Chương 42 - Sáng sớm đã cãi nhau
Giờ ăn sáng.
Mẫn Doãn Khởi và Phác Trí Mẫn ngồi đối diện nhau, bà nội ngồi ở ghế giữa cười rất sảng khoái.
- Bà nội... con có việc muốn nói.
Phác Trí Mẫn suy nghĩ hồi lâu rồi để bát đũa xuống, cậu nhìn bà nội Mẫn với vẻ bối rối khó nói nên lời.
- Thằng nhóc này, nói đi.
Bà nội Mẫn nhướn mày nhìn bộ dạng Phác Trí Mẫn lời ra đến miệng còn nuốt lại mà lo lắng.
- Con muốn đi học. - Phác Trí Mẫn lí nhí.
- Cái gì ? Bà nghe không rõ, con nói lại xem.
Giọng Phác Trí Mẫn quá nhỏ nên bà nội Mẫn không nghe rõ, rướn thân về phía trước hỏi lại.
Mẫn Doãn Khởi cũng ngừng động tác uống sữa tươi, ngước mắt nhìn Phác Trí Mẫn, định nói gì lại thôi, hắng giọng một cái.
Phác Trí Mẫn nhìn Mẫn Doãn Khởi, sau đó hít sâu một hơi nói với bà nội Mẫn.
- Con muốn đi học ạ.
- Không được.
- Được.
Giọng bà nội Mẫn cùng Mẫn Doãn Khởi đồng thời cất lên, Phác Trí Mẫn ngây dại, Mẫn Doãn Khởi mặt tỉnh bơ nói không được, bà nội lại tươi cười đáp ứng ngay, thế này... đương nhiên là nghe bà nội rồi.
- Bà nội, bà đồng ý rồi ạ ? Con cảm ơn bà.
Phác Trí Mẫn ôm cổ bà nội, hoàn toàn vứt lời nói của Mẫn Doãn Khởi sang một bên, lúc này biến anh thành một người tàng hình.
- Em...
Mẫn Doãn Khởi vô cùng tức giận, cậu này gan lớn thật, tối qua còn cầu xin anh tha cho, lúc này lại không thèm liếc anh một cái ? Rầm một tiếng. Mẫn Doãn Khởi đấm lên bàn.
- Anh nói không được là không được. - Mẫn Doãn Khởi lần nữa lên giọng.
- Muốn chết à ? Làm ta giật cả mình.
Bà nội Mẫn đang nói với Phác Trí Mẫn, đột nhiên bị Mẫn Doãn Khởi làm cho hết hồn, bà ôm ngực vỗ vỗ.
- Mẫn Mẫn đi học là chuyện tốt, con phản đối cái gì ?
Bà nội Mẫn liếc thằng cháu đích tôn.
- Bà nội... bà không biết, dù sao, con cũng không đồng ý.
Con ngươi Mẫn Doãn Khởi nhìn chằm chằm Phác Trí Mẫn, còn Phác Trí Mẫn căn bản không thèm chấp, đang nhìn bà nội Mẫn, đắc ý gật đầu, rõ ràng là chọc tức anh mà.
- Này... - Bà nội Mẫn có chút do dự. - Mẫn Mẫn, con không đi có được không ?
Bà nội Mẫn cố gắng thuyết phục Phác Trí Mẫn, tính khí Mẫn Doãn Khởi bà hiểu rất rõ, một khi đã quyết định thì không bao giờ thay đổi được.
- Bà nội... bà nội...
Phác Trí Mẫn bắt đầu phát huy chiến thuật, cậu sà vào ôm lấy bà nội giãy dụa làm nũng.
- Được rồi được rồi, bà nội đồng ý là được.
Bà nội Mẫn bị Phác Trí Mẫn nài nỉ không có đường lui, bất đắc dĩ lắc đầu, hai đứa này tính khí thật đúng là muốn chết. Haiz, không có cách nào khác, đành phật ý một đứa, bà nội Mẫn liếc mắt nhìn thằng cháu đích tôn, thấy Mẫn Doãn Khởi đang hung hăng nhìn chằm chằm Phác Trí Mẫn, bà cười cười.
- Doãn Khởi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Tuy nói Mẫn Doãn Khởi tính khí cứng rắn, nhưng có bà ở đây, đố hắn dám làm phản, vừa rồi chẳng qua muốn cho cháu mình một chút mặt mũi, bây giờ nhìn lại không thể tiếp tục.
- Bà nội ! Bà không thể dung túng cho cậu ấy như vậy !
Sắc mặt Mẫn Doãn Khởi dịu đi một chút, nói nhẹ nhàng với bà nội, không phải anh không muốn cho Phác Trí Mẫn đi học, chỉ có điều bên ngoài loạn như vậy, anh lại không thể cả ngày ngồi bên cậu, hơn nữa tính tình cậu lại thân thiện, không có chút đề phòng nào với người khác, anh sợ lại xảy ra chuyện giống vụ bỏ thuốc lần trước.
Thật ra thì, quan trọng nhất là... trong trường học có rất nhiều con trai, diện mạo Phác Trí Mẫn như vậy, khó tránh khỏi bị người khác để ý. Không được ! Mình không thể để thằng con trai nào mơ tưởng tới vợ mình.
- Lý do gì ? Anh nói đi, rốt cuộc dựa vào ... cái gì ? Sao em không thể đi, chúng ta tuy đã kết hôn, nhưng em vẫn có quyền tự do. Anh yên tâm, anh không cần bỏ tiền, tự em bỏ tiền đi học.
Phác Trí Mẫn dùng lý lẽ rất chính đáng nói với Mẫn Doãn Khởi. Cái tên chết tiệt này, anh nói không được thì không được à, tôi lần này không được lần khác phải được ! Xem ngươi làm gì nào.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro