#4. Summertime Sadness (Lana Del Rey)
Elio bần thần dắt xe ra khỏi cổng biệt thự, đôi mắt đỏ lên như sắp khóc của Marzia khi tiễn cậu ra cửa ám ảnh Elio tới mức cậu chỉ muốn lao ra khỏi mùa hè của Crema rồi chạy tới một nơi nào đó để trốn đi những thực tại phũ phàng và ám ảnh trong quá khứ đang bủa vây lấy cậu.
Elio sợ việc phải thấy ai đó lâm vào hoàn cảnh tương tự như cậu, vì cậu biết họ sắp phải trải qua một cảm giác mất mát đau đớn mà cậu thì chả giúp được gì. Marzia ít ra còn có thể biết Francesco sẽ tới Rome, chẳng như cậu, cậu không còn nhận được chút liên lạc nào sau cuộc gọi trong ngày lễ Hanukkah 4 năm trước.
Liệu cậu có nên khuyên Marzia từ bỏ hay không? Liệu có nên để mọi thứ chỉ là đơn phương? Cậu chẳng biết, nhưng cậu nghĩ, cứ để Marzia hành động theo lí trí của cô ấy, giống như cậu năm xưa cũng thế...
___________
Elio đẩy xe vào vườn qua cánh cổng phụ nhỏ được xây mới lại của Villa Albergoni. Trên chiếc bàn ăn ngoài vườn, cậu thấy một tấm khăn trải bàn màu trắng sọc xanh, hình như vừa được thay mới sáng nay.
"Thấy sao, đẹp chứ con trai?"
Elio quay đầu lại, bà Annella đang ngắm nghía tấm khăn, tay kìa cầm một túi lưới đầy cà chua và phô mai Mozzarela.
" Mẹ đặt may nó vào tuần trước ở một tiệm may trong thị trấn, Chiara làm việc ở đó" - Bà Annella đặt đống cà chua lên mặt bàn. - " Đưa cái này cho Mafalda nhé, mẹ có việc cần ra ngoài bây giờ, à mà ba con sẽ không về ăn trưa đâu, con không cần phải trốn ông ấy như thế."
Elio rúm ró người lại vì biết mẹ đã nói trúng tim đen mình, cậu gật gật đầu rồi hôn tạm biệt bà Annella.
"Mẹ cháu bảo đưa thứ này cho dì" - Elio xách túi lưới đựng cà chua và miếng Mozzarella gói trong giấy báo đặt lên bàn bếp.
"Tốt đấy, tối nay chúng ta sẽ có pizza Napoli" - Dì Mafalda trông có vẻ hài lòng về chỗ phô mai. - "Và bít tết kiểu Florence, hãy chắc chắn cháu có một cái bụng đói để ăn bữa tiệc tối nay đi!!"
"Tiệc?" - Elio nhướn mày.
"Ồ phải rồi, chúng ta chưa nói với cháu điều này, mà ta nghĩ tiết lộ giờ cũng hơi mất vui, cứ chờ đến tối nhé, nhà Perlman sắp đón một người khách đặc biệt đấy... " - Dì Mafalda nháy mắt. Làm dáng vẻ bí ẩn.
"Khách sao?" - Elio càng ngờ vực hơn. - "Năm nào nhà chúng ta chả có khách chứ?"
"Ừ, phải, nhưng đây là người đặc biệt hơn những người khách khác" - Dì Mafalda vẫn kiên quyết không nói tên vị khách kia.
"Đúng là xàm thật, cháu chả quan tâm 'mấy vị khách đặc biệt' đó là ai đâu" - Elio nhún vai, cho tay vào túi quần rồi bỏ đi. Cậu dường như đã quá quen với việc Villa Albergoni đón những vị khách du lịch hiếu kì từ phương Tây tới mảnh đất Crema này hàng năm, quen luôn việc phải chia sẻ phòng ngủ, đồ ăn, không gian, mọi thứ cho một tên chết tiệt xa lạ nào đó đến biệt thự vào mỗi mùa hè.
Dì Mafalda nhún vai, rửa sạch đống cà chua rồi xắt lát mỏng, chuẩn bị làm món pizza đế dày kiểu Napoli. Làm việc cho gia đình Perlman từ những năm 70, tính tới giờ cũng đã ngót nghét tới gần 20 năm, dì quá hiểu thằng cháu láu cá của mình cũng như việc nó chả có hứng thú gì với khách khứa tới chơi mỗi mùa hè.
Chỉ trừ con người đó.
Dì thở dài, có những kí ức không dễ quên đi dù cho nhiều năm trôi qua. Dù ngoài mặt làm thinh, nhưng trong lòng dì rất hiểu thằng nhóc cảm thấy thế nào. Từ việc ông bà Perlman đồng ý cho con trai mình đi du lịch với người đó tới Roma xa xôi, dì đủ hiểu thứ tình cảm của thằng nhóc 17 tuổi dành cho chàng sinh viên Mĩ năm đó là gì.
"Mọi thứ đều là quá khứ cả rồi" - Dì thẫn thờ nhào đống bột mì trắng. - "Chắc thằng bé khổ tâm lắm"
Ngoài vườn ngập mùi thanh thoát của những quả đào và mơ chín nhất, nắng rực rỡ nhảy múa long lanh trên mặt hồ bơi bằng đá. Tiếng các bản hòa tấu quen thuộc của Frank Sinatra phát ra từ máy quay đĩa vang vọng trong phòng khách. Bản pop "Bad" chiếm sóng đài phát thanh của Michael Jackson đang réo rắt trên đài RAI*. Elio thả mình xuống ghế gỗ trắng ngoài vườn, chiếc kính râm đen trên mắt che đi mọi cảm xúc của gương mặt.
"Khách sao, lại thêm tên ngoại quốc nào nữa chứ?" - Elio đưa hai tay ra sau gáy, suy nghĩ mông lung.
Đầu óc cậu trống rỗng. Trước khi chìm vào một giấc ngủ quen thuộc dưới ánh nắng hè, Elio bật dậy nói với về phía nhà bếp:
"Đừng chuẩn bị phần cá cho cháu nhé!"
Cậu nhận được một cái nhăn mặt từ dì Mafalda, nhưng kệ, mọi thứ chẳng quan trọng nữa, cậu ngước nhìn tán cây trên đầu lần nữa rồi nhắm chặt mắt lại, mọi thứ tối dần đi...
_______________
"Svegliati, Elly" - Bà Annella lay mạnh người con trai.
"Il pranzo è pronto" - Dì Mafalda nói lớn.
"Ơ.. Mẹ" - Elio bừng tỉnh, đã quá trưa, cậu nhìn đồng hồ, chưa gì đã gần một giờ chiều rồi.
"Cháu không định qua đây ăn trưa hay sao? Ta không làm phần cá cho cháu đâu"
Elio đưa tay lên vò vò đầu, kéo áo xuống rồi tắt radio đi, chồng mấy cuốn sách cũ lăn lóc trên ghế lại một chỗ rồi đi về phía bàn ăn.
Cậu kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, để ý rằng chỉ có mình cậu là ăn gà nướng trong khi những người khác đều ăn cá kiếm cuộn. Elio thấy bà Annella đang trò chuyện sôi nổi, gần như tranh cãi với người bạn mà bà mời tới ăn trưa cùng về một vấn đề chính trị nào đó của nước Ý, về những thượng nghị sĩ và các ông thị trưởng lạ hoắc mà cậu chả bao giờ quan tâm. Dì Mafalda thỉnh thoảng chêm vào vào câu phụ họa với bà Annella, tiếng Ý và tiếng Anh lộn xộn vang lên khiến Elio thấy ồn ào. Cậu thấy hơi lạc lõng khỏi mọi người, Elio cho miếng gà cuối cùng vào miệng rồi uống cạn cốc nước đá, cậu đứng dậy khỏi bàn rồi rời đi trong im lặng.
2 giờ 15 phút chiều. Trời đã qua khoảng thời gian nắng gay gắt nhất. Trên hành lang tầng hai có một ban công rất lớn, nắng chiếu qua ban công len lỏi vào từng viên gạch lát sàn. Elio đưa tay lên che trán rồi mở cửa đi vào phòng.
"Ngủ tiếp à? Mình đã ngủ quá nhiều rồi... " - Cậu thả người lên nệm, tay vắt qua mặt, không sao dỗ giấc được.
Elio châm lửa một điếu Malboro rồi thở ra làn khói trắng, dưới sân vườn vẫn là bà Annella và cuộc tranh cãi không hồi kết về chính trị, bầu cử, kinh tế sụt giảm và đồng ITL mất giá.
"Chán thật" - Cậu cắn môi nghĩ - "Chả có gì thú vị cả"
Elio nhìn khắp phòng, vẫn chẳng có gì thú vị xảy đến, giờ thì cậu y hệt cái quạt trần trên đầu vậy, quay đi quay lại các vòng lặp như nhau...
"Tốt hơn hết mình nên nghĩ ra việc gì đó để làm trước khi đợi tới 'bữa tiệc tối của người khách đặc biệt' nào đấy" - Elio lăn lộn qua lại trên nệm rồi ngồi bật dậy. - "À phải rồi"
Cậu dụi tắt điếu thuốc vẫn còn hơn phân nửa rồi mở cửa đi ra ngoài, chạy xuống cầu thang và lao vèo lên chiếc sofa ngoài phòng khách.
"Mình nhớ hồi sáng thấy nó ở đây mà" - Elio lôi một tờ báo được mua cách đây một tuần ra khỏi chồng báo cũ trước khi nó bị dì Mafalda làm đồ nhóm bếp.
"Lịch chiếu Predator* ở Ý!" - Elio sáng mắt lên khi nhìn vào danh sách phim được chiếu ở các rạp tại Ý trong vòng một tuần tới. - "Ngày 15/6, 3 giờ chiều... Là hôm nay sao??"
"Vừa lúc chả có gì để làm, đến rạp chiếu phim một chuyến thôi" - Cậu đứng dậy khỏi ghế, lên phòng thay quần áo thật nhanh, nhét ví vào túi rồi chạy ra xe.
"Ở bán kính 10km quanh đây không có rạp phim" - Elio săm soi bản đồ. - "Coi bộ phải đi vào thị trấn Cremona bằng ôtô rồi"
"Con vào thị trấn nhé, sẽ về trước bữa tối!" - Elio nói với về phía bà Annella đang ngồi đằng bàn.
Chưa để mẹ mình trả lời, cậu đã khởi động cần gạt, lao đi. Khi bà Annella nhận ra con trai đã đi mất thì chỉ còn đám bụi mù từ chiếc Audi 4000s.
"Thiệt tình thằng nhóc này" - Bà thở dài.
______________
"Xin lỗi chị, làm ơn cho tôi qua với" - Elio vất vả chen qua hàng người lộn xộn trong rạp phim. Cậu gần như đã quên mất ngoài "Predator" thì còn khá nhiều phim khác được chiếu ở rạp mấy hôm nay, người ta đổ xô đi xem cũng chẳng lạ.
Họ hầu như hứng thú với những bộ phim tình cảm hài hước mà hầu hết được mua bản quyền từ Bắc Mỹ, phòng chiếu Predator chỉ có chưa tới ba chục người lác đác trên những dãy ghế dài.
Elio thả người xuống băng ghế thứ 3 tình từ cửa vào, rạp rất yên tĩnh, có người còn ngủ luôn rồi, phim còn chưa chiếu mà? Không lẽ bộ phim này nhàm chán tới vậy sao? Cậu hút một hơi dài từ cốc Coca trong tay, đầu hơi tiếc vì lỡ mua vé xem một bộ phim dở, nhưng thôi, vậy cũng tốt, cậu không thích phim tình cảm sến súa. Elio đã nhắc bà Annella không biết bao nhiêu là lần, rằng bà đừng xem lại "La Dolce Vita" nhưng bà đâu có nghe, từ đó cậu đâm ra ghét luôn thể loại phim tình cảm.
Đang ngồi ngọ nguậy trên ghế, Elio chợt thấy đèn trong rạp vụt tắt, cả phòng chiếu tối om, chỉ có tí ánh sáng lờ mờ góc màn chiếu.
"Xin lỗi cậu"
Trong bóng tối, giọng một người đàn ông nhẹ nhàng vang lên làm cậu hơi giật mình.
"Tôi qua được chứ?"
"À vâng" - Elio bất giác dịch chân lui lại cho người đàn ông đi qua. Theo một phản xạ tự nhiên, cậu tự dưng thấy người nôn nao run run, không phải tại phim hay thức ăn đồ uống, chỉ là cậu cảm nhận được giọng nói vừa rồi rất quen thuộc, cậu đã nghe, và nghe rất nhiều lần rồi thì phải. Có điều rạp tối như hũ nút, cậu không thể nhìn rõ gương mặt người đàn ông ban nãy.
Elio chỉ đơn giản là cảm thấy một sự quen thuộc kì lạ. Cậu không thể chờ tới lúc phim bắt đầu chiếu để ánh sáng màn hình rọi lên gương mặt người đàn ông kia. Và trong cái khoảnh khắc ánh sáng chiếu lên gương mặt ấy, Elio giật nảy người, cậu vội cầm cốc nước lên rồi len qua các dãy ghế, mở cửa ra khỏi rạp.
Ra ngoài cửa, Elio đặt tay lên ngực, tim cậu nhảy tưng tưng trong lồng ngực vì hồi hộp và hoang mang. Cậu bước khỏi rạp phim, ngồi thụp xuống băng ghế gỗ ngoài quảng trường, đưa tay lên ôm đầu.
"Sao anh ta lại ở đây?"
______________________
*Predator: Một bộ phim hành động của Mỹ sản xuất năm 1987
*La Dolce Vita: Phim tình cảm lãng mạn của Ý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro