2.
Sau khi Kim Đại An qua đời, Kim Bản Phương Điển không thiết tha gì nữa. Hắn cũng quên khuấy mất Kim Đạo Anh. Khi trợ lý nhắc nhở, hắn mới nhớ ra cậu, liền bảo người đến cho cậu một ít tiền rồi bảo đi đâu đó khỏi thành phố này, hắn không muốn gặp cậu.
Đêm đó, Kim Bản Phương Điển mơ thấy Kim Đại An toàn thân ướt sũng, run rẩy nói với hắn rằng, tại sao lại đuổi em trai y đi, y đã dặn dò hắn phải thế nào? Sáng hôm sau, Kim Bản Phương Điển lập tức tìm Kim Đạo Anh về, nhưng lại không chăm sóc gì cả. Hắn không thể để Kim Đạo Anh trong nhà và nuôi như vậy, người ngoài sẽ truyền ra nói hắn đang nuôi "nam sủng" trong nhà, như thế thì sao được? Hoặc người ngoài lại đồn đại hắn là kẻ dối trá, người yêu vừa mất thì liền dùng em trai người yêu thế vào.
Cuối cùng hắn ra quyết định, để Kim Đạo Anh làm giúp việc trong nhà. Tuy nhiên, việc cậu làm không nhiều, chỉ cần dọn dẹp căn phòng trên lầu cho hắn mà thôi.
Căn phòng ấy chứa biết bao kỷ niệm về Kim Đại An, hắn không cho phép ai bước vào hay thay đổi đồ vật ở trong ấy. Thậm chí những thứ Kim Đại An từng đặt ở đâu, hắn buộc phải đặt y nguyên chỗ ấy, không cho phép thay đổi.
Tính cách của Kim Bản Phương Điển trở nên rất nóng nảy, thậm chí còn đánh người mỗi khi không hài lòng. Ba mẹ hắn cũng khuyên nhủ con trai rất nhiều nhưng hắn chỉ giảm được vài ngày thì đâu lại vào đấy.
Ban đầu Kim Đạo Anh rất vui khi được Kim Bản Phương Điển đón về nhà, bao nhiêu suy nghĩ cứ chạy loạn trong đầu, còn mường tượng ra biết bao nhiêu khung cảnh hạnh phúc của tương lai.
Nhưng mọi hi vọng rất nhanh dập tắt, Kim Bản Phương Điển đối xử với Kim Đạo Anh rất tệ. Mới ngày đầu tiên làm việc, chỉ vì cậu đặt quyển sách mà ngày trước Kim Đại An mở không đúng trang, Kim Bản Phương Điển đã không hề hạ thủ lưu tình mà tát cậu một cái rất mạnh, khiến Kim Đạo Anh không nhai nổi cơm suốt ba ngày.
Tính cách giảo hoạt và xấu xa của Kim Đạo Anh càng ngày càng giảm xuống một cách rõ rệt, dường như cậu và con người trước đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng cho dù tính cách của cậu có thay đổi đến đâu, ánh mắt căm ghét và sự thành kiến của Kim Bản Phương Điển vẫn thủy chung không thay đổi. Những lúc tâm tình hắn không tốt, hắn đều mắng Kim Đạo Anh, số lần thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng không hề ít.
Mà khoảng thời gian đáng sợ nhất chính là lúc hắn nhớ đến Kim Đại An và uống say, cứ mỗi lần như vậy, hắn đều gọi Kim Đạo Anh ra và nhắc đi nhắc lại chuyện ngày trước cậu đối xử tệ với Kim Đại An của hắn ra sao, còn hại y bao nhiêu lần...vừa nhắc lại vừa quát mắng, vừa đánh đập...mà Kim Đạo Anh chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Cứ càng chịu đựng như vậy, sự hống hách, độc ác và kiêu căng ngày trước của cậu đều dần dần biến mất, chỉ còn lại sự yếu đuối nhu nhược và hèn nhát đến cực điểm.
Một phần trong sự thay đổi đó, là bởi vì Kim Bản Phương Điển. Cậu yêu hắn, cho nên càng ngày càng sửa chữa tính cách của mình. Cái gì hắn không thích, cậu đều sửa cả. Tuy vậy, trong mắt hắn chỉ có căm thù, hoàn toàn không nhìn nhận sự thay đổi của cậu.
Người ta nói, người chịu được bản tính của bạn là người yêu bạn, người thay đổi bản tính của bạn là người bạn yêu. Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, chỉ là người cậu yêu không yêu cậu.
Kim Đạo Anh vốn dĩ cứ nghĩ rằng, một người sống sờ sờ như cậu, lại sỡ hữu gương mặt hệt như Kim Đại An, một ngày nào đó Kim Bản Phương Điển sẽ để ý đến cậu, sẽ yêu cậu như yêu anh trai của cậu.
Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ này của cậu, Kim Bản Phương Điển yêu Kim Đại An bao nhiêu, lại ghét bỏ cậu bấy nhiêu. Ghét đến mức hắn muốn ông trời mang linh hồn của Kim Đại An đưa vào thể xác của cậu, còn linh hồn cậu thì hãy biến mất vĩnh viễn đi.
Kim Đạo Anh cay đắng nhận ra rằng, nội tâm của con người rất quan trọng. Cho dù có đổi hàng ngàn khuôn mặt, nội tâm mỗi người vẫn rất khác nhau. Mà điều này, cậu không thể thay thế Kim Đại An được.
Sau hai năm kể từ khi Kim Đại An mất, Kim Bản Phương Điển đã dần dần nguôi ngoai, lại phải đối diện với nỗi đau mất đi ba mẹ. Ba mẹ hắn đã già, hai người họ sinh ra hắn lúc đã gần 50 tuổi. Ba hắn bị bệnh đã nhiều ngày qua, ông vừa mất được một tháng thì bà cũng ra đi. Ba mẹ hắn định cư ở Mỹ từ rất lâu rồi, nhiều lần muốn rước hắn sang đó nhưng vì hắn muốn ở lại đây, muốn được ở trong căn nhà đã từng sống với Kim Đại An nên hai người họ cũng chấp nhận.
Hắn hối hận vì đã không sống cùng ba mẹ, để hai người họ sống cô đơn như vậy.
Hắn đau khổ vì nỗi đau này chất chồng nỗi đau kia, cho nên vừa từ Mỹ trở về hắn liền uống say túy lúy.
Kim Đạo Anh rón rén lên lầu dọn dẹp mấy chai rượu, vừa định quay ra thì bị một vòng tay ôm chặt, thì thầm:
"Anh yêu em, Đại An. Anh không thể sống mà không có em, hãy ở lại bên anh, đừng đi!"
Kim Đạo Anh đứng trơ ra như khúc gỗ.
Kim Bản Phương Điển xoay người cậu lại, thương yêu sờ lên mặt, rồi sau đó hôn lên đôi môi cậu.
Kim Đạo Anh biết rõ hắn nhầm lẫn, nhưng được người mình thầm yêu hôn đó là điều vô cùng hạnh phúc, cậu làm sao có thể suy nghĩ được gì nữa?
Và đêm hôm đó, cho dù hạnh phúc xen lẫn đau đớn, cậu vẫn để mặc hắn hoan lạc trên người mình. Chỉ cần hắn vui vẻ, cậu cũng đủ thấy hạnh phúc.
Những tưởng sau khi nhầm lẫn hắn sẽ vì áy náy mà không đối xử tệ với cậu nữa, nào ngờ sáng hôm sau cậu bị hắn chửi mắng, còn tát cậu một cái rất đau. Hắn nói cậu thừa lúc câu dẫn hắn, trong ánh mắt rực lửa kia là một sự thù hận khó diễn tả thành lời. Phải rồi, hơn hai năm trước cậu cũng từng như vậy kia mà, khó trách hắn căm giận như vậy.
Cậu có quỳ xuống xin lỗi hay năn nỉ cách nào, hắn đều không chấp nhận, thậm chí chẳng nhìn lấy một lần.
Những hận thù mà hắn dành cho cậu tựa như một chồi non sinh sôi nảy nở trong lòng, càng ngày càng lớn lên, lớn đến mức gốc rễ đã cắm thật sâu, không dễ dàng nhổ bỏ.
Kim Đạo Anh lê thân thể đau nhức xuống giường, còn phải dọn dẹp sạch sẽ cả căn phòng trước khi hắn về nhà.
Tuy rằng tối qua hắn ôn nhu, nhưng lần đầu tiên của cậu vẫn không thể thoải mái được, nhất là còn bị chảy máu.
Sau khi tự mình thoa thuốc, Kim Đạo Anh đã dần hiểu ra nhiều điều.
Tự mình khóc, tự mình lau, mọi nỗi tổn thương cậu đều một mình gánh chịu, không thể than vãn với bất cứ ai, cũng không thể nói với người đó.
Bởi, cậu phải nhận lấy quả đắng do ngày trước đã gieo trồng.
Bởi, cậu đáng bị như vậy.
Bởi, Kim Bản Phương Điển không yêu cậu.
----------------------
Sau đêm hôm đó, Kim Bản Phương Điển lạnh nhạt với cậu gần hai tháng. Hắn thậm chí còn ra lệnh cấm cậu xuất hiện ở nơi hắn có mặt, nếu vô tình trông thấy cậu, hắn sẽ hừ lạnh rồi bỏ đi với gương mặt cau có khó chịu.
Kim Đạo Anh cảm thấy ngực đau, cả người như bị ai đó băm vằm ra từng mảnh nhỏ vậy. Cậu rơi không biết bao nhiêu nước mắt, nhưng rồi cũng phải dũng cảm sống tiếp. Vì yêu Kim Bản Phương Điển, cậu giống như lạc vào mê cung do chính mình vẽ nên, dù rằng biết lối thoát ở đâu, lại thủy chung không muốn đi ra.
Sau gần hai tháng đó, Kim Bản Phương Điển cuối cùng cũng gọi cậu lên để nói chuyện. Hắn nhìn thân hình gầy trơ xương của cậu bước đến, trong lòng lại thấy áy náy với Kim Đại An. Y đã giao cho hắn nhiệm vụ chăm sóc em trai, hắn lại chẳng thể làm được gì. Hắn biết mình gián tiếp gây ra cho cậu nhiều nỗi đau, nhưng bản thân cũng chỉ thấy có lỗi với Kim Đại An mà thôi, còn với cậu, hắn hoàn toàn cảm thấy rất xứng đáng.
Kim Bản Phương Điển chẳng hề xin lỗi về chuyện đêm hôm đó, chỉ kêu cậu giữ bí mật rồi thôi. Kim Đạo Anh gật đầu, cậu thầm nghĩ cho dù Kim Bản Phương Điển không nói, cậu cũng sẽ làm vậy.
Cách một tháng sau, Kim Bản Phương Điển lại say rượu. Hắn gọi Kim Đạo Anh lên và nói:
"Cậu, phải làm thế thân cho Đại An. Tôi muốn lên giường với cậu!"
Một câu nói trần trụi lột tả đầy đủ ý nghĩa, Kim Đạo Anh có chút sửng sốt, sau đó lại cười cay đắng và nói: "Tôi, có lẽ cũng chỉ có bấy nhiêu giá trị với anh mà thôi."
Kim Bản Phương Điển không đáp lời, hắn đẩy Kim Đạo Anh lên giường, xé bỏ quần áo của cậu, thoa gel lên bộ phận kia của chính mình rồi tiến vào, chẳng thèm làm màn dạo đầu giúp cậu thoải mái hơn một chút.
Kim Đạo Anh vừa đau nỗi đau tinh thần, vừa đau nỗi đau xác thịt, nhưng chỉ biết mím chặt đôi môi, để mặc hắn làm gì thì làm.
"Mở miệng ra, gọi tên của tôi!" Kim Bản Phương Điển tuy say nhưng vẫn còn tỉnh táo, hắn vỗ mạnh vào má của Kim Đạo Anh.
"Ah...ha...đau..." Kim Đạo Anh vừa mở miệng đã không nhịn được mà rên đau đớn.
Kim Bản Phương Điển cười khẩy: "Đau ư? Cậu xứng đáng bị như vậy, thậm chí phải nhận nhiều hơn thế này nữa kìa. Cậu phải trả giá vì đã làm tổn thương Đại An suốt bao nhiêu năm trời."
Kim Đạo Anh rơi nước mắt. Lần nào hắn cũng nhắc đi nhắc lại mấy chuyện này, vốn dĩ tưởng đã quen, nào ngờ vẫn đau đớn như lần đầu nghe thấy,
Kim Bản Phương Điển tựa như một cây xương rồng đầy gai nhọn, còn cậu như một kẻ ngốc, chỉ biết ôm lấy nó, càng đau, càng ôm chặt hơn.
Hoan ái qua đi, đến khi tỉnh lại, Kim Bản Phương Điển luôn hành động rất thô lỗ. Hắn không cho phép cậu nằm trên giường của hắn và Kim Đại An, lần nào cũng đuổi đi.
Đáng lẽ bị đuổi như vậy, Kim Đạo Anh sẽ khôn ra mà tự đi về phòng mình trước mới phải chứ, sao lại nằm ở đây? Lý do rất đơn giản, cậu muốn ngủ cùng hắn. Dù biết rằng khi tỉnh dậy hắn sẽ cáu gắt, sẽ đánh cậu, nhưng vẫn không muốn rời đi.
Trong cơn mộng mị, cậu nghe Kim Bản Phương Điển thì thầm rằng:
"Đại An, drap giường đã thay mới rồi, em ngủ một giấc đi, anh phải đi làm rồi."
"Đại An, em phải nghỉ ngơi, đừng học nhiều quá, sẽ mệt."
"Đại An, anh yêu em."
Cả ba câu nói trên, câu nào cũng nhắc đến Đại An. Ngay cả trong mơ, trong vô thức hắn cũng không hề nhầm lẫn.
Kim Đạo Anh ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Nếu trên đời này còn có cách thức nào khác để giải quyết nỗi đau bằng nước mắt, chắc chắn cậu sẽ sử dụng ngay. Suốt hai năm qua ở cạnh Kim Bản Phương Điển, cậu đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt, nhưng vẫn không thể thay đổi được nỗi đau, cũng không thay đổi được hắn.
Khóc rồi lại thôi, thôi rồi lại khóc. Những cảm giác đau đớn này cứ lặp đi lặp lại, cứ xoay vòng như kim đồng hồ, không ngừng nghỉ. Cho dù vậy, cậu vẫn cứ sống như thế. Không muốn chết, cũng không muốn sống nữa.
Không muốn chết là vì sợ rằng khi chết rồi sẽ không được nhìn thấy hắn nữa.
Không muốn sống là bởi vì nỗi đau đã giày vò cậu đến mức không còn giới hạn nào có thể uy hiếp được nó nữa.
Đau đớn thế nào cũng được, chỉ là đừng để cho cậu phải rời xa hắn, như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.
————–
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro