Chương 27: Sự Quyết Đoán Của Tình Yêu
Khi Huy Vũ nói ra những lời ấy, Hoàng Minh không thể phản ứng ngay lập tức. Cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực anh khiến anh cảm thấy như mình đang mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng lại không thể hiểu rõ đó là gì. Anh nhìn Huy Vũ, đôi mắt không chỉ đầy sự bất lực, mà còn chứa đựng sự phức tạp của một cảm xúc không thể lý giải.
Huy Vũ nhìn anh, đôi mắt có chút mơ màng, nhưng cũng đầy kiên quyết. "Tôi không biết liệu mình có đúng hay không. Nhưng tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục sống trong tình trạng mơ hồ này nữa."
Hoàng Minh im lặng một lúc, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều im bặt, chỉ còn lại hai người, với những suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn không thể nói ra. Anh không biết nên làm gì, liệu anh có thể mở lòng mình một lần nữa, hay liệu anh có thể chấp nhận được sự thật này.
Huy Vũ kéo tay Hoàng Minh về phía mình lần nữa, ánh mắt anh nồng nhiệt và đầy quyết tâm. "Hoàng Minh, tôi không muốn từ bỏ. Không muốn bỏ lỡ cơ hội này."
Hoàng Minh cảm nhận rõ ràng sự mãnh liệt trong từng lời nói của Huy Vũ, trong từng cử chỉ của anh. Anh biết rằng mình không thể cứ mãi trốn tránh. Tình cảm của Huy Vũ, dù cho có phần điên cuồng, nhưng lại vô cùng chân thành. Hoàng Minh không thể phủ nhận điều đó, không thể chối bỏ cảm giác mà anh đã giữ kín trong lòng suốt thời gian qua.
"Tôi… tôi cũng không biết mình sẽ làm gì với tất cả những gì xảy ra, Huy Vũ," Hoàng Minh khẽ nói, giọng anh có phần yếu ớt, như thể đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm dài đằng đẵng. "Nhưng tôi không thể cứ mãi đứng im. Tôi cần thời gian."
Huy Vũ nhìn vào đôi mắt anh, rồi khẽ gật đầu. "Tôi sẽ chờ. Không cần vội, nhưng tôi muốn anh biết rằng tôi sẵn sàng ở lại, không chỉ là bạn bè. Chỉ cần anh cũng sẵn lòng."
Hoàng Minh không biết phải trả lời như thế nào. Tình cảm của anh dành cho Huy Vũ có thể đã thay đổi, nhưng anh cần thời gian để hiểu rõ mình muốn gì. Anh không thể bước vào một mối quan hệ mà chưa rõ ràng về mọi thứ, nhưng anh cũng không thể phủ nhận những cảm xúc trong lòng mình.
Một lúc lâu sau, Hoàng Minh nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy tay Huy Vũ. Anh không nói gì, nhưng hành động ấy đủ để truyền tải thông điệp rằng anh đã sẵn sàng mở lòng.
Huy Vũ nhìn vào ánh mắt anh, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng, như thể mọi điều đang dần dần rõ ràng hơn. Và dù chưa có lời hứa nào, nhưng cả hai đều hiểu rằng đây là sự khởi đầu của một hành trình mới, một con đường đầy thử thách, nhưng cũng đầy hy vọng.
---
Đêm đó, khi cả hai nằm xuống giường, không khí giữa họ khác biệt hoàn toàn. Không còn sự ngại ngùng hay e dè như trước, chỉ còn lại cảm giác gần gũi và ấm áp. Hoàng Minh nằm quay mặt vào phía Huy Vũ, nhắm mắt lại, và một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi anh. Huy Vũ cũng cảm nhận được sự thay đổi đó. Anh không cần phải nói thêm gì nữa, bởi anh biết rằng điều quan trọng nhất lúc này là thời gian, và sự kiên nhẫn mà cả hai sẽ dành cho nhau.
"Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, phải không?" Hoàng Minh thì thầm, lời nói của anh như một lời khẳng định cho mối quan hệ này.
Huy Vũ khẽ gật đầu, đưa tay ra ôm lấy Hoàng Minh trong một cái ôm ấm áp, vững vàng. "Vâng. Chúng ta sẽ bắt đầu lại, nhưng lần này, không còn gì phải nghi ngờ nữa."
Và trong đêm yên tĩnh đó, họ chìm vào giấc ngủ, cảm giác như mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro