CHƯƠNG 57: CHIẾN BINH QUẢ CẢM

Đã gần nửa ngày đã trôi qua với nhiều chiến binh giành chiến thắng. Trận đấu tiếp theo lại lên sàn.

Ánh nắng đỏ sẫm như máu đổ xuống sàn đấu, phủ lên không gian một sắc màu rực rỡ nhưng đầy áp lực. Hổ Tín bước lên sàn, thân hình vạm vỡ, hai bắp tay cuồn cuộn dưới lớp da sạm nắng. Trên trán, chiếc nanh thú được buộc chặt, vệt màu đã ngả nâu, tựa hồ nhuốm đầy máu.
Tay hắn nắm chặt đại phủ lưỡi cong, một vũ khí nặng nhưng đầy uy lực. Lưỡi phủ sáng loáng phản chiếu ánh chiều tà, lóe lên tia sáng như ánh mắt kẻ săn mồi.

Đối diện hắn là Đỗ Sách, thân hình cao gầy, nhưng đôi mắt sáng quắc và sắc bén. Hắn cầm kiếm dài, đường kiếm thanh mảnh nhưng sắc lạnh. Đỗ Sách không có sức mạnh bẩm sinh như Hổ Tín, nhưng bù lại, hắn nhanh và linh hoạt. Trận đấu này, kẻ mạnh sẽ gặp kẻ nhanh.

Tiếng trống nổi lên, vang vọng khắp đấu trường.

Ngay khi tiếng trống vừa dứt, Đỗ Sách đã lao lên trước. Hắn di chuyển nhanh như gió, kiếm vẽ một vòng cung sắc bén, ánh thép lóe lên như tia chớp.
"Keng!" – Tiếng kim loại va chạm vang lên đinh tai.

Đại phủ của Hổ Tín chặn đứng đường kiếm như thể dễ dàng nuốt trọn. Nhưng Đỗ Sách không dừng lại. Hắn xoay người, chân đá mạnh vào mặt đất, lợi dụng lực đẩy để bắn ra xa rồi lướt quanh Hổ Tín, kiếm vẫn không ngừng tấn công.

"Liên hoàn kiếm pháp!" – Một số khán giả nhận ra và hô to.

Thân ảnh Đỗ Sách như biến thành hàng loạt ảo ảnh, kiếm chém ra những đường kiếm liên hoàn, từng nhát từng nhát nhắm vào các yếu điểm trên cơ thể Hổ Tín. Nhưng Hổ Tín vẫn đứng yên như một tảng đá.

"Hừ, chỉ là đồ trẻ con."
Hắn nhếch môi, chân giẫm mạnh xuống sàn. "Ầm!" – Cả sàn đấu rung chuyển.

Một cú vung phủ dữ dội từ dưới lên, sức mạnh khủng khiếp khiến không khí rung lên. Đỗ Sách lập tức bật người lên không, nhưng hắn không ngờ tốc độ của Hổ Tín nhanh đến vậy.

Bóng đen to lớn của Hổ Tín lao tới như hổ vồ mồi, đại phủ vung ngang, bổ một nhát cực mạnh.
"Keng!" – Kiếm và phủ chạm nhau, nhưng lần này, sức mạnh của Hổ Tín vượt xa Đỗ Sách.

Cả cánh tay Đỗ Sách tê rần, cổ tay như muốn gãy rời. Hắn bị hất bay ra sau, thân hình chao đảo giữa không trung rồi đáp mạnh xuống sàn, trượt dài mấy trượng. Miệng hắn bật máu, tay vẫn gắng gượng nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt rực lửa.

Khán đài ồ lên.

Ở khu vực quan sát, Vũ Minh đứng khoanh tay, ánh mắt tối lại:
"Sức mạnh thuần túy, nhưng được tính toán rất chính xác. Không chỉ là kẻ dựa vào cơ bắp."
Thục Lam gật đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hổ Tín đang chậm rãi tiến lại gần Đỗ Sách:
"Hắn biết đối phương nhanh, nên cố tình để tấn công trước. Dụ vào tầm phủ rồi phản công mạnh nhất một lần."

Trên sàn đấu, Đỗ Sách run rẩy cố đứng dậy. Đầu gối hắn khụy xuống, nhưng ánh mắt vẫn không chịu khuất phục. Hổ Tín bước đến, bóng dáng to lớn che phủ Đỗ Sách như một con thú săn đang nhìn con mồi sắp chết.

"Ngươi còn định đứng lên sao?"
Hổ Tín cười khẩy, rồi đột ngột giơ chân, đạp mạnh xuống sát tay Đỗ Sách, cú đạp đó khiến lưỡi kiếm văng khỏi tay hắn, lăn lóc trên sàn.

Trước khi Đỗ Sách kịp phản ứng, Hổ Tín đã cúi người xuống, đưa lưỡi phủ đến gần mặt hắn. Mùi thép lạnh phả vào mũi, ánh sáng từ lưỡi phủ chiếu rọi đôi mắt thất thần của Đỗ Sách.

"Ngươi còn gì để nói không?" – Giọng Hổ Tín vang lên, trầm đục và đe dọa.

Trọng tài quan sát một lúc, rồi giơ cao lá cờ đỏ, hét lớn:
"Kết thúc trận đấu! Hổ Tín giành chiến thắng!"

Khán đài lại vang lên tiếng reo hò.

Hổ Tín đứng dậy, phẩy tay để lưỡi phủ đập mạnh xuống sàn, phát ra tiếng "cạch" đầy uy hiếp. Hắn quay lưng rời đi, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên sát khí.

Trận đấu tiếp theo không ai khác chính là Hổ Lâm, em trai sinh đôi với Hổ Tín. Khác với dáng người lực lưỡng của anh trai, Hổ Lâm mảnh khảnh hơn, vai gọn, nhưng ánh mắt lại sắc như lưỡi dao. Hắn không mang vũ khí lớn mà đeo song đao hai bên hông, lưỡi cong như móng vuốt báo đêm. Đôi giày nhẹ và bộ trang phục ôm sát càng tôn lên dáng di chuyển linh hoạt như loài báo rình mồi.

Phía bên kia, Tào Huy của doanh Bạch Huyền nổi tiếng với kỹ thuật thương pháp chắc chắn, là người phòng thủ tốt, biết giữ thế và kéo dài trận đấu để tìm sơ hở.

Trận đấu bắt đầu trong bầu không khí căng thẳng.

Tào Huy lập tức dựng thương trước người, chuyển sang thế phòng ngự, ánh mắt đề phòng.

Hổ Lâm không tấn công ngay. Hắn nghiêng đầu, cười nhạt.

"Chờ ta à?"

Một tiếng xoạt, song đao rút ra. Hắn lao lên.

Nhanh. Rất nhanh. Hổ Lâm di chuyển vòng cung, liên tục đổi hướng. Đao trái như muốn tấn công thẳng mặt, nhưng chỉ là mồi, đao phải đã vòng ra sau lưng đối thủ.

Tào Huy xoay thương chắn được cú đầu tiên, nhưng cú đâm ngược bằng chuôi đao còn lại đã đánh trúng mạn sườn, khiến hắn khựng lại.

"Cạch!" – Đao gác lên cổ.

Trận đấu kết thúc trong chưa đầy một phút.

Khán đài sôi lên.

Tuyết Dung chớp mắt:

"Nhanh hơn cả Hổ Tín..."

Thục Lam lặng lẽ nói:

"Một kẻ là dã thú đi thẳng, một kẻ là dã thú biết rình mồi. Cặp sinh đôi này thật sự rất đáng gờm."

Hổ Lâm đứng dậy, xoay ngược song đao, tra lại vỏ gọn gàng rồi bước khỏi sân mà không ngoái đầu.

###

Sau trận 15 phía sau sàn đấu, trong khu vực nghỉ của doanh Hùng Giang.

Hổ Lâm vừa bước vào, chưa kịp ngồi xuống thì một bóng người cao lớn đã chặn trước mặt. Hổ Tín, người anh sinh đôi, khoanh tay đứng đó, lưng như bức tường thành, giọng trầm trầm nhưng có phần khó chịu:

"Lại chơi kiểu đó? Đao sau lưng. Có ngày ngươi mất mạng vì mấy trò mạo hiểm đấy."

Hổ Lâm khẽ cười, tháo bao tay, lắc lắc cổ tay bị trầy xước:

"Nhưng ta thắng rồi. Và hắn không đỡ được, đúng không?"

Hổ Tín không trả lời ngay. Một lát sau, hắn thở dài, giọng đã dịu hơn:

"Lâm, đừng để bản thân thành một lưỡi dao chỉ biết lao lên phía trước. Có lúc... cần lùi để sống."

Hổ Lâm nhìn anh trai, ánh mắt dịu đi trong thoáng chốc. Rồi hắn vỗ nhẹ lên vai Hổ Tín:

"Yên tâm. Ta vẫn nhớ. Nhưng hôm nay, nếu ta không chém trước... ta sẽ là người thua."

Anh em họ ngồi xuống cạnh nhau, không nói thêm gì. Ngoài kia, tiếng hô reo vẫn còn vang vọng sau những trận đấu dồn dập. Mồ hôi, máu, và bụi đất quyện vào không khí.

Trong góc xa, Tào Huy đang được dìu khỏi sân, một tay ôm sườn, ánh mắt dán chặt vào hướng Hổ Lâm rời đi. Sự bàng hoàng chưa kịp tan, chỉ còn nỗi cay đắng âm ỉ trào dâng. Hắn không ngờ lại thua chóng vánh đến vậy.

"Cùng là Hùng Giang... bọn họ mạnh đến mức này sao?"

Một chiến binh đứng bên cạnh lắc đầu:

"Không, không chỉ mạnh. Mà là biết dùng móng vuốt đúng lúc."

Tào Huy siết chặt cây thương, không nói nữa. Nhưng trong lòng hắn, cái tên Hổ Lâm từ nay sẽ là cái bóng khó phai.

###

Trận đấu thứ 17 bắt đầu. Trên sàn đấu, không khí tràn ngập tiếng hò reo, cổ vũ. Khán giả ngồi kín cả khán đài, mắt dõi theo từng bước chân của hai đấu sĩ.

Khương Phúc đại diện doanh Lâm Lang là một tên khổng lồ cao lớn với cơ bắp cuồn cuộn. Ánh mắt hắn đầy sát khí, tay nắm chặt cây búa thép to bằng nửa thân người, cán búa dài và nặng, lưỡi búa sắc bén phản chiếu ánh nắng chiều tà. Mỗi bước chân của hắn đều khiến mặt sàn đấu rung lên.

Đối diện hắn là Tô Tô, vóc người nhỏ bé, mái tóc rối bù và trang phục đơn sơ. Hắn không có áo giáp, không kiếm, không phủ, chỉ có một sợi dây thừng dài quấn hờ qua vai. Ánh mắt hắn bình thản, khóe miệng nhếch nhẹ, tựa hồ chẳng hề quan tâm đến trận đấu sắp diễn ra.

Khương Phúc cười lớn, giọng vang rền át cả tiếng hò reo:
"Tên nhãi kia! Đầu hàng ngay đi! Ta không muốn phải đập nát xương ngươi trước mặt mọi người đâu!"

Tô Tô không đáp, chỉ khẽ cúi người chào trọng tài. Hắn thong thả kéo sợi dây thừng từ vai xuống, nắm chắc trong tay, ánh mắt không chút dao động.

Tiếng trống vang lên.

Ngay khi âm thanh cuối cùng vừa dứt, Khương Phúc đã gầm lên như mãnh hổ. Hắn lao tới, từng bước chân nặng nề in dấu xuống sàn gỗ. Cây búa thép trong tay hắn vung mạnh từ trên cao xuống, nhắm thẳng đầu Tô Tô.

"Ầm!!!"

Tô Tô lăn mình sang trái, vừa kịp né tránh cú đập búa kinh hoàng. Mặt đất nứt toác, từng mảnh gỗ văng tung tóe.

Khương Phúc nhếch môi cười. Hắn xoay người, cây búa tiếp tục vung ra một đường ngang, cuốn theo cơn gió mạnh. Nhưng Tô Tô không trực diện đối đầu. Hắn cúi thấp người, trườn lách dưới tầm búa, thoăn thoắt như một con chồn luồn qua khe hẹp.

Khương Phúc bực tức, gầm lên:
"Ngươi chỉ biết chạy sao?! Đứng lại mà đấu với ta!"

Nhưng Tô Tô không đáp. Hắn vẫn không ngừng di chuyển, từng bước nhẹ nhàng, uyển chuyển như đang khiêu vũ. Sợi dây thừng trong tay hắn lúc thì quấn quanh cánh tay, lúc thì thả lỏng, đôi lúc lại vung lên nhẹ nhàng như đang thử nghiệm gì đó.

Khán đài bắt đầu xôn xao.
"Một kẻ yếu đuối như vậy làm sao có thể thắng nổi Khương Phúc?"
"Có khi nào hắn đang giở trò không?"

Khương Phúc càng đánh càng nóng nảy. Mồ hôi đầm đìa trên trán, hai cánh tay hắn vung búa liên tục, nhưng mỗi lần búa bổ xuống chỉ toàn trúng khoảng không.
"Hự!"

Một cú bổ búa mạnh mẽ đập xuống sàn, nhưng Tô Tô đã nhanh như chớp lùi lại phía sau. Khương Phúc hụt đòn, mất đà, cơ thể khựng lại trong tích tắc.

Khoảnh khắc đó, Tô Tô lập tức hành động.

Hắn quăng sợi dây thừng về phía trước. Sợi dây dài ngoằng bay vút qua đầu Khương Phúc, quấn lấy cánh tay hắn. Tô Tô kéo mạnh, khiến Khương Phúc mất thăng bằng, ngã khuỵu xuống.

"Ngươi nghĩ sợi dây chết tiệt này có thể trói ta sao?!" – Khương Phúc gầm lên, dùng sức giật mạnh, nhưng ngay khi hắn vừa giật, Tô Tô đã thả lỏng dây, để nó buông rơi tự do.

Khương Phúc mất đà, ngã chúi người về phía trước. Đúng lúc này, Tô Tô lại lao tới, sợi dây thừng quấn quanh cổ tay hắn. Một cú kéo cực mạnh khiến Khương Phúc khựng lại, cổ tay bị ghì chặt.

"Cạch!" – Một tiếng động vang lên. Khương Phúc cảm giác cánh tay mình nặng trĩu, mắt hắn trợn tròn.
"Sao... sao ta không nhấc tay lên được?"

Chỉ có Tô Tô đứng đó, vẫn thong thả vung sợi dây. Ở đầu dây, một lớp vải màu nhạt đã thấm đẫm mồ hôi, lắc lư qua lại. Mùi hương nhàn nhạt nhưng kỳ lạ bốc lên, len lỏi vào khoang mũi.

Khương Phúc cảm thấy đôi mắt mình bắt đầu mờ đi. Mọi thứ xung quanh như đang xoay tròn. Cánh tay hắn run rẩy, chân cũng không còn vững vàng.

Một giây sau – "Phịch!" – Cả thân hình đồ sộ đổ ập xuống sàn đấu như cây đại thụ bị đốn ngã.

Khán đài lặng thinh.

Tô Tô buông sợi dây thừng xuống, ngồi xổm bên cạnh Khương Phúc, ngón tay khẽ gõ vào má hắn:
"Thuốc mê ngấm rồi. Ngủ ngon."

Trọng tài lập tức lao đến kiểm tra. Sau khi xác nhận Khương Phúc chỉ bị gây mê tạm thời, không nguy hiểm đến tính mạng, ông đứng dậy, giơ cao lá cờ trắng:
"Người thắng – Tô Tô!"

Trên khán đài, tiếng bàn tán vang lên ầm ĩ:

"Hắn dùng chiêu trò!"

"Đó là thuốc mê! Có được phép không?"

Nhưng trưởng ban tổ chức chỉ lạnh lùng phất tay:

"Quy định không cấm dùng thủ thuật đặc biệt, miễn không giết người."

Tô Tô cúi đầu, đi xuống sân với nụ cười khó đoán.

Ở góc khuất khán đài, Lục Hoàng khẽ cau mày:

"Tên đó... không đơn giản."

Còn Tuyết Dung thì ghé vào tai Thục Lam thì thầm:

"Nếu sau này huấn luyện hắn... mi phải cẩn thận đấy."

Khi khán đài còn chưa dứt tiếng xì xào, Tô Tô đã lặng lẽ lẩn vào hành lang phía sau, tránh xa ánh nhìn soi mói. Hắn quấn lại sợi dây thừng quanh cổ tay như một thói quen. Gương mặt lặng lẽ, chẳng vui chẳng buồn.

Hắn ghé vào một căn lều nhỏ sát mép doanh trại Vân Dật, nơi hắn đóng quân tạm thời.

Bên trong là một loạt hũ sành, bình sứ, thảo dược được phơi khô, nghiền nát, đóng gói gọn gàng. Trên bàn gỗ, còn vương vãi vài mảnh lá Tỳ dương tán, một loại cây gây mê nhẹ, nếu dùng đúng liều sẽ khiến người khỏe mạnh bất tỉnh trong vòng năm phút.

Hắn lẩm bẩm:

"Lần sau phải giảm liều một chút. Tên to xác đó ngấm nhanh hơn ta tính."

Ngay khi Tô Tô vừa đặt mình xuống chiếc ghế tre ọp ẹp, một cái bóng lặng lẽ bước vào. Là một nam tướng trẻ từ doanh Trường Phong, đôi mắt sắc như dao.

"Ngươi thật sự khiến bọn ta bất ngờ, Tô Tô."

Tô Tô không ngẩng đầu. Hắn gỡ mảnh vải đầu dây ra, nhúng vào một chén trà cũ rồi lặng lẽ nói:

"Không bất ngờ mới là chuyện lạ. Ai lại để đối thủ biết mình có gì trong tay?"

Người kia cười khẩy, đặt lên bàn một túi nhỏ, trong đó có vài thỏi bạc và một cuộn giấy da:

"Có kẻ muốn mời ngươi 'hợp tác'. Nếu cần... bọn ta có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện mình."

Tô Tô lúc này mới ngẩng đầu, mắt nhíu lại:

"Hoàn thành tâm nguyện gì chứ?"

"Bất cứ tâm nguyện nào ngươi muốn. Tiền bạc, mỹ nữ, danh tiếng... tất cả mọi thứ bọn ta đều giúp ngươi được. Nghĩ đi."

Tô Tô im lặng một lúc, sau cùng chỉ thổi nhẹ vào chén trà rồi lạnh nhạt đáp:

"Được thôi. Ngươi nghĩ ta sẽ trả lời thế à."

"Vậy ta coi như bị từ chối?" – giọng kia trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh hơn.

Tô Tô không trả lời. Chỉ thả một giọt dung dịch xanh nhạt từ ống tre vào ly trà của mình. Trà lập tức bốc hơi mờ mịt.

"Nếu ngươi ở lại thêm ba hơi thở nữa... ta không chắc ngươi có bước ra được bằng hai chân đâu."

Không khí trong lều như đông cứng. Rồi cái bóng kia bật cười khan, lui lại vài bước:

"Ta hiểu rồi. Hi vọng sẽ gặp lại, Tô Tô."

Cánh lều lay động một chút, rồi trở về yên lặng.

Tô Tô ngồi đó, mắt nhìn ra bóng chiều đổ dài bên ngoài. Một tay rút sợi dây thừng ra khỏi cổ tay, khẽ siết:

"Chiến trường mà. Người chết vì dao kiếm... còn ít hơn chết vì chủ quan."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro