Chương 147 - " Anh nhìn thấy ma hả? " (1)

Sau một hồi mây mưa mãnh liệt, cuối cùng kết thúc vì lời cầu xin của Phác Trí Mẫn, Mẫn Doãn Khởi ôm cậu nằm trên giường, khẽ vuốt ve, lưu luyến hít hà mùi hương trên tóc cậu.

Phác Trí Mẫn nhắm mắt lại cảm nhận mùi thuốc lá nhè nhẹ vương vấn trên người anh, cảm thấy hơi mệt, mơ màng hỏi.

- Chúng ta sinh một đứa con được không?

Mẫn Doãn Khởi dừng động tác, anh cũng mong đợi, nhưng tự dưng nghe thấy hai chữ đứa con lại thoáng một tia do dự, lúc này anh muốn có con không? Trong hoàn cảnh này ư?

- Sao vậy?

Phác Trí Mẫn hé mắt, hỏi như không còn tí hơi sức.

Anh rút tay về, tựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc, nhưng vừa đốt lên đã bị Phác Trí Mẫn nhẫn tâm cướp lấy dập tắt, anh mỉm cười, kéo cậu vào ngực, tưởng rằng vì mình không trả lời mà cáu giận.

- Được, nhưng chờ thêm một thời gian, ít nhất ... lúc này chưa được.

Câu nói này như một gáo nước lạnh dội cậu từ đỉnh đầu xuống, lạnh thấu gan ruột, anh không muốn có con ư? Trong mắt cậu có một vẻ thất vọng, cười đau khổ, khẽ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Anh nghĩ, anh muốn có con, nhưng lúc này quá nhiều trở ngại, không đảm bảo được an toàn cho cậu, nếu lại có một đứa trẻ, có lẽ cậu sẽ hận anh, hận anh không thể bảo vệ được đứa con của họ.

Chính vì những lời này của Phác Trí Mẫn, anh quyết định phải giải quyết mọi việc thật nhanh, cho cậu một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, một gia đình đầm ấm, đến lúc đó, anh sẽ mang theo vợ con, muốn đi đâu thì đi, đấy mới là cuộc sống mà anh mong muốn.

Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, Phác Trí Mẫn giả vờ ngủ, khi Mẫn Doãn Khởi tắt đèn, bên mặt cậu có một vũng nước mắt, đứa bé này không được chào đón, cậu phải làm sao?

...................................

- Thái Hanh.

Mẫn Thanh Lăng nhảy ra hù Kim Thái Hanh rồi cười xấu xa nói với anh.

- Há há, vui không?

Vừa ra khỏi cửa nhà Kim Thái Hanh sợ hết hồn, anh trừng mắt không biết phải nói gì, sao cô lại biết nhà anh, sao lại xuất hiện vào lúc này? Rất nhiều nghi vấn không biết phải hỏi thế nào.

- Sao? Nhìn thấy em không vui à?

Mẫn Thanh Lăng thất vọng chớp chớp đôi mi dài.

Kim Thái Hanh không biết nên làm gì với cô gái đơn thuần này, anh lắc đầu.

- Sao thế được, Thanh Lăng tiểu thư sao lại ở đây>

Lời nói của anh không được tự nhiên, đối với người của Mẫn gia, lúc này anh không biết phải đối mặt thế nào.

- À... cái này là em vô tình biết nơi anh ở, quan tâm nên chạy đến.

Cô cúi đầu mân mê ngón tay, như một nữ sinh xấu hổ không dám nhìn anh. Thực ra đúng là cô vô tình biết được, nhưng cũng do đặc biệt hỏi thăm, trước kia cô cũng quen biết bạn bè của anh họ, tối hôm qua cô trực, gặp phải một người, đột nhiên nghĩ đến Kim Thái Hanh cô liền đến hỏi thăm, người kia cũng còn nhớ cô, nhìn thấy đã thân mật chào hỏi rồi nói địa chỉ Kim Thái Hanh cho cô biết.

Sáng sớm hết ca trực, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại chạy ngay tới đây, vừa định gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa, do đó cô núp vào một chỗ, cửa mở một cái liền nhảy xổ ra.

- Tiểu thư, cô về đi, lần sau không cần quan tâm đến tôi nữa.

Kim Thái Hanh nhíu mày, trước kia Mẫn Thanh Lăng rất vui vẻ quấn lấy anh, nhưng khi đó cô còn bé, anh cũng tự nhiên để cô ấy chạy theo, nhưng bây giờ đã 20 tuổi rồi, không còn là con nít nữa, thế này bị người khác nhìn thấy, không biết phải giải thích thế nào.

Còn nữa, tình cảm của cô anh cũng biết, từ ngày gặp ở sân bay, anh đưa cô về nhà, suốt đường đi cô đều hỏi han cuộc sống riêng của anh, người nhạy cảm như Kim Thái Hanh không thể không nhận ra, cô nhóc này có ý tứ với mình.

Nhưng trong lòng anh đã có Điền Chính Quốc, không thể tiếp nhận người nào khác, kể cả không có Điền Chính Quốc cũng không thể là Mẫn Thanh Lăng, rất đơn giản vì cô là người của Mẫn gia.

Anh tỏ ra quá mức lạnh nhạt, kể cả không thích, từ chối cô cũng không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy chứ?

Mẫn Thanh Lăng bỗng dưng muốn khóc, giận dữ nhìn Kim Thái Hanh, anh lại quay đi không thèm nhìn cô, cô cảm thấy mình lúc này như một tên hề, chủ động làm cho người ta cười nhạo, quay người đi, nước mắt cũng tranh nhau chảy xuống cô chạy nhanh như bay không muốn để anh nhìn thấy.

Kim Thái Hanh nhìn theo bóng lưng cô có chút áy náy, nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng hơn là món nợ của cha mẹ rốt cuộc phải làm thế nào...

Ngồi trong xe taxi, Thanh Lăng khóc thảm thiết, tài xế cũng bối rối không biết làm gì, tiểu thư này lên xe cũng không nói đi đâu, vừa mở cửa lên xe đã ngồi khóc nức nở, đã chở rất nhiều người nhưng tài xế chưa gặp ai như cô, hắn sợ qua chỗ đèn xanh đèn đỏ cánh sát dễ bắt hắn dừng lại kiểm tra quá.

Mẫn Thanh Lăng từ bé tới giờ chưa từng đau khổ như vậy, mặc dù Kim Thái Hanh không nói gì, nhưng ánh mắt ấy rõ ràng rất ghét, còn cả giọng nói lạnh như băng kia nữa rõ ràng để cô đừng bao giờ tới đó.

Cô không hiểu rốt cuộc mình có điểm nào không tốt, gia thế, tướng mạo đều không thua kém ai! Tại sao anh không chịu nhìn cô kỹ một chút, chỉ coi cô như một đứa con nít mà thôi.

Con nít? Đột nhiên cô nghĩ đến một nơi để đi, ngừng khóc, cô nức nở nói với tài xế.

- Đến khu vui chơi.

- Được.

Tài xế thấy cô nương này rốt cuộc đã chịu nói nơi muốn đến cảm thấy vui vẻ, vòng vo một hồi cũng đến được khu vui chơi.

Đã xui xẻo đến đâu cũng xui xẻo, Mẫn Thanh Lăng vừa bước xuống xe đã gặp ngay phải người không muốn gặp nhất.

- Hơ? Mình hoa mắt hay sao ấy nhỉ, để tôi nhìn cô một chút xem nào.

Vẻ mặt rất lưu manh Bạch Hiên Dật gỡ kính xuống nhìn một lượt Mẫn Thanh Lăng.

Mẫn Thanh Lăng cũng thấy, đây chẳng phải Bạch Hiên Dật hay sao? Cũng may mà tránh xa được hắn, người nhà đó ai cũng như ai, nói đi nói lại thấy ghét, liếc liếc Hiên Dật rồi lạnh lùng.

- Anh nhìn thấy ma hả?

Cô đã bực mình sẵn, hắn còn muốn va vào họng súng.

Sau đợt trình diễn thời trang cho Phác Trí Mẫn, anh đột nhiên nhận được điện thoại của gia đình, liền chạy về, không ngờ là bị gọi về xem mắt, trời đánh, đối tượng hẹn hò chẳng phải ai khác chính là cái cô nàng ngạo mạn vô lễ trước mặt, em họ Mẫn Doãn Khởi, Mẫn Thanh Lăng.

Càng khiến anh bất ngờ, cô nàng này ngang nhiên chạy trốn trước mặt anh, tốt xấu gì thì anh cũng phải chịu trận, kết quả bị một đòn cảnh cáo, anh lại bị một con nhóc chơi xỏ? Bạch Hiên Dật rất hận. Đời này anh chưa biết thất bại là gì, dĩ nhiên, trừ Phác Trí Mẫn thì cô nàng này là thứ hai.

Thành ra, Mẫn gia nhìn cha mẹ anh bằng ánh mắt mất thiện cảm, Bạch Hiên Dật cũng đàng hoàng tuyên bố với cha mẹ đừng để anh mất mặt như thế nữa.

Nghỉ ngơi vài ngày, anh chạy trốn về nước, hôm nay cũng tình cờ tới đây, thấy trong khu vui chơi có nhiều cảnh đẹp để chụp ảnh, vừa xong, ra đến cửa thì gặp phải cô nàng làm cho anh hận nghiến răng nghiến lợi Mẫn Thanh Lăng này, mà anh cũng không ngờ là, cô nhóc này ngang nhiên không coi anh ra gì. Thật thiếu lễ phép! Dù sao thì anh cũng coi như... nhìn cô lớn lên.

Càng nghĩ càng bực, Bạch Hiên Dật muốn trêu chọc cô một trận, đi theo sau Mẫn Thanh Lăng lại đi vào cái sân chơi mà anh ghét nhất.

Mẫn Thanh Lăng cũng không hề ngốc, dọc đường đi đều cảm giác thấy có người theo mình, hơn nữa, cô có thể nhìn được cái bóng, đây chẳng phải là bóng của cái tên gian tà đáng ghét kia sao! Đúng là âm hồn không tan.

Mẫn Thanh Lăng đột nhiên dừng bước, quay đầu lại. Bạch Hiên Dật cũng đứng sững, nhún nhún vai buông lỏng tay.

- Anh rốt cuộc đình làm gì... hả?

Mẫn Thanh Lăng nói bằng chất giọng high-decibel, đâm xuyên qua lỗ tai Bạch Hiên Dật, anh bịt tai cắn răng vẻ mặt đau khổ, trước đây đã từng được thưởng thức một lần, khi đó cô mới lớn, sao đến tận bây giờ, giọng vẫn chua như vậy.

Đợi đến khi cô ngừng nói, anh mới thận trọng bỏ tay ra, nhìn một lượt xung quanh, nơi này nhiều khách đến vậy, khó đảm bảo là không ai nhận ra anh, vội vàng lấy tay đẩy gọng kính lên.

- Đây cũng không phải của nhà cô, tôi muốn làm gì kệ tôi.

Càng ngày anh càng cảm thấy cô nhóc này thú vị, hình như hơi liều mạng giống Phác Trí Mẫn năm đó, anh chỉ có hứng thú với những người thú vị, cô nhóc trước mắt này đã hoàn toàn khơi gợi hứng thú của anh.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: