4.
Kim Bản Phương Điển là ông chủ của một khách sạn lớn tại trung tâm thành phố. Ngày trước ba hắn kinh doanh về bất động sản, nhưng hắn không thích ngành này, liền đổi sang kinh doanh khách sạn. Nhưng đổi thì đổi, hiện tại trong tay hắn vẫn còn ba ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ ở ba khu đô thị sầm uất, mỗi tháng đều có thu nhập rất cao bởi giá thuê biệt thự không hề rẻ. Hắn còn sở hữu năm mảnh đất rộng ở nhiều vị trí thuận lợi, bán một mảnh đất thôi là đủ sống cả đời.
Công việc ở khách sạn cũng không có gì nhiều, chỉ cần kiểm kê số lượng, xem xét tài liệu cấp dưới nộp, kiểm tra báo cáo mới, vậy thôi. Hắn đến khách sạn làm việc cũng được, không đến cũng không sao, bởi không phải ngày nào cũng có việc cho hắn làm.
Trợ lý của hắn là Duẫn Thành Trí, người này khá nhanh nhẹn nhưng trầm tính, ít nói. Nếu không phải về công việc, anh ta thậm chí có thể ngồi đối diện với hắn hàng giờ mà không nói câu nào.
Chính vì có một người trợ lý thạo việc nhưng lại không hay nói, hắn đôi khi rất hài lòng, có lúc lại không. Nhất là khi có tâm sự, thật không thể giải bày với "cái máy thu âm" như Duẫn Thành Trí được.
Hắn có một người bạn thân tên là Phác Chí Huân, người này trước đây học ngành bác sĩ tâm lý, nhưng sau đó lại chuyển thành giáo sư dạy Hán ngữ, rồi giờ lại là ông chủ quán Bar và kinh doanh nhà hàng. Hai hạng mục này ít nhiều cũng từng hợp tác với Kim Bản Phương Điển nên thân càng thêm thân.
Anh ta bằng tuổi với Kim Bản Phương Điển, hai người từng học chung từ cấp một đến cấp ba, duy chỉ có đại học là tách ra, nhưng khi bước ra đời làm việc thì lại làm chung.
Hôm nay là ngày Kim Bản Phương Điển thu tiền thuê của ba căn biệt thự kia, hắn rút thêm số tiền lãi ba tháng gần đây của khách sạn ra rồi mua thêm một căn biệt thự nữa. Căn biệt thự này hắn đã để ý từ lâu, bởi vị trí của nó rất tốt, cách bày trí vô cùng đẹp mắt, lại nằm gần biển.
Có thể dùng tiền lãi sinh ra từ số tài sản khổng lồ kia mua thêm một thứ mới mà không ảnh hưởng đến tài sản gốc, hắn đương nhiên vui mừng. Không định về nhà ngay, hắn nghĩ nên tìm Phác Chí Huân uống rượu, nào ngờ anh ta phải bay sang Mỹ để giải quyết chuyện làm ăn.
Kim Bản Phương Điển cũng không có bạn bè gì khác, cho nên liền lái xe về nhà.
Thấy tâm tình của hắn đang tốt, chị dọn dẹp sau khi bưng lên đĩa trái cây tráng miệng thì đứng chần chừ bên cạnh không chịu đi. Kim Bản Phương Điển trông thấy, liền hỏi:
"Chị muốn xin nghỉ phép sao?"
Chị dọn dẹp ấp úng: "Thưa, không."
Kim Bản Phương Điển nghĩ chị ta có chuyện muốn nói, cho nên bỏ nĩa xuống, hỏi: "Vậy là chuyện gì?"
"Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với ngài. Ngài nghe xong có thể tin cũng được, không tin cũng không sao, nhưng tôi phải nói." Giọng chị dọn dẹp tuy hơi run nhưng mà rất cương quyết.
Kim Bản Phương Điển không nghĩ người giúp việc trong nhà lại dám nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như vậy, nhưng có lẽ là việc quan trọng, hắn liền gật đầu.
Chị giúp việc hít vào một hơi dài rồi nói: "Hôm đó...cậu Lê đến đây, hỏi tôi ông chủ đang ở đâu. Tôi nói ngài đang ở sau vườn coi sóc việc trồng hoa, cậu ta liền lén lén lút lút lên lầu. Một lúc sau cậu Đạo Anh mới lên đó, cậu vừa lên thì tôi đã nghe tiếng vỡ trên lầu."
Kim Bản Phương Điển không nói gì, chỉ nhíu mày.
"Tôi nói ra chuyện này vì muốn đòi công đạo cho cậu Đạo Anh, cậu ấy không bao giờ làm ra chuyện khiến ông chủ tức giận như vậy. Tôi cũng không muốn gán danh xấu cho cậu Lê, nhưng tôi nghĩ ông chủ cũng hiểu rõ mà." Chị dọn dẹp không nói thẳng ra, nhưng tính tình xấu xa của Lê Vũ Thạc ai mà chẳng biết.
Kim Bản Phương Điển im lặng khiến chị dọn dẹp chột dạ. Ban nãy chị đã dùng hết can đảm để nói ra, càng nói càng hăng, đến lúc nói xong nhìn sắc mặt hắn thì bao nhiêu mạnh mẽ tiêu tan hết, chỉ còn lại sự sợ hãi dâng tràn.
Có điều Kim Bản Phương Điển cũng không trách mắng hay phạt gì cả, hắn chỉ thở ra rồi nói: "Chị đi làm việc đi."
--------------------------
Buổi chiều, Kim Bản Phương Điển đi làm về thì nghe tiếng nôn ở phía sau. Hắn dừng bước, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Chị dọn dẹp đáp: "Thưa ông chủ, cậu Đạo Anh bị nôn, nôn từ sáng đến giờ mấy lần rồi."
"Gọi cậu ta ra đây."
Mất vài phút sau, Kim Đạo Anh chật vật đi ra. Cậu cúi đầu, không nói gì cả.
Kim Bản Phương Điển hỏi: "Cậu bị gì?"
"Tôi không sao, chỉ là...ăn nhiều quá nên..."
"Cái gì? Tôi bảo cậu ăn nhiều vào, cậu lại nôn ra. Có phải cậu đang muốn tôi thấy hối hận hay không? Thật là vô sỉ!" Kim Bản Phương Điển tức giận bừng bừng, hận không thể đánh Kim Đạo Anh cho hả giận.
Kim Đạo Anh bối rối đáp: "Không phải...là do dạ dày tôi không tốt nên mới nôn ra. Tôi sẽ không vậy nữa."
Kim Bản Phương Điển không thèm nói gì nữa, bỏ đi lên lầu.
Chừng mười phút sau, bác sĩ Phương Nghệ Đàm đến. Anh ta vào phòng riêng của Kim Đạo Anh khám, sau đó cho thuốc rồi ra về.
Kim Bản Phương Điển ở bên ngoài dùng bữa, ăn được vài miếng lại chẳng thấy thức ăn có mùi vị gì, liền bỏ dở, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Hắn vừa đi ra thì Phác Chí Huân cũng lái xe đến trước cổng.
"Hey, what are you going?"
"Sang Mỹ được mấy ngày liền giở tiếng Anh ra khè thiên hạ hay sao?" Kim Bản Phương Điển giễu cợt.
"I'm kidding." Phác Chí Huân nói xong thì mở cửa xe. "Lên đi, tôi với cậu đến quán Bar ngồi uống rượu. Hôm qua mới nhập mấy thùng rượu ngon về làm cocktail đấy!"
Kim Bản Phương Điển bước lên xe, trong lúc cả hai đang chuẩn bị rời đi thì Kim Đạo Anh từ trong nhà bước ra, cậu cũng không để ý hai người, chỉ là đi ra đằng trước lấy vật gì đó rồi vào trong.
"Ai vậy?" Phác Chí Huân nheo mắt nhìn cho rõ.
"Kim Đạo Anh." Kim Bản Phương Điển có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp lời.
"Là cậu ta ư?" Phác Chí Huân trợn mắt. "Thật sự?"
"Ừ."
Phác Chí Huân xoay người lại, khởi động xe rồi rời đi. Anh nói: "Chỉ cách một tháng không gặp, tôi suýt nữa không nhìn ra. Cậu ta trông tiều tụy quá. He is not beautiful."
Kim Bản Phương Điển không nói gì, dường như trong đầu tràn ngập phiền não.
Khi cả hai đến quán Bar, Phác Chí Huân đưa Kim Bản Phương Điển vào một gian riêng rất lý tưởng, bên cạnh có một kệ đựng rượu, ly tách có đầy đủ, nước đá ngay bên cạnh, muốn uống chỉ cần trực tiếp lấy là xong.
Hai người lấy một chai Cognac, Phác Chí Huân lấy một lon nước ngọt pha vào, còn dùng chanh thoa lên miệng ly để có được hương vị tuyệt đỉnh và dễ uống. Chỉ riêng Kim Bản Phương Điển là không làm vậy, hắn chỉ muốn uống nguyên chất.
Kim Bản Phương Điển vẫn im lặng, nhưng Phác Chí Huân hiểu hắn không vui. Anh liền nói:
"Tuy rằng tôi không thể xen vào chuyện của cậu, nhưng tôi nghĩ cậu cần làm rõ vài chuyện."
Kim Bản Phương Điển nhìn sang Phác Chí Huân, như có ý muốn anh nói tiếp.
"Đại An qua đời, đối với ai cũng đều là bi thương. Cậu là người đau lòng nhất, điều này ai cũng biết. Nhưng có một điều ít ai biết, đó là Kim Đạo Anh yêu cậu. Ngay từ đầu cậu đã xử sự rất sai lầm, đáng lẽ ra cậu không nên để cậu ta ở trong nhà như vậy. Cậu không yêu người ta, lại để người ta sống cùng. Đây là một cách hành hạ đau đớn nhất. Tựa như một miếng thịt thơm ngon trước mặt một người đang đói, nhưng lại không cho họ ăn vậy. Cậu xem, chỉ mới hơn hai năm mà cậu ta đã tiều tụy thảm thương như thế, cậu muốn bức chết cậu ta sao?"
Kim Bản Phương Điển lúc này mới có phản ứng, hắn đặt ly rượu xuống, đáp: "Nhưng tôi không thể có lỗi với Đại An được."
"Phải, đó là lời trăn trối cuối cùng của Đại An, nhưng cậu nghĩ xem, cậu ấy muốn cậu chăm sóc em trai, chứ không muốn cậu hành hạ em trai của cậu ấy. Hai năm qua, cậu thấy mình đã làm tròn bổn phận hay chưa? Chăm sóc kiểu gì mà một người mới 21 tuổi lại như 91 tuổi vậy."
"Tôi sai rồi sao? Đáng lẽ ra tôi phải nên để cậu ta đi ngay từ đầu mới đúng chứ!" Kim Bản Phương Điển nói xong thì gục đầu xuống.
Phác Chí Huân biết hắn đã say rồi, bèn gọi điện bảo người đến đón hắn về. Anh hi vọng rằng sau cuộc trò chuyện này, hắn có thể giải quyết được vấn đề riêng tư.
---------------------
Kim Đạo Anh vẫn còn đang trằn trọc thao thức, nghe bên ngoài có tiếng động liền chạy ra.
Bình thường cậu là người đỡ hắn lên lầu, nhưng trước kia cậu còn sức khỏe, giờ thì ngay cả bản thân cũng không chống đỡ nổi, làm sao đỡ hắn? Thế nên cậu phải nhờ cậu trồng vườn đỡ lên giúp.
Lên được phòng rồi, cậu lặng lẽ cởi giày của hắn ra, cởi luôn cả áo khoác ngoài. Làm xong hai việc này, cậu thở hồng hộc, mệt đến độ muốn nằm ngay xuống.
Có điều còn phải giúp hắn lau mặt, vậy nên cậu cố gắng đứng dậy đi nhúng khăn ướt.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn rất gần, cậu có thể chạm vào được, lại chỉ cảm thấy run rẩy. Chỉ cần được ở bên cạnh hắn, cái gì là mất mát, cái gì là đau thương...đều trôi đi một cách nhanh chóng.
Đột nhiên Kim Bản Phương Điển chộp lấy cánh tay Kim Đạo Anh, cũng không nói gì cả, chỉ xoay người đè Kim Đạo Anh dưới thân.
Kim Đạo Anh tuy rằng thân thể mệt mỏi rã rời, nhưng đây là điều mà cậu chờ đợi. Vốn dĩ chỉ có thể chờ được lúc hắn say, cậu mới đường đường chính chính nằm trong vòng tay hắn, được hôn hắn, được hắn âu yếm nói lời yêu...
Dù rằng, tất cả chỉ là giả dối, là nhầm lẫn.
Nhưng như vậy cũng tốt. So với việc cứ yêu đơn phương mà không được chấp nhận, một chút ảo tưởng giả tạo này đã là hạnh phúc lắm rồi.
Kim Đạo Anh không để cho Kim Bản Phương Điển phải mất nhiều thời gian với quần áo của mình, cậu nhanh chóng cởi bỏ, còn phốp hợp dạng chân ra để hắn dễ tiến vào.
Đau đớn này, chính là hạnh phúc mà cậu phải chờ đợi để có được, dù nó tựa như pháo hoa, chỉ rực rỡ một vài giây rồi tắt hẳn.
Hóa ra chịu đựng nỗi đau cũng là một cách hạnh phúc, đối với cậu chính là như vậy.
-----------------------
Trời sáng hẳn.
Kim Đạo Anh vốn đã rất yếu, cậu dù rất muốn mở mắt ra để cảm nhận sự vui sướng khi được chung giường với Kim Bản Phương Điển như mọi khi, nhưng cơ thể mệt rã rời, không nhấc nổi một ngón tay, cũng không thể mở mắt, vì thế đành nằm lì trên giường.
Kim Bản Phương Điển sau khi đã hoàn toàn thanh tỉnh, quay sang nhìn thấy thân thể gầy trơ xương của Kim Đạo Anh nằm bên cạnh, hắn liền quát:
"Thật ghê tởm! Mau cút khỏi giường tôi!"
Kim Đạo Anh mở mắt, dùng hết sức bình sinh cũng không tài nào ngồi dậy được. Kim Bản Phương Điển nhìn cậu chật vật như vậy, liền nổi nóng:
"Giờ cậu đang muốn tố cáo tôi hành hạ cậu đến độ không ngồi dậy nổi ư? Thật xảo quyệt. Kẻ xấu xa như cậu, tôi không muốn nhìn thấy nữa!"
Kim Đạo Anh nhìn bóng lưng hắn bước ra khỏi phòng, cảm giác vô lực này khiến cậu chán ghét. Buổi sáng là thời điểm hắn hay cáu gắt, cậu biết như vậy, nhưng lần nào cũng khiến hắn bực tức.
Chỉ vì một chút tham luyến của mình mà khiến hắn sinh khí, bản thân cậu thấy mình thật phiền phức. Yêu hắn, lại chỉ mang đến cho hắn toàn là sự khó chịu.
-----------------------
Ba ngày nữa là đến ngày giỗ năm thứ ba của Kim Đại An. Năm nào cũng vậy, cứ gần đến ngày giỗ là Kim Bản Phương Điển lại ra vào thẫn thờ. Hắn có đi làm cũng chỉ được vài tiếng rồi lại trở về nhà, trở về nhà lại đi ra ngoài. Cứ lặp đi lặp lại những hành động này tựa như một kẻ ngốc, không mục đích, không ý nghĩa.
Vào một buổi chiều tà, Kim Bản Phương Điển bước vào phòng riêng. Hắn ngồi quay lưng về phía cửa, nhìn ra bên ngoài cửa sổ bằng kính trong phòng. Những hàng cây bạch quả đung đưa trong làn gió nhẹ của thời điểm cuối ngày, hoàng hôn buông xuống, màu sắc cam nhạt đang dần lan tỏa trên bầu trời.
Hắn cầm bức ảnh của Kim Đại An, rưng rưng nước mắt.
Kim Đạo Anh lên lầu, vừa lúc trông thấy cảnh này, chỉ biết đứng bên ngoài nhìn bóng lưng đầy cô độc của hắn.
Một lúc sau, hắn lên tiếng:
"Đại An, anh có phải là một thằng hèn hay không? Rõ ràng đã từng hứa sẽ chăm sóc em, bảo vệ em, yêu thương em mãi mãi...vậy mà bây giờ chỉ có thể ngồi ở đây để nhớ về em, một trong ba điều ấy cũng không làm được. Lẽ ra lúc ấy người chết phải là anh mới đúng, anh đã hứa bảo vệ em, là phải để em được sống."
Nước mắt rơi xuống khung ảnh ngày một nhiều, Kim Bản Phương Điển ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, nghẹn ngào nói:
"Ở nơi đó em sống có vui không? Có ai ức hiếp em không? Anh hối hận, hối hận vì lúc đó không lao xuống dòng nước mà đi cùng với em. Tại sao anh lại ngu ngốc đến như vậy, khi ấy chỉ biết nhìn em bị dòng nước cuốn đi mà không có lấy một hành động nào. Nếu anh đi cùng em, giờ đã có thể thực hiện những lời hứa ấy. Anh vô dụng quá."
Kim Đạo Anh tựa lưng vào bức tường bên ngoài cửa, trong lòng đau như có kim châm. Vạt áo trước ngực cậu đã ướt một mảng.
Kim Bản Phương Điển nức nở nói: "Anh không hiểu ba năm qua mình sống vì điều gì nữa. Tại sao có thể mặt dày mà sống đến bây giờ chứ? Lẽ ra anh phải tự sát, phải tìm cách nào đó để chết, để đi cùng với em. Anh là một kẻ hèn nhát, em mắng chửi anh đi. Có như vậy anh mới cảm thấy nhẹ lòng hơn."
Kim Đạo Anh che miệng lại, không muốn những tiếng nức nở của mình tràn ra ngoài.
"Anh Đại An yêu anh, anh cũng yêu anh ấy. Và, em cũng yêu anh. Anh vì anh ấy mà đau lòng đến độ này, tại sao anh không nghĩ cho em? Em cũng biết yêu, cũng biết đau lòng, em cũng như bao nhiêu người khác thôi. Vậy mà anh lại xem em như một tảng đá không hề có cảm xúc gì, anh sẵn sàng chà đạp em. Có lẽ, người chết phải là em mới đúng. Em là kẻ thừa thãi, là kẻ xấu xa, em không đáng sống. Trong mắt em, anh là cảnh đẹp nhìn mãi không chán, nhưng trong mắt anh, em là cái gai dùng mọi cách mà không thể nhổ bỏ được. Thật sự em cũng chán ghét bản thân, chán ghét cuộc sống này lắm chứ. Nhưng em lại không thể chết được. Em sống một cách hèn hạ như vậy cũng chỉ để níu kéo thế giới này, bởi trong thế giới này có anh."
————–
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro