Chap 29
Có phải đã sai lầm khi quay về đây..
Có phải đã sai lầm khi nhìn thấy nhau..
Có phải đã sai lầm khi gạt bỏ nhau..
Có phải đã sai lầm không..
Vương Nguyên cảm nhận, bản thân mình dạo này có lẽ khóc nhiều hơn là cười. Và giọt nước mắt này luôn luôn rơi ở ngay tại ngôi nhà này, và cũng rơi chỉ duy nhất một người – Vương Tuấn Khải. Rốt cuộc cậu cũng không thể hiểu, tại sao lúc nào mình cũng phải đối mặt với nhiều loại tình huống trớ trêu. Biết bao nhiêu lần cậu đã giải thích rõ ràng với anh rồi mà. Vậy mà lúc nào Vương Tuấn Khải cũng có nhiều cảm xúc bộc lộ ra trước mặt cậu. Thật tình Vương Nguyên không thể hiểu rõ, con người thật của Vương Tuấn Khải là ở đâu. Lúc đầu thì ôn nhu nhẹ nhàng, vậy mà khi cậu lỡ nói sai một chút anh liền nổi giận. May thay là không lôi cậu ra đánh đập, Vương Nguyên cảm thấy sợ hãi.
Tự bản thân nhiều lần suy nghĩ, cũng không hiểu đã làm sai cái gì mà lúc nào cũng bị người khác ép bức như vậy. Càng suy nghĩ, Vương Nguyên càng khóc nhiều hơn, cảm giác mỗi ngày đều bị dồn ép như thế thật khó chịu. cậu càng nghĩ, biết bao giờ thì kí ức cuối cùng còn thiếu xót mới hồi tỉnh đây. Cậu mệt mỏi lắm rồi, mỗi ngày cứ phải sống trong cái cảnh này có ngày sẽ chết mất. Vương Nguyên thật không hiểu, kí ức quan trọng đến mức như vậy sao. Nhớ ra thì sẽ được gì, bản thân cậu hiện tại cũng ổn rồi mà. Nhưng Vương Tuấn Khải luôn miệng nói cậu quên anh, chẳng lẽ kí ức ấy liên quan đến anh chăng. Bao lần, Vương Nguyên đã tự an ủi bản thân rồi mà, Vương Tuấn Khải nhất định sẽ không phải là cái con người mà cậu quên mất được. Vương Nguyên ôm lấy đầu, cố gắng trấn an bản thân. Cơn đau bỗng ập tới không báo trước, cảm giác đau đớn như hàng mũi kim cắm chặt vào. Những hình ảnh mập mờ dần xuất hiện, nhưng kí ức bị lãng quên cứ thảy hiện ra. Đau quá – Vương Nguyên ôm chầm lấy đầu – đau quá ai cứu cậu mau đi…..
"Tuấn Khải lại đây mau nhanh lên
Nguyên Nguyên đi chậm thôi em, coi chừng bị té đó……"
****
"Anh à mau xem con cún dễ thương chưa kìa, oa em muốn có nó
Ngoan về nhà anh mai sang cho em, đừng chạy nữa…"
****
"Khải Khải…..chúng ta kết hôn nhé..
Nguyên Nguyên…em nói gì ??
Chúng ta kết hôn nhé anh...
Được đợi anh học xong chúng ta sẽ kết hôn..."
Vương Nguyên nhìn thấy hình ảnh, nhìn thấy mọi thứ nhìn thấy người con trai mà cậu yêu quý. Người đó càng ngày càng dần dần được nhìn rõ ràng. Ánh mắt cậu hốt hoảng người đó người đó chính là – Vương Tuấn Khải. Sau đó thì Vương Nguyên thấy trước mắt tối sầm lại, một không gian bao trùm lấy, tối đen như mực.
"Vương Tuấn Khải – em xin lỗi..."
****
Chạy thật nhanh, bỏ lại mọi thứ bỏ đi những khúc mắc trong lòng, một mình Vương Tuấn Khải cứ lao như điên lên tầng bậc cầu thang của chung cư. Bản thân anh đau lắm, Vương Nguyên đến bây giờ nhìn thấy anh đã sợ hãi như vậy. Có phải trước đây những gì anh làm đều là sai lầm không. Ngay cả khi nhìn thấy bàn tay nắm lấy của anh, cậu cũng hốt hoảng không ngừng. Ánh mắt nhìn anh cũng chả ấm áp như xưa. Ngay từ đầu – Vương Tuấn Khải anh đã bước sai đường mất rồi. Bảo rằng sẽ làm cho cậu đau, sẽ cho cậu hiểu thế nào là thống khổ của cuộc đời. Vậy mà mới được nửa đường anh đã muốn bỏ cuộc, muốn tha cậu. Vương Tuấn Khải – người ngu ngốc chính là bản thân mình. Rõ ràng yêu Vương Nguyên đến vậy mà vẫn nhẫn tâm làm cậu đau làm cậu khóc, rồi đến mức nhìn thấy anh mà vô thức sợ hãi như vậy. Cái này chính là nhân quả ở đời. Có lẽ từ đây anh cũng mãi đã mất đi Vương Nguyên rồi.
Một mình đứng trên sân thượng chung cư, Vương Tuấn Khải mặc kệ mọi thứ mà gào thét điên cuồng. Suy nghĩ rât nhiều, anh cũng chấp nhận sẽ từ bỏ Vương Nguyên. Sẽ trả lại cho cậu tháng ngày êm đềm phía trước. Sẽ âm thầm ở bên cạnh cậu, sẽ im lặng theo dõi cuộc sống sau này của cậu. Chính là hôm nay sẽ nói rõ, vậy mà vẫn là không thể. Vẫn để Vương Nguyên hiểu lầm, anh muốn hành hạ bản thân cậu. Trong hốc mắt của anh đỏ hoe, những giọt nước mắt rốt cuộc cũng kìm không được mà chảy xuống. Ai bảo con trai thì không được khóc chứ, hiện tại Vương Tuấn Khải anh không tài nào giữ nổi nữa rồi. Anh ngồi thụp xuống, gào thét mà khóc, đau lòng cho tình cảm này của mình. Suốt cuộc đời này anh có lẽ cũng không còn đủ cam đản để gặp lại Vương Nguyên nữa rồi. Vì chính anh là người cứa vào trái tim yếu ớt ấy nhiều nổi đau. Vương Nguyên – tha thứ cho anh một lần có được hay không. "Vương Tuấn Khải thật sự xin lỗi em..."
Ngồi được một lúc, Vương Tuấn Khải vội lau khô nước mắt đứng dậy đi về nhà mình. Dù sao cũng đã ra quyết định vậy rồi, trước sau cũng phải nói. Thà hiện tại nói cho dù có đau cũng không sao. Chứ càng để lâu, anh nhất định sẽ không tài nào làm được. Bước nhanh về nhà, trong lòng anh có cảm giác hồi hộp lạ kì. Bản thân cũng không biết mình tại sao lại bị như vậy. Đứng trước cửa, Vương Tuấn Khải ngần ngại không biết vào trong đối diện với cậu ra làm sao. Ban nãy còn hung dữ, chạy ra ngoài, bây giờ vào nói rằng kể từ mai không cần đi làm à. Vương Tuấn Khải – chính anh là kẻ đã làm nên bức tường ngăn cách với Vương Nguyên rồi. Cánh cửa được mở ra, Vương Tuấn Khải bước vào trong, khi ngước mắt lên. Đập ngay vào cảnh tượng, Vương Nguyên đang nằm sõng soài dưới đất, trên mũi những giọt máu chưa khô vẫn còn đọng lại. Hình ảnh ấy gián tiếp làm một Vương Tuấn Khải băng lãnh đến đau cũng khiếp sợ. Đôi chân chạy thật nhanh đến trước mặt cậu, khi nãy còn bình tĩnh bao nhiêu, thì hiện tại rối ren bấy nhiêu. Anh đã sai khi bỏ mặc Vương Nguyên ở đây một mình mà – Vương Tuấn Khải chính anh đã giết chết cậu rồi….
"Vương Nguyên – anh xin lỗi..."
Ôm cậu, anh chạy thật nhanh xuống dưới nhà, trong lòng anh như lửa đốt nếu cậu có chuyện gì, người ân hận chính là anh. Đang chạy thì đụng phải người, tính xin lỗi thì nhận ra hắn ta chính là Dịch Dương Thiên Tỉ. Nhưng hiện tại anh không hơi sức đôi co với hắn, trước nhất cứu Vương Nguyên cái đã.
"Vương Nguyên em ấy bị làm sao?"
"Đừng nói nhiều, mau lấy xe ra nhanh lên". Vương Tuấn Khải gào lên.
Cả hai người đưa Vương Nguyên đến bệnh viện rất nhanh chóng. Cậu được chuyển vào phòng cấp cứu, Vương Tuấn Khải rất muốn vào trong nhưng vị bác sĩ đã không cho phép anh làm vậy. Cả người Vương Tuấn Khải như mất hồn, nếu Vương Nguyên có chuyện gì anh nhất định sẽ giết chết bản thân mình.
"BỐP thằng chó chết mà đã làm gì Vương Nguyên hả?". Vương Tuấn Khải nhận được một cú đấm của Thiên Tỉ nhưng anh chẳng màng trả lời, mặc kệ để hắn ta đánh. "BỐP mày nói mau BỐP mày điếc hả? BỐP thằng chó mày chịu nói chưa hả? BỐP"
"DỪNG TAY HAI NGƯỜI LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ? BỐP". Một cú giáng vào mặt Thiên Tỉ. "BỐP". Một cú giáng vào Vương Tuấn Khải. "Vương Nguyên rốt cuộc bị làm sao hả Vương Tuấn Khải... Cậu mau nói cho tôi biết..."
"Nhất Lân…..tôi cũng không biết….khi vào đã nhìn thấy Vương Nguyên như vậy……"
"Vương Tuấn Khải cậu là đồ đại ngốc, là đồ điên biết rõ là Vương Nguyên mang bệnh trong người, vậy mà hết lần này đến lần khác hành hạ cậu ấy…"
"Cậu nói cái gì Vương Nguyên mang bệnh..?"
"Vương Tuấn Khải cậu giả ngu hay là ngu thật hả? Cậu có biết vì sao Vương Nguyên không nhớ cậu không? Rồi tại sao trước đây lại đột ngột bỏ rơi cậu không?? Bởi vì Vương Nguyên mang trong mình khối u ác tính, cậu ấy sợ ở lại sẽ đem phiền phức cho cậu. Nhưng ông trời vẫn thương cậu ấy, cho cậu ấy được sống, chỉ là không nhớ đến cậu, chỉ là đôi mắt không được như người bình thường. Ấy thế mà cậu cũng tìm hiểu không ra hả? Vương Tuấn Khải – cậu tài giỏi như vậy không lẽ những chứng cứ như vậy cũng lục không ra hả? NÓI ĐI..."
Vương Tuấn Khải im lặng, những lời nói của Nhất Lân cứ lản vản bên tai anh. U não, ác tính, đôi mắt, Vương Nguyên đã cam chịu như vậy vì anh. Vậy mà Vương Tuấn Khải anh không thèm hiểu còn ngang nhiên hành hạ cậu. Đồ tồi, anh chính là một thằng chó chết mà
"Và cậu có biết bây giờ Vương Nguyên ra sao không? Cậu ấy bị di căng, trong não lại phát ra khối u chỉ còn sống được ba tháng. Nhưng nhờ ơn cậu, Vương Nguyên hiện tại sống chết ra sao cũng còn không biết..."
Lưu Nhất Lân đưa Vương Tuấn Khải đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, đôi chân không còn đứng vững được nữa. Chính anh hại chết Vương Nguyên rồi, chính anh là người gián tiếp gây ra thương đau này mà. Vương Nguyên – làm ơn đừng xảy ra chuyện gì, cà đời này anh sẽ ân hận mà chết mất..
"Vương Nguyên…..làm ơn đừng làm sao?"
Chí Hoành như không đứng vững khi nghe chính miệng Nhất Lân nói Vương Nguyên hiện tại vẫn còn khối u. Nước mắt cứ vô thức rơi, người bạn thân yêu quý của Chí Hoành cậu, tại sao ông trời lại nỡ đối xử nhẫn tâm như vậy chứ. Cậu ấy đã làm gì nên tội, mà hết thảy lần này đến lần khác đều phải chuyện thiệt thòi. Và Chí Hoành cũng không biết bản thân mình bị người khác lôi đi từ bao giờ cho đến khi người đó hét vào mặt.
"NÓI cậu biết Vương Nguyên làm ở nhà Vương Tuấn Khải bao lâu rồi hả?"
"Em ….em..."
"CHÁT khốn nạn, cậu dám lừa dối tôi.."
"Anh….anh tại sao lại hủy tất cả chứng cớ.."
"CHÁT cậu không đủ tư cách hỏi tôi…"
"Em không đủ tư cách? Rốt cuộc anh xem em là gì ? Dịch Dương Thiên Tỉ anh tỉnh lại có được không, Vương Nguyên suốt đời cũng không thể yêu anh. Tại sao mãi cứng đầu vậy..."
"CHÁT câm mồm, cậu câm mồm cho tôi CHÁT tôi sẽ không tha cho cậu.."
Thiên Tỉ lạnh lùng bỏ đi, Chí Hoànhngồi thụp xuống đất khóc nức nở, rốt cuộc mọi chuyện sẽ đi thành như thế nào cơ chứ....
Liệu rằng cuộc sống này có đủ phép màu để lay chuyển chúng ta không...- Hãy đợi câu trả lời đi nhé....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro