Chương 50
Bùi Vãn Ý thầm nghĩ, kiểu này chắc sớm muộn gì cũng toi đời dưới tay Khương Nhan Lâm.
Ngay từ lần đầu gặp Khương Nhan Lâm, sự nguy hiểm chết chóc đã ẩn giấu trong từng cái nhíu mày, nụ cười. Càng cố vùng vẫy, lại càng bị hút vào.
Dân chơi biết rõ ma túy nào mới thật sự phê pha.
Vì sợ hãi nên chỉ cần ngửi thấy mùi hương thôi là đã đủ khiến cô Bùi sôi máu.
Mỗi bước tiến gần sẽ như lột trần thêm một lớp xấu xí của bản thân.
Bất giác, từng lớp mặt nạ giả tạo bị bóc phăng.
Trở thành con nghiện cuồng si, bị bản năng nguyên thủy điều khiển.
Ánh đèn vàng mờ ảo, bao trùm căn phòng trong bầu không khí mờ ám.
Chút ánh sáng le lói ấy hắt lên làn da trắng nõn nà, như thể phủ lên một lớp má hồng, trắng pha hồng hào, men theo đường cong chết người kéo dài đến từng tấc da thịt mềm mại, khiêu gợi.
Mái tóc đen nhánh xõa tung trên bờ vai trần nuột nà, cái cằm xinh xắn nhếch lên kéo theo lớp ren trắng nơi cổ, mỗi lần nhấp nhô chậm rãi sẽ khiến cặp tuyết lê ấy lắc lư theo, làm người ta hoa cả mắt.
Sợi dây bạc dài được quấn quanh cổ tay, theo từng động tác mà đung đưa, phát ra tiếng leng keng vui tai. Đôi mắt đen láy như thể ngây thơ vô số tội, nhìn lên em này cưng, nhưng khóe môi lại không hề che giấu nụ cười ranh mãnh.
Bùi Vãn Ý từng nghe được vài lời thốt ra từ cái miệng đáng ghét ấy.
Trên giường, Khương Nhan Lâm keo kiệt, chẳng bao giờ chịu nói lời ngon tiếng ngọt. Chỉ trong khoảnh khắc khó nói nên lời nhất, bị ép buộc bật ra vài tiếng đứt quãng, vậy mà cũng đủ khiến Bùi Vãn Ý thấy sướng rơn.
Giờ phút này, Khương Nhan Lâm như hiểu rõ hơn ai hết vũ khí của mình là gì, quỳ gối trên giường, một tay chống ra sau, một tay mân mê sợi dây bạc dài, đầu ngón tay khẽ lướt qua, từng chút từng chút một, đó là làn da trắng nõn không tì vết mà Bùi Vãn Ý yêu nhất.
Chiếc cằm xinh đẹp ấy ngẩng lên, đôi môi hé mở thở dốc, cùng ánh mắt long lanh ướt át, tất cả như đàn kiến gặm nhấm dây thần kinh, gần như tra tấn người ta đến chết.
Khương Nhan Lâm ngước nhìn người đứng trước mặt, từng chút một hé mở bản thân, phô bày tất cả.
Hơi thở hòa tiếng rên, dưới sự tàn độc đó, rơi vào không gian tĩnh lặng, trở thành nguồn âm thanh duy nhất.
Đôi mắt Bùi Vãn Ý tĩnh lặng như hồ nước sâu thẳm, nhưng Khương Nhan Lâm lại không để cô Bùi được yên, sợi dây bạc trên cổ tay nhẹ lay, theo từng nhịp phập phồng mà vang lên tiếng leng keng ngày càng rõ.
Tần suất lúc nhanh lúc chậm ấy khuếch đại hơi thở, làm rối loạn nhịp tim hết lần này đến lần khác, nhịp tim loạn, đầu óc cũng loạn, đỏ trắng xen lẫn cùng sự mềm mại ấy như va đập vào dây thần kinh yếu ớt nhất, gây ra cơn choáng váng như thiếu oxy.
Một màn tra tấn kéo dài.
Cuối cùng, Bùi Vãn Ý gần như cảm thấy hồn mình bay khỏi xác.
Cơ thể cứng đờ, nhưng đôi mắt lại không chớp lấy một cái, thu hết mọi chi tiết vào tầm mắt.
Người quỳ trên giường bỗng bật cười, dùng sức kéo Bùi Vãn Ý quỳ xuống, dựa vào mép giường.
Những ngón tay vẫn còn vương hơi ấm và ẩm ướt ấy vuốt ve lên môi Bùi Vãn Ý, không cần ra lệnh, cô Bùi đã ngoan ngoãn hé miệng, đưa lưỡi liếm sạch hai ngón tay ấy.
"Ngoan."
Khương Nhan Lâm cuối cùng cũng lên tiếng, khen ngợi cô Bùi.
Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm, mặc cho ngón tay thon dài của ả luồn vào miệng mình, từng chút một tiến sâu vào, giống như những gì đã làm trước đó không lâu, với nhịp độ thong thả, đầy trêu ngươi.
Khi thì sâu hun hút, khi thì rút ra nhẹ nhàng, khuấy đảo đầu lưỡi và đôi môi vốn đã ngoan ngoãn của cô, thật là tùy tiện nhưng khiêu khích.
Khương Nhan Lâm có lẽ là người cao tay nhất trong khoản đùa bỡn lòng người.
Bùi Vãn Ý không chỉ một lần nghĩ vậy, nhưng lại nhận ra mình còn chả muốn kháng cự.
Những gì Khương Nhan Lâm muốn, cô cũng dâng.
Liệu đến cuối cùng, những gì cô không mong, Khương Nhan Lâm có thể bóp nghẹt cô, ép cô phải nuốt trọn?
Bùi Vãn Ý bắt đầu – tràn đầy chờ mong.
Cho đến khi người trước mặt đã rối bời, Khương Nhan Lâm mới hài lòng rút ngón tay ra, cúi xuống hôn lên môi.
Bùi Vãn Ý cứ ngỡ màn tra tấn này đã kết, nào ngờ bất chợt bị kéo ngã xuống giường.
Ngay sau đó, hai tay cô bị kéo lên, trói chặt vào đầu giường bằng dây ruy băng.
Khương Nhan Lâm, tóc dài xõa tung, quần áo xộc xệch, ngồi lên người Bùi Vãn Ý, từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt đầy vẻ đắc thắng.
"Cho chị cơ hội được ra tù trước thời hạn, thế nào?"
Khương Nhan Lâm hài lòng với sự ngoan ngoãn gần đây của Bùi Vãn Ý, hiếm khi đưa ra một lời đề nghị "nhân đạo".
Bùi Vãn Ý thở dốc, ngẩng cằm lên, chờ đợi câu tiếp theo của Khương Nhan Lâm.
Dù nói gì, cô cũng không từ chối.
Khương Nhan Lâm thẳng người dậy, thản nhiên kẹp đôi chân thon vào cổ cô Bùi.
Rồi nhẹ nhàng vén váy, cười khẽ: "Mười lăm phút, nếu không làm được gì thì coi như thua."
Bùi Vãn Ý liếc nhìn đường cong trắng nõn trước mặt, một lát sau mới cong môi cười.
Cố tình trói chặt cả hai tay cô lại, thế thì hơi quá đáng "Không thì là chị thắng?"
Cô hỏi lại lần cuối.
Khương Nhan Lâm khẽ gật đầu, Bùi Vãn Ý đã ngẩng đầu hôn lên.
Cảm nhận sự chiếm đoạt cuồng nhiệt và không chút kiêng dè của Bùi Vãn Ý, Khương Nhan Lâm chống một tay lên đầu giường, không nhịn được bật cười.
Bài học đầu tiên để thuần hóa một con cún hư.
Uốn nắn những thói quen xấu.
Thế nào là "được phép", thế nào là "không được phép", dùng đòn roi thô bạo khó mà có tác dụng.
Chỉ có treo phần thưởng trước mặt, mới có thể khiến con chó hư với bản tính ương ngạnh học được cách ăn uống tử tế.
Một lần chưa hiệu quả, thì lặp lại lần hai, lần ba, lần bốn.
Cho đến khi thành thói quen, ăn sâu vào tiềm thức, trở thành bản năng.
Muốn ăn thì phải ngoan.
Nhưng chế độ ăn uống lành mạnh nhất là ăn ít và chia làm nhiều bữa.
Vì vậy, bài học thứ hai để thuần hóa cún hư.
Không nuông chiều là cách yêu thương tốt nhất.
Sau khi thiết lập các quy tắc và ranh giới, không nên dễ dàng phá vỡ.
Khi nào được phép ăn thêm, khi nào không nên mềm lòng, nó có giới hạn cơ bản nhất định.
Như vậy mới có thể từ bỏ thói được voi đòi tiên, rèn luyện kiên nhẫn.
Khương Nhan Lâm biết, Bùi Vãn Ý là con sói đội lốt cừu, luôn sẵn sàng phản đòn để lật đổ chủ nhân.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Trò chơi, từ đầu là cuộc đấu cân tài cân sức mới thú vị.
Móng tay cào lên giấy dán tường tạo thành một vết xước dài, Khương Nhan Lâm thẳng lưng, một tay nắm chặt bàn tay bị trói vào đầu giường, một tay cào rách lớp giấy màu hồng phấn.
Não bộ như thiếu oxy, nghẹt thở vài giây, Khương Nhan Lâm há miệng, hơi thở đứt quãng.
Nhưng Bùi Vãn Ý không dừng lại, như muốn trả thù mà dồn hết lên người Khương Nhan Lâm, hết lần này đến lần khác cào vào điểm chí mạng nhất, càng lúc càng nhanh và mạnh bạo.
Cho đến khi Khương Nhan Lâm run rẩy, ưỡn thẳng lưng, tan chảy trong miệng Bùi Vãn Ý.
Bùi Vãn Ý bật ra tiếng cười trầm thấp, mơ hồ, như người chiến thắng, hứng thú nhìn lên khuôn mặt Khương Nhan Lâm lúc này.
Đó là, một biểu cảm cực kỳ ngon miệng.
Khương Nhan Lâm kiệt sức, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Bùi Vãn Ý.
"... Liếm cho hết."
Khương Nhan Lâm vỗ nhẹ lên mặt Bùi Vãn Ý, một lời khiển trách không đau không ngứa.
Nhưng Bùi Vãn Ý lại nắm tay Khương Nhan Lâm, người bị trói lại dường như có sức mạnh lớn hơn, không thể thoát ra.
Bùi Vãn Ý nhìn khuôn mặt Khương Nhan Lâm, từng chút một, liếm sạch mọi dấu vết.
Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý hồi lâu, rồi bật cười, cuối cùng cũng chịu tuyên bố cô Bùi mãn hạn tù: "Chị thắng đấy."
Bùi Vãn Ý lập tức vùng ra khỏi sợi dây ruy băng chỉ mang tính hình thức, lật người đè Khương Nhan Lâm xuống dưới thân.
Nhưng trên mặt Khương Nhan Lâm vẫn là nụ cười ấy, hơn thế còn vòng tay qua cổ cô, hỏi ngược lại: "Còn sức sao?"
Bùi Vãn Ý giật phăng chiếc cổ áo thánh giá trên cổ Khương Nhan Lâm, cười khẽ đáp: "Thử đi rồi biết."
Nói xong, không cho bất kỳ cơ hội nào, chặn lại cái miệng đáng ghét ấy.
Tiếng cười của Khương Nhan Lâm vang lên khe khẽ giữa những nụ hôn, rồi nhanh chóng biến thành những âm thanh khác.
Bài học thứ ba để thuần hóa chó hư.
Không nên ép lò xo đến tận cùng.
Lò xo bị nén hai phần sẽ bật lại nhẹ nhàng, không đau không ngứa; bị nén sáu phần sẽ bật lại mạnh mẽ, thú vị khác thường; bị nén mười phần, e rằng không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Khương Nhan Lâm cảm nhận sự xâm chiếm và cuồng nhiệt đã được kiềm chế của Bùi Vãn Ý, đưa tay vuốt ve sống lưng, như một lời đáp lại dịu dàng.
Thế là những cơn bùng nổ hung hãn dần lắng xuống trong dục vọng, hóa thành những nụ hôn ấm áp, vụng về mà nồng nhiệt.
Khương Nhan Lâm không chỉ một lần nghĩ.
Bùi Vãn Ý như này, thật sự, đáng yêu quá.
Việc tập luyện ở phòng gym đã phát huy tác dụng, người được thả tự do sớm không hành hạ Khương Nhan Lâm quá lâu.
Nó khiến Khương Nhan Lâm có chút bất ngờ, còn tưởng rằng cô Bùi trong thời gian ngắn sẽ không học được bốn chữ "tương lai còn dài" cơ đấy.
Dù lý do sâu xa là gì, thì đêm đó Khương Nhan Lâm có một giấc ngủ ngon.
Sáng hôm sau, khi Lê Quân Tranh gọi điện đến, không vùng vẫy thêm, bò dậy khỏi giường, cam chịu vào phòng tắm rửa mặt.
Cuối tuần, Bùi Vãn Ý lại biệt tăm, chỉ để lại bữa sáng trên bàn.
Hai người từ trước đến nay không can thiệp vào chuyện riêng tư của nhau, Khương Nhan Lâm sẽ không hỏi cô Bùi đi đâu, làm gì, người ta muốn nói tự nhiên sẽ nói.
Và Bùi Vãn Ý gần như không hỏi han về công việc và các mối quan hệ của cô, kể cả chuyện trong nhà.
Đây là trạng thái thoải mái nhất của Khương Nhan Lâm, cô biết, với Bùi Vãn Ý mà nói cũng vậy.
Cái gọi là ham muốn chiếm hữu và kiểm soát, thực ra không lan tỏa đến mọi mặt của cuộc sống, mà Khương Nhan Lâm đã nắm bắt được một số quy luật, khéo léo tránh né những yếu tố có thể khiến con chó bỗng nhiên phát điên.
Còn những thứ không thể tránh khỏi, thì thôi, cô không quan tâm.
Rửa mặt xong, về phòng ngủ thay quần áo, Khương Nhan Lâm lại phải tìm khăn lụa để che đi vết trên cổ.
May mà thời tiết không còn nóng, cô mặc kín vẫn không đến nổi kỳ.
Dù sao thì cũng đi tham quan triển lãm quốc tế, Khương Nhan Lâm bỏ tâm tư, chọn váy voan đen, khoác thêm áo len dệt kim, cuối cùng trang điểm theo tông cam đào, sấy tóc tạo kiểu cẩn thận.
Trước khi ra khỏi nhà, cô đứng phân vân chọn giày một hồi. Nghĩ đến chuyện phải đi ngắm nghía cả ngày, Khương Nhan Lâm quyết định đi tất lửng và giày da, loại giày da đế êm, đi lại thoải mái, đỡ bị mỏi chân.
Sau khi xác nhận lại thời gian và địa điểm, cô bắt xe, cầm túi xách rồi ra khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro