Chương 10: Tôi thích cúc vạn thọ
Tâm sự mỏng: Nhiều lúc nản không muốn dịch mà có bạn fan cứng rồi mấy bạn độc giả cute liền hăng máu ngày dịch mấy chương liền. Hôm nay lại dậy từ 5 giờ các bác nên làm cho em cái huy hiệu trai tặng đi thoii >-<
__________________
Nhưng tôi nhưng xoay người đi về hướng cửa phòng.
"Anh làm gì thế?"
"Một nam nhân chân chính, không nên tùy tiện như vậy, nếu như tôi thật sự muốn làm như vậy, vậy trước tiên tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cô." Nói xong, tôi kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Kỳ thực tôi rất muốn nếm thử nữ nhân cuối cùng là có vị gì, nhưng không biết tại sao, tôi vẫn cứ lựa chọn đi ra khỏi phòng. Đi ở trên đường cái, nhìn xe đi lại như nước rồi sự hào nhoáng của phố lớn, tôi mới cảm nhận được, đây chính là yêu.
Tôi có thể yêu cô ấy, nếu là thật tâm thực lòng yêu, cái kia sẽ không tùy tiện đi cưỡng hiếp, nhưng chính vì người mình yêu, ở trong lòng vĩnh viễn là trong sang thuần khiết nhất.
Haizzz, tôi thở dài, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ,bản thân thì nghèo kiết xác lại đi yêu một nữ thần, thật là giống mấy truyện ngôn tình cẩu huyết trên mạng a.
Trở lại khách vận trạm đã mười một giờ rưỡi, tôi ngồi ở trên xe buýt đường số 14 đờ ra, bỗng nhiên điện thoại di động đến rồi một cái tin nhắn.
"Anh yêu tôi."Câu nói rất ngắn gọn.
Ta trả lời một chữ "ừ",cũng rất ngắn gọn nhưng có dầy dũng khí.
"Anh yêu một người không nên yêu,cũng không thể yêu anh, anh có biết không?"
Tôi trả lời một câu: "Chỉ cần tôi yêu em, vậy tôi liền cảm thấy en cũng yêu, và có thể yêu."
Cát Ngọc lại trả lời một câu: "Anh thật khờ." Tôi không trả lời, một ,mặt là không biết nên trả lời làm sao về, mặt khác cũng đã đên giờ xuất phát, là người lái phương tiện giao thông công cộng cũng không nên chơi điện thoại di động.
Lúc lái xe tôi vẫn ở trạng thái mơ hồ, ngay cả hành khách có hay không đưa tiền, tôi đều không rõ ràng. Chẳng biết vì sao, trong đầu tràn đầy đều là hình ảnh Cát Ngọc, tôi nghĩ cũng không hiểu, mị lực của cô ấy đến chừng nào?
Tại sao tôi vỏn vẹn ở cùng với nàng chung một ngày, liền sẽ yêu nàng? Cẩn thận hồi tưởng chuyện vừa xảy ra, mọi cử động của cô ấy như là vậy có mị lực, như vậy khiên người khác tâm hồn điên đảo.
Liên tiếp chừng mấy ngày, tôi không gặp lại Cát Ngọc. Quá một tuần lễ sau, tôi tìm hiểu về Cát Ngọc thì phát hiện ra một tin tức.
"Em có khỏe không?" Tôi thừa nhận câu nói này quá̀ khách sáo lại cũ rích. Tôi chỉ là một tên tài xế nghèo, không phải những công tử nhà giàu kia miệng lưỡi trơn tru, hoặc là rất có tình thơ ý hoạ trong câu nói từ ngữ, tôi cũng không hiểu lắm.
Cát Ngọc không trả lời, tôi cũng không tiện hỏi lại. Lại qua một tuần nữa, tôi không nhịn được lại gửi một tin nhắn, nội dung là: "Anh nhớ Em." Lần này là tôi lấy hết dũng khí, nói một câu mà bản thân cảm thấy rất buồn nôn, sau khi gửi xong tin nhắn, cả gương mặt đỏ bừng.
Cát Ngọc vẫn là không trả lời.
Nàng lại đột nhiên biến mất trong cuộc đời tôi, biến mất triệt để, như chưa bao giờ xuất hiện. Thời gian như thế đã hơn một tháng, đại thúc mặc âu phục có tin tức. Vào một buổi tối trời mưa, ông ta tới vận trạm tìm tôi, nói Cát Ngọc mười hai năm trước, đã bị giết chết moi tim, thi thể sau đó cũng không cánh mà bay, ông ta dựa vào quan hệ hỏi thăm, thi thể tám chín phần là bị người nhà thu hồi. Tôi hỏi: "Vậy ý của ông là, muốn làm rõ mọi chuyện, chúng ta phải đi tìm thi thể của cô ấy trước tiên?"
Đại thúc mặc âu phục gật đầu nói: "Không sai, chúng ta phải đến quê hương của cô ấy, thôn Tang Hòe, tìm thi thể bị chôn ở nơi nào, đúng bệnh hốt thuốc, bức cô ấy hiện thân, như vậy liền có thể cứu cậu." Trên mặt tỏ ý đồng tình, nhưng trong lòng tôi lại nói, ông là cái quái gì mà lừa lão tử, ông cứ tiếp tục diễn đi, tôi xem tới cuối cùng, ai mới thật sự là Osca. Cát Ngoc chưa chết, tôi cùng với cô ấy ăn cơm, cùng dạo phố, xem nhớ chuyện xưa, sờ qua thân thể của nàng, hôn môi đỏ của nàng, đây là tôi tự thể nghiệm, còn có thể giả bộ? Tôi không biết đại thúc mặc âu phục nói với tôi những việc này đến cuối cùng là có ý gì, nhưng tôi cảm giác ông ta đang lừa gạt tôi, lập tức liền đi tìm hiểu nguồn gốc nói: "Vậy được, đợi tôi tìm quản lí xin nghỉ, lúc nào xin được, chúng ta liền nào đi, được không?"
Âu phục đại thúc gật đầu, kéo cửa kí túc xá, biến mất bên trong màn mưa. Hai chúng tôi hiểu ngầm như thế, tôi lại không hỏi ông ta tên là gì, ông ta cũng không nói tên mình. Trong lòng tôi vẫn nhớ Cát Ngọc.
Ngày ngày lái xe, khi đến trạm Tiều Hóa, tôi lại đặt hai tay ra sau gáy, nhắm mắt lại dựa vào ghế nghỉ ngơi, tôi thật hy vọng Cát Ngọc lúc này xuất hiện ở cửa xe, nói với tôi: "A Bố, nhớ em không?" Nghĩ đi nghĩ lại, tôi không kìm lòng được nhếch môi nở nụ cười, chính là như vậy, chìm đắm trong thế giới của chính mình, mới là thời điểm hạnh phúc nhất. Bỗng nhiên, bên trái cửa sổ xe, truyền đến một tiếng gõ vang ầm ầm ầm, tôi kích động, giấc mộng trở thành sự thật, nhanh chóng quay đầu nhìn về cửa sổ xe.
Một tấm mặt máu thịt be bét, kề sát ở trên cửa sổ xe, chính trợn to mắt tử nhìn chằm chằm tôi.
A! Tôi giật mình sợ hãi, trực tiếp trốn đi, cả người tôi tóc gáy đều dựng lên rồi, đang nghĩ xem làm thế nào để cứu sống bản thân thì gương mặt đó bỗng nhiên nói chuyen: "Tiểu tử, ngươi sợ cái gì a? Mở cửa xe ra, ta hỏi ngươi vài chuyện." Đang nói, gương mặt đó rời cửa sổ xe, đi tới cửa lên xe buýt.
Tôi lúc này mới nhìn rõ, đây là một ông lão ước chừng 60 tuổi, trên trán có một vết thương chưa lành, máu tươi theo gò má chảy xuống, đầy mặt đều là máu. Ông ta lên xe, hỏi tôi: "Tiểu tử , ta hỏi ngươi một chút, xe buýt số 43 tài xế là ai?"
Tôi sững sờ, nói: "Tôi không quen biết, có gì sao?"
Lão già đưa tay sờ soạng vết thương trên trán hồi lâu rồi hít một ngụm khí lạnh nói: " Con bà nó! Có cái tên khốn kia không chịu dừng xe ném mà vừa đi vừa ném đập chúng vào đầu ta, ta đến tìm hắn tính sổ!" Tôi lúc này mới hiểu ý tứ lão già, nói: "Bác à, tôi đây có hai miếng gạc, ông dùng tạm để đối phó vết thương trên đầu, còn cái kia chắc là tài xế xe buýt số 43, tôi không phải một khách vận trạm, ngươi nếu muốn tìm hắn , vậy ông phải đến vị trí khách vận trạm củ xe số 43. Nói xong, tôi lấy ra hộp cứu thương dùng bông cùng cồn iốt, giúp ông ta xử lý vết thương đơn giản một chút, cuối cùng dán lên miếng gạc. Làm xong những việc này, tôi mới nhớ ra, lần này xong đời rồi! Vừa nhìn đồng hồ, cái quái gì ròng rã quá 17 phút!
Ta mau mau đi đến chỗ ngồi tài xế, sốt ruột bận bịu hoảng chuẩn xuất phát, lão già hỏi: "Ngươi gấp cái gì ?" "Ông không biết, tôi đỗ xe nhất định không thể vượt qua mười phút, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn". Tôi nổ động cơ, hỏi lão già có ngồi hay không xe, không ngồi, tôi liền xuất phát. Lão già nói hắn vừa vặn ngồi một chuyến, tôi trong lòng lẩm bẩm một câu, lão gia ngài tự cầu phúc đi. Xe buýt trở về vẫn tiếp tục đi, rất bình thường, nhưng khi mở ra ở Mị Lực Thành, tôi từ xa nhìn thấy bé gái đứng Mị Lực Thành đứng bên dưới trạm, lần này nàng nhìn chằm chằm tôi, cũng không có cười.
Tôi nói: " Thôi xong đời rồi!" Lão già đứng phía sau tôi, ta: "Cái gì xong đời?" Tôi không muốn nói cho ông ta nghe về cái vòng tuần hoàn chết chóc kia, bởi vì ông ta già rồi nói ra nhỡ ông ấy sợ đến mức tim ngừng đập, trách nhiệm này tôi không gánh được. Cửa xe mở ra ở trạm Mị Lực Thành, cô bé kia nhìn tôi vẫy vẫy tay, ra hiệu muốn lên xe, tôi tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn ngừng lại. Bé gái đi tới trước cửa xe, nói: " Chú xuống xe, tôi cho chú một món đồ." Tôi sững sờ, trong lòng run sợ nói: "Thôi mang lên xe đi." Bé gái liếc mắt nhìn ông lão bên cạnh tôi, sợ sệt lắc lắc đầu. Ông lão này dáng vẻ cũng thần sát hung ác, dù sao mặt đầy máu tươi,cô bé kia nhìn sợ cũng phải. Là phúc hay họa, là họa tránh không khỏi, lúc này tôi liền xuống xe, bé gái từ trong túi móc ra hai tấm phiếu đưa cho tôi, nói: "Cô ấy bảo tôi đưa cái này cho chú, để chú quên đi cô ấy." Tôi nhìn tiếp một chút, hít vào một ngụm khí lạnh, hai phiếu, chính là khi tôi cùng Cát Ngọc xem phim, lúc đó mua xong phiếu, cô ấy nói đây là lần thứ nhất cùng nam xem phim, cô muốn lưu làm kỷ niệm, tôi liền cho. Hiện tại đem phiếu trả lại tôi, ý tứ là triệt để phân rõ quan hệ , vĩnh viễn không sẽ liên lạc lại? Tôi mặc đã trễ giờ, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Cát Ngọc,nhưng chỉ có tiếng của tổng đài truyền đến. Bé gái không lên tiếng, xoay người muốn đi, tôi nói: "Cô bé chờ ta một chút." Lên xe, từ chỗ bên cạnh điều khiển gỡ xuống một bó cúc vạn thọ, xế chiều đi dạo phố cùng Cát Ngọc, có một nam nâng một bó to hoa hồng cầu hôn một cô gái, tôi hỏi Cát Ngọc: "Cô yêu thích hoa hồng đỏ hay hoa hồng trắng?" Cát Ngọc trả lời: "Tôi thích cúc vạn thọ, sau khi chết tôi cũng phải chôn ở nơi bụi hoa vàng rực."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro