Chap Ngoại
Từ lần đầu cưới nhau đến nay đã hơn bảy năm, Phác Trí Mẫn được Điền Chính Quốc cưng chiều đến tận trời . Phác Trí Mẫn chính là bà hoàng của nhà họ Điền a. Thật hạnh phúc .
Bất quá hiện tại Phác Trí Mẫntâm trạng cực không tốt. Điền Chính Quốc sang nước ngoài gần hai tháng rồi chưa về . Không biết bận thế nào , một tuần có khi chỉ gọi về một cuộc .
Bận lắm sao ?
- Chính Quốc , anh đã công tác xong chưa ? Khi nào anh về ?
Phác Trí Mẫn nằm bẹp trên giường , điện thoại đặt ở tai , âm thanh cực kỳ dễ vỡ .
"Công việc hơi rắc rối. Vẫn chưa thể về . Làm sao ?"
Điền Chính Quốc bên kia giọng đầy mệt mỏi đáp .
- Ưm. . Anh phải giữ sức khỏe
. . Em rất nhớ anh .
Phác Trí Mẫn cảm thấy cay cay sống mũi , cắn môi kìm nén .
"Bảo bối , không được khóc . Em khóc , tôi sẽ không thương em nữa."
"Chính Quốc. Nhìn xem có đẹp không ?"
Đột nhiên bên kia có giọng nữ nhân vang lên , còn nghe Điền Chính Quốc nói cái gì "Đẹp. . Quyến rũ . Tôi thích a."
à ? Không phải là ?
- Chính Quốc. . Anh không thương em nữa sao ?
" Ừm. Em khóc , tôi kh——"
Điền Chính Quốc bên kia còn chưa nói hết câu đã nhíu mày nhìn màn hình hiện lên dòng chữ " Cuộc gọi đã kết thúc "
Rốt cuộc lại nghĩ bậy bạ gì ? Thật là .
Điền Chính Quốc thở dài một tiếng cất điện thoại. Nữ nhân bên cạnh cười đối hắn hỏi .
- Sao ? Lại là cậu vợ nhỏ ở nhà à ?
- Không biết lại nghĩ gì . Chắc là đang khóc rồi .
- Thật đáng yêu a. Bữa nào để chị dẫn cậu ấy đi chơi nha ?
- Làm ơn . Chị đừng đụng tới vợ em .
Điền Chính Quốc giật mình trừng mắt với nữ nhân bên cạnh. Bản thân cũng không muốn chú ý tới nữ nhân này , tâm trí chỉ đang mơ màng hướng về người kia .
*
Điền Chính Quốc kéo vali vào nhà . Vừa tháo giày , không biết từ đâu có hai vật nhỏ đu ấy hai chân hắn cọ cọ .
- Baba ~ baba ! Baba về rồi !
kookie cùng Tiểu Bạch đua nhau gọi .Điền Chính Quốc nở nụ cười , tay kéo vali , chân chậm rãi cẩn thận đi từng bước đến sofa . Hai đứa nhỏ từ chân hắn bò lên , một đứa nằm trên đùi , một đứa ôm bụng . minie ở phòng bếp cũng chạy một mạch ra sofa , bò lên lưng ôm cổ hắn .
- Baba Điền , sao lần này baba đi lâu vậy ? Babi mỗi ngày đều thẫn thờ ôm con a. Rồi có khi vừa ăn vừa khóc nữa cơ .
kookie từ bụng hắn ngẩng đầu thành thật kể , hai đứa nhỏ còn lại cũng gật đầu đồng tình .
- Baba a~ Có phải baba hết thương babi rồi phải không ?
minie ôm cổ tròn mắt hỏi .
- Ai nói con ?
- Là chúng con đi qua thấy cửa phòng mở , nghe babi khóc , còn nói :" Anh không thương em nữa ."
- Ừm . Ba đứa thay đồ rồi đi ngủ. Gần mười giờ rồi .
- Dạ .
Ba đứa nhỏ đồng thanh , lần lượt hôn môi Điền Chính Quốc rồi kéo nhau chạy về phòng .
Điền Chính Quốc mang đồ vào phòng . Cửa mở ra đập vào mắt chính là người kia nằm dài úp sấp trên giường . Đặt vali cùng áo khoác gọn gàng xong , hắn liền nhẹ nhàng nằm đè lên người kia , môi khẽ lướt qua tai nhỏ .
- A !
Người dưới thân giật mình lúc đầu muốn vùng vẫy , sau đó cảm nhận được hơi ấm cùng bờ môi quen thuộc liền thả lỏng thân thể. Trong lòng đã vui mừng muốn khóc , bất quá bên ngoài không thể hiện ra .
- Bảo bối . Tôi về , em không vui sao ?
Điền Chính Quốc cười hỏi. Tay chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ thon dài của người bên dưới .
Phác Trí Mẫn mang đầy ủy khuất mím môi không đáp.
- Làm sao ? Em không thích , tôi sẽ đi.
- Anh đi đâu mặc kệ anh ! Em không quan tâm !
Cậu lần đầu tiên lớn tiếng với Điền Chính Quốc như vậy , này chứng tỏ là rất uất ức cùng tức giận đi ?
Thấy bảo bối đẩy mình rồi trốn vào nhà tắm , hắn nửa ngồi nửa nằm cười khổ .
Phác Trí Mẫn áy náy cắn môi. Bản thân đáng lẽ không nên to tiếng với người kia. Là sợ hắn bên ngoài có người khác nên mới tức giận . Lỡ hắn bỏ đi thì sao ? Muốn mở cửa xem nhưng lại không dám . Rốt cuộc cậu đành ngậm ngùi cởi đồ đi tắm .
Cả người ngập trong nước , Phác Trí Mẫn nhìn sơ qua một lượt. Ngực bằng phẳng không có cái gì ngoài hai thứ nhỏ nhỏ kia , eo bụng lại không thon gọn, mông cũng. .
Tổng thể chẳng ưa được chỗ nào , nói sao vẫn là không bằng nữa nhân mềm mại uyển chuyển. Người kia . . Chịu được hơn bảy năm cũng rất tốt rồi .
Vậy . . Phải từ bỏ sao ?
Không muốn .
- Em thất thần gì ?
- A.
Phác Trí Mẫn đột ngột bị một luồng hơi ấm đằng sau bao lấy , eo được cánh tay cứng rắn cẩn thận ôm ấp .
- Chính Quốc. . Anh vào đây khi nào ?
Cậu theo bản năng dựa sát vào cơ thể người kia , môi mọng mở ra.
- Nói tôi nghe , em suy nghĩ bậy bạ cái gì ?
Điền Chính Quốc bỏ ngoài tai câu hỏi của Phác Trí Mẫn , một động tác đơn giản đem cậu quay lại ngồi trên đùi đối diện với hắn .
Phác Trí Mẫn nhìn người trước mặt quần áo đầy đủ , ngay cả vạt áo vẫn nguyên vẹn giấu trong lưng quần , duy nhất một thân ngấm nước bình lặng ôm mình hỏi .
- Em——
- Không nói dối .
. .
- . . Anh hết thương em . . Có phải anh muốn ly hôn không ?
- Em nói gì ?
- Em biết em không bằng nữ nhân mềm dẻo ngoài kia . Ôm không thoải mái cũng không biết chiều anh . . Anh——
Phác Trí Mẫn ánh mắt cùng giọng mang đầy ủy khuất. Còn chưa hết câu đã bị bàn tay to của người kia chặn lại. Điền Chính Quốcnghiêm túc nhìn thẳng mắt cậu .
- Bảy năm qua em vẫn ngốc vậy sao ? Không tin tưởng tôi một lòng với em có phải không ? Đồ ngốc như em nếu thả ra ngoài đường , chắc chắn sẽ bị người khác dụ dỗ bắt mang đi . Bảo bối đáng yêu như em , làm sao tôi nỡ buông ?
- Nhưng nữ nhân kia. .
- Là vợ bạn tôi . Em ăn dấm chua nhiều không ngán sao ?
Điền Chính Quốc cong khóe môi , kéo cậu vào nụ hôn ngọt ngào sau hai tháng xa cách.
Phác Trí Mẫn ấm lòng , trút bỏ nỗi lo ôm cổ hắn , hé miệng rộng hơn một chút . Triền miên hồi lâu , Điền Chính Quốc biết người kia hít thở không thông mới luyến tiếc dứt ra.
-Trí Mẫn , em nhớ tôi không ?
- N. . Nhớ . . Nhớ anh nhiều lắm. . Anh— anh có nhớ em. .
- Tôi cũng rất nhớ em .
Hắn hôn mũi cậu , sau đó cố định thắt lưng cậu ra khỏi phòng tắm .
- Ngâm nước lâu không tốt . Tôi bế em vào giường .
- Chính Quốc, anh thay đồ đi . Đồ ướt. . Anh bị bệnh thì sao ?
Phác Trí Mẫn cuộn chăn bông ngồi trên giường , lo lắng nắm tay hắn . Điền Chính Quốc quay người vào phòng tắm , lúc sau đi ra cả người chỉ cuốn chiếc khăn tắm . Khóa cửa , tắt điện , xong liền đến giường đè lên người Phác Trí Mẫn.
- Em mở to mắt vậy là ý gì ? Chuẩn bị xong ?
- Đừng nói . Anh tự nhiên . . Nhưng em—— A. .
Phác Trí Mẫn không nén được tiếng rên khi cổ trắng nõn bị người kia vồ vập tấn công . Điền Chính Quốc từ cổ rải từng hôn ngân xuống đến bụng có chút to của người dưới thân . Nhằm chỗ nhạy cảm nhất của cậu mà tham lam cắn mút . Hai đầu ngực hồng nộn có chút to hơn lúc trước như toát ra mê hương quyến rũ hắn .
Điền Chính Quốc bên trên cùng Phác Trí Mẫn môi lưỡi giao triền , bên dưới bàn tay đã lưu manh chạm tới huyệt khẩu đóng chặt , một ngón tay nhẹ nhàng đẩy vào nới lỏng , tiếp tục thêm hai ba ngón giúp nhau mở rộng hậu huyệt . Phác Trí Mẫn bởi vì lâu không có làm , mặt mũi hơi nhăn lại , hai tay run run ôm lấy tấm lưng rộng lớn của nam nhân .
Điền Chính Quốc nhấp một cái , quy đầu bị huyệt khẩu ngậm chặt không buông . Kìm nén lại , hông động thêm một lần , côn thịt thô to cứng rắn cùng hậu huyệt khớp với nhau không chừa một khẽ hở nào .
Phác Trí Mẫn hai mắt sương mù đẫm nước , nhìn hắn nỉ non xin động . Điền Chính Quốc hôn lên má cậu , bên dưới điên cuồng ra vào , giống như là bù cho thời gian qua không làm vậy . Lúc thỏa mãn bắn dòng tinh dịch vào hậu huyệt ấm nóng đầy ẩm ướt kia , hắn môi đặt cạnh tai cậu thì thầm.
- Bảo bối , em có biết trên cơ thể em , nơi nào là tôi hứng thú nhất không ?
Phác Trí Mẫn vừa thở dốc vừa đỏ mặt lắc đầu ôm hắn .
- chính là ở đây , và ở đây .
Điền Chính Quốc tay đặt trên môi cậu , sau đó di chuyển tới hai đầu ngực đỏ hồng trên bờ ngực phập phồng nói . Còn chưa kịp để Phác Trí Mẫn đỏ mặt , hắn đã tiếp tục thỏ thẻ :
- Tối nay cùng tôi bù đắp yêu thương thời gian qua đi .
Điền Chính Quốc không biết mệt liên tục lăn lăn Phác Trí Mẫn trên giường nệm êm .Điền Chính Quốc giống như lửa , Phác Trí Mẫn lại là dầu hỏa , kết hợp với nhau chính là khó gì ngăn cản . Không thể trách Điền Chính Quốc không biết yêu thương người kia , lại càng không thể trách Phác Trí Mẫn . Chính là giữa hai người có một tình yêu bền vững ngọt ngào , dây tơ hồng nối hai ngón út với nhau , thêm cả mũi tên tình yêu của thần Cupid . Tất cả cùng nhau hòa quyện bao bọc lấy thứ tình yêu không biết hồi kết kia của hai người .
Lúc tờ mờ sáng sắp thiếp đi , có thể nghe thấy từng âm thanh rõ mồn một kia phát ra. Câu lần đầu tiên người kia nói , cũng là sau này có thể Phác Trí Mẫn sẽ không bao giờ quên.
" Phác Trí Mẫn , bảo bối , tôi yêu em."
_________________________________
cảm ơn mọi người đã ủng hộ min trong thời gian qua*hôn chụt chụt*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro