10
Lúc mọi người đang chen chúc trên sàn nhảy, đột nhiên bảy tám vệ sĩ dũng mãnh bước tới ngăn cách ra hẳn một khoảng trống, Pháp Kiều bị vây ở giữa đành dừng động tác lại. Tiếng nhạc đột nhiên tắt lịm, xung quanh có người sợ hãi, có người tò mò đánh giá. Pháp Kiều chỉnh sửa tóc tai lại một chút, bực bội ngẩng lên nhìn người đàn ông lưng hùm vai gấu trước mặt: "Thái Sơn?"
Không thể trách anh vừa liếc một cái đã nhận ra, ai bảo mặt mũi hai anh em nhà đó quá giống nhau.
"Cậu Pháp." Thái Sơn gật đầu với anh, nói: "Lầu hai, mời."
Pháp Kiều nhìn lướt qua lầu hai.
Ngay cả đội trưởng Thái Sơn của đội vệ sĩ cũng đích thân tới đây, người trên lầu là ai cũng không khó đoán.
Tất nhiên Pháp Kiều sẽ không cho rằng Đăng Dương trăm công ngàn việc lại chạy tới nơi này để bắt anh, chắc là trùng hợp mà thôi.
Sự trùng hợp đáng chết này.
Nhưng anh không tỏ vẻ kháng cự, chỉ cầm lấy áo khoác bị ném ở ghế dài lúc nãy vừa được Thái Sơn đưa cho, rũ rũ vài cái rồi nói: "Vậy đi thôi, dẫn đường đi."
Lúc đẩy cánh cửa trên lầu hai ra, đúng thật là Pháp Kiều đã bị tình hình bên trong dọa một chút.
Anh không ngờ bên trong lại có nhiều người như vậy.
Dưới lễ rửa tội của hàng loạt ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Pháp Kiều liếc một vòng đã nhanh chóng nhận ra Đăng Dương đang ngồi một bên. Anh bình tĩnh bước qua, bày ra bộ dáng nhàm chán ngồi bên cạnh hắn, vừa tựa vào sô pha vừa nói: "Sao hôm nay Nhị gia lại có thời gian rảnh mà tới đây thế?"
"Có người chọc giận cậu sao?" Đăng Dương nghiêng đầu hỏi anh.
Hôm nay Đăng Dương mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, thoạt trông còn điềm đạm hơn so với lúc còn ở villa sơn trà.
Pháp Kiều liếc mắt nhìn hắn một cái, cười như không cười nói: "Nhị gia biết rõ mà còn hỏi, nơi này là chỗ nào, anh tới nơi này không phải chỉ để uống trà nói chuyện phiếm chứ."
Từ sau khi Pháp Kiều xuất hiện, mọi người đều thầm kinh hãi.
Đến gần mới biết, vẻ kinh diễm thoáng qua ở dưới lầu không phải do khung cảnh phụ trợ mà do chính bản thân anh đã xuất sắc rồi.
Trên người anh vẫn còn hơi thở của trận cuồng hoan vừa rồi, cổ áo nửa mở, sắc mặt ửng đỏ. Xem ra lời đồn không phải là giả, chỉ với vẻ bề ngoài này thì chuyện anh thượng vị cũng không khó, cái khó là anh lại dám quản cả Đăng Dương, mà hắn còn không hề tức giận.
Xem ra hắn thật sự rất chiều anh.
Lại thấy Đăng Dương nói: "Hôm nay trong những người ngồi đây có không ít nguyên lão nhà họ Trần, cũng coi như là trưởng bối của cậu. Vào cửa mà không cả chào hỏi một câu, sao có thể thất lễ như vậy." Miệng thì nói anh không có lễ nghi, nhưng một chút ý trách cứ cũng không có.
Những người khác vội vàng xua tay nói: "Đâu có đâu có, Nhị gia đừng khách sáo."
"Đúng đúng, tùy ý là được, tùy ý là được."
Ánh mắt Pháp Kiều lập tức quét một vòng xung quanh.
Anh nhủ thầm: Tôi vừa mới tự xưng một tiếng trưởng bối trước mặt cháu trai anh, giờ anh đã tặng cho tôi nhiều trưởng bối như vậy.
Đây gọi là gì? Báo ứng à?
Mặc kệ trong lòng mọi người đang nghĩ gì, chỉ thấy Pháp Kiều ngồi thẳng lưng, cầm ly rượu trước mặt Đăng Dương lên rồi ung dung nói: "Thất lễ với mọi người rồi. Hôm nay tôi đành mặt dày một lần, gọi các vị một tiếng chú bác, ly rượu này coi như tôi nhận lỗi, các vị cứ tùy ý."
Những người khác ngại Đăng Dương đang ở đây nên phải cho anh thể diện, ai nấy sôi nổi bưng ly rượu lên.
Uống xong ly rượu, đề tài bắt đầu quay xung quanh Pháp Kiều.
"Tôi nhìn tuổi tác Thanh Pháp cũng không lớn lắm, vẫn còn đi học phải không?"
"Không đâu, tôi đã tốt nghiệp cấp ba." Pháp Kiều nói: "Trước khi quen biết Nhị gia, tôi cũng không có việc làm ổn định, hiện tại muốn tìm một công việc nhưng lại không có việc gì thích hợp, đó giờ cứ lông bông như vậy."
Pháp Kiều nói rất bình thản, đây là xuất thân mà nguyên thân rất khó đối mặt.
Pháp Kiều nguyên gốc trước kia sợ nhất bị đề cập hai thứ: Xuất thân và trình độ học vấn. Cậu ta luôn cảm thấy bản thân kém hơn người khác một bậc, tự ti không dám ngẩng đầu. Hiện tại Pháp Kiều lại có thể thản nhiên đối mặt với điều này, hơn nữa chỉ với vị trí ngồi ngày hôm nay của anh, dù những người này thầm mắng anh thế nào thì trên mặt vẫn phải giả vờ nịnh nọt.
Đây đều là lợi ích do thân phận này mang đến, chẳng qua nguyên thân không biết lợi dụng, thậm chí còn xem nhẹ.
Quả nhiên có người lập tức nói: "Đơn giản mà, sản nghiệp của tôi có không ít nơi thích hợp với cậu."
"Chỗ tôi cũng có, chỉ cần cậu tới, tôi chắc chắn sẽ giữ chỗ cho cậu."
"Nhưng cũng phải xem Nhị gia có muốn thả người đi hay không... ha ha."
Bọn họ hứa hẹn đủ kiểu, Pháp Kiều cũng thuận miệng đáp lời.
Thỉnh thoảng anh còn nói vài câu với Đăng Dương: "Em nổi tiếng như vậy, về sau xem anh còn dám nói em không làm việc đàng hoàng hay không."
Những người khác tinh ý tiếp tục chủ đề.
Khung cảnh nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Cho đến khi Pháp Kiều chú ý tới người phục vụ tiến lên rót rượu.
Lúc đầu anh không chú ý tới đối phương là bởi cậu ta mặc đồ phục vụ, luôn cúi đầu đứng trong một góc. Giờ cậu ta chủ động tiến lên rót rượu thì Pháp Kiều mới thấy được khuôn mặt kia.
Trong nháy mắt, cảm giác đầu tiên của anh là "kẻ nào không muốn sống như vậy"?
Bởi vì cậu ta thật sự rất giống Đức Phúc, đặc biệt nếu nhìn ở một góc độ nhất định nào đó.
Phải biết, đối với một người đã đọc truyện thì điểm nhấn lớn nhất của truyện cẩu huyết chính là vai thế thân. Nhân vật này không chỉ đạt thành tựu cao nhất trong việc tạo hiểu lầm giữa các vai chính mà còn có thể hoàn thành KPI trong việc thúc đẩy một vai chính thầm lặng bảo hộ một vai chính khác.
Trước mắt, KPI mới chỉ bằng móng tay cái thôi, không biết kẻ nào coi tiền như rác muốn đi đóng góp một khoản.
Pháp Kiều có thể làm gì bây giờ, đương nhiên là cho cậu ta toại nguyện.
"Từ từ." Pháp Kiều dứt khoát duỗi tay che lại ly rượu thủy tinh trên bàn rồi nói: "Cậu ngẩng đầu lên."
Nam sinh được gọi là Tiểu Úc nghe lời chậm rãi ngẩng đầu lên.
Pháp Kiều lập tức thấy người này rất thú vị, có thể nói gương mặt cậu ta được tìm dựa theo Đức Phúc. Có thể là có ai đó muốn thử xem thái độ của Đăng Dương thế nào, hoặc cũng có thể vì Pháp Kiều anh đây quá nổi bật nên mới có kẻ tìm người tương tự anh. Cặp mắt kia là điểm duy nhất giống nhau giữa hai người bọn họ.
Người đứng đằng sau chuyện này hao tâm tổn sức thật đấy.
Pháp Kiều chân thành hỏi: "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à?"
Anh vừa dứt lời, khóe miệng của mấy người đứng trong góc cũng không nhịn được mà giật giật hai lần.
Nam sinh được gọi là Tiểu Úc rũ mắt xuống đáp: "Không có."
Nếu Pháp Kiều anh muốn lấy được hảo cảm của Đăng Dương thì tất nhiên không thể nhắc đến Đức Phúc, anh chỉ hỏi lại: "Thật không? Tôi người này trời sinh đã rất ghét mấy người xinh đẹp, nhất là kẻ có khuôn mặt giống tôi. Nhìn cứ như một sản phẩm lậu được tạo ra từ xưởng gia công thấp kém, khiến người xem mà buồn nôn."
Nam sinh được gọi là Tiểu Úc kia ngẩng phắt đầu, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói mềm mại êm tai mang theo một tia quật cường vang lên: "Trên đời này người giống ngài có đến ngàn vạn, tôi chỉ là một phục vụ nho nhỏ, sợ không gánh nổi lời này của anh."
Mỗi biểu cảm đều gãi đúng chỗ ngứa.
Người yếu thế trời sinh đã có ưu thế dễ khiến người khác đồng cảm, lúc cần thiết thì chỉ cần một vài phản kháng nho nhỏ là có thể đúng lúc tôn lên tính cách quật cường của bản thân.
Hay lắm, ra là một người đã được dạy dỗ qua.
Pháp Kiều quay sang nhìn Đăng Dương thì thấy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, anh bèn tự hiểu ngầm rằng hắn đang cho anh quyền tự quyết.
"Thái Sơn." Pháp Kiều lên tiếng.
Thái Sơn nhanh chóng xuất hiện.
Pháp Kiều giương cằm: "Ném cậu ta ra ngoài, về sau đừng để tôi nhìn thấy."
Anh đã mất công cậy sủng thì phải kiêu ngạo một chút, cố phát huy cái tính hống hách này đến mức chừa hết đường sống.
Không biết có ai dặn dò gì Thái Sơn hay không mà anh ta không trưng cầu ý kiến Đăng Dương đã chấp hành mệnh lệnh của Pháp Kiều, định tiến lên bắt người.
Thái Sơn to con túm Tiểu Úc quả thực giống như đi bắt gà con.
Ngay lúc này, nam sinh vốn nhu nhược bỗng phản kháng kịch liệt.
"Buông tôi ra!" Thậm chí cậu ta còn nhanh chóng tránh thoát hai tay Thái Sơn, sau đó trực tiếp đi tới quỳ rạp bên ghế Đăng Dương, vừa nắm lấy vạt áo của hắn vừa nghẹn ngào nói: "Nhị gia, cầu xin ngài tha cho tôi đi."
Pháp Kiều cạn lời tại chỗ, anh liếc Thái Sơn một cái.
Thái Sơn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, căn bản không để ý tới anh.
Tiểu Úc bên kia còn đang khóc lóc kể lể: "Tôi chỉ là một người phục vụ nhỏ, chỉ muốn bình yên sống qua ngày thôi. Tôi biết bản thân không sánh được với ngài Pháp đây, nhưng lời nói vô ý của ngài ấy có thể khiến tôi mất việc, tôi đã làm gì sai ư? Mong Nhị gia làm chủ, cho tôi một con đường sống."
Không có lý nào Thái Sơn không bắt được người, Pháp Kiều không quan tâm liệu Đăng Dương có muốn giữ người này lại không, nhưng anh vẫn phải diễn cho tròn vai của mình.
"Chỉ là người phục vụ nho nhỏ? Chỉ muốn sống yên ổn?"
Pháp Kiều cười như không cười: "Cậu mở miệng đã gọi tôi là ngài Pháp, người phục vụ bình thường nào biết được tôi là ai, ở đây cũng chưa ai nhắc tới, vậy ai đã nói cho cậu?"
Tiểu Úc lập tức ngây ngẩn.
Pháp Kiều nói tiếp: "Cậu xem, giả vờ ngây thơ như vậy đâu có thú vị, có đúng không."
Nhưng Tiểu Úc cũng phản ứng nhanh, cậu ta oán hận nhìn Pháp Kiều nói: "Tôi biết ngài Pháp đây bất mãn với tôi, nhưng có ai không biết người bên cạnh Dương Nhị gia tên gì đâu. Ngài Pháp tự xưng xuất thân của mình không cao nhưng lại cố tình làm khó người thường như chúng tôi, lẽ nào là đang chột dạ?"
Miệng lưỡi sắc bén như vậy sao?
Pháp Kiều thay đổi chiến lược ngay tại chỗ, anh nhìn về phía Đăng Dương, lười biếng nói: "Nhị gia tới giải trí mà cũng không biết tìm người nào mới mẻ chút, ghét bỏ em đấy à?"
Đăng Dương lạnh nhạt nói: "Càng nói càng không ra gì."
Pháp Kiều a một tiếng: "Thế hôm nay em nói thẳng một câu, có cậu ta sẽ không có em, có em thì không có cậu ta, Nhị gia ngài tự quyết định đi."
Đăng Dương còn chưa mở miệng, Tiểu Úc bên kia đã giành nói trước.
Lúc này cậu ta không giả vờ nữa, thậm chí còn khiêu khích nhìn Pháp Kiều mà nói: "Tôi nghe nói ngài Pháp cùng Đức Phúc của nhà họ Nguyễn cũng có hai phần tương tự nhau, chẳng lẽ ngài cũng cảm thấy bản thân là một sản phẩm lậu thấp kém sao?"
Pháp Kiều có thể chắc chắn Tiểu Úc này xuất hiện là để nhắm tới Đức Phúc.
Cậu ta mở miệng là có thể gọi ra tên Đức Phúc, đây đại khái là con át chủ bài của cậu ta.
Không biết người đằng sau cậu ta là ai mà lại biết được Đăng Dương đối xử với Đức Phúc khác biệt, nghĩ cũng biết người dám đối nghịch với hắn không nhiều lắm.
Đăng Dương còn chưa tức giận, Pháp Kiều đã cầm một ly rượu đổ dọc theo đỉnh đầu cậu Tiểu Úc kia.
Lúc đối phương còn đang khϊếp sợ, trong ánh mắt hiện đầy vẻ không dám tin, Pháp Kiều đã nói: "Nói không biết lựa lời thì cũng phải xem mình có bản lĩnh đó không.
Ai cũng có vài nét tương tự với người được thích kia, chỉ cần Nhị gia để ý thì đừng nói giống một người họ Nguyễn, kể cả họ Mã, họ Vương hay gì cũng được. Đức Phúc đang ở nước ngoài, người hiện tại bên cạnh Nhị gia không phải cậu ta, càng không phải cậu, mà là tôi- Pháp Kiều."
Tiểu Úc đột nhiên tức giận chồm lên.
Cậu ta giơ tay định tát Pháp Kiều một cái.
Nhưng tay mới giơ nửa chừng đã bị một cánh tay khác cản lại, có thể thấy rõ gân xanh nổi lên trên cánh tay kia, bàn tay to lớn thấy cả từng khớp xương chính xác giữ chặt cổ tay của cậu Tiểu Úc kia. Lúc cậu ta bị ném ra ngoài, bên trong còn có thể nghe thấy tiếng bụp một cái do đầu đập vào sàn nhà.
Không ai ngờ được Đăng Dương sẽ tức giận.
"Nhị gia."
"Nhị gia."
", đừng tức giận, đừng tức giận nữa."
Mấy lão già kia đều bị hành động đột ngột không kịp phòng ngừa của Đăng Dương dọa sợ, nhao nhao mở miệng.
Mà nam sinh chật vật bò dậy từ trên mặt đất như đã điên rồi.
Cậu ta bị Thái Sơn túm chặt tay không thoát được nhưng vẫn nhìn chằm chằm Pháp Kiều.
Cậu ta nói: "Người khác không biết nhưng tôi lại rất rõ ràng, Đức Phúc mới là chính chủ, anh chẳng qua chỉ là một thế thân, là kẻ đáng thương mà thôi!"
Cậu ta lại nói tiếp: "Anh cho rằng anh ghê gớm lắm sao?
Anh sẽ không có kết cục tốt, anh đắc ý không được bao lâu nữa đâu."
Cậu ta tiếp tục hét lên: "Pháp Kiều, anh là đồ...... Buông tôi ra!"
Pháp Kiều nghe mà thất thần vài giây, thậm chí anh còn hoài nghi Tiểu Úc này có phải cũng là độc giả không biết tại sao lại xuất hiện ở đây giống mình không.
Đăng Dương kéo suy nghĩ của anh trở về, hắn nhíu mày nói với Thái Sơn: "Lôi xuống đi!"
Thanh âm cuồng loạn bên tai hoàn toàn biến mất.
Dáng vẻ của Đăng Dương giờ phút này chẳng giống người vừa mới ra tay với người khác chút nào. Hắn đường hoàng ngồi xuống, áo sơ mi vẫn thẳng thớm như cũ. Sau khi nhìn xung quanh một vòng, hắn mới thong thả nói: "Những người ngồi đây hôm nay đều không phải người ngoài, có vài lời tôi muốn nói rõ. Mấy năm nay mẹ tôi lèo lái nhà họ Trần, mấy người đã sớm bất mãn với bà, trong tập đoàn không ngừng đấu đá lẫn nhau, tôi cũng lười quản. Tôi hiểu mấy người còn đang hoang mang chưa dám chắc điều gì, nhưng chỉ cần hiệp nghị cổ phần lão thái gia viết năm xưa vẫn còn hiệu lực, chỉ cần Đăng Dương tôi còn ở nhà họ Trần thì tôi có thể đảm bảo ngày nào các người còn ở công ty, ngày đó sẽ không bị đói chết. Nhưng các người cũng đừng đem những thủ đoạn xấu xa, dơ bẩn đó diễn trước mặt tôi."
Một đám đàn ông trung niên ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không biết có bao nhiêu ám hiệu qua lại giữa những ánh mắt với nhau.
"Nhị gia nói lời này quá đau lòng."
"Đương nhiên chúng tôi tin tưởng năng lực của Nhị gia."
"Lão Tiết." Đăng Dương không có phản ứng gì với những lời này.
Hắn gọi tên người tổ chức buổi tụ họp ngày hôm nay một lần nữa - chính là người đàn ông trung niên béo ú khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Từ lúc Đăng Dương ra tay, lão Tiết đã lặng lẽ lùi ra đằng sau, ước gì không ai thấy mình.
Hiện tại bị điểm danh công khai như thế, ông ta chỉ có thể ló mặt ra.
Ông ta xoa cái trán không tự giác toát ra mồ hôi lạnh, lúng túng đáp lời: "Nhị gia."
"Tôi nhớ năm đó ông vẫn luôn đi theo cha tôi đúng không?"
"Vâng, đúng vậy." Lão Tiết gật đầu.
Đăng Dương đan hai tay đặt lên đầu gối, góc nhìn của hắn là phải ngẩng lên mới nhìn thấy đối phương, nhưng sự áp bách từ người có địa vị cao lại khiến cả không gian có chút ngột ngạt.
"Mấy năm ba tôi mất, tôi thấy cân nặng của ông ngày càng tăng lên."
Sắc mặt Lão Tiết trướng đến tím tái, cười không được, không cười cũng không xong, nghẹn đến mức cả người giống một con chuột béo phì đang run rẩy.
Cuối cùng ông ta miễn cưỡng nặn ra một câu: "Vậy tôi sẽ ăn ít một chút."
Đăng Dương không nhanh không chậm nói: "Đúng là nên ăn ít một chút, tránh cho não của ông bị nhồi đầy đến mức không tỉnh táo."
Lão Tiết sợ hãi không chịu được, mới đầu xuân mà mồ hôi của ông ta cứ chảy ròng ròng như nước, chảy dọc theo cằm rồi xuống trước ngực, thấm ướt một mảng nhỏ áo sơmi.
"Trở về chuyển lời cho anh cả một tiếng." Đăng Dương không có chút tự giác nào về cảm giác áp bách trên người mình, dương như hắn muốn mượn lần nổi giận với Tiểu Úc để nhân cơ hội nói ra mục đích của mình: "Nếu anh cả muốn thăm dò cái gì, kêu anh ấy trực tiếp tới tìm tôi, nhưng nhà họ Nguyễn không phải đối tượng hợp tác trước mắt của tập đoàn, nói anh ấy khỏi cần phí sức."
Pháp Kiều nghe đến đó mới biết hóa ra người sau lưng Tiểu Úc là anh cả của Đăng Dương- Trần Minh Hiếu.
Khó trách Tiểu Úc kia có thể hiểu rõ mọi chuyện.
Lão Tiết đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, thời điểm Đăng Dương nói ra hai chữ 'anh cả', ông ta đã biết tất cả chuyện ngày hôm nay không thế giấu được Đăng Dương. Trong lòng mỗi người ở đây đều hiểu rõ, sau trận đấu này của nhà họ Trần, cục diện sẽ lại có biến hóa.
Đăng Dương đúng lúc đứng dậy.
Hắn mặc chiếc áo vest mà Lê Thượng Long đã chuẩn bị trước, thong thả cài lại hai nút áo trước bụng.
Sau đó nhìn về phía lão Tiết còn đang thất hồn lạc phách: "Loại việc này, tôi hy vọng không có lần sau."
Lão Tiết lắp bắp nói: "Vâng, vâng ạ."
Giây tiếp theo, Đăng Dương liền dẫn người đi ra ngoài, Pháp Kiều tự giác xách áo đi theo sau.
Vừa ra đến cửa, đột nhiên anh đứng lại.
Pháp Kiều cũng nhìn sang, vừa lúc phát hiện nam sinh bị Thái Sơn đuổi ra cửa đang bị ấn ở trên tường, cậu ta cũng nghiêng đầu nhìn về phía này.
Góc kia khá tối nhưng Pháp Kiều vẫn thấy rõ ánh mắt oán hận của cậu ta.
Chắc cậu ta hận mình vì đã nhảy ra cản trở giữa đường lắm nhỉ.
Đăng Dương đi đằng trước đột nhiên mở miệng: "Lê Thượng Long, tìm cho cậu ta một bác sĩ."
"Bác sĩ?" Lê Thượng Long hỏi lại.
Đăng Dương nhíu mày: "Chỉnh lại đôi mắt, từ nay không cho cậu ta bước vào Hà thành nửa bước."
Lê Thượng Long đột nhiên quay đầu nhìn Pháp Kiều một cái.
Sau đó anh ta lập tức xoay người cúi đầu nói: "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro