Chương 1

*Đỉnh lưu: Ý nói một nghệ sĩ có số lượng fan khổng lồ, họ có số lượng fan lớn đến nỗi làm người khác phải thán phục.*

*Thất Trung: Viết tắt của trường Trung Học Phổ Thông Số Bảy.*

Giữa Tháng Tám, tiếng ve kêu cuối cùng cũng dừng, nhường chỗ cho những con đom đóm lập lòe như đốm lửa.

Chạng vạng, Duy Ngọc từ bên ngoài trở về, hắn cưỡi xe đạp địa hình phóng như bay vào cổng chính của khu chung cư, túi lưới treo trên tay lái chứa một chiếc áo bẩn vừa được thay ra sau khi chơi bóng.

Tai Duy Ngọc đeo một cặp AirPods, hắn đang nói chuyện điện thoại với bạn học của mình, “Tao chính thức đi làm vào ngày 1 Tháng 9, mấy hôm trước tao có đến trường gặp lãnh đạo để xin dạy thử, sáng nay bọn họ gọi tới thông báo nói đã sắp xếp để tao dạy lớp 11 rồi.”

“Quào! Duy Ngọc trâu bò ghê, tao còn đang nghĩ liệu mày có muốn trở thành trợ giảng cho giáo sư không đấy.”

“Trâu bò cái khỉ khô ấy, nếu làm giáo viên dạy Hóa cho ban Xã Hội hoặc hai ban năng khiếu thì tao thà tới làm trợ giảng còn hơn.”

“Cũng ổn mà… Ít ra sẽ không phải bận bịu nữa, thậm chí còn thoải mái hơn rất nhiều so với viện nghiên cứu, đúng chứ? Hơn nữa cũng sẽ không ảnh hưởng tới chuyện ôn thi lên nghiên cứu sinh của mày. Ầy, mày thật sự từ bỏ việc được cử đi đào tạo đấy à? Hay là mày suy nghĩ lại coi sao? Tao cảm thấy chuyện đó không quan trọng lắm đâu, mày chăm chỉ như thế…”

“Đã nói là đừng nhắc tới chuyện này nữa, mày thấy tao chưa đủ bận à? Cúp máy đây, tao về đến nhà rồi.”

“Được rồi, thế thì chúc thầy Ngọc học trò khắp thiên hạ, ánh xuân rọi…

Tút tút tút..

Duy Ngọc chẳng muốn nghe thêm mấy lời đỗ nghèo khỉ của gã, hắn nhanh chóng gỡ xuống tai nghe, nhấn phím tắt. Bỗng di động vang lên một nửa giai điệu còn lại của bài hát đang nghe dở trước khi nhận điện thoại.

"Nếu như tôi gặp cậu ấy ở trong góc phòng.

Tình cờ có một cơn gió thổi đến khiến tóc cậu ấy rối tung.

Tôi sẽ chìa ra bàn tay còn vương hơi ấm.

Nói với cậu ấy rằng bầu trời ngày mai sẽ càng quang đãng hơn.”

*Đây là bài hát Tiểu Vương do Mao Bất Dịch sáng tác và trình bày, lời dịch mình lấy từ nhà Dừa Dã*

Nhà của Duy Ngọc nằm trong một khu chung cư mới ít người ở, sau khi chính thức được nghỉ hè vào tháng bảy, hắn với bố mẹ mới chuyển tới nơi này. Căn hộ nhà họ Bùi ngụ tại dãy cuối cùng, đối diện cửa sổ là một cái hồ nhân tạo, phía bên kia mặt hồ có một cái công viên đầm lầy.

Mật độ dân số thấp lại còn cách xa trung tâm sầm uất, khi màn đêm buông xuống cả tòa chung cư trông rất yên ắng và tĩnh mịch.

Trong lúc đi ngang qua một dãy nhà thì bỗng nhiên một tiếng “Bịch!” truyền đến.

Duy Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

Xa xa, những ngọn núi che khuất ánh tà dương, bóng đèn đường của khu chung cư mới vừa được mở lên, mà ở phía dưới lại có hai cậu con trai bộ dáng như học sinh trung học đang đánh nhau. Hay nói một cách chính xác hơn là đơn phương bạo lực.

Hai người này ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, kẻ ra tay đánh người vóc dáng cao to hơn một chút. Duy Ngọc đã từng thấy qua hai lần, hắn biết thằng nhóc này cũng là hàng xóm sống ở quanh đây, là một cậu chàng đẹp trai thích trượt ván giả bộ ta đây ngầu lòi nhưng hắn lại không rõ cậu ta là con cái nhà nào.

Đứa nhỏ hàng xóm thô lỗ đẩy ngã người còn lại xuống đất khiến cho cậu nam sinh kia va trúng cái thùng rác công cộng cỡ lớn, âm thanh ban nãy chính là do tiếng vang của thùng rác vọng lại, lưng của cậu ta va chạm mạnh như thế chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi.

Thằng nhỏ lảo đảo ngã xuống, nhãi con hàng xóm vẫn không chịu bỏ qua tiếp tục xông tới nhấc chân đạp vào người cậu bé, chẳng hay đã đá trúng chỗ nào rồi mới có thể khiến cho đối phương ngay lập tức kêu lên đầy đau đớn như thế.

Học sinh cấp ba thời nay đều hung tàn tới như vậy hả?

Duy Ngọc bất thình lình chống một chân xuống đất phanh lại chiếc xe đạp địa hình sau đó nhấn nút tạm dừng phát nhạc.

Nhãi con to lớn nhà hàng xóm quả thật quá dữ tợn cậu chàng không những không ngừng tay mà còn quay sang chế giễu và mắng mỏ, "Con mẹ nó muốn làm bộ làm tịch đến khi nào? Đệch mợ mày giả vờ giả vịt này!”

Nhãi con vẫn chưa hài lòng, nó tàn nhẫn đạp cậu bé thêm mấy cái nữa khiến cho đối phương phải cuộn tròn lại che chở cái bụng của mình, vừa tránh né vừa nhỏ giọng xin tha.

Khoảng cách quá xa mà giọng của cậu bé lại khá yếu ớt cho nên Duy Ngọc nghe không rõ cậu bé đã nói những gì, hắn chỉ nghe nhãi con to lớn vẫn không ngừng rủa vài câu thô tục.

Nam sinh đó hẳn là cũng nhìn thấy Duy Ngọc ở phía bên này nhưng lại không mở miệng cầu xin giúp đỡ. Có rất nhiều trường hợp thanh thiếu niên bị bạo hành hiểu rất rõ chuyện nếu như nhờ tới viện trợ chắc chắn sẽ tránh được một lần nhưng về lâu về dài mức độ bị bắt nạt sẽ còn nghiêm trọng hơn thế này nữa, cho nên bọn họ hiếm khi lên tiếng nhờ sự trợ giúp từ người lớn.

Duy Ngọc – kẻ sắp trở thành giáo viên thực tập dạo gần đây đặc biệt chú ý những dạng tin tức xã hội như thế này.

“Làm gì đấy!” Duy Ngọc lớn tiếng ngăn cản, hắn nói với nhãi con nhà hàng xóm, “Tôi biết nhà của cậu đấy nhé, còn không chịu dừng tay tôi sẽ đi tìm bố mẹ cậu đó!”

Nhãi con quay đầu lại, cực kì vô lễ đáp, “Cút, bớt nhúng tay vào chuyện người khác!”

Duy Ngọc chuyển hướng tay lái, xe đạp địa hình lăn bánh về phía hai cậu học trò rồi dừng lại, một chân hắn chống trên mặt đất, chân còn lại vẫn đặt trên bàn đạp, hắn nhướng mày nhìn cậu chàng to lớn rồi nói, “Đánh nhau giỏi nhỉ? Đến đây, đánh với tôi này.”

Hắn tháo xuống tai nghe điện thoại, nhét chúng vào túi quần.

Cậu chàng to lớn ngó chừng hắn.

Duy Ngọc đáp lại bằng một bộ dáng hờ hững với hàm ý muốn đánh thì nhanh cái tay lên, còn không thì mau cút cho xa.

Duy Ngọc mới vừa trở về sau nửa buổi chơi bóng, hắn mang một đôi giày bóng rổ, mặc quần đùi thể thao, gân gót chân chắc khỏe cùng với cơ bắp tay rắn rỏi, để lộ ra tứ chi một màu da rám nắng.

Một thanh niên nằm trong độ tuổi hai mươi, thân cao hơn mét tám, cách ăn mặc giống sinh viên khoa Thể Dục, biểu cảm như muốn gây gổ tới nơi, liếc mắt nhìn thoáng qua sẽ cho cảm giác là kiểu người không dễ chọc.

Nhãi con nhà hàng xóm thân hình to lớn hơn nhiều so với bạn học cùng trang lứa nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một cậu học trò mà thôi, cậu chàng đành xổ ra một câu, “Đồ điên.”. Sau đó lại nhìn cậu bé đang nằm trên mặt đất bằng một loại ánh mắt ghê tởm rồi chạy nhanh như bay, quẹo một cái đã chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Duy Ngọc thật sự không muốn cùng con nít đánh nhau, thế này cũng tốt đỡ gặp phải rắc rối. Hắn nhìn xem người bị đánh, cậu bé đang cố gượng người ngồi dậy, cả cơ thể trông vô cùng chật vật, khuỷu tay phải bị tróc một mảng da lớn, máu tươi đầm đìa, cú va chạm ban nãy quả thực quá mạnh.

“Em có thể đứng lên được chứ? Có cần tôi đỡ em không?” Duy Ngọc hỏi.

“Không cần đâu.” Nam sinh nhíu mày hiển nhiên là đang cố nén cơn đau, thằng bé chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”

Duy Ngọc lại hỏi, “Nhà em cũng ở gần đây à? Mau mau trở về nhà đi.”

Cậu chàng xốc lên mí mắt, tỉ mỉ đánh giá hắn rồi mới đáp, “Không ở nơi này.”

Duy Ngọc phát hiện ra bộ dạng của thằng bé thật sự rất ưa nhìn, làn da trắng, một đôi mắt to bị tóc mái che phủ chút ít, thoạt nhìn là kiểu hướng nội, ngại ngùng, hệt như một cô bé vậy. Trong số các nhóm thanh thiếu niên bị bạo hành xác thực có không ít những cậu học trò với dáng vẻ thiên về nữ tính như vậy.

Tầm mắt của Duy Ngọc đảo tới đảo lui ngay tại miệng vết thương máu me nhầy nhụa kia của cậu, hắn nói, “Xung quanh chỗ này không có phòng khám, nhà em có xa lắm không?”

Cậu chàng trả lời, “Cách mấy trạm tàu điện ngầm.”

Duy Ngọc mở miệng, “Em đã thành thế này rồi mà vẫn còn muốn đi tàu điện ngầm? Chỉ e là vừa mới bước vào toa đã dọa cho người ta chết khiếp, ai không biết còn tưởng cậu bị xác sống cắn đấy.”

Cậu chàng lặng thinh không lên tiếng.

Giúp người thì phải giúp cho trót, đưa Phật phải đưa tận Tây Thiên, Duy Ngọc bèn mở lời đề nghị, “Nhà của tôi cách vài bước chân là tới, để tôi giúp em xử lí vết thương trước nhé?”

Cậu chàng từ chối, “Không cần… Không cần đâu.”

Duy Ngọc nói, “Theo tôi đi, bố mẹ của tôi đều là bác sĩ.”

Hắn quay đầu chiếc xe địa hình rồi xuống dưới dắt bộ, phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, cậu chàng lẽo đẽo theo hắn về nhà.

Đi bộ ở khu chung cư thêm vài chục mét nữa sau đó rẽ vào một góc là tớ căn hộ nhà họ Bùi.

“Em cứ ngồi thoải mái đi.” Sau khi vào cửa Duy Ngọc nói vọng lên trên lầu, “Mẹ! Mẹ có ở nhà không thế? Bố! Mẹ?”

Không một ai lên tiếng trả lời. Cậu chàng đứng ở cạnh cửa nhìn vào trong.

Duy Ngọc đành phải nói, “Chắc là chưa tan làm rồi. Tôi đi tìm hộp cứu thương, em ngồi xuống trước đã.”

Nam sinh bước vào trong, đoán chừng là sợ làm bẩn sô pha cùng với thảm lót nên cậu chàng không chịu ngồi mà cứ đứng ở khoảng trống phía trước bàn trà.

Duy Ngọc xách tới hòm thuốc rồi nói, “Thế thì để tôi đến, sẽ đau đấy, em chịu khó nhịn một chút.”

Cậu chàng mở miệng trong sự hoài nghi, “Anh có biết làm không đấy?”

“Không biết.” Duy Ngọc mở ra chiếc rương y tế sau đó đáp, “Hay là em tự làm?”

Nam sinh nghe ra được giọng điệu đùa giỡn của hắn, lặng im không nói.

Duy Ngọc giúp cậu rửa sạch máu dính trên miệng vết thương, kế tiếp lại khử trùng bằng dung dịch sát khuẩn rồi mới thoa thêm một lớp cồn Etanol, cuối cùng mới đến thuốc tím tinh thể, thao tác dứt khoát, gọn gàng vô cùng.

Vết thương nơi khuỷu tay của cậu chàng trông thật khủng khiếp, là cái loại trầy da chỉ xuất hiện khi té ngã cực mạnh cho nên phải khử trùng nhiều lần một chút. May mắn là không cọ trúng thứ gì bẩn thỉu, nếu không hẳn là phải tiêm thêm mũi uốn ván rồi.

Nhóc con này chịu đau cũng giỏi đấy, Duy Ngọc ban đầu còn nghĩ cậu bé chắc hẳn sẽ khóc nào có ngờ từ đầu tới cuối nó không thèm rên lấy một tiếng.

Duy Ngọc hỏi: “Người ban nãy là bạn học của em à, tại sao cậu ta lại đánh cậu?”

Nam sinh, “…”

Duy Ngọc lại tiếp tục hỏi, “Nhà em cũng không ở gần đây, tới chỗ này làm gì?”

Nam sinh, “… Cậu ấy gọi em tới.”

Duy Ngọc, “Cậu ta kêu một cái em cứ thế nghe theo?”

Vẻ mặt của cậu chàng mỗi lúc một trầm trọng, lúc đỏ lúc trắng.

Duy Ngọc dựa vào biểu cảm cũng như giọng điệu của cậu chàng thì bỗng dưng hắn đoán ra một loại tình huống có khả năng xảy ra nhất, hiện tại hắn có hơi lúng túng.

Thoa xong tím tinh thể, miệng vết thương cũng được xử lí tốt, nam sinh mới mở miệng, “Anh cũng là bác sĩ à?”

Duy Ngọc trả lời, “Tôi không, trong nhà có hai người còn chưa đủ hay sao? Cả nhà đều đi làm bác sĩ hết thì những tháng ngày về sau làm sao mà sống nổi chứ.”

Nam sinh khe khẽ nở nụ cười như muốn tán thành quan điểm của hắn.

Duy Ngọc nói, “Tôi là giáo viên cấp ba, dạy môn Hóa.”

Nam sinh, “…?”

Duy Ngọc hỏi, “Sao vậy, trông tôi không giống hả?”

Đương nhiên không giống rồi, hắn trẻ như thế, hơn nữa ngày hôm nay còn ăn mặc thế kia, nhìn kiểu nào cũng giống sinh viên, sao có thể là giáo viên cấp ba được?

Nam sinh nói, “Em không có ý đó.”

Duy Ngọc cười sảng khoái rồi mới lên tiếng, “Không có ý đó thì tốt, hiện tại tôi chưa phải là giáo viên. Khai giảng xong tôi sẽ thành sinh viên năm cuối, học kì này phải đến trường THPT để thực tập. Mấy hôm nữa mới tới ngày tựu trường cấp ba, tới khi ấy mới được tính là thầy giáo.”

Hắn cầm lấy cuốn “Tâm lí học giáo dục Trung Học” đặt ở ngăn phía dưới bàn trà, sau đó giơ lên cho cậu chàng xem, hắn giải thích, “Ái chà, hai ngày này tôi vẫn luôn rơi vào trạng thái nước đến chân mới nhảy. Biết đâu tới lúc đó tôi lại dạy em thì sao, em học trường nào đấy?”

Nam sinh, “Chắc là… Không thể đâu.”

Trường cấp ba trong toàn thành phố nhiều vô số kể, thật sự sẽ không trùng hợp đến mức Duy Ngọc tới trường của cậu bé này làm giáo viên thực tập chứ. Hắn cất lại cuốn sách về vị trí cũ sau đó thu dọn bông băng đã qua sử dụng rồi nói, “Thế em là học sinh trường nào? Cấp ba phải không?”

“Em học ở Nhất Trung, khai giảng xong là lên 12 rồi.” Nam sinh trả lời.

Chỗ làm của Duy Ngọc là Thất Trung chứ chẳng phải Nhất Trung, “Đúng ha, tôi đây không thể dạy em rồi.”

Nam sinh mở miệng, “Thầy ơi… Thầy có thể cho em mượn một bộ quần áo được không?”

Chiếc áo phông trên người cậu chàng rất bẩn, là vết tích lưu lại của trận đánh nhau ban nãy cùng với vài vệt máu.

“Mặc thế này về nhà sẽ bị mẹ em phát hiện.” Cậu chàng nói.

Duy Ngọc thông suốt, đáp lời, “Cậu không nói chuyện mình bị bạo hành cho bố mẹ biết à? Chuyện như vậy… Xảy ra bao lâu rồi?”

“Chỉ có lần này thôi. Thật đấy ạ. Em không muốn mẹ em phải lo lắng, bà mà biết chắc chắn sẽ phát điên.” Giọng nói của nam sinh mỗi lúc một nhỏ, “Bà ấy là mẹ đơn thân, thầy không hiểu được loại gia đình thế này đâu… Không hiểu cuộc sống của tụi em.”

Vừa rồi lúc mới bước vào cửa cậu đã thấy ngay ảnh treo tường ở bên cạnh cầu thang, tất cả đều là ảnh chụp đi du lịch của người này với bố mẹ của hắn, có áng mây phía Nam vùng nông thôn Tây Bắc, có cánh rừng tuyết ở Bắc Âu, có đỉnh núi Trường Bạch, có dãy Bờ Biển Vàng, cũng có một vài khung hình chỉ là những bức ảnh ngẫu nhiên được chụp hàng ngày.

Một nhà ba người đều có nụ cười hạnh phúc tương tự nhau. Rõ ràng người này có một gia đình trọn vẹn đủ đầy.

“Thương thế trên cánh tay của cậu sợ rằng không giấu được, mẹ cậu vẫn sẽ phát hiện ra thôi.” Duy Ngọc nói.

“Không đâu, mỗi ngày bà ấy có rất nhiều việc phải làm, bà không nhìn kĩ em làm gì.” Nam sinh trả lời.

Duy Ngọc, “…”

“Được rồi.” Hắn đứng dậy kiếm cho cậu chàng chiếc áo phông cũ của mình.

“Cảm ơn. Em có thể dùng ké toilet không ạ?” Nam sinh sau khi được Duy Ngọc cho phép mới bước vào phòng vệ sinh rửa sạch mặt và tay của mình, sau đó mới đổi mới y phục, hẳn là cậu chàng đã thấy được nhãn hiệu của bộ đồ, biết chắc nó giá trị xa xỉ, thậm chí quần áo còn hệt như mới, thẳng cho tới khi đi ra cậu bèn nói với Duy Ngọc, “Em sẽ giặt sạch rồi trả lại cho thầy.”

Duy Ngọc đáp, “Không cần đâu, bộ đồ này tôi mua về nhưng chưa mặc qua lần nào, lúc đó sơ ý giặt sai cách nên sợi vải bị rút lại mặc không vừa nữa, tặng em đó.”

Nam sinh kiên trì nói, “Em nhất định sẽ trả lại.”

Cậu chàng vẫn luôn rụt rè như vậy. Một đứa nhỏ lớn lên trong một gia đình không có cha, người mẹ lại chẳng mấy quan tâm, là kiểu người thiếu thốn tình thương, trông rất tự ti. Lại còn có khả năng thích người cùng giới, thậm chí bị người khinh khi cũng không dám nói với người trong nhà. Học sinh cấp ba thời nay thật sự quá phức tạp rồi.

“Quần áo không cần phải trả lại đâu.” Duy Ngọc mở miệng, “Cậu là con trai, đừng suốt ngày yếu đuối như thế, cũng đừng quá để tâm vào những chuyện vặt vãnh, vì người hoặc sự việc không xứng đáng mà để bản thân phải ấm ức là một hành động không mấy thông minh.”

Duy Ngọc nói một cách khéo léo thế nhưng nam sinh này nghe thoáng qua vẫn hiểu, cậu chàng ngây người vài giây sau đó đáp, “Em hiểu, cảm ơn thầy.”

Đầu tháng chín, toàn bộ học sinh tiểu học và trung học đều phải đến trường.

Thất Trung cũng được tính là một trường trọng điểm trong thành phố, tuy rằng kém hơn một chút so với Nhất Trung nhưng kết quả đạt được trong kỳ thi tuyển sinh đại học mỗi năm không tồi chút nào.

Giờ ra chơi của ngày tựu trường, toàn bộ Thất Trung tiến hành nghi thức chào cờ đầu tiên của học kì mới. Buổi lễ tổ chức trên sân thể dục dưới bầu không khí vô cùng hào hùng mà ở phía bên kia khuôn viên có một đôi nam nữ lớp 11 trốn ở dãy hành lang đã bị chủ nhiệm khoa bắt ngay tại trận.

Chủ nhiệm Triệu là giáo viên môn Vật Lý, ngày thường vẫn luôn có mặt tại văn phòng tổ Lý Hóa của khối 11, ông lôi hai cô cậu học trò này tới hỏi chuyện rồi bắt đầu phê bình.

Bên trong văn phòng còn có vài vị giáo viên đang cúi đầu soạn bài.

Thầy giáo thực tập Duy Ngọc, ngày thứ nhất vào nghề được phân ngồi ở góc bàn phía trong cùng bận bịu làm PPT cho tiết giảng đầu tiên. Hắn ngẩng đầu nhìn hai người học trò bị chủ nhiệm Triệu lôi vào, con chuột đang cầm trong tay nhanh chóng khựng lại.

Cậu trò này chẳng phải là chàng thiếu niên ngày ấy bị đánh trong khu chung cư nhà hắn đấy sao? Chẳng phải thằng bé luôn miệng nói “Em học ở Nhất Trung, khai giảng xong là lên năm cuối rồi” à???

Khí chất của cậu chàng so với tháng trước rõ ràng có sự thay đổi rất lớn, tóc ngắn hơn một chút không che đi cặp mắt nữa, biểu cảm trên mặt làm gì có tí nhát gan nào, ngược lại còn có loại bất cần đời cợt nhã đây.

Một đôi nam nữ trốn trong hành lang thì có thể làm gì được nữa? Chủ nhiệm Triệu không mấy ngạc nhiên.

Bởi vì chúng vừa mới lên 11 cho nên chủ nhiệm Triệu vẫn chưa thể nhận mặt được đám học trò này, ông lên tiếng hỏi, “Hai em tên gọi là gì? Học ở ban nào? Mới vừa kéo cờ một cái đã trốn đi, một chút kỉ luật cũng không có là sao?”

Nữ sinh cúi đầu, cả gương mặt đỏ bừng.

Nam sinh đút hai tay vào trong túi áo đồng phục của trường, vẻ mặt vô tội đáp, “Phạm Hoàng Minh là tên của em.”

Loại tên kiểu này vừa nghe đã biết ngay là bịa đặt rồi có được không? Chủ nhiệm Triệu cười khẩy nói, “Ok, nếu em không phải tên Phạm Hoàng Minh vậy thì sau này cũng phải cải danh thành Phạm Hoàng Minh cho tôi!”

Nam sinh ngay lập tức vứt luôn cái tên giản dị, tầm thường Phạm Hoàng Minh sang một bên, sau đó sửa lại thành một cái tên tràn đầy tính tổng giám đốc ngang ngược trong tiểu thuyết ngôn tình, “Vậy thầy hãy gọi em là Phạm Ngọc Bảo nha.”

Chủ nhiệm Triệu, “…”

Mấy vị thầy cô giáo đang soạn bài cũng nhịn không được mà nở nụ cười, bầu không khí trong văn phòng tổ Lý Hóa thoáng chốc ngập tràn sự vui vẻ.

“Phạm Ngọc Bảo” thật sự khiến cho Duy Ngọc được một phen mở rộng tầm mắt.

Đây mà là đứa bé phải chịu nhiều oan ức, đáng thương ấy hả? Chắc không phải bị ai đó đoạt mất xác đâu ha?

“Em ấy tên là Phạm Khôi Vũ.” Một vị giáo viên dạy môn Vật Lý ngồi ở bên cạnh nói, “Chủ nhiệm Triệu, thầy đừng nghe em ấy nói linh tinh.”

Người thầy giáo này vốn là giáo viên khối 10 được điều lên đây, ông nhận ra cậu học trò này.

Chủ nhiệm Triệu giật mình hỏi lại, “Tôi còn đang nghĩ xem là ai đây, rặn cả ngày trời mới nhớ ra, em chính là Phạm Khôi Vũ?”

Mấy thầy cô giáo khác nghe vậy cũng tò mò ngẩng đầu lên đánh giá cậu học trò lớp 11 danh tiếng lừng lẫy này. Riêng chỉ có mỗi Duy Ngọc là chẳng hiểu gì cả.

Cậu chàng tên là Khôi Vũ kia hai tay vẫn cứ đút vào túi, nhếch miệng đáp, “Em biết là em nổi tiếng, em cũng hổng ngờ mình nổi tới vậy luôn, em tự nhận mình là đỉnh lưu của Thất Trung, chắc không ai phản đối đâu nhỉ?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro