Đệ Nhị Chương

"Đúng, thật sự ?" Yêu quái cúi đầu mà thở hào hển.

Ta quay đầu đi, thấy loài người cũng đang nhìn ta chăm chú:

"Ngươi muốn hay không xem trái tim của hắn?"

"Hả?"

Người kia giống như không nghĩ rằng ta sẽ hỏi hắn, ấp úng mà nói không ra lời, lung tung mà gật đầu.

Ta mặt trầm xuống, khẽ quát một tiếng:

"Đi ra!"

Tay phải ta nhanh chóng co lại, sau đó trái tim của yêu quái kia liền nằm trên tay ta, ta chậm rãi lui ra phía sau hai bước, lạnh lùng mà nhìn trái tim đang trôi nổi trên tay.

"Ngươi, ngươi..."

Yêu quái cực kỳ hoảng sợ, hắn cúi đầu nhìn lại ngực, phát hiện một điểm vết thương cũng không có, hắn như là thở dài một hơi,

"Nguyên lai ngươi cũng biết pháp thuật hả, bất quá, bằng chút chướng nhãn pháp của ngươi mà nghĩ muốn lừa gạt ta?"

"Chướng nhãn pháp?"

Ta hừ lạnh một tiếng,

"Không biết tim của ngươi có còn đập hay không."

Yêu quái dùng tay sờ lại ngực hắn, đột nhiên trên mặt biến sắc, hắn vừa hoảng lại vừa sợ mà sờ lại vài lần , sau đó ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ta, một bên hô lớn:

"Trả lại cho ta!"

Ta nắm chặt lấy tay phải, yêu quái nhất thời bưng ngực khóc thét, tiếng rên rỉ xé gió thật sự là rất khó nghe, ta nhíu nhíu mày, buông tay ra, yêu quái nhất thời xụi lơ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò.

"Oa, ngươi thật là lợi hại!"

Bên người truyền đến một tiếng than sợ hãi, ta quay đầu nhìn, là loài người, hắn mở đôi mắt to trong suốt nhìn ta một cách ngưỡng mộ, không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm ta.

Nhàm chán, ngu xuẩn, công phu mèo quào cũng muốn học người tróc yêu? Ta vung tay lên, trái tim liền rơi vào trong tay người nọ:

"Tặng cho ngươi."

Người nọ loại chân tay luống cuống mà cầm lấy khối đỏ tươi, đó là trái tim yêu quái, hắn kinh hoảng mà kêu to:

"Ta không cần , ta không cần a ."

"Không nên làm mất a."

Ta thản nhiên mà ứng với câu nói của hắn, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Ta, ta muốn, trả lại cho ta, van cầu ngươi , trả lại cho ta đi..."

Tên yêu quái nọ đột nhiên nhảy lên, quỳ ở trước mặt ta, đau khổ mà cầu khẩn .

Nhìn yêu quái lệ rơi đầy mặt, liều mạng mà dập đầu khẩn cầu, người bên cạnh cư nhiên mở miệng nói:

"Hắn rất đáng thương , ngươi đem trái tim này trả lại cho hắn đi."

Hắn cầm trái tim đưa đến trước mặt ta.

Đáng thương? Ta có chút khó có thể tin mà nhìn người này, trên người hắn không hề có nửa điểm yêu khí, ngược lại có chút linh khí thản nhiên, xem hắn một thân trang phục này hẳn không xấu , có thể khẳng hắn tuyệt đối là loài người, nhưng nhìn hắn thế nào cũng giống một pháp sư trừ yêu ? Không, pháp sư trừ yêu có lẽ cũng so với hắn thông minh hơn.

"Hắn thật sự rất đáng thương, dù sao ta cũng không thế, ngươi tạm tha hắn, đem trái tim này trả lại cho hắn đi."

Ngu ngốc, ngươi cho rằng ngươi là ai hả, mặc kệ ngươi với hắn như thế nào cũng không liên quan tới ta, nếu hắn không chọc tới ta, ta mới chẳng muốn ra tay.

"Ta sau này không dám, thật sự không dám..."

Con yêu quái nọ khóc rống chảy nước mắt mà nói.

"Ngươi hãy tha cho ta đi, van cầu ngươi , tiên cô..."

"Tiên cô?" Ta nghiến răng nói ra hai chữ này.

"Đúng vậy đúng vậy, tiên cô, van cầu ngươi ..." Tên yêu quái nọ ngẩng đầu thấy sắc mặt của ta tựa hồ không được tốt, do dự một chút, nột nột nói,

"Thần, thần tiên nãi, nãi nãi? Thần, thần tiên tổ nãi nãi?"

Ta hít một hơi thật sâu, dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói:

"Ngươi đã gọi ta tổ nãi nãi rồi, ta như thế nào có thể không buông tha ngươi đây?"

"Đa tạ tổ nãi nãi, đa tạ tổ nãi nãi..."

Yêu quái nọ vui mừng khôn xiết, liều mạng dập đầu.

Ta cầm lấy trái tim, ngón trỏ bắn ra, trái tim liền chậm rãi hướng ngực yêu quái bay đi, ngay lúc cách ngực hắn ba tấc, ta nhẹ nhàng thổi luồng khí, trái tim yêu quái nhất thời bốc cháy lên, sau đó mang theo một ngọn lửa hừng hực bay vào trong ngực yêu quái.

"Hả ----"

Tên yêu quái nhất thời thảm thiết kêu lên, trên mặt đất không ngừng lăn lộn, tiếng khóc thét đầy tuyệt vọng, ta không khỏi có chút giải hận.

"Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn." Người kia trợn to mắt nhìn ta.

"Tàn nhẫn?"

Ta liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.

"Vậy thì ngươi ở lại chỗ này, chờ liệt hỏa trong người hắn tắt, để hắn ăn thịt ngươi, xem như là an ủi hắn đi."

"Cái này...., không tàn nhẫn, không tàn nhẫn, ngươi một điểm cũng không tàn nhẫn, là do hắn gieo gió gặt bão, đáng đời, ha ha ha , rất đáng đời!"

Người kia nhìn yêu quái lăn lộn trên mặt đất, rụt lui thân thể, cười cười nhìn ta nói.

Nhát gan sợ chết, trong lòng ta hừ một tiếng, bất quá là do ngươi có mắt, biết ta là nam, nếu không bây giờ ngươi cũng giống như yêu quái không có mắt kia lăn lộn trên mặt đất.

"Tha... Hả... Tha... Tha ta đi... Hả..."

Tên yêu quái đứt quãng mà gầm nhẹ .

Ta đi tới trước người yêu quái, cúi đầu dùng ngữ khí ôn nhu đối với hắn nói:

"Yên tâm, hỏa thiêu này có thể tắt."

Nhìn ánh mắt yêu quái như trút được gánh nặng, ta đạm đạm nhất tiếu, "bất quá thiêu một lần rồi lại thiêu một lần. Như vậy thiêu thiêu diệt diệt, diệt diệt thiêu thiêu qua năm trăm năm thì không cháy nữa."

"Ôi... Ôi..." Tên yêu quái đã la khàn cả giọng.

"Biết tại sao khi đó nó không cháy nữa không?"

Ta đứng thẳng dậy, dùng ngữ khí bình tĩnh nói.

"Bởi vì khi đó ngươi đã bị thiêu rụi rồi."

"Ôi... Ôi..." Tên yêu quái cực lực khởi động thân thể, oán hận mà nhìn chằm chằm ta.

"Muốn hỏi tại sao ta lại đối ngươi như vậy?"

Ta nhíu mày, lạnh lùng mà nhìn hắn,

"Ta nói cho ngươi, ta hận nhất là bị người khác đem ta trở thành phụ nữ!"

Chẳng muốn lại nhìn bộ dáng xấu xí của yêu quái lăn lộn trên mặt đất, cũng chẳng muốn tái nghe hắn khóc thét nữa, về phần loài người nhát gan vô dụng, cũng không có chút nào liên quan tới ta, chỉ là một buổi chiều tốt lành , đã bị phá hư như vậy . Ta nhàm chán mà thở dài, xoay người rời đi.

Ta đi vài bước, người kia liền đi lên, ngăn đón ở trước mặt ta, cười nịnh nọt mà nói với ta:

"Ngươi thật giỏi ! Ta gọi là Uyên Sách , còn ngươi ? Ngươi tên là gì?"

Phiền! Ta không để ý hắn, cứ đi thẳng về phía trước.

Hắn né sang một bên cười cười nói:

"Ta là pháp sư tróc yêu của Uyên thị, không biết ngươi có nghe qua chưa."

Uyên ? Ta không khỏi lặng đi một chút,dòng họ này trời sinh có dị năng, tróc yêu ngự quỷ phục ma, ba ngàn năm trước đã bắt đầu, chuyện truyền như vậy, nhưng mà người vô vụng này ngay cả một yêu tinh năm trăm năm đạo hạnh cũng không thu phục được có thể là người của Uyên thị sao? Nhìn khuôn mặt hắn đang ngu ngốc tươi cười, ta có một loại dự cảm xấu, mặc kệ hắn có phải người nhà họ Uyên hay không, tốt nhất nên tránh xa hắn một chút, sắc mặt ta càng trầm, cước bộ cũng nhanh hơn một chút.

Tên Uyên Sách đó căn bản như là không thấy ta đang bực mình, cứ như trước đuổi theo ta lẩm bẩm hỏi:

"Pháp thuật của ngươi rất cao minh, so với ta còn muốn lợi hại hơn. Ngươi là người tróc yêu đến từ nơi nào?công ty Bát phương thần kỳ ? Trảo tẫn thiên hạ quỷ? Vạn linh tróc yêu xã? La gia trừ ma tiểu điếm? ..."

"Không phải." ồn muốn chết, ta thuận miệng nói một tiếng

"Trời ạ, không phải?"

Hắn như cực kỳ giật mình, trợn to mắt nhìn ta, sau đó lôi kéo tay của ta hỏi ta,

"Ngươi không phải người tróc yêu sao?"

Ta chưa từng có sợ qua bất luận kẻ nào, bất kỳ chuyện gì, nhưng là giờ phút này, cái tên Uyên Sách này đang mở to đôi mắt tiều tụy mà nhìn ta , cư nhiên làm cho ta cảm giác được tâm lý chao đảo. Ta nhanh chóng rút tay về, thản nhiên mà đáp:

"Không phải."

"Thật tốt quá, thật tốt quá!"

Hắn vừa lại nhảy lại kêu, trên mặt càng cười như nở hoa.

"Ngu ngốc." Ta cúi đầu mắng một tiếng, tiếp tục đi.

"Ngươi đừng đi, chờ ta một lát."

Uyên Sách nhanh chóng đuổi theo, mi hoa mắt cười mà nói với ta,

"Nhà ta là Uyên thị tróc yêu."

"Không muốn biết."

"Không quan hệ, đến nhà ta, ta sẽ cho ngươi đãi ngộ cao, không nên đi đâu, nếu không muốn, ở loại vài ngày cũng được, nếu có tiền ta chia ba bảy, hơn nữa ta còn miễn phí ăn ở, cuối năm còn có tiền thường..."

Uyên Sách liều mạng mà nói .

"Không nên."

"Nếu không, thu được tiền ta cho ngươi một nửa." Uyên Sách vẫn đang cười.

"Không ."

" Vậy, ta ba ngươi bảy là được rồi đi?"

Uyên Sách tươi cười bắt đầu có chút cứng ngắc rồi, nhưng lại còn đang cố gắng mà nghĩ muốn thuyết phục ta.

"Cho toàn bộ ta cũng không muốn."

"Ta cầu ngươi ." Uyên Sách nói, tươi cười trên mặt cũng không còn

"Không chính là không ."

"Nhưng là, nhưng là... Hu hu ... ..." Hắn cư nhiên bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

"Nam nhân khóc cái gì?"

Thật sự là mất mặt xấu hổ, ta trong lòng mắng, nhưng là nhìn hắn khóc như vậy thực thương tâm, ta đột nhiên cảm giác được có chút không yên tâm?

"Ngươi nếu không giúp ta tróc yêu, ta nhất định phải chết, thật sự chết chắc rồi."

Hắn khóc loạn lên , nhưng là khẩu khí hết sức lanh lợi.

"Chết chắc rồi?"

"Thật sự, chuyện là như thế này , ta rất ngốc, mặc dù ta có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái, nhưng là chính là bắt không được, cha ta cha rất tức giận, hắn đem cả tróc yêu cả xã giao cho ta, bắt ta quản lý một năm . Hắn nói đến năm ta mười tám tuổi nếu lúc đó tróc yêu xã còn đứng vững, hắn sẽ thừa nhận ta là người họ Uyên , nếu không sẽ đem ta trục xuất khỏi gia môn."

Uyên Sách hấp hấp cái mũi, lệ lưng tròng mà nhìn ta ,

"Cho nên, van cầu ngươi giúp giúp ta có được hay không? Chỉ cần một năm thì tốt rồi, có được hay không? Có được hay không?"

"Uyên gia của ngươi không nhận ngoại nhân, cha ngươi mà biết chuyện không phải sẽ càng tức giận sao ."

Nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, ta cư nhiên có điểm mềm lòng.

"Không có, hắn nói mặc kệ ta dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể chống giữ một năm là được, ta tìm người hỗ trợ coi như là một loại phương pháp. Hơn nữa ngươi bản lãnh lớn như vậy, có thể chỉ dạy ta, nói không chừng không cần một năm, hai ba tháng ta đã giỏi rồi, chờ ta một học được, ngươi muốn đi có thể đi, có được hay không, van cầu ngươi."

"Không..."

Ta vốn định quả quyết cự tuyệt, nhưng là Uyên Sách cắn môi dưới dùng vẻ mặt suy nghĩ đáng thương mà nhìn ta , làm cho ta có cảm giác nếu cự tuyệt hắn là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.

"Có được hay không?"

Hắn là nhân loại, là một gia tộc tróc yêu, cùng hắn quan hệ tuyệt đối không có gì hay, không thể đáp ứng hắn, tuyệt đối không thể đáp ứng hắn! Trong lòng ta một lần rồi một lần mà nhắc nhở chính mình, nhưng là miệng hé ra, lại trái ngược với tâm ý của mình nói:

"Nhiều nhất là một năm."

"Thật vậy chăng? Thật tốt quá!"

Hai mắt hắn nhất thời phát sáng lên, chạy lên ôm lấy ta, trên mặt ta hôn một cái, vừa cười vừa lại nhảy mà nói:

"Ngươi thật sự là người tốt, ta yêu nhất ngươi"

Nhìn hắn không có tà ý mà cười cười, trong nháy mắt ta có chút thất thần, ta dùng tay vuốt đầu hắn, trong lòng bỗng có nghi hoặc, tại sao ta lại đáp ứng giúp hắn tróc yêu? Chính ta, ta cũng là một yêu mà.

Đúng vậy, ta gọi là Mạc Trường Phong ,vốn là bạch hồ, là hồ yêu ba nghìn bốn trăm bảy mươi mốt tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro