất động của anh không dám ngăn cản.

- Cô tin thì tin, không tin thì thôi, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích! Cô từ đầu đến cuối đã đi lệch đường! Chuyện cô bị bắt cóc 8 năm trước chẳng phải cũng là do đám người kia làm hay sao? Thật khéo diễn trò! Vết sẹo trên mặt cô cũng là thật, 5 năm trước cô xuất hiện cũng không phải trùng hợp, mà là có kẻ cố ý sắp xếp cho cô phải không? Chậc chậc! Đến giờ tôi mới nhìn rõ, gò má căng mịn của cô mới xấu xí làm sao!

Mẫn Doãn Khởi từng chút từng chút vạch trần sự thật, chuyện đến mức này khiến anh khó mà không chế, mặc dù không muốn tin tưởng, nhưng thực tế như vậy, anh không làm sao xóa bỏ được.

Không ngờ Mẫn Doãn Khởi lại biết tất cả mọi chuyện, Thiên Mộng Tuyết run rẩy ngước nhìn.

- Làm sao anh biết?

Chuyện này, đúng là năm đó cô hồ đồ, Hứa Cần Dương nói muốn cô giúp một chuyện, sẽ không làm tổn thương đến Mẫn Doãn Khởi, dĩ nhiên anh ta uy hiếp cô không thể chối từ, nếu không nghe lệnh mọi việc sẽ bị hắn ta vạch trần.

Không nghĩ đến Hứa Cần Dương lại muốn hại chết Mẫn Doãn Khởi, khi đó cô luống cuống muốn phản kháng, ra sức ngăn chặn hành động của hắn không ngờ bị con dao sắc bén rạch vào mặt. Hắn cũng không buông tay, trói cô lại làm con tin tới uy hiếp Mẫn Doãn Khởi.

Ngay lập tức, Mẫn Doãn Khởi liều giết Hứa bang khiến cô sợ quá hôn mê bất tỉnh, không ngờ khi mở mắt đã bị Hứa Cần Dương đưa ra nước ngoài điều trị, ở đó mỗi ngày cô đều tự trách bản thân, cô rất hối hận, không biết Mẫn Doãn Khởi thế nào.

Khi đó bác sĩ chẩn đoán vết thương của cô sẽ để lại di chứng, cô không muốn mang dáng vẻ đó xuất hiện trước mặt Mẫn Doãn Khởi, cho nên đã đợi suốt 3 năm, 1 ngày 5 năm trước Hứa Cần Dương cho người đến đón cô, nói rằng Mẫn Doãn Khởi đã kết hôn, bảo cô hãy đòi lại thứ thuộc về mình.

Cô quay về...

Bây giờ mới nghĩ, nếu biết sự việc sẽ thành thế này, cô thà ở nước ngoài vĩnh viễn không bao giờ trở về.

- Thế nào? Động vào nỗi đau của cô rồi à? Cô rốt đạt được tâm nguyện gì? Rõ ràng là tính toán với tôi, khiến tôi luôn tự trách, sau đó trở lại ôm tôi khóc lóc, biến đổi chuyện trở thành tôi nợ cô, nói thật, những chuyện này đáng ra tôi cũng không thế biết, nhưng chính cô lại tiếp tục giúp Hứa Cần Dương, cô phải biết, một khi tôi đã nghi ngờ thì nhất định phải biết rõ mọi việc.

Mẫn Doãn Khởi nheo mắt đỏ mặt nhìn Thiên Mộng Tuyết.

Anh quả thật đã mất không ít thời gian, từ khi biết Thiên Mộng Tuyết có liên hệ với Hứa Cần Dương, anh bắt đầu điều tra, chỉ có điều không biết phải gắn kết sự việc thế nào cho đúng, cho đến khi cô cầm tờ giấy xét nghiệm đưa ra trước mặt anh, lúc ấy anh mới thông suốt được mọi việc.

Cô ta thực sự quan hệ như vậy với Hứa Cần Dương, sự nghi ngờ đã được làm sáng tỏ, vốn tưởng cô dù thế nào cũng sẽ ở cùng một chỗ với hắn, giờ nghĩ lại, để giữ được anh, cô ta có thể bán cả thân thể, đây không phải là yêu mà là điên cuống, chiếm đoạt.

- Không! Không phải như vậy đâ! Em yêu anh! Em vẫn xem anh là tất cả của em.

Mặt Thiên Mộng Tuyết vốn đang rối rắm trong nháy mắt trở nên dịu dàng, cô nhìn ánh mắt khinh thường của Mẫn Doãn Khởi, bắt đầu sợ, cô đứng lên khỏi ghế nhưng đứng không vững, ngã xuống đất, chật vật bò mấy bước đến nắm chặt gấu quần Mẫn Doãn Khởi, cô không muốn mất anh, cho dù là lúc này cô vẫn không thể từ bỏ anh.

Là phụ nữ, huống hồ Thiên Mộng Tuyết còn đang có bầu, Phác Trí Mẫn thật sự không đành lòng nhìn như vậy, thấy Mẫn Doãn Khởi thờ ơ, cậu không nhìn được vội ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Mộng Tuyết chuẩn bị đỡ cô dậy.

- Thiên tiểu thư, cô đừng như vậy, đứng lên đi.

Trong mắt Thiên Mộng Tuyết, Phác Trí Mẫn làm như thế chẳng qua là diễn trò, cô tức giận nhìn Phác Trí Mẫn, hung hăng hất tay cậu ra, lạnh nhạt rít lên.

- Đồ tiện nhân! Nếu không phải vì cậu! Doãn Khởi sẽ không rời bỏ tôi! Cút đi! Tôi không cần cậu giả nhân giả nghĩa! Cút.

Phác Trí Mẫn cắn môi lắc đầu, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Thiên Mộng Tuyết cậu cũng không sợ, chẳng qua là thấy đáng buồn cho cô ta đến lúc này vẫn đổ tội cho người khác, đúng là không còn thuốc chữa.

Mẫn Doãn Khởi giật chân hất Thiên Mộng Tuyết ra, vội vàng ngồi xuống đỡ Phác Trí Mẫn dậy, đúng lúc này anh thấy dưới chiếc váy trắng của Thiên Mộng Tuyết nhuộm màu đỏ tươi.

Phác Trí Mẫn cũng nhìn thấy, cô biết đấy là dấu hiệu sảy thai, mặc cho người lớn sai lầm thế nào, nhưng trẻ con luôn vô tội, cậu vội vã kéo tay Mẫn Doãn Khởi cầu xin.

- Nhanh! Nhanh gọi 120 đi.

Nhìn người phụ nữ trên đất có chút khổ sở, đang ôm bụng kêu thảm thiết, Mẫn Doãn Khởi cũng không phải là tảng đá, anh cũng có trái tim, dù sao cũng là người mình từng yêu, mặc dù những gì cô làm khiến anh hận thấu xương, nhưng nhìn bộ dạng của cô như vậy cũng không đành lòng, đáp ứng lời nói của Phác Trí Mẫn, anh bấm 120.

Xe cứu thương đến rất nhanh, Thiên Mộng Tuyết được đưa lên băng ca, Phác Trí Mẫn muốn đi theo đến bệnh viện, Mẫn Doãn Khởi mâu thuẫn cũng không thể làm gì khác đành đi theo.

Đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, Phác Trí Mẫn tựa trên người Mẫn Doãn Khởi, nghĩ đến mùi máu tanh vừa rồi, cậu cảm thấy buồn nôn.

- Ọe...

Phác Trí Mẫn ôm miệng chạy ra một góc nôn thốc nôn tháo.

Mẫn Doãn Khởi chạy theo cậu, đứng đằng sau vỗ nhè nhẹ vào lưng, quan tâm hỏi cậu.

- Sao thế? Em không sao chứ?

Phác Trí Mẫn lắc đầu, đợi hết cảm giác buồn nôn, cậu ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào với anh.

- Em không sao.

Cậu rất vui vẻ, rốt cuộc những chuyện này cũng được giải quyết, nhưng để có được kết quả này, không ngờ lại trải qua nhiều bi thảm đến thế, cậu cảm thấy đau lòng. Khi đó Mẫn Doãn Khởi mới 18 tuổi, đã đau khổ mất đi cha mẹ, lúc này Phác Trí Mẫn mới hiểu, tại sao lúc đầu nhìn Mẫn Doãn Khởi, anh không cười, nếu đổi lại là cậu cũng không thể nào cười nổi.

Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy đau lòng, yên lặng dựa vào ngực Mẫn Doãn Khởi, chủ động ôm lấy anh.

Mẫn Doãn Khởi không nghĩ Phác Trí Mẫn lại đột nhiên ôm lấy mình, hơi sửng sốt, sau đó dang tay ôm thật chặt cậu, anh vẫn sợ cái buổi chiều hôm đó, thấy có thể mất cậu khiến anh sợ hãi, anh chỉ muốn ôm lấy cậu, bất kể tương lai như thế nào, chỉ cần có cậu bên cạnh là được rồi.

- Doãn Khởi... em sẽ không phản bội anh.

Có lẽ vì chuyện của Thiên Mộng Tuyết, Phác Trí Mẫn đột nhiên muốn nói một câu như vậy, giọng cậu rất nhỏ, nhưng Mẫn Doãn Khởi nghe rõ.

Anh cười, một nụ cười từ trong tim, chuyển động cằm trên đỉnh đầu Phác Trí Mẫn, một tay vuốt mái tóc dài, dịu dàng nói với cậu.

- Anh thích mái tóc quăn của em.

Phải, anh từng thích mái tóc dài đen nhánh của Thiên Mộng Tuyết, nhưng từ khi biết Phác Trí Mẫn, anh thích mái tóc ngắn ngủn hơi xoăn của cậu, không ngờ, khi trở về cậu lại thay đổi kiểu tóc, những lời này vẫn luôn chôn vùi trong lòng, hôm nay anh mới nói ra được.

Phác Trí Mẫn dính vào lồng ngực anh, vì câu nói này mà cười thỏa mãn, trước tới giờ cậu đều thay đổi bản thân thành dạng mà anh thích, kể cả trong 5 năm bỏ đi, cậu vẫn luôn làm vậy.

Bây giờ anh lại nói không thích mái tóc dài đen, anh thích tóc xoăn, cậu vui vẻ hơn cả trúng thưởng, tối thiểu cậu cũng biết là anh yêu cậu, về sau cậu sẽ tuyệt đối không nghi ngờ, tuyệt đối không để kẻ khác kích bác.

- Đồng ý với em, bất kể như thế nào, cũng đừng làm tổn thương Thiên Mộng Tuyết nữa được không? Chuyện gì đã qua hãy để cho nó qua đi, em không muốn anh phải sống trong thù hận.

Phác Trí Mẫn nghĩ đến Thiên Mộng Tuyết như vừa rồi trong lòng cảm thấy chua xót, một cô gái kiêu ngạo phải rơi vào hoàn cảnh này, tuy là gieo gió phải gặt bão, nhưng khiến người ta đau lòng, Phác Trí Mẫn vẫn tin tưởng một câu nói, người tốt có phước, cậu muốn Mẫn Doãn Khởi tha thứ, cậu muốn anh biết thật ra có những việc có thể cười cho qua.

Động tác trên tay Mẫn Doãn Khởi dừng lại, anh nghĩ mình không thể làm được, báo thù cho cha mẹ vẫn luôn là động lực chống đỡ cho anh, lần này Hứa Cần Dương đã phơi bày tất cả trước mặt anh, anh không thể coi như không có chuyện gì mà cười cho qua.

Với Thiên Mộng Tuyết, anh cũng không thể quên được cô ta đã suýt chút nữa làm anh mất đi người quan trọng nhất, còn hại chết cha mẹ anh, anh nhất định phải khiến họ trả giá đắt.

- Đồng ý với em được không?

Phác Trí Mẫn thấy anh không trả lời, khẽ đẩy anh ra, vẻ mặt cầu xin. Mẫn Doãn Khởi cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cậu, thản nhiên nói.

- Được... anh sẽ cố.

Anh chỉ có thể trả lời như thế.

Phác Trí Mẫn cười, anh chịu nhường một bước là tốt rồi, cậu nhất định phải dùng cơ hội này để cải tạo anh, cậu tin một ngày nào đó anh sẽ hiểu cậu chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.

Rất nhanh, cửa phòng cấp cứu mở ra, Phác Trí Mẫn đẩy Mẫn Doãn Khởi vội vàng chạy đến trước mặt bác sĩ, ân cần hỏi.

- Bác sĩ! Cô ấy thế nào?

Mẫn Doãn Khởi cũng đi theo, từ phía sau ôm Phác Trí Mẫn, anh căn bản không quan tâm Thiên Mộng Tuyết thế nào, anh ở đây chẳng qua là vì Phác Trí Mẫn.

- Ai là chồng bệnh nhân?

Bác sĩ liếc nhìn hai người.

- Chồng cô ấy có việc không tới được, ông cứ nói với chúng tôi là được.

Phác Trí Mẫn lúng túng liếc nhìn Mẫn Doãn Khởi.

Bác sĩ định nói rồi lại thôi, sau đó làm cho Phác Trí Mẫn và Mẫn Doãn Khởi tại chỗ khiếp sợ...  

....

Bây giờ ta đi chơi đây, tối về ta up chương tiếp theo, đừng hối ta huhu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: